Sau đó một tuần, chính là thi cuối kì. Khang Kế không để ý thành tích, Thiệu Chuẩn không lo lắng thành tích, hai người vẫn là đôi bên chẳng biết mà ngoạn trò “mắt đi mày lại”.

Thi xong rồi liền cho nghỉ. Sáng sớm cuối tuần, Khang Kế lại đi gửi tình thư, quả nhiên không ngoài dự đoán thấy trong hộp thư đã sớm thả một phong thư. Khang Kế vui mừng đem thư cất kĩ, lúc này đây thậm chí không có ở bên cạnh chờ đợi, liền chạy như điên mà đi. Đây là thư hồi âm đầu tiên mà Thiệu Chuẩn viết cho mình mà.

Về nhà bận từ sáng sớm, giúp ba mẹ bán cá, căn bản không có lúc nào rãnh để đọc phong thư vô cùng trân quý nọ. Mãi cho đến buổi chiều, dòng người ít chút, mẹ Khang xót con trai, bảo con buổi chiều về nhà nghỉ ngơi. Đứa con sáng sớm giờ đều là ngây ngô cười, cho dù  được nghỉ cũng không đến mức vui vẻ đến mức ấy đi? Mẹ Khang cảm thấy chính mình càng ngày càng không hiểu con trai nhà mình.

Nằm dí trong phòng, mở thư ra, thế nhưng không có ảnh chụp? Khang Kế cầm phong thư lật qua lật lại tìm kiếm, quả thật không có ảnh chụp. Hoàn toàn thất vọng. Khang Kế mếu miệng, chẳng còn cách nào cũng đành mở thư đọc.

“Tiểu Dương, tôi sẽ không cho cậu ảnh chụp. Mẹ tôi bảo, muốn nói thực sự bất lực thì phải đợi khi bản thân đã cố gắng đến cùng vẫn không làm được. Nếu cậu muốn vẫn nhìn tôi, cậu liền nỗ lực lên. Cố gắng đuổi kịp tôi, nói cách khác, tôi sẽ không chờ cậu đâu. Kí tên: Người cậu ngưỡng mộ”.

Nói là một phong thư, không bằng nói chính là một tờ giấy. Thế nhưng kêu mình là “Tiểu Dương”, mình có điểm nào giống con dê đâu? Nếu không phải trên phong thư viết “Gửi người dưỡng mộ Thiệu Chuẩn”, Khang Kế cũng không thể tin được này là viết cho mình.

Nỗ lực? Nỗ lực thế nào? Chính mình đã sớm biết về sau là sẽ bán cá. Chờ tốt nghiệp xong là có thể tự mình một người chống lên sạp cá, để ba mẹ có thể nghỉ ngơi hưởng phúc. Ngay cả mẹ cũng nói mình tay nghề làm cá rất tốt mà, còn muốn như thế nào cố gắng? Giết cá càng đa dạng nhiều kiểu hơn? Thiệu Chuẩn tuyệt đối sẽ không đi theo mình bán cá. Các thầy cô đều nói, Thiệu Chuẩn như vậy, là phải đậu trường cấp III tốt nhất, học lên đại học tốt nhất, sau đó tìm công việc tiền nhiều nhất, trải qua cuộc sống hoàn mỹ nhất. Thiệu Chuẩn cùng bán cá… Khang Kế nghĩ nghĩ, thật đúng là hoàn toàn không thích hợp mà.

Lại đọc thư thêm mấy lần. Gấp cẩn thận, cất vào hộp bánh bích quy mà mình thích nhất. Khang Kế quyết định đi hỏi mẹ vạn năng, đây là có chuyện gì.

Cơm tối ăn mì cá. Khang Kế ôm cái tô, hỏi mẹ Khang: “Mẹ, mẹ nói, con về sau có thể làm gì?”

Mẹ Khang lại bới một chén lớn đưa cho Khang Hồng háu ăn chẳng kém, thuận miệng nói: “Muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi làm chi.”

“Nhưng mà, mẹ,” Khang Kế nuốt xuống một ngụm mì lớn, thỏa mãn liếm liếm bên mép, nói: “mẹ không phải vẫn nói con bán cá rất không tệ hay sao?”

Mẹ Khang liền một ngón tay chỉ vào đầu Khang Kế: “Cậu ăn cơm cũng không tệ lắm đâu, cậu muốn ăn cơm cả đời, cũng phải có cơm ăn mới được.”

Khang Kế ái ái kêu đau, trốn sang bên cạnh. Mẹ Khang ở một bên cười nhìn con đùa giỡn. Một đoạn nói chuyện vô nghĩa liền kết thúc như vậy.

Khang gia phòng ở nhỏ, Khang Kế cùng em gái Khang Hồng kỳ thật là ngủ cùng một gian phòng, chính là ở giữa cách một bức màn thật to. Hai đứa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, buổi tối cũng hay nói chuyện phiếm cho tới khi mẹ Khang nhắc dừng, cảm tình thật sự rất tốt.

Ban đêm. Khang Kế ở trên giường trằn trọc, Khang Hồng cũng bị làm cho ngủ không được, nói: “Anh hai, ngủ không được sao? ”

Khang Kế lúc này mới ý thức được mình làm ồn đến em, vì thế xin lỗi hai tiếng nói: “Ưn, anh lập tức ngủ, em gái mau ngủ đi.”

“Anh, chúng ta tâm sự đi, dù sao ngày mai nghỉ, sáng ra có thể ngủ nướng.” Khang Hồng ở đầu mành bên kia hoàn toàn thanh tỉnh.

“Tâm sự cái gì?” Khang Kế vẫn nghĩ mãi đến phong thư làm cho hắn buồn khổ, nói một cách hữu khí vô lực.

“Lúc nãy ăn cơm, anh hai nói về sau không muốn bán cá?”

“A, chưa nghĩ ra, không biết về sau có thể làm gì.” Khang Kế lần đầu tiên có điểm tự ti.

“Anh, anh thông minh lợi hại như vậy, muốn làm gì đều có thể.”

“Nào có gì thông minh lợi hại?” Khang Kế không đem lời em gái cổ vũ để ở trong lòng: “Còn không phải là em lợi hại sao, năm nay lại là thứ nhất đi? ”

“Hứ, bài thi đứng nhất có gì đặc biệt hơn người?” Em gái nói rất thản nhiên.

“Đương nhiên rất giỏi!” Khang Kế nghĩ đến Thiệu Chuẩn một bộ nghiêm túc mỗi ngày khổ học, không cho em gái khinh bạc thần tượng trong lòng.

“Anh hai cũng muốn thi đứng thứ nhất sao? Này rất dễ dàng. Anh hai thông minh như vậy, là do anh không học, anh nếu mà học cũng có thể đậu thứ nhất. Thật sự!” Khang Hồng từ trong xương cốt đã sùng bái anh trai mình.

“Vậy sao?” Trong bóng đêm, ánh mắt Khang Kế sáng ngời, sau đó lại tối sầm đi: “Anh trước kia cũng thật sự học, nhưng cũng không có tiến bộ gì, mẹ cũng nói anh hai không phải loại người hợp đọc sách.”

“Mới không phải.” Khang Hồng cũng không cho phép thần tượng trong lòng bị người đả kích, cho dù đó là chính bản thân thần tượng: “Là anh hai không nắm kỹ xảo học tập và thi cử đó thôi.”

“A? Kỹ xảo gì?” Khang Kế cũng cũng nổi tò mò.

“Ngày mai, anh, ngày mai theo em cùng nhau học, em chỉ anh, bảo đảm với anh hai học kỳ sau thi đạt thứ nhất.” Khang Hồng tuổi còn nhỏ nhưng tự tin tràn đầy.

“Được!” Khang Kế hưng phấn nói tiếp: “Vậy, buổi chiều ngày mai…”

Nói còn chưa nói hết, chợt nghe thấy giọng mẹ Khang ở cửa lớn tiếng vang lên: “Hai anh chị nhóc con ơi, nhanh đi ngủ, các cô cậu có thể ngủ lười thây, tôi với lão Khang vẫn phải dậy sớm đây này.”

Hai đứa nhỏ đều tự âm thầm nhe lưỡi, ngừng nói chuyện. Chờ mẹ đi rồi, mới nhỏ giọng thương lượng thời gian cụ thể, rồi tự ngủ. Đêm đó, Khang Kế nằm mơ, mơ thấy mình đuổi cứ đuổi, vẫn không đuổi tới bóng lưng Thiệu Chuẩn rõ ràng đi rất chậm ở phía trước. Buổi sáng dậy mệt mỏi muốn đòi mạng.

Sinh hoạt trở nên cực có quy luật, buổi sáng giúp ba mẹ bán cá, buổi chiều đi chơi bóng rổ, buổi tối em gái coi phim bộ, chính mình làm theo phương pháp đọc sách làm bài của em gái, thuận tiện liếc TV vài lần. Một ngày một ngày như vậy trôi qua, cũng không biết có ích hay vô ích, dù sao Khang Kế cảm thấy mình cũng không tệ lắm.

Nhưng những ngày nước chảy xuôi cũng có lúc gợn sóng.

Ngày nọ Khang Kế chơi bóng rổ vào một cái buổi chiều lạnh chết người, chọc tới vài nam sinh lớn tuổi. Trình chơi bóng của Khang Kế thực sự không tệ, mỗi ngày cùng vài đồng bạn cùng nhau luyện, dần dần dà dà, cũng coi như có một ít fans. Có vài cô nữ sinh, mỗi ngày đối bọn họ la hét chói tai. Làm cho mấy cậu nam sinh này phi thường hưng phấn.

Mấy cậu nam sinh mới tới nhìn thấy bọn họ được hoan nghênh như vậy, lại đến khiêu khích bọn họ: “Nhóc con, ba đấu ba?” Khang Kế kỳ thật vóc dáng không phải thấp hơn các nam sinh này, chỉ là chưa bao giờ gặp loại chuyện này, khí thế rõ ràng hơi yếu một ít. Đảo mắt nhìn nhìn các nữ sinh xung quanh, Khang Kế thua người không thua trận, cũng ngẩng mặt, học theo bộ dáng mấy diễn viên trên TV nhìn người từ trên xuống dưới, gật đầu đồng ý.

Bắt đầu vẫn là trận đấu nghiêm túc, nhưng càng về sau theo động tác càng lớn, phạm quy càng rõ ràng. Mắt thấy Khang Kế một cái lắc mình đi lên tuyến phòng thủ đội mình, ba bước đã gần đến, đối phương thế nhưng dùng ám chiêu, cũng không giành bóng, vài bước tiến lên, một cái ngáng tay, trực tiếp đánh Khang Kế đang ở không trung ngã xuống đất. Nhìn thấy Khang Kế vẻ mặt trắng bệch ôm ngực ngồi không đứng dậy nổi, đồng bạn không chấp nhận, bước lên tranh luận, đều là nhóc con tóc tơ, vài đứa bốc hỏa, liền thành đánh nhau. Khang Kế thấy đồng bạn dần dần chống đỡ hết nổi, cũng tiến lên trợ giúp, thế là cục diện cân bằng lại.

Một hồi đánh đấm, sáu người tất cả đều là một thân thương tích, biểu tình căm giận. Vẫn chưa có cãi rõ ràng thắng thua, đều đã bị cha mẹ nghe tin mà đến xách cổ về nhà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện