Buổi tối thứ 5, Trịnh Thu Dương hẹn Phương Sĩ Thanh ra uống rượu.

Vào quán bar, vừa mới đặt mông ngồi xuống, Trịnh Thu Dương lập tức lôi ngay điện thoại ra khoe khoang cô bạn gái mới tán được của mình, không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt mấy người xung quanh, thái độ dương dương tự đắc không chút xấu hổ.

Phương Sĩ Thanh liếc nhìn, đúng là không phải cái người đã gặp qua lần trước, cũng coi như nể tình khen cho một câu: “Vòng 1 ok đó.”

Trịnh Thu Dương mặt mày hớn hở nâng cốc cụng ly, nói: “Đặc biệt dính người nha, hôm nay còn đòi tới đây, bị tao đuổi thẳng về, mà được cái nghe lời, ngày khác cho ra mắt tụi bây, người thật còn đẹp hơn trong hình luôn.”

Cả đám hô hố một trận, cũng chẳng ai thèm nhắc tới chuyện đám bạn gái của hắn, hắn là thế, dù sao gặp phải đối tượng nào có vếu trội hơn, là hắn cũng muốn đổi.

Tên Trịnh Thu Dương này, vừa trông giống Vương Tề với Vương Siêu em trai Vương Tề, xét cho kĩ thì cũng không hẳn giống Vương Siêu.

Trịnh gia là dòng họ có truyền thống về trang sức, còn lão ba của anh em nhà Vương gia khi xưa là nhờ khai thác quặng mỏ mới giàu phất lên từ đó. Nếu muốn so về gia giáo thì còn kém một trời một vực. Chuyên ngành của Trịnh Thu Dương là quản trị, sau này mới bổ túc thêm về thiết kế trang sức, có bản lĩnh hay không thì chưa nói, ít nhất cũng giống kiểu bị chiều hư như Vương Siêu ngoài khoản ăn chơi cái gì cũng chả biết.

Nhưng Trịnh Thu Dương có một vấn đề, hắn là con riêng của ông bô, bà cả cũng có một thằng con trai, người ta ăn ngon còn hắn thì húp thừa, chuyện nội bộ bên trong cũng chẳng đến phiên hắn.

Đúng là không phải đụng tay tới những việc chính sự, hắn chỉ có thể mỗi ngày nhàn tản làm cho qua ngày đoạn tháng. Trong công ty giữ một chức vụ râu ria, lúc thì ngẫu hứng phác thảo bản vẽ thiết kế, còn đa phần thời gian còn lại trên căn bản toàn dùng để tán gái.

Hắn với Phương Sĩ Thanh ngẫu nhiên có duyên kết bằng hữu từ hôm gặp nhau trên cầu vượt, nhìn nhau rất thuận mắt, nên cho tới nay hễ là hắn khởi sướng cuộc chơi nào cũng nhất định hú Phương Sĩ Thanh tham gia, thường Phương Sĩ Thanh nếu có rảnh cũng sẽ tới góp vui.

Tuy nói thời gian hai đứa biết nhau chưa bao lâu, nhưng tình cảm anh em đã được hâm nóng lên rất nhanh.

Qua vài lượt uống, Phương Sĩ Thanh tranh thủ đi toilet giải quyết, lúc đi ra lại bắt gặp quầy bar gần đó có một người đang ngồi trông rất quen.

Một thời gian không gặp Viên Thụy, cũng không nghe được tin tức gì liên quan tới cậu ta, lúc này từ xa xa thấy cậu ta chỉ đi một mình, không có ai bầu bạn, ngồi đó một thân một mình tự rót tự uống, dáng vẻ uống vừa mạnh vừa nhanh này, tám chín phần là tới mượn rượu giải sầu đây mà.

Phương Sĩ Thanh không định đi qua chào hỏi, tập trung quay về chỗ ngồi.

Hắn không phải hoàn toàn không hiếu kì về cuộc sống bây giờ của Viên Thụy, lúc này trông cậu ta u sầu ngồi đó, có chút tự hỏi, là vì sự nghiệp không tiến triển hay là tình cảm cùng người kia không thuận lợi? Nhưng không cần biết vì sao, cũng chẳng quan hệ gì tới mình, nếu giờ vội vàng đến hỏi thăm, thì trông hắn khác gì chưa chịu chết tâm dai như cao da chó.

Ngẫm lại thì, giờ hắn cũng đâu còn ý định điên rồ gì với Viên Thụy như hồi trước nữa.

Bên trong ghế lô phân thành mấy nhóm, chơi xúc xắc ca hát, bắt đầu từ từng người đối từng người. Phương Sĩ Thanh tìm một góc khác ngồi xuống, lôi điện thoại ra chơi Animal Crush.

Trịnh Thu Dương thấy hắn đơn độc ngồi chơi một góc, cầm chai rượu đặt bên cạnh nhìn màn hình, lâu lâu còn chỉ điểm hai câu: “Đợi lát nữa thiếu gà vàng, thì phải đập trứng trước! Đập trứng a! Ai ai ai… ở đây rõ ràng còn có chim Magic! Đệch, tiếc quá đi!”

Phương Sĩ Thanh chơi hai lần đều không qua nổi màn này, Trịnh Thu Dương cũng nhịn không được, đoạt di động của hắn: “Đây, để tao chơi cho mày xem.”

Hắn chơi ngược lại cực kỳ thuận lợi, qua một màn lại chơi tiếp màn khác, còn vừa thao tác thành thạo vừa tám với Phương Sĩ Thanh: “Tên kia là thân thích của mày à, nó chưa bằng mày đâu, cả buổi tối còn phải ôm máy chạy loang quanh tìm người giúp nó qua màn nữa đấy.”

Phương Sĩ Thanh nghĩ nghĩ mới đáp lại: “Mày nói Vương Siêu?”

Trịnh Thu Dương nói: “Chính nó, chơi cái gì cũng lết được tới level 5 là cùng. Nghe đâu đại ca nhà nó chơi game rất trâu mà? Thật không vậy?

Phương Sĩ Thanh đáp: “Chưa từng thấy anh rể tao chơi mấy trò trên di động, nhưng trước kia có thấy anh ta chơi PSP rồi, rất lợi hại.”

Trịnh Thu Dương giương mắt nhìn hắn, cười nói: “Vương Siêu còn nói anh đại nó cả ngày cứ xem nó như cái bao cát mà luyện tập, cái này cũng có thiệt luôn hả?”

“Cũng xem như vậy đi” Phương Sĩ Thanh uống một hớp rượu, nói: “Nó bị ăn đòn nhiều rồi, anh rể tao từng luyện tán thủ, lúc nào ra tay cũng nặng, chẳng qua nó bị vậy cũng đáng, chỉ thích gây đủ chuyện rắc rối, không đánh nó thì đánh ai?”

Trịnh Thu Dương hắc hắc cười hai tiếng: “Coi mày kìa, chắc cũng từng bị anh rể mày đánh chứ gì.”

Phương Sĩ Thanh ném chai rỗng sang bên, lại khui một chai mới, tức giận nói: “Giờ tao cũng đang trông mong anh ta đánh tao một trận đây này… Chẳng biết dạo này anh ta hay để ý đến tao là có mục đích gì, kì quái vô cùng.”

Trịnh Thu Dương nhìn di động chằm chằm, lướt tới lướt lui, thuận miệng hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Phương Sĩ Thanh vừa uống rượu vừa kể: “Dạo này anh ta cứ gặp lúc không có việc gì làm là liền liên hệ với tao, bữa kia là chị tao mời, hẹn trước hai ngày, vốn là nói cùng hai người họ ăn cơm, kết quả chị tao có việc đúng lúc không tới được, vậy là tao cùng anh ta hai người, bữa cơm hôm đó từ đầu tới cuối anh ta không nói một lời, lại nhìn tao chằm chặp đánh giá tới lui, giờ nhớ lại còn thấy sợ đây này.” 

Trịnh Thu Dương không ngờ còn có chuyện này: “Có khi nào anh ta muốn thúc mày chuyện kết hôn không?

Phương Sĩ Thanh nhiệt liệt gật gật: “Đúng đúng đúng, làm sao mày biết?”

Trịnh Thu Dương ra vẻ một người từng trải, nói: “Chắc là vậy rồi, Vương Siêu nói hai người họ xem mày như con ruột mà dưỡng, tao nghĩ cũng phải. Gia trưởng nào mà không có cái vẻ này, năm trước mẹ tao bắt đầu hối tao kết hôn rồi, ngày nào cũng đòi tao đi xem mắt, chẳng khác nào mấy người bệnh thần kinh, thật muốn bức tụi mình điên luôn đây mà, ráng ép vào khuôn khổ cưới vợ rồi sinh con gì gì đó, đối phó với loại vấn đề này, mày chỉ cần không thèm để ý anh ta là được.”

Phương Sĩ Thanh nói: “… Anh rể tao khác mẹ mày.”

Trịnh Thu Dương thắc mắc: “Có gì khác cơ?”

Phương Sĩ Thanh nói không nên lời khác chỗ nào, bèn nói sang chuyện khác: “Thôi uống tiếp đi.”

Náo loạn đến 12 giờ đa phần đều đã giải tán, cuối cùng cả bọn còn chơi trò đổ xúc sắc xoay vòng, Phương Sĩ Thanh đổ kiểu gì cũng trái ý, muốn lớn hắn liền đổ nhỏ, muốn nhỏ lại ra lớn, nên bị phạt không ít, hơi ngà ngà say, đi đường cũng chân nọ đá chân chiêu, nói chuyện thì bắt đầu ngọng ngịu, may mà đầu óc cũng xem như còn chút thanh tỉnh.

Hắn với Trịnh Thu Dương đứng bên ven đường đón taxi, Trịnh Thu Dương may mắn hơn hắn, ít ra đi đường cũng không gặp vấn đề.

Lúc thấy một chiếc sắp lại đây, Trịnh Thu Dương liền nhanh nhẩu nhét hắn vào xe, tới khi đóng cửa, lại thấy lo lo, nên mình cũng ngồi vào luôn.

Phương Sĩ Thanh ậm ờ hỏi: “Mày cũng lên chi vậy?”

Trịnh Thu Dương: “Đưa mày về trước rồi tao về sau, dù sao giờ này cũng khó đón xe mà.”

Phương Sĩ Thanh “Ờ” rên một tiếng, lại nghiêng sang dựa vào cửa xe, mệt mỏi muốn ngủ, mái tóc nâu xoăn mất trật tự rủ xuống che khuất non nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng nõn.

Trịnh Thu Dương càng nhìn càng thấy quyết định đi theo của mình là đúng: “Trông mày thế này cũng quá nguy hiểm đi.”



Đến dưới nhà Sĩ Thanh, Trịnh Thu Dương đùa dai nhéo mặt hắn: “Tiểu mỹ nhân, đến nhà rồi, lên lầu ngủ thôi.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng đêm khuya, bầu không khí xung quanh tĩnh lặng nghe cứ như đang cầm loa la oang oang trong tiểu khu.

Lúc này, Phương Sĩ Thanh đã vơi rượu một chút, tốt hơn nhiều so với ban nãy, chỉ là mới ngủ được có hơn 12 phút, rồi lại bị phá đám nên đầu có hơi đau đau.

Nơi hắn thuê là căn hộ theo dạng khách sạn, đại sảnh lầu 1 đến cửa sổ sát đất có đặt vài bộ sô pha, xe taxi đang đậu ở bên ngoài vừa lúc có thể nhìn thấy.

Trịnh Thu Dương liếc mắt nhìn nói: “Phòng của mày cũng thú vị ghê ha… Kiểu này lúc ngủ không được, còn có thể ngồi đó ngắm sao.”

Phương Sĩ Thanh đã sớm quen hắn tinh lực quá thừa còn thừa hơi lo chuyện không đâu, chẳng thèm quay lại nhìn, xuống xe nói với Trịnh Thu Dương: “Vậy mày về đi, có rảnh lại hẹn nhau ra chơi.”

Trịnh Thu Dương chợt nhớ đến gì đó, ló đầu từ cửa sổ xe nói vọng ra: “Nè, mốt rảnh đi bắn súng nha, thấy sao?”

Cái hắn đang nói là wargame, hắn với Phương Sĩ Thanh đều thích chơi trò này, trước hẹn qua mấy lần rồi mà Phương Sĩ Thanh đều nói không có thời gian.

Phương Sĩ Thanh đáp: “Được đó, vừa lúc cuối tuần này rảnh, thời gian dư sức, có thể bắn từ sáng tới tối luôn.”

Vẻ mặt tài xế nhìn hai người họ khiếp sợ như thấy Bin LaDen ngoáy mũi. Tạm biệt xong, Phương Sĩ Thanh lên lầu, Trịnh Thu Dương thì về nhà.

Xe taxi chạy thật xa, lúc này Trịnh Thu Dương mới kịp phát giác thấy ánh mắt của tài xế, “Bắn súng” thật ra có một tầng ý tứ khác, đã vậy bọn họ còn vừa quang minh chính đại tính bắn từ sáng sớm tới khuya nữa chứ.

Hắn nhìn chằm chằm sau ót tài xế, nghĩ bụng ‘Này sư phụ! não ông giàu trí tưởng tượng như vậy lại đi làm thuê thật ủy khuất ông ha’.



Bên này, cước bộ Phương Sĩ Thanh siêu siêu vẹo vẹo bước tới cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở, lúc cầm lại không giữ được, làm cái chìa khóa cứ đinh đinh đang đang rơi xuống đất, hắn xoay người lại nhặt, còn chưa nhặt được, đã bị người phía sau đẩy một cái, thân đổ ra trước một bước, tông mở cánh cửa đã bị mở khóa trước mặt , cả người té vào thảm trải sàn trên huyền quan.

Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cửa đã bị người kia đóng sập lại, ngăn cách ngọn đèn ở bên ngoài, trong phòng tối đen dơ tay không thấy nổi năm ngón.

Hắn cảm giác, cái người đẩy hắn kia… Nhất định cũng vào rồi. Đột nhập cướp bóc ư?!

Hiện tại, hắn không biết đối phương có trang bị vũ khí gì hay không, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, càng không dám có động tác nào quá lớn, lặng lẽ sờ sờ di động trong túi áo khoác.

Cạnh cửa có tiếng đế giày ma sát trên thảm, Phương Sĩ Thanh lập tức ngừng nhúc nhích, gục tại chỗ giả chết.

Người kia bước vào trong hai bước, tiếng bước chân dừng bên cạnh, cách đầu Phương Sĩ Thanh cùng lắm cũng chỉ nửa thước.

Mắt Phương Sĩ Thanh đã dần thích ứng được với bóng tối, so với vừa rồi có thể thấy lờ mờ mọi thứ trong phòng, nhìn thẳng qua là nhìn được ngay bộ dáng đôi chân của người kia.

Là một người đàn ông, cỡ giầy đại khái 45 hoặc 46.

Người đàn ông nọ ngồi xổm xuống, Phương Sĩ Thanh nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch cơ hồ muốn phọt tới cổ họng. Đại khái hắn còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, hẳn là đối phương cũng có thể thấy hắn đi.

Trên người hắn, chỗ nào cũng không mang theo vũ khí, trong nhà cũng không thích trang trí đồ vật lung tung này nọ, nên huyền quan chẳng có nổi một món đồ gì để lợi dụng.

Đánh bừa không đáng tin, vẫn nên chạy đi gọi bảo vệ giúp thì hơn.

Kẻ đó vươn tay tới, Phương Sĩ Thanh nghĩ tên ôn dịch này muốn lại đây bóp cổ mình, dưới tình thế cấp bách nhanh chống khuỷu tay xuống sàn, nửa người trên mạnh mẽ hướng người nọ tung một cú.

Chỉ cần đánh ngã đối phương xuống đất, sau đó lại nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài, ngoài cửa cách hai bước có một chuông điện khẩn cấp, nhấn xong là có người tới cứu trợ liền!

Hắn quá tự tin, đánh giá quá cao thể trọng với sức lực mình, kết quả thì đẹp mặt rồi.

Một cú đánh lên, người nọ lại không bị hắn đánh ngã, hắn ngược lại vì nhìn không thấy, mất đà trực tiếp đập mặt vào ngực người ta, mũi muốn gãy luôn, suýt chút nữa đau đến khóc thét.

Người kia lại vươn tay lại gần, hắn cả kinh vội dùng hai tay ngăn cản, sau ba giây đều vô lực, hai cánh tay bị chế trụ giao nhau đặt ở trước ngực hoàn toàn tránh thoát không được, người nọ lại dùng tay kia sờ sờ mặt hắn, đụng đến mũi hắn nhéo nhéo, trên đó lại dùng ngón xoa nhẹ vài cái.

Phương Sĩ Thanh mờ mịt…Tên lưu manh này chẳng phải nên bóp chết mình sao? Thế là đang làm gì đây?

Mũi hắn bị xoa nhẹ cũng không quá đau, mà đầu đã sắp chết máy.

Trong bóng tối kẻ nọ chăm chú nhìn hắn trong giây lát, liền dùng lực giữ chặt hai tay hắn đang đặt trước ngực, ra sức đẩy về phía sau một bước, đặt hắn nằm ngửa trên thảm trải sàn thật dày, sau đó trực tiếp áp lên, cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái.

Phương Sĩ Thanh trừng to hai mắt đến độ muốn rớt ra ngoài.

Sau đó tên ôn dịch kia bắt đầu cách quần áo hắn sờ sờ, đâu đâu cũng sờ, không có trình tự, cũng không có kỹ thuật, chẳng hạn như bờ môi của hắn, nơi nên hôn lại không biết hôn.

Hết bị anh ta hôn rồi sờ soạng nửa ngày, Phương Sĩ Thanh rốt cuộc nổi điên: “Con mẹ nó đồ bí đỏ biến thái! Sao tìm được nhà tôi!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện