Vương Tề vẫn không chịu nói rõ ràng làm thế nào để thuyết phục được mẹ Phương, Phương Sĩ Thanh dây dưa nửa ngày cũng không hỏi ra được chi tiết, tuy hắn vô cùng tò mò, nhưng nghĩ lại thì, dù sao khi về nhà mẹ cũng sẽ nói, không nhất thiết phải truy hỏi tới cùng như vậy.

Hơn nữa, thời khắc vui vẻ thế này, nhất định phải cùng nhau bắn một pháo chúc mừng!

Chờ bắn một pháo này xong, vừa nghĩ ngày mai phải về nhà, đành tạm dừng với Vương Tề vài hôm, phải tận dụng thời gian còn lại bắn thêm một pháo tạm biệt nữa! 

Vương Tề chỉ ngủ được hơn ba tiếng, hơn 7 giờ sáng liền rời giường đi làm.

Còn lại một tên đã được nghỉ Phương Sĩ Thanh, đang nằm trên giường dậy không nổi, toàn thân cứ như bị bánh xe lu nghiền qua một lượt eo mỏi mông đau ứ chịu được, nhưng trong lòng thì thích vô cùng, ôm chăn bên thì ngủ bên còn hê hê ha ha hi hi hú hú đủ các loại cười vui sướng.

Giữa trưa, Vương Tề quay về một chuyến, đem hắn từ trên giường kéo dậy, hầu hạ mặc quần áo đánh răng rửa mặt, sau đó nhét vào xe đưa đến sân bay, cùng hắn ăn một bữa trưa đơn giản tại nhà hàng gần đó.

Hắn cầm vé máy bay, một tay Vương Tề kéo chiếc vali nhỏ của hắn, tay kia thì cầm túi xách tùy thân cho hắn, hai người đến trước cửa an ninh tạm biệt nhau.

Hắn lưu luyến không rời nhìn Vương Tề: “Em đi rồi a.”

Vương Tề đáp: “Ừm.”

Hắn lại nói: “Chiều anh nhớ về nhà dán câu đối lên đó.”

Vương Tề lại đáp: “Ừm.”

Hắn thở dài một hơi: “Anh không cần quá nhớ em, mùng 5 em sẽ quay lại.”

Vương Tề nói: “Biết rồi, không nhớ em.”

Phương Sĩ Thanh lại mất hứng: “Cũng không thể một chút cũng không nhớ.”

Vương Tề nở nụ cười, nói: “Được, nhớ một nửa.”

Phương Sĩ Thanh hỏi anh: “Nhớ một nửa nào?”

Vương Tề xê dịch tầm mắt đi xuống, nhìn từ phần eo hắn trở xuống. =)) đm anh

Phương Sĩ Thanh bỏ vé máy bay vào túi áo khoác, hai tay ôm mặt Vương Tề nhấc lên, nói: “Đừng nghĩ nửa người dưới! Nhớ bên trên!”

Vương Tề gật gật đầu, ánh mắt cong cong, nghiêng đầu trên ngón cái tay trái của Phương Sĩ Thanh hôn một cái, nói là hôn, kỳ thật cũng chỉ vừa mới chạm môi.

Thế nhưng trong nháy mắt này, cũng không biết vì sao chợt nảy lên rung động, Phương Sĩ Thanh bất ngờ giữ nguyên tư thế này hôn lên môi anh.

Vương Tề giật mình rõ ràng, nhưng rất nhanh đã nhiệt tình đáp lại nụ hôn, tay phải cũng buông quai vali đang nắm trong tay ra, thuận thế ôm lấy eo Phương Sĩ Thanh.

Hai người hôn lưỡi hừng hực nồng cháy, mấy hành khách gần đó cũng phải dừng chân lại đứng xem, trong đó còn có người bắt đầu lấy di động ra chụp hai người họ.

Phương Sĩ Thanh mới không quan tâm, chụp thì cứ chụp đi, muốn đăng Weibo thì cứ việc, cả mẹ ruột hắn còn tiếp nhận việc hắn với Vương Tề đang yêu nhau, ai còn thừa hơi đi để ý những người khác nghĩ thế nào!

Nhờ phúc màn show ân ái nóng bỏng táo bạo này ở sân bay, mà sau khi lên máy bay hắn rất được mấy người chung khoang ưu ái dành cho ánh mắt chằm chằm cả buổi trời.



Sau 30 phút lộ trình, máy bay đáp cánh.

Nói thật, lúc này đầu óc Phương Sĩ Thanh chẳng còn để tâm nổi chuyện gì khác, chỉ thấy khẩn trương lớn dần đều mà thôi.

Bây giờ chính là lúc phải về nhà, chính thức đối diện với ba mẹ rồi.

Lên xe buýt sân bay, hắn ngồi ở hàng cuối cùng, nhăn mặt phát sầu, lấy di động ra, lên mạng up Weibo: “Này không phải bán hủ! Đã come out rồi, giờ phải về nhà gặp ba mẹ, cầu tiền bối có kinh nghiệm cho hỏi, khi vào cửa đầu tiên nên nói câu gì?”

Mới vừa đăng lên Weibo một cái, là liền nhận được liên tiếp “Comment chúc mừng”, trong số đó ngẫu nhiên còn có mấy người pha trò tiếu lâm, coi bộ cũng không có giá trị thực tế.

Qua vài phút, Viên Thụy trực tiếp gọi điện tới, hắn vừa bắt máy đã nghe giọng Viên Thụy bên kia xả một tràng: “Mày về nhà rồi? Mẹ mày chịu tiếp điện thoại của mày rồi? Biết gian tình của mày với Vương Tề rồi? Tao hồi hộp quá đi, so với tao come out còn hồi hộp hơn nữa đó, ba mày có khi nào đánh chết mày không a?”

Phương Sĩ Thanh trợn trắng mắt nói: “Đó là ba ruột tao.”

Viên Thụy nói: “Thì ba ruột mới đánh được á, ba dượng tao chưa từng đánh tao, sợ người khác nói ông ấy ngược đãi tao đó.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Cả cái loại ngụy biện này mà giờ Viên Thụy vừa nói ra sao lại nghe có vẻ rất thuyết phục vậy? Viên Thụy lại nói: “Tao không có dọa mày đâu, chắc là mày đang rất căng thẳng… Tao mới trộn xong nhân sủi cảo, đang định rủ mày qua đây gói rồi ăn chung, aiz, chúc mày thuận lợi nha.”

Phương Sĩ Thanh cảm nhận được tình bạn ấm áp, nói: “Cảm ơn mày nha thân ái, phải rồi, tao cứ tưởng năm nay mình hết đường về nhà ăn tết, nên mới tính qua mùng một liền tổ chức một buổi cho mày với cậu đàn em kia của tao gặp mặt, giờ lại phải lỡ chuyện tốt của hai bây, thôi để tao gửi nick Weixin của nó cho mày đi, hai người thử chat riêng trước xem, biết đâu chừng nói chuyện một hồi thấy hợp ý nó lại hẹn mày ra ngoài gặp đấy.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, Viên Thụy mới trả lời: “Ừm cũng được.”

Phương Sĩ Thanh lờ mờ nhận ra hình như Viên Thụy có chút miễn cưỡng, nhưng hiện tại bản thân mình còn lo chưa xong nên cũng lười hỏi nhiều, với lại ai cũng trưởng thảnh cả rồi, có được hay không cũng là anh tình tôi nguyện, về phần cậu đàn em kia thì hắn khá tin tưởng, liền gửi nick Weixin qua cho Viên Thụy, để hai người họ tự liên hệ với nhau.

Cúp điện thoại, trên Weibo hắn lại nhận được thêm hơn 90 bình luận mới, hắn lần lượt xem từng cái một, vẫn là hàng đội hình “Comment chúc mừng” ngay ngắn, có vẻ không thú vị mấy, bất ngờ lại thấy một bình luận khác biệt rõ ràng: “Đừng nói gì hết, cứ quỳ xuống trước”, đến từ “Người dùng thuê bao 32878570195”.

Hắn suy nghĩ thử xem, nói rất có lý ha, gặp tình cảnh này mà có nói gì đi nữa cũng chỉ dư thừa thôi, quỳ xuống cầu ăn đòn mới là đạo lý number one.

Hắn thoáng cảm giác như mình vừa được trải qua nghi thức đổ nước lên đầu trong phật giáo (được soi sáng), chạm avatar của “Người dùng thuê bao 32878570195” ra xem trang cá nhân, người dùng số loạn xị này chỉ theo dõi mỗi mình hắn, cái gì cũng chưa đăng hết, phần giới thiệu vắn tắt cũng chỉ viết ngắn gọn một câu “Anh là anh rể của em”.

Phương Sĩ Thanh: “…” ಠ_ಠ

Người này mẹ nó nhất định là lão lưu manh nhà mình đi!

Nửa tiếng sau, Phương Sĩ Thanh mở cửa chính, mẹ Phương còn chưa kịp mở miệng, hắn đã sải từng bước vào, quỳ gối thẳng tắp trước mặt mẹ.

Ba Phương đeo kính lão đi ra từ phòng sách, lúc đầu nét mặt còn nguyên vẻ vui mừng định chào đón thằng con ở xa mới về, lại bị thay bằng vẻ kinh ngạc khi thấy một màn bất ngờ thế này, mới hỏi: “Làm cái gì vậy hả?”

Phương Sĩ Thanh quỳ gối ở kia, cái gì cũng không dám nói, có phải ba vẫn chưa biết hay không?

Mẹ Phương nhìn hắn, giọng có phần bất ổn nói: “Con đứng lên mà nói!”

Phương Sĩ Thanh vẫn chỉ quỳ không nhúc nhích.

Mẹ Phương nâng tay lau khóe mắt, xoay người sang chỗ khác nói: “Xem ra ta không quản được con nữa rồi.”

Bà mặc kệ đấy bỏ vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Để lại Phương Sĩ Thanh vẫn quỳ chỗ này không nhịn được, nước mắt tí tách rơi xuống, dáng vẻ vô cùng khổ sở, hắn cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo bây giờ.

Ba Phương tháo kính lão xuống, chậm rãi đi tới, dừng nghiêng trước chỗ hắn nói: “Đừng quỳ nữa, giờ mà quỳ cũng không có tiền lì xì đâu, ngày mai mới là mùng một tết.”

Phương Sĩ Thanh mím môi, khóc càng lợi hại hơn.

Tính tình ba hắn khá hiền lành, từ lâu đã tốt có tiếng với mấy ông bạn hàng xóm cùng nhóm bạn thời đại học thuở xưa, hồi trước có một bộ phim hoạt hình tên là《Ba ba đầu nhỏ con trai đầu to》, bề ngoài ba hắn không những hơi giống với ba ba đầu nhỏ trong đó, mà cả tính tình và dáng vẻ cưng chiều con trai cũng không khác là bao.

Hắn vừa khóc vừa ngửa mặt lên nhìn ba mình, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Vài năm gần đây sức khỏe ba ba luôn không được tốt cho lắm, hết mình với nghiệp dạy học hơn nửa đời người, các loại bệnh nghề nghiệp như, viêm họng, xương cổ với các xương khớp đều gặp vấn đề, huyết áp còn hay tăng cao.

Ba Phương thở dài nói: “Tụi con đó, một đứa hai đứa mới vào cửa cứ không chịu nói chuyện đàng hoàng trước, đều phải quỳ rụp ở đó, cùng là dân tốt nghiệp đại học cả rồi, sao phải cho rằng ba với bà mẹ con là gia trưởng phong kiến?”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp đôi mắt đã ửng hồng, ba ba nói “Một đứa hai đứa” là ai?

Ba Phương vươn tay kéo hắn lên, nói: “Đứng lên trước đi, có phải con với Vương Tề tính toán với nhau hết rồi không, không thì sao đều chọn chỗ này quỳ? Viên gạch ở đây sắp bị mấy đứa quỳ lún luôn rồi này.”

Phương Sĩ Thanh khó nén kinh ngạc nói: “… Anh ấy đã từng tới?”

Ba Phương mỉm cười với hắn, nụ cười có vài phần bất đắc dĩ: “Con đứng lên trước đi, đứng lên ba mới nói cho con nghe.”

Phương Sĩ Thanh cả một bụng lời muốn hỏi, một bụng lời muốn nói, nhưng lại không muốn đứng lên, chân hắn đã nhũn ra rồi, quỳ mới không thấy áp lực.

Ba Phương hết cách, đành cầm băng ghế trúc nhỏ qua đây, ngồi bên cạnh thằng con, nói: “Thanh Thanh, thực ra mấy năm trước, con mới từ nước ngoài về, tóc thành ra như mấy đứa con gái, lại toàn thích ăn mặc sặc sỡ, mấy đứa bạn nữ tới tìm con chơi, con cũng chẳng thèm để ý người ta, ba đã thấy con có gì đó sai sai, lúc ấy liền nghi ngờ tính hướng con không như người bình thường.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Ba Phương nói: “Lúc đó ba với mẹ con nói chuyện, bà ấy nói thanh niên tụi nó thích ăn diện cũng là thường thôi mà, vả lại chuyên ngành của con cũng như vậy, ba nghĩ cũng phải, nên không nói thêm gì nữa. Lần trước bà ấy tới Bắc Kinh ở vài ngày, trong ngăn kéo toilet nhà con, thấy còn có thêm một bộ đồ dùng rửa mặt đã sử dụng, cứ nghĩ chắc con với người ‘Bạn gái’ nọ sống chung, nhưng trong túi đó còn có dao cạo râu. Bà ấy chưa xác định được là vẫn của người đó hay người khác nữa, trong lòng cứ bồn chồn mãi, rồi về đây liền kể cho ba nghe, nói lúc đầu con còn muốn dẫn người yêu đến cho bà ấy gặp, chuyện tới trước mắt con lại bảo người đó có việc không đến được. Hai chúng ta cùng suy nghĩ, đã suy ra được người đó có thể là một người đàn ông.”

Phương Sĩ Thanh nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại những lời mẹ nói trước kia đột nhiên lại hiểu ra một ý khác.

Trước khi mẹ Phương sắp chia tay rời khỏi Bắc Kinh tại nhà ga, sau lại trong điện thoại, đều lặp lại vài lần rằng “Mặc kệ người yêu con tìm như thế nào, chỉ cần thật lòng đối xử tốt với con, ba mẹ cũng sẽ ủng hộ.”

Hắn vẫn luôn cho đấy là đang cổ vũ hắn mau yêu đương, nhưng đến giờ vẫn chưa nghĩ lại, khi đến Bắc Kinh những lần trước, mẹ hắn chưa khi nào nói lập cùng một lời.

Mặc kệ người yêu con tìm thế nào tức là… bất luận nam hay nữ?

Giọng hắn lúc này có hơi thay đổi, nói: “Nhưng kể từ sau ngày đó con nói với mẹ, mẹ liền nổi giận không để ý đến con…”

“Mẹ con muốn ôm cháu cả mấy năm nay rồi, nằm mơ cũng nghĩ tới, giờ lại bất ngờ biết con yêu đương với một người đàn ông, sao bà ấy có thể cam tâm?” Ba Phương cười khổ lắc đầu, nói, “Trước khi con chưa nói, bà ấy cũng không dám hỏi con cho rõ, toàn chỉ biết lo sợ thăm dò con, thăm dò vài lần, con cũng chưa nói ra nguyên do, bà ấy lại cho rằng mình quá nhạy cảm rồi, đang muốn an tâm tiếp tục chờ ôm cháu, thì con đã nói mình thích đàn ông, còn không cho bà ấy giận dỗi vài ngày? Con từ nhỏ đến lớn, chúng ta chỉ hận không thể thật lòng dốc hết những gì tốt nhất cho con, con thì trái lại, chuyện lớn như vậy, lại có thể gạt chúng ta suốt bao năm nay.”

Phương Sĩ Thanh bật thốt lên nói: “Ba, con sai rồi…”

Ba Phương cười rộ lên, nói: “Đùa với con thôi, ba với bà mẹ con cũng không phải thật sự tức giận, hai chúng ta đâu phải gia trưởng phong kiến, mắt mờ nhưng còn đọc sách xem báo coi tin tức được, ba mẹ biết đây không phải bệnh, biết cứng rắn ép con thích phụ nữ cũng vô dụng, chúng ta có thể chấp nhận chuyện này, nhưng chỉ lo lắng cho con, sợ con sống không tốt, chờ tương lai con già rồi, sẽ không có con cháu có thể săn sóc con… Thanh Thanh, đoán chừng cả đời này con cũng không làm ba nổi rồi, nên có thể con sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của ba mẹ, nhưng con phải hiểu rằng, hai chúng ta, trên đời này điều mong muốn lớn nhất là con có thể hạnh phúc.”

Phương Sĩ Thanh sắp khóc mù rồi.

Ba Phương kéo hắn, lần này hắn lại ngoan ngoãn đứng lên, ba ba đi lấy cái chìa khóa mở khóa cửa phòng ngủ ra, cho hắn ánh mắt ám chỉ đến phiên mình rồi, hắn dùng tay áo cọ cọ mặt, đẩy cửa bước vào.

Mẹ Phương ngồi bên giường gạt lệ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay lưng lại, nhìn thế nào lại có chút giống mấy bạn nhỏ đang hờn dỗi.

Phương Sĩ Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh, gọi một tiếng “Mẹ”.

Mẹ Phương còn lắc lắc thân mình không thèm để ý tới hắn.

Hắn có chút luống cuống, quay đầu lại nhìn về phía cửa, ba ba đứng đó cười cười khoát khoát tay với hắn, hắn lại quay về, tiếp tục nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, con chỉ muốn quỳ trước rồi giải thích với mẹ, chứ không phải cố ý chọc mẹ giận, con rất vui khi được quản, mẹ đừng mặc kệ con nữa được không, con nhớ mẹ lắm, nhớ món mẹ nấu, nhớ mẹ càm ràm con…”

Hắn dong dong dài dài nói một tràng, kỳ thật có rất nhiều lời không biểu ý, nhưng hắn cũng không có tâm tình nào đi sắp xếp từ ngữ, hắn chỉ muốn lôi tất cả những gì chân thành dù là nhỏ vụn nhất trong lòng đúc kết qua câu nói cho mẹ mình nghe.

Nước mắt nơi khóe mắt hắn vẫn không ngừng rơi, nói một câu lại nấc một câu, khóc đến nghẹn ngào không ra hơi nhưng vẫn không ngừng nói: “Dạo này mẹ có khỏe không, thắt lưng có còn đau không, có kiên trì làm vật lý trị liệu nữa không, thiết bị gửi cho mẹ có xài tốt không…”

Mẹ Phương bỗng nhiên xoay người lại, hỏi: “Vậy đai trị liệu kia là Vương Tề gửi cho mẹ, có phải không?”

Phương Sĩ Thanh sửng sốt: “… Dạ phải.”

Mắt mẹ Phương còn hồng, lại lên cơn nóng giận: “Con mua không nổi sao? Con mua không nổi mẹ cũng không cần, tại sao lại để nó mua? Con quay lại phải mang tiền trả lại cho nó ngay cho mẹ!”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Mẹ Phương đưa tay lau nước mắt, đứng lên đi đến trước bàn, lấy chìa khóa vặn mở một ngăn kéo, lấy từ trong ra một tập hồ sơ, xoay người lại đưa cho Phương Sĩ Thanh, nói: “Cái này cũng đưa luôn cho nó, chúng ta không cần, con cũng không được muốn!”

Phương Sĩ Thanh mờ mịt nhận lấy, mở ra vừa thấy, bên trong có giấy chứng nhận bất động sản, giấy tờ xe, cổ phiếu cùng bản chứng minh đánh giá tài sản… Tất cả đều là của Vương Tề.

Còn có một đơn chuyển nhượng tài sản.

Vương Tề đều chuyển giao những tài sản này cho hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện