Khang Kế cầm cái hủ, ngây ngốc nhìn Thiệu Chuẩn, không biết làm sao: " Cái gì... Cái gì vậy? "
Thiệu Chuẩn đã phát tiết qua, vốn là không vội. Nhàn nhàn nhìn Khang Kế rõ ràng dục hỏa đốt người lại vẻ mặt mê man mà bất lực nhìn mình, vẫn là nhịn không được động lòng. Tiểu tử này chính là dùng loại vẻ mặt cực đả động người. Nhẹ nhàng thở dài, ôm Khang Kế nói: " Ngoan, đến, mình dạy cho cậu."
Khang Kế chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ làm loại sự tình này. Khi ngón tay bôi thuốc tham tiến phía sau Thiệu Chuẩn, nội vách tường ôn nhuận mềm mại gây cảm giác kỳ dị nơi ngón tay làm cho Khang Kế hết hồn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, thậm chí so với Thiệu Chuẩn còn cảm giác thẹn thùng hơn. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Khang Kế không dám dùng sức, chậm rãi, vụng trộm giương mắt nhìn mặt Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn bộ dạng đẹp mắt Khang Kế đã sớm biết, nhưng Thiệu Chuẩn hôm nay như vậy vẫn là làm cho Khang Kế không thở nổi, cái loại cảm giác chịu đựng ngượng ngùng đem bản thân giao cho chính mình, rất mỹ diệu.
Ngón tay ở bên trong chậm rãi nong, chậm rãi xoay tròn, chậm rãi trừu sáp, chậm rãi tìm kiếm làm cho Thiệu Chuẩn hô hấp biến loạn. Loại cảm giác nắm trong tay này rất tuyệt, cao hứng cơ hồ làm cho Khang Kế đã quên dục vọng, loại thỏa mãn tâm lý này là Khang Kế từ lâu như vậy tới nay chưa bao giờ từng có.
" Thiệu Chuẩn, làm sao bây giờ, mình dường như càng ngày càng thích cậu." Khang Kế một bên tiếp tục trên tay công kích, một bên nghe tiếng thở dốc của Thiệu Chuẩn, thì thào tự nói.
Vốn ánh mắt đã muốn có chút hoảng, Thiệu Chuẩn nghe câu này, dừng một chút, tựa hồ là thanh minh sáng ngời, một lần nữa nhắm mắt lại, ngoéo khóe miệng, cúi đầu nói: " Khang Kế, vào đi."
Nghe lời động thân, Khang Kế vốn tưởng từ từ sẽ đến, lại không nghĩ rằng Thiệu Chuẩn còn có thể cho mình được khoái cảm lớn như vậy, khoái cảm tính sự trước kia chưa bao giờ từng có, nóng bỏng nhanh bao trùm thực dễ dàng khiến cho Khang Kế không khống chế được. Dục vọng như đại hồng thủy từng chút một bao phủ Khang Kế. Khang Kế quên ôn nhu, theo bản năng bắt đầu vận động.
Có điểm đau. Thiệu Chuẩn hít vào một hơi, chịu đựng đau, cau mày, cố gắng cho chính mình thả lỏng, có thể cất chứa càng nhiều Khang Kế. Nhìn khuôn mặt Khang Kế bị kích tình vặn vẹo, Thiệu Chuẩn muốn thở dài, chính mình thật sự là cái đứa ngốc, không nề hà, vô lực tự kềm chế. Nếu buông tay không được, liền đem hắn nắm càng chặt đi. Thiệu Chuẩn tự giễu cười cười, lại bị Khang Kế đột nhiên va chạm đến nơi nào đó, " A... Chính là nơi này, Khang Kế... Ân..." Thiệu Chuẩn không khỏi tinh thần bay ra, nắm chặt cánh tay Khang Kế, hoàn toàn đắm chìm giữa vô biên vô hạn khoái cảm.
" Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn..." Khang Kế trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, miệng rốt cuộc phun không ra từ ngữ nào khác. Tên của Thiệu Chuẩn ở đầu lưỡi hồng nhẩm một lần lại một lần, quấn quanh tâm Khang Kế. Động thân lại động thân, một chút, một chút, một loại cảm thụ xa lạ tùy khoái cảm mà đến, một loại cùng loại với sự nắm giữ, cùng loại với cảm giác hạnh phúc.
Thiệu Chuẩn trầm vào con kênh dục vọng di động chìm nổi, lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn Khang Kế. Khang Kế dùng tay cùng đầu lưỡi châm hỏa làm cho người ta một tầng một tầng mồ hôi chồng chất đi ra. Ôm Khang Kế hôn sâu, có tư vị thoang thoảng, hảo kích thích.
Mùa hè thực nóng, trên cỏ côn trùng kêu vang từng trận. Gió đêm ôn nhu thổi qua cửa sổ, nâng lên bức màn, cũng an ủi hai cái tâm bạo động.
Khang Kế động tác chậm rãi mềm nhẹ đi, mở mắt ra tỉ mỉ ở nhập nhoạng bóng đêm thấy được Thiệu Chuẩn. Như vậy Thiệu Chuẩn có sự toàn mỹ không hiểu nổi, hoàn hoàn toàn toàn khảm vào linh hồn hắn.
" Thiệu Chuẩn, cậu nói, nếu chúng ta có thể như vậy vẫn làm, vẫn làm, vĩnh viễn không ngừng, thật là tốt biết bao."
" Kia, không phải cậu tử vong thì chính là mình mất mạng." Thiệu Chuẩn nheo mắt lại, chậm rãi hưởng thụ ôn nhu gợi cảm: " Làm tình biến thành trò chơi sinh tử, còn có cái gì vui mà chơi? "
" Vậy đồng sinh cộng tử tốt lắm. Ân, đồng sinh cộng tử, rất tốt." Khang Kế lầm bầm lầu bầu, còn tự mình làm cái kết luận.
Thiệu Chuẩn trát trát nhãn tình. Tiểu tử này luôn có thể dễ dàng nói ra lời như vậy, khinh địch như vậy, làm cho người ta không thể tin được là thật.
" Nghĩ theo mình cùng chết? " Thiệu Chuẩn bĩu môi hỏi.
" Không phải." Khang Kế nói, hạ thân có một chút phấn chấn, không thấy được ánh mắt Thiệu Chuẩn ảm xuống dưới, qua nửa ngày mới nói tiếp: " Mình muốn nhất là, cùng với cậu bên nhau sống."
" Chết là chuyện không có biện pháp." Khang Kế cảm giác nhanh đến, tốc độ nhanh hơn, căn bản muốn nói cũng không nói ra được, thân thủ phủ trụ hạ thân Thiệu Chuẩn một phen bộ lộng, đồng thời hạ thân mãnh liệt trừu sáp hơn mười cái, cùng Thiệu Chuẩn một trận run run, đều tự nhuyễn qua một bên. Mới thở nói: " Chủ yếu là cậu đã chết mình khẳng định sống không nổi, cho nên, đành phải cộng tử. Thiệu Chuẩn, cậu phải sống dài chút, mình muốn ở thế giới này ngốc lâu chút."
" Hảo, mình cố gắng sống lâu chút." Thiệu Chuẩn cười đến ngọt ngào.
" Đây là cảm giác làm lão công sao? " Khang Kế nhớ lại một chút tư vị mất hồn vừa rồi, không khỏi cảm thán: " Thật thoải mái, Thiệu Chuẩn, cậu giỏi quá. Chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy, được không? "
" Giỏi cái mông! " Thiệu Chuẩn thấy bộ dáng Khang Kế chí đắc ý mãn, vạn phần buồn bực. Đã biết tại sao một cái người ích kỷ vậy, như thế nào có thể vì tên hắc tiểu tử mà làm được đến bước này? Ngẫm lại đều cảm thấy bất khả tư nghị. Thiệu Chuẩn chụp mặt Khang Kế tươi cười nói: " Hôm nay là tôi cho cậu. Lần sau liền đến phiên tôi tiến vào cậu, hừ, cậu đừng nghĩ vĩnh viễn giống như hôm nay."
" Nha, đều tốt, cùng cậu ở một chỗ, thế nào đều tốt. Lại nói, mình thấy cậu vừa rồi cũng thích dã man." Khang Kế không thấy được Thiệu Chuẩn đen mặt, càng nói thanh âm càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, đảo mắt đã ngủ say đi.
" Ngu ngốc." Thiệu Chuẩn nhẹ nhàng nói. Chậm rãi đứng dậy, chống thắt lưng đau nhức đi vào phòng tắm.
Khang Kế mới ngủ khoảng nửa giờ đã bị Thiệu Chuẩn thô lỗ lay tỉnh.
" Làm gì? " Khang Kế phất phất tay ý đồ né ra người trước mắt, ôm chăn, nghiêng đầu chôn ở bên trong, tiếp tục ngủ.
" Khang Kế, cậu hôm nay không trở về nhà sao? " Thiệu Chuẩn dù sao cũng không sao cả, ngày mai ai mắng hắn là chuyện hắn, mình hết nghĩa vụ, tùy tiện đá Khang Kế một cước, cũng ngã vào bên cạnh ngủ luôn.
" Về nhà? " Khang Kế núp trong chăn nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên một cái, lớn tiếng nói: " Về nhà! " khiến cho Thiệu Chuẩn đang chuẩn bị ngủ phải tỉnh lại. Nhưng không để ý phản ứng trì độn của Khang Kế, thanh thoát nghiêng thân tiếp tục ngủ.
Khang Kế phủ phục trên thân Thiệu Chuẩn, giống như con chó nhỏ đưa mũi ngửi, cắn cắn lỗ tai Thiệu Chuẩn nói: " Thiệu Chuẩn, cậu thực thơm nha. Mình không thể rời đi cậu. Không muốn về nhà."
" Ưm, tùy tiện cậu. " Thiệu Chuẩn hôm nay phát tiết hai lần, hiện tại mệt không chịu nổi, căn bản không có khí lực để ý đến vị nào đó tính trí dạt dào, thuận miệng lầu bầu một câu.
Khang Kế gọi điện thoại về nhà, tìm cái lý do ngoại túc. Lên giường lại bổ nhào vào người Thiệu Chuẩn, cọ đến cọ đi, chẳng qua lần này còn xuống tay đi vuốt ve cái chỗ hôm nay làm cho hắn vô vàn khoái hoạt.
" Đừng náo loạn, Khang Kế. Mình thực mệt." Thiệu Chuẩn nghiêng người qua một bên, muốn tách rời khỏi "sắc thủ".
" Nhưng là, mình rất muốn..." Khang Kế trên tay không ngừng, trên mặt lại xuất ra kỹ năng vô địch - giả đáng thương.
Thiệu Chuẩn bị quấy rầy đến mức không có biện pháp ngủ, đành phải xoay người lại, chân khóa một cái, đem Khang Kế quay người đặt ở dưới thân, nhe răng cười nói: " Nghĩ muốn thế sao? Ân? "
" Ân, muốn." Khang Kế chớp chớp con mắt long lanh nước, còn đem tay Thiệu Chuẩn ấn xuống hạ thân cứng rắn của mình, biểu hiện chính mình thật sự muốn.
" Được, tôi, cho, cậu." Thiệu Chuẩn một chữ một chữ. Cầm lấy ky, quẹt dưới thân Khang Kế.
" A ~~ không phải như vậy mà ~~ " Khang Kế bị cảm giác khác thường dọa sợ, kêu thảm thiết.
" Quả thật... không chỉ là như thế này..." Thiệu Chuẩn nhe răng cười trả lời, một chút một chút, cho đến khi Khang Kế kêu thảm thiết biến thành rên rỉ, mới động thân đi vào, chậm rãi nói: " Khang Kế lão bà, anh sẽ vẫn cho em, tùy thời muốn đều có thể."
Một đêm nay, Khang Kế quá thật sự ủy khuất, trở thành đại biểu điển hình cho vụ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Dưới tình huống nửa ép nửa dụ bị biến thành 0 không nói, còn bị Thiệu Chuẩn lần đầu tiên làm 1 nửa đường thể lực chống đỡ hết nổi bắt áp dụng tư thế cơ thể 0 thượng 1 khiến hắn siêu buồn bực. Đương nhiên, đương nhiên rồi, Khang Kế của chúng ta cuối cùng vẫn là có thích đấy, nhưng sau này nhớ tới vẫn làm hắn trăm tư không thể lí giải là, vì cái gì vô luận làm bên nào, chính mình đều là bên chịu vất vả nhất? Cùng Thiệu Chuẩn chung một chỗ, chuyện tự hỏi không ra đáp án thì nhiều lắm, chín lần mười lượt, Khang Kế cũng thành thói quen. Ai kêu chính mình thích chi? Nghỉ hè, ngày qua ngày như hồ dính cùng một chỗ, ba Thiệu mẹ Thiệu không ở nhà, liền dính vào phòng Thiệu Chuẩn, ba Thiệu mẹ Thiệu ở nhà, liền dính vào nóc gara Thiệu gia. Hơn nữa chỉ cần cùng một chỗ, hai người cũng không cần mặc quần áo. Tiểu hài tử lần đầu có được món đồ chơi lạc thú vô cùng như vậy, làm sao có khả năng không đùa cho đủ?
Hai người chậm rãi ma hợp (masat và kết hợp), cũng càng ngày càng phù hợp, càng ngày càng thuần thục, càng ngày đa dạng, càng nhiều. Đoạn ngày kia, chỉ cần ánh mắt đụng tới một cái, chính là một đoạn pháo bông, không đem hai người đốt sạch không bỏ qua. Trò chơi tình ái vẫn ngoạn đến khai giảng, lên năm hai, một cái nghỉ hè khoái nhạc đã xong.
Năm hai, trường học bắt đầu khẩn trương, càng không ngừng học bù, các sư phụ càng không ngừng ra đề làm cuộc thi. Thời gian hai người có thể ở cùng nhau chợt giảm, mỗi tuần chỉ có một cơ hội cuối tuần gặp gỡ trên nóc gara. Gặp gỡ lúc này đây, là điên cuồng tình ái, là nói liên miên cằn nhằn tưởng niệm, là cảm hoài với tương lai không xác định, hết thảy hết thảy thiếu niên sầu tư vị đều phải trong vài tiếng đồng hồ này mà phát tiết.
Không thấy được Thiệu Chuẩn cuộc sống trôi đi thực khổ sở. Khang Kế cảm thấy bán cá cũng trong vui như trước đây. Khang Kế cũng không lo lắng thành tích và cuộc thi. Hắn đã hạ quyết tâm phải đi con đường Thể dục tinh thông sinh, hơn nữa thành tích kỳ thật cũng không tính kém. Có em gái hỗ trợ, đi học lại không có Thiệu Chuẩn làm cho phân tâm, thành tích Khang Kế vẫn được bảo đảm. Cứ đà này tiếp tục, cho dù dựa vào chính mình đi thi hai, ba cái đại học cũng là có thể. Nhưng nghĩ đến Thiệu Chuẩn khẳng định là đại học hạng nhất, Khang Kế liền chặt đứt ý tưởng dựa vào thành tích chính mình. Cùng với Thiệu Chuẩn chung một chỗ, cùng với cậu ấy chung một chỗ, thật là có nhiều lắm chướng ngại.
Có một số người không phải không biết sợ hãi không biết lo lắng, mà là trời sinh sẽ không dùng ánh mắt nhìn thế giới, tỷ như Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn trước sau như một vẫn là đệ tử tốt. Cậu ta không có nhiều phiền não như Khang Kế. Trong quan niệm của Thiệu Chuẩn, chỉ cần chính mình đủ cố gắng đủ mạnh, tất cả chướng ngại đều tự động bất thành chướng ngại. Cá tính Thiệu Chuẩn vừa kiêu ngạo vừa lãnh đạm, cho tới bây giờ đều là không nhìn chúng sinh, chưa bao giờ cho rằng chuyện gì có thể thực sự làm khó chính mình, đương nhiên, này đó nhận định đều phải bài trừ Khang Kế ra, Khang Kế thuộc loại khác. Khang Kế trong thế giới của Thiệu Chuẩn, là người đồng hành duy nhất cùng cậu ta gắn bó kề cận bên nhau. Những người khác đều chính là tảng đá ven đường, nhiều lắm là tảng lớn một chút, còn khác đều là tảng nhỏ.
Một cái u buồn, một cái bừa bãi, năm hai liền như vậy đi qua.
Khang gia đối với biến hóa lớn của Khang Kế đều tỏ thái độ mở một con mắt nhắm một con mắt, ai làm cho thằng nhóc trưởng thành? Trước đây không quản, hiện tại mới quản thì đã có chút không nổi. Khang Kế trong lo lắng lo lắng lại nghênh đón nghỉ hè thứ hai rồi.
Hiện tại Khang Kế, ở dưới ánh trăng, nhìn Thiệu Chuẩn quang lõa đứng giữa nóc nhà ngắm ánh trăng, thực tự nhiên, thực kiêu ngạo, tuyệt sẽ không bởi vì ánh mắt sáng quắc của Khang Kế mà có nửa phần không được tự nhiên. Thiệu Chuẩn chính là một loại người như vậy, bên trong thực khiêu khích, bên ngoài lại rất cao quý. Hơn nữa loại cao quý này không thể lấy mất, cho dù là thời điểm dâm đãng nhất hạ lưu nhất, cậu ta vẫn có vẻ rất cao quý thực sự. Khang Kế không biết đây là đến từ bản năng của chính Thiệu Chuẩn hay là ngày qua ngày học được, dù sao rất lợi hại là được, loại khí chất này thường làm cho Khang Kế vừa mê luyến lại vừa quẫn bách.
Không giống như Khang Kế, hắn tuy rằng vóc người cao lớn, ngăm đen cường tráng, tóc ngắn ngủn, nhìn qua có chút như dạng thiếu niên phản động, nhưng kỳ thật trong lòng cũng là nhu thuận, là chân thành, là dạng thiện lương không thể cướp đoạt. Khang Kế uống một ngụm bia lạnh, thầm than, mình cũng không hiểu được như thế nào sẽ cùng Thiệu Chuẩn đi đến bước này. Thời điểm viết phong thư tình thứ nhất, cái gì cũng chưa mơ tưởng, chỉ là muốn phát tiết cảm tình không chỗ phóng thích, nay lại cùng người mình ngưỡng mộ hoàn hoàn toàn toàn dung hợp chung một chỗ, trở thành một cái phân thân chi nhất*.
” Khang Kế, mình không học đại học trong nước. Tốt nghiệp Trung học xong sẽ đi.” Thiệu Chuẩn lấy bia của Khang Kế uống một ngụm, thường thường thản nhiên nói.
” A?! Cái gì, có ý tứ gì?! ” Khang Kế căn bản phản ứng không được, nếu là tình huống như vậy thì mình u buồn lâu như vậy vì cái gì? Dù sao không thể chung một chỗ.
” Ý tứ trên mặt chữ.” Thiệu Chuẩn không có nhìn Khang Kế, lại uống một ngụm bia nói: “ Ba mình quyết định, tối hôm qua nói cho mình biết.”
” Cậu, cậu, cậu như thế nào không…” phản kháng, hai chữ Khang Kế cũng không nói ra miệng, hắn biết Thiệu Chuẩn hiểu được ý hắn. Với tính cách Thiệu Chuẩn, nếu cậu ấy thật sự không muốn xuất ngoại, cậu ấy hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hôm nay Thiệu Chuẩn bình yên tiếp nhận rồi, kia chỉ có thể nói rằng cậu ấy là nguyện ý xuất ngoại, nguyện ý rời đi mình. Nghĩ như vậy, Khang Kế rốt cuộc nói không nên một câu.
Thiệu Chuẩn quay đầu cẩn thận nhìn đứa ngốc dưới ánh trăng, đứa ngốc yêu mình, nhìn hắn càng ngày càng khổ sở, không khỏi buồn cười. Đi qua vỗ nhẹ nhẹ, chụp đầu hắn, nói: “ Đứa ngốc, cậu nghĩ đến nơi đâu rồi? Mình không phải rời khỏi cậu, cậu vĩnh viễn chỉ có thể là của mình, Khang Kế.”
” Kia, vậy cậu…” ánh mắt Khang Kế lóe lóe, vạn phần không rõ.
” Muốn vĩnh viễn chung một chỗ, sẽ vì vĩnh viễn mà trả giá đại giới.” Thiệu Chuẩn lại ôm lấy Khang Kế: “ Chúng ta hiện tại thế yếu như vậy, có năng lực bên nhau bao lâu đây? Cậu chờ mình đi, chờ mình trở nên đủ mạnh. Mạnh đến có thể bảo hộ cậu và mình.”
” Nhưng là, nhưng là… mình vẫn tưởng là mình đến bảo vệ cậu.” càng nói đầu Khang Kế càng thấp, tâm tình có chút uể oải.
” Cậu là bảo hộ mình.” Thiệu Chuẩn nâng cằm Khang Kế lên hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “ Chỉ là chính cậu không biết.”
Khang Kế mang theo ưu thương và khó hiểu cùng Thiệu Chuẩn lại triền miên trong chốc lát, nghe được giọng Thiệu Chuẩn ở bên tai sâu kín vang lên: “ Mình xuất ngoại, vẫn là viết thư tình cho mình đi, một tháng một phong.”
Khang Kế cứng đờ, mạnh quay đầu, liền nhìn thấy Thiệu Chuẩn cười tủm tỉm nhìn mình. Run lên nửa ngày, Khang Kế mới nói: “ Cậu… cậu có biết? ”
Thiệu Chuẩn gật đầu, nhéo nhéo cái mũi Khang Kế nói: “ Đã sớm biết.”
Khang Kế thoáng cái liền đỏ mặt, nghiêng đầu chuyển hướng một bên, phát ra một thân ảo não thở dài. Chính mình rõ thật sự là cái đứa ngốc từ đầu đến đuôi. Rất xấu hổ, mỗi tuần làm cho thần bí như vậy, kết quả đều bị người xem ở trong mắt. Nha, quá khó khăn tiếp nhận.
” Mình không phải từng nói với cậu sao? Mình yêu cái người viết thư tình kia, cũng yêu cậu, không xung đột. Nhớ rõ không? ” Thiệu Chuẩn cắn vành tai Khang Kế thì thào hỏi.
Nhớ rõ, như thế nào không nhớ rõ? Hóa ra chuyện tưởng như không thể, hiện tại tất cả đều hiểu được. Khang Kế quay đầu qua nghênh đón Thiệu Chuẩn hôn, thì thào: “ Ân… Mình cảm thấy bản thân là cái ngu ngốc… mới không thoải mái.”
” Ân, cậu một người ngu ngốc.” Thiệu Chuẩn gật đầu, đột nhiên ha ha cười hai tiếng, nói: “ Nhưng trong mắt fan đội bóng rổ cậu là anh hùng, cậu không cần uổng công tự ti, mỗi người đều có một mảnh thiên không của mình. Bảo mình đi chơi bóng rổ, mình làm không được.”
Thấy Khang Kế còn không nói chuyện, Thiệu Chuẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “ Nhưng là, Khang Kế, cậu vì cái gì sẽ có hai loại bút tích? Mình như thế nào cũng nghĩ không ra.”
Khang Kế cười hắc hắc, không có trả lời, để cho ta cũng có một bí mật đi.
Qua một lúc lâu, Khang Kế vẻ mặt đau khổ đột nhiên nói: “ Nhưng là… bưu phí quốc tế rất đắt…”
” Cái gì? ” Thiệu Chuẩn không phản ứng kịp.
” Một tháng một phong, rất mắc đó. Không bằng mình viết, chờ cậu trở về, một lượt giao cho cậu đi? ” Khang Kế đề nghị.
” Như vậy sao được?! Không có thư mình như thế nào sống sót?! ” Thiệu Chuẩn theo bản năng nói ra câu như vậy, cũng như yêu ngữ, làm cho mắt Khang Kế sáng rực lên ngời ngời, cười ngoác mồm.
Thiệu Chuẩn chờ Khang Kế cười xong, cũng cười cười nói: “ Cũng biết, nguyên kiện lưu trữ, chờ mình trở lại giao cho mình. Sao chép một bức dùng email gửi cho mình, không cần tiền, sao? ”
” Được, cậu hồi âm cho mình, mình mới viết. ”
” Cậu chừng nào biết yêu cầu nhiều như vậy?! ” Thiệu Chuẩn kêu to.
” Ân, mình với cậu giống nhau, cũng tưởng nhớ thư tình a, thực bình thường thôi.” Khang Kế phản đối.
” Được rồi, mình viết, thư tình mà thôi.” Thiệu Chuẩn chớp chớp mi: “ Vẫn viết đến ngày nào đó chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”
” Ân, viết đến chết đi.”
” Cậu nói từ chết để làm gì? ”
” Ách… Nếu không thì dục tiên dục tử? ” nói xong, Khang Kế cười tủm tỉm hôn qua.
===
* phân thân chi nhất: hai thân trong một
Thiệu Chuẩn đã phát tiết qua, vốn là không vội. Nhàn nhàn nhìn Khang Kế rõ ràng dục hỏa đốt người lại vẻ mặt mê man mà bất lực nhìn mình, vẫn là nhịn không được động lòng. Tiểu tử này chính là dùng loại vẻ mặt cực đả động người. Nhẹ nhàng thở dài, ôm Khang Kế nói: " Ngoan, đến, mình dạy cho cậu."
Khang Kế chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ làm loại sự tình này. Khi ngón tay bôi thuốc tham tiến phía sau Thiệu Chuẩn, nội vách tường ôn nhuận mềm mại gây cảm giác kỳ dị nơi ngón tay làm cho Khang Kế hết hồn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, thậm chí so với Thiệu Chuẩn còn cảm giác thẹn thùng hơn. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Khang Kế không dám dùng sức, chậm rãi, vụng trộm giương mắt nhìn mặt Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn bộ dạng đẹp mắt Khang Kế đã sớm biết, nhưng Thiệu Chuẩn hôm nay như vậy vẫn là làm cho Khang Kế không thở nổi, cái loại cảm giác chịu đựng ngượng ngùng đem bản thân giao cho chính mình, rất mỹ diệu.
Ngón tay ở bên trong chậm rãi nong, chậm rãi xoay tròn, chậm rãi trừu sáp, chậm rãi tìm kiếm làm cho Thiệu Chuẩn hô hấp biến loạn. Loại cảm giác nắm trong tay này rất tuyệt, cao hứng cơ hồ làm cho Khang Kế đã quên dục vọng, loại thỏa mãn tâm lý này là Khang Kế từ lâu như vậy tới nay chưa bao giờ từng có.
" Thiệu Chuẩn, làm sao bây giờ, mình dường như càng ngày càng thích cậu." Khang Kế một bên tiếp tục trên tay công kích, một bên nghe tiếng thở dốc của Thiệu Chuẩn, thì thào tự nói.
Vốn ánh mắt đã muốn có chút hoảng, Thiệu Chuẩn nghe câu này, dừng một chút, tựa hồ là thanh minh sáng ngời, một lần nữa nhắm mắt lại, ngoéo khóe miệng, cúi đầu nói: " Khang Kế, vào đi."
Nghe lời động thân, Khang Kế vốn tưởng từ từ sẽ đến, lại không nghĩ rằng Thiệu Chuẩn còn có thể cho mình được khoái cảm lớn như vậy, khoái cảm tính sự trước kia chưa bao giờ từng có, nóng bỏng nhanh bao trùm thực dễ dàng khiến cho Khang Kế không khống chế được. Dục vọng như đại hồng thủy từng chút một bao phủ Khang Kế. Khang Kế quên ôn nhu, theo bản năng bắt đầu vận động.
Có điểm đau. Thiệu Chuẩn hít vào một hơi, chịu đựng đau, cau mày, cố gắng cho chính mình thả lỏng, có thể cất chứa càng nhiều Khang Kế. Nhìn khuôn mặt Khang Kế bị kích tình vặn vẹo, Thiệu Chuẩn muốn thở dài, chính mình thật sự là cái đứa ngốc, không nề hà, vô lực tự kềm chế. Nếu buông tay không được, liền đem hắn nắm càng chặt đi. Thiệu Chuẩn tự giễu cười cười, lại bị Khang Kế đột nhiên va chạm đến nơi nào đó, " A... Chính là nơi này, Khang Kế... Ân..." Thiệu Chuẩn không khỏi tinh thần bay ra, nắm chặt cánh tay Khang Kế, hoàn toàn đắm chìm giữa vô biên vô hạn khoái cảm.
" Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn..." Khang Kế trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, miệng rốt cuộc phun không ra từ ngữ nào khác. Tên của Thiệu Chuẩn ở đầu lưỡi hồng nhẩm một lần lại một lần, quấn quanh tâm Khang Kế. Động thân lại động thân, một chút, một chút, một loại cảm thụ xa lạ tùy khoái cảm mà đến, một loại cùng loại với sự nắm giữ, cùng loại với cảm giác hạnh phúc.
Thiệu Chuẩn trầm vào con kênh dục vọng di động chìm nổi, lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn Khang Kế. Khang Kế dùng tay cùng đầu lưỡi châm hỏa làm cho người ta một tầng một tầng mồ hôi chồng chất đi ra. Ôm Khang Kế hôn sâu, có tư vị thoang thoảng, hảo kích thích.
Mùa hè thực nóng, trên cỏ côn trùng kêu vang từng trận. Gió đêm ôn nhu thổi qua cửa sổ, nâng lên bức màn, cũng an ủi hai cái tâm bạo động.
Khang Kế động tác chậm rãi mềm nhẹ đi, mở mắt ra tỉ mỉ ở nhập nhoạng bóng đêm thấy được Thiệu Chuẩn. Như vậy Thiệu Chuẩn có sự toàn mỹ không hiểu nổi, hoàn hoàn toàn toàn khảm vào linh hồn hắn.
" Thiệu Chuẩn, cậu nói, nếu chúng ta có thể như vậy vẫn làm, vẫn làm, vĩnh viễn không ngừng, thật là tốt biết bao."
" Kia, không phải cậu tử vong thì chính là mình mất mạng." Thiệu Chuẩn nheo mắt lại, chậm rãi hưởng thụ ôn nhu gợi cảm: " Làm tình biến thành trò chơi sinh tử, còn có cái gì vui mà chơi? "
" Vậy đồng sinh cộng tử tốt lắm. Ân, đồng sinh cộng tử, rất tốt." Khang Kế lầm bầm lầu bầu, còn tự mình làm cái kết luận.
Thiệu Chuẩn trát trát nhãn tình. Tiểu tử này luôn có thể dễ dàng nói ra lời như vậy, khinh địch như vậy, làm cho người ta không thể tin được là thật.
" Nghĩ theo mình cùng chết? " Thiệu Chuẩn bĩu môi hỏi.
" Không phải." Khang Kế nói, hạ thân có một chút phấn chấn, không thấy được ánh mắt Thiệu Chuẩn ảm xuống dưới, qua nửa ngày mới nói tiếp: " Mình muốn nhất là, cùng với cậu bên nhau sống."
" Chết là chuyện không có biện pháp." Khang Kế cảm giác nhanh đến, tốc độ nhanh hơn, căn bản muốn nói cũng không nói ra được, thân thủ phủ trụ hạ thân Thiệu Chuẩn một phen bộ lộng, đồng thời hạ thân mãnh liệt trừu sáp hơn mười cái, cùng Thiệu Chuẩn một trận run run, đều tự nhuyễn qua một bên. Mới thở nói: " Chủ yếu là cậu đã chết mình khẳng định sống không nổi, cho nên, đành phải cộng tử. Thiệu Chuẩn, cậu phải sống dài chút, mình muốn ở thế giới này ngốc lâu chút."
" Hảo, mình cố gắng sống lâu chút." Thiệu Chuẩn cười đến ngọt ngào.
" Đây là cảm giác làm lão công sao? " Khang Kế nhớ lại một chút tư vị mất hồn vừa rồi, không khỏi cảm thán: " Thật thoải mái, Thiệu Chuẩn, cậu giỏi quá. Chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy, được không? "
" Giỏi cái mông! " Thiệu Chuẩn thấy bộ dáng Khang Kế chí đắc ý mãn, vạn phần buồn bực. Đã biết tại sao một cái người ích kỷ vậy, như thế nào có thể vì tên hắc tiểu tử mà làm được đến bước này? Ngẫm lại đều cảm thấy bất khả tư nghị. Thiệu Chuẩn chụp mặt Khang Kế tươi cười nói: " Hôm nay là tôi cho cậu. Lần sau liền đến phiên tôi tiến vào cậu, hừ, cậu đừng nghĩ vĩnh viễn giống như hôm nay."
" Nha, đều tốt, cùng cậu ở một chỗ, thế nào đều tốt. Lại nói, mình thấy cậu vừa rồi cũng thích dã man." Khang Kế không thấy được Thiệu Chuẩn đen mặt, càng nói thanh âm càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, đảo mắt đã ngủ say đi.
" Ngu ngốc." Thiệu Chuẩn nhẹ nhàng nói. Chậm rãi đứng dậy, chống thắt lưng đau nhức đi vào phòng tắm.
Khang Kế mới ngủ khoảng nửa giờ đã bị Thiệu Chuẩn thô lỗ lay tỉnh.
" Làm gì? " Khang Kế phất phất tay ý đồ né ra người trước mắt, ôm chăn, nghiêng đầu chôn ở bên trong, tiếp tục ngủ.
" Khang Kế, cậu hôm nay không trở về nhà sao? " Thiệu Chuẩn dù sao cũng không sao cả, ngày mai ai mắng hắn là chuyện hắn, mình hết nghĩa vụ, tùy tiện đá Khang Kế một cước, cũng ngã vào bên cạnh ngủ luôn.
" Về nhà? " Khang Kế núp trong chăn nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên một cái, lớn tiếng nói: " Về nhà! " khiến cho Thiệu Chuẩn đang chuẩn bị ngủ phải tỉnh lại. Nhưng không để ý phản ứng trì độn của Khang Kế, thanh thoát nghiêng thân tiếp tục ngủ.
Khang Kế phủ phục trên thân Thiệu Chuẩn, giống như con chó nhỏ đưa mũi ngửi, cắn cắn lỗ tai Thiệu Chuẩn nói: " Thiệu Chuẩn, cậu thực thơm nha. Mình không thể rời đi cậu. Không muốn về nhà."
" Ưm, tùy tiện cậu. " Thiệu Chuẩn hôm nay phát tiết hai lần, hiện tại mệt không chịu nổi, căn bản không có khí lực để ý đến vị nào đó tính trí dạt dào, thuận miệng lầu bầu một câu.
Khang Kế gọi điện thoại về nhà, tìm cái lý do ngoại túc. Lên giường lại bổ nhào vào người Thiệu Chuẩn, cọ đến cọ đi, chẳng qua lần này còn xuống tay đi vuốt ve cái chỗ hôm nay làm cho hắn vô vàn khoái hoạt.
" Đừng náo loạn, Khang Kế. Mình thực mệt." Thiệu Chuẩn nghiêng người qua một bên, muốn tách rời khỏi "sắc thủ".
" Nhưng là, mình rất muốn..." Khang Kế trên tay không ngừng, trên mặt lại xuất ra kỹ năng vô địch - giả đáng thương.
Thiệu Chuẩn bị quấy rầy đến mức không có biện pháp ngủ, đành phải xoay người lại, chân khóa một cái, đem Khang Kế quay người đặt ở dưới thân, nhe răng cười nói: " Nghĩ muốn thế sao? Ân? "
" Ân, muốn." Khang Kế chớp chớp con mắt long lanh nước, còn đem tay Thiệu Chuẩn ấn xuống hạ thân cứng rắn của mình, biểu hiện chính mình thật sự muốn.
" Được, tôi, cho, cậu." Thiệu Chuẩn một chữ một chữ. Cầm lấy ky, quẹt dưới thân Khang Kế.
" A ~~ không phải như vậy mà ~~ " Khang Kế bị cảm giác khác thường dọa sợ, kêu thảm thiết.
" Quả thật... không chỉ là như thế này..." Thiệu Chuẩn nhe răng cười trả lời, một chút một chút, cho đến khi Khang Kế kêu thảm thiết biến thành rên rỉ, mới động thân đi vào, chậm rãi nói: " Khang Kế lão bà, anh sẽ vẫn cho em, tùy thời muốn đều có thể."
Một đêm nay, Khang Kế quá thật sự ủy khuất, trở thành đại biểu điển hình cho vụ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Dưới tình huống nửa ép nửa dụ bị biến thành 0 không nói, còn bị Thiệu Chuẩn lần đầu tiên làm 1 nửa đường thể lực chống đỡ hết nổi bắt áp dụng tư thế cơ thể 0 thượng 1 khiến hắn siêu buồn bực. Đương nhiên, đương nhiên rồi, Khang Kế của chúng ta cuối cùng vẫn là có thích đấy, nhưng sau này nhớ tới vẫn làm hắn trăm tư không thể lí giải là, vì cái gì vô luận làm bên nào, chính mình đều là bên chịu vất vả nhất? Cùng Thiệu Chuẩn chung một chỗ, chuyện tự hỏi không ra đáp án thì nhiều lắm, chín lần mười lượt, Khang Kế cũng thành thói quen. Ai kêu chính mình thích chi? Nghỉ hè, ngày qua ngày như hồ dính cùng một chỗ, ba Thiệu mẹ Thiệu không ở nhà, liền dính vào phòng Thiệu Chuẩn, ba Thiệu mẹ Thiệu ở nhà, liền dính vào nóc gara Thiệu gia. Hơn nữa chỉ cần cùng một chỗ, hai người cũng không cần mặc quần áo. Tiểu hài tử lần đầu có được món đồ chơi lạc thú vô cùng như vậy, làm sao có khả năng không đùa cho đủ?
Hai người chậm rãi ma hợp (masat và kết hợp), cũng càng ngày càng phù hợp, càng ngày càng thuần thục, càng ngày đa dạng, càng nhiều. Đoạn ngày kia, chỉ cần ánh mắt đụng tới một cái, chính là một đoạn pháo bông, không đem hai người đốt sạch không bỏ qua. Trò chơi tình ái vẫn ngoạn đến khai giảng, lên năm hai, một cái nghỉ hè khoái nhạc đã xong.
Năm hai, trường học bắt đầu khẩn trương, càng không ngừng học bù, các sư phụ càng không ngừng ra đề làm cuộc thi. Thời gian hai người có thể ở cùng nhau chợt giảm, mỗi tuần chỉ có một cơ hội cuối tuần gặp gỡ trên nóc gara. Gặp gỡ lúc này đây, là điên cuồng tình ái, là nói liên miên cằn nhằn tưởng niệm, là cảm hoài với tương lai không xác định, hết thảy hết thảy thiếu niên sầu tư vị đều phải trong vài tiếng đồng hồ này mà phát tiết.
Không thấy được Thiệu Chuẩn cuộc sống trôi đi thực khổ sở. Khang Kế cảm thấy bán cá cũng trong vui như trước đây. Khang Kế cũng không lo lắng thành tích và cuộc thi. Hắn đã hạ quyết tâm phải đi con đường Thể dục tinh thông sinh, hơn nữa thành tích kỳ thật cũng không tính kém. Có em gái hỗ trợ, đi học lại không có Thiệu Chuẩn làm cho phân tâm, thành tích Khang Kế vẫn được bảo đảm. Cứ đà này tiếp tục, cho dù dựa vào chính mình đi thi hai, ba cái đại học cũng là có thể. Nhưng nghĩ đến Thiệu Chuẩn khẳng định là đại học hạng nhất, Khang Kế liền chặt đứt ý tưởng dựa vào thành tích chính mình. Cùng với Thiệu Chuẩn chung một chỗ, cùng với cậu ấy chung một chỗ, thật là có nhiều lắm chướng ngại.
Có một số người không phải không biết sợ hãi không biết lo lắng, mà là trời sinh sẽ không dùng ánh mắt nhìn thế giới, tỷ như Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn trước sau như một vẫn là đệ tử tốt. Cậu ta không có nhiều phiền não như Khang Kế. Trong quan niệm của Thiệu Chuẩn, chỉ cần chính mình đủ cố gắng đủ mạnh, tất cả chướng ngại đều tự động bất thành chướng ngại. Cá tính Thiệu Chuẩn vừa kiêu ngạo vừa lãnh đạm, cho tới bây giờ đều là không nhìn chúng sinh, chưa bao giờ cho rằng chuyện gì có thể thực sự làm khó chính mình, đương nhiên, này đó nhận định đều phải bài trừ Khang Kế ra, Khang Kế thuộc loại khác. Khang Kế trong thế giới của Thiệu Chuẩn, là người đồng hành duy nhất cùng cậu ta gắn bó kề cận bên nhau. Những người khác đều chính là tảng đá ven đường, nhiều lắm là tảng lớn một chút, còn khác đều là tảng nhỏ.
Một cái u buồn, một cái bừa bãi, năm hai liền như vậy đi qua.
Khang gia đối với biến hóa lớn của Khang Kế đều tỏ thái độ mở một con mắt nhắm một con mắt, ai làm cho thằng nhóc trưởng thành? Trước đây không quản, hiện tại mới quản thì đã có chút không nổi. Khang Kế trong lo lắng lo lắng lại nghênh đón nghỉ hè thứ hai rồi.
Hiện tại Khang Kế, ở dưới ánh trăng, nhìn Thiệu Chuẩn quang lõa đứng giữa nóc nhà ngắm ánh trăng, thực tự nhiên, thực kiêu ngạo, tuyệt sẽ không bởi vì ánh mắt sáng quắc của Khang Kế mà có nửa phần không được tự nhiên. Thiệu Chuẩn chính là một loại người như vậy, bên trong thực khiêu khích, bên ngoài lại rất cao quý. Hơn nữa loại cao quý này không thể lấy mất, cho dù là thời điểm dâm đãng nhất hạ lưu nhất, cậu ta vẫn có vẻ rất cao quý thực sự. Khang Kế không biết đây là đến từ bản năng của chính Thiệu Chuẩn hay là ngày qua ngày học được, dù sao rất lợi hại là được, loại khí chất này thường làm cho Khang Kế vừa mê luyến lại vừa quẫn bách.
Không giống như Khang Kế, hắn tuy rằng vóc người cao lớn, ngăm đen cường tráng, tóc ngắn ngủn, nhìn qua có chút như dạng thiếu niên phản động, nhưng kỳ thật trong lòng cũng là nhu thuận, là chân thành, là dạng thiện lương không thể cướp đoạt. Khang Kế uống một ngụm bia lạnh, thầm than, mình cũng không hiểu được như thế nào sẽ cùng Thiệu Chuẩn đi đến bước này. Thời điểm viết phong thư tình thứ nhất, cái gì cũng chưa mơ tưởng, chỉ là muốn phát tiết cảm tình không chỗ phóng thích, nay lại cùng người mình ngưỡng mộ hoàn hoàn toàn toàn dung hợp chung một chỗ, trở thành một cái phân thân chi nhất*.
” Khang Kế, mình không học đại học trong nước. Tốt nghiệp Trung học xong sẽ đi.” Thiệu Chuẩn lấy bia của Khang Kế uống một ngụm, thường thường thản nhiên nói.
” A?! Cái gì, có ý tứ gì?! ” Khang Kế căn bản phản ứng không được, nếu là tình huống như vậy thì mình u buồn lâu như vậy vì cái gì? Dù sao không thể chung một chỗ.
” Ý tứ trên mặt chữ.” Thiệu Chuẩn không có nhìn Khang Kế, lại uống một ngụm bia nói: “ Ba mình quyết định, tối hôm qua nói cho mình biết.”
” Cậu, cậu, cậu như thế nào không…” phản kháng, hai chữ Khang Kế cũng không nói ra miệng, hắn biết Thiệu Chuẩn hiểu được ý hắn. Với tính cách Thiệu Chuẩn, nếu cậu ấy thật sự không muốn xuất ngoại, cậu ấy hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hôm nay Thiệu Chuẩn bình yên tiếp nhận rồi, kia chỉ có thể nói rằng cậu ấy là nguyện ý xuất ngoại, nguyện ý rời đi mình. Nghĩ như vậy, Khang Kế rốt cuộc nói không nên một câu.
Thiệu Chuẩn quay đầu cẩn thận nhìn đứa ngốc dưới ánh trăng, đứa ngốc yêu mình, nhìn hắn càng ngày càng khổ sở, không khỏi buồn cười. Đi qua vỗ nhẹ nhẹ, chụp đầu hắn, nói: “ Đứa ngốc, cậu nghĩ đến nơi đâu rồi? Mình không phải rời khỏi cậu, cậu vĩnh viễn chỉ có thể là của mình, Khang Kế.”
” Kia, vậy cậu…” ánh mắt Khang Kế lóe lóe, vạn phần không rõ.
” Muốn vĩnh viễn chung một chỗ, sẽ vì vĩnh viễn mà trả giá đại giới.” Thiệu Chuẩn lại ôm lấy Khang Kế: “ Chúng ta hiện tại thế yếu như vậy, có năng lực bên nhau bao lâu đây? Cậu chờ mình đi, chờ mình trở nên đủ mạnh. Mạnh đến có thể bảo hộ cậu và mình.”
” Nhưng là, nhưng là… mình vẫn tưởng là mình đến bảo vệ cậu.” càng nói đầu Khang Kế càng thấp, tâm tình có chút uể oải.
” Cậu là bảo hộ mình.” Thiệu Chuẩn nâng cằm Khang Kế lên hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “ Chỉ là chính cậu không biết.”
Khang Kế mang theo ưu thương và khó hiểu cùng Thiệu Chuẩn lại triền miên trong chốc lát, nghe được giọng Thiệu Chuẩn ở bên tai sâu kín vang lên: “ Mình xuất ngoại, vẫn là viết thư tình cho mình đi, một tháng một phong.”
Khang Kế cứng đờ, mạnh quay đầu, liền nhìn thấy Thiệu Chuẩn cười tủm tỉm nhìn mình. Run lên nửa ngày, Khang Kế mới nói: “ Cậu… cậu có biết? ”
Thiệu Chuẩn gật đầu, nhéo nhéo cái mũi Khang Kế nói: “ Đã sớm biết.”
Khang Kế thoáng cái liền đỏ mặt, nghiêng đầu chuyển hướng một bên, phát ra một thân ảo não thở dài. Chính mình rõ thật sự là cái đứa ngốc từ đầu đến đuôi. Rất xấu hổ, mỗi tuần làm cho thần bí như vậy, kết quả đều bị người xem ở trong mắt. Nha, quá khó khăn tiếp nhận.
” Mình không phải từng nói với cậu sao? Mình yêu cái người viết thư tình kia, cũng yêu cậu, không xung đột. Nhớ rõ không? ” Thiệu Chuẩn cắn vành tai Khang Kế thì thào hỏi.
Nhớ rõ, như thế nào không nhớ rõ? Hóa ra chuyện tưởng như không thể, hiện tại tất cả đều hiểu được. Khang Kế quay đầu qua nghênh đón Thiệu Chuẩn hôn, thì thào: “ Ân… Mình cảm thấy bản thân là cái ngu ngốc… mới không thoải mái.”
” Ân, cậu một người ngu ngốc.” Thiệu Chuẩn gật đầu, đột nhiên ha ha cười hai tiếng, nói: “ Nhưng trong mắt fan đội bóng rổ cậu là anh hùng, cậu không cần uổng công tự ti, mỗi người đều có một mảnh thiên không của mình. Bảo mình đi chơi bóng rổ, mình làm không được.”
Thấy Khang Kế còn không nói chuyện, Thiệu Chuẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “ Nhưng là, Khang Kế, cậu vì cái gì sẽ có hai loại bút tích? Mình như thế nào cũng nghĩ không ra.”
Khang Kế cười hắc hắc, không có trả lời, để cho ta cũng có một bí mật đi.
Qua một lúc lâu, Khang Kế vẻ mặt đau khổ đột nhiên nói: “ Nhưng là… bưu phí quốc tế rất đắt…”
” Cái gì? ” Thiệu Chuẩn không phản ứng kịp.
” Một tháng một phong, rất mắc đó. Không bằng mình viết, chờ cậu trở về, một lượt giao cho cậu đi? ” Khang Kế đề nghị.
” Như vậy sao được?! Không có thư mình như thế nào sống sót?! ” Thiệu Chuẩn theo bản năng nói ra câu như vậy, cũng như yêu ngữ, làm cho mắt Khang Kế sáng rực lên ngời ngời, cười ngoác mồm.
Thiệu Chuẩn chờ Khang Kế cười xong, cũng cười cười nói: “ Cũng biết, nguyên kiện lưu trữ, chờ mình trở lại giao cho mình. Sao chép một bức dùng email gửi cho mình, không cần tiền, sao? ”
” Được, cậu hồi âm cho mình, mình mới viết. ”
” Cậu chừng nào biết yêu cầu nhiều như vậy?! ” Thiệu Chuẩn kêu to.
” Ân, mình với cậu giống nhau, cũng tưởng nhớ thư tình a, thực bình thường thôi.” Khang Kế phản đối.
” Được rồi, mình viết, thư tình mà thôi.” Thiệu Chuẩn chớp chớp mi: “ Vẫn viết đến ngày nào đó chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”
” Ân, viết đến chết đi.”
” Cậu nói từ chết để làm gì? ”
” Ách… Nếu không thì dục tiên dục tử? ” nói xong, Khang Kế cười tủm tỉm hôn qua.
===
* phân thân chi nhất: hai thân trong một
Danh sách chương