Viên Thụy đi rồi, Phương Sĩ Thanh lôi điện thoại ra gọi ngay cho Trịnh Thu Dương, há mồm mắng luôn: “Mày dạo này rảnh quá không có chuyện gì làm hả? Vừa mới bắt đầu giả làm bạn trai tao, tao đã lật tẩy mày rồi, giờ ngược lại, dám quay sang đùa giỡn người ta, tao cho mày biết nha, thẳng giả cong so với cong giả thẳng còn đáng giận hơn đó!”

Trịnh Thu Dương nghe một lát mới hiểu hắn đang nói vụ gì, cười ha hả nói: “Viên Thụy nói mày biết chứ gì? Tao chỉ đùa với cậu ta thôi mà, cậu này chơi rất vui nha, đó giờ tao còn chưa gặp ai thú vị hơn cậu ta luôn đó, hahaha.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Mày không nhìn ra cậu ta hơi ngốc hả? Đừng có lôi người ta ra làm trò cười được không, làm giờ cậu ta tưởng thật, còn tính chạy đi theo đuổi mày nữa kìa.”

Trịnh Thu Dương càng ha ha ha dữ dội nữa.

Phương Sĩ Thanh nghe hắn cười, không còn gì để nói: “Gặp người khác thì chẳng sao, không thì tao cũng lười quản chuyện này, mày đừng cười nữa! Nghiêm túc chút coi!”

Trịnh Thu Dương nín cười nói: “Biết rồi, chờ cậu ta tới tìm thì tao nói rõ với cậu ta là được chứ gì, mày cứ yên tâm, đùa cậu ta một hai lần còn vui chứ, sao dám đùa hoài được, cậu ta cũng đâu phải con gái.”

Phương Sĩ Thanh thấy tiết mục xen giữa này dừng ở đây được rồi, nói thì nói vậy chứ sao an tâm nổi, lòng hắn lúc này đang tràn đầy lo nghĩ tới thứ tư quan trọng sắp đến.

Mẹ Phương bỏ thời gian đến tận đây chủ yếu vì chuyện của Phương Minh Dư, đến giờ vẫn muốn gặp Vương Tề, nhưng mà để gặp bà trước thứ tư, Phương Sĩ Thanh nghĩ nghĩ phải làm chuyện gì đó mới được.

Hắn đã thử trao đổi một chút với Vương Tề, buổi tối vừa về đến nhà liền mở lời với bà: “Mẹ, con mới nghe nói, bên công ty Vương Tề đang phái anh ấy đi công tác, có thể hai ba ngày nữa mới về được.”

Mẹ Phương hỏi: “Thế số điện thoại của nó thì sao?”

Hắn im lặng lấy số di động mới của Vương Tề ra cho bà xem, sau đó ngồi bên cạnh nhìn bà gọi điện.

“Vương Tề, là mẹ…con vẫn nhận ra được giọng mẹ, mẹ rất vui.”

“Hai ngày trước mẹ mới biết được tin hai đứa ly hôn, thật sự bất ngờ, Minh Dư nó bảo là do tính cách hai đứa không hợp, mẹ muốn nghe xem con nói thế nào.”

“Tính nó cứng rắn như vậy, con nhường nhịn nó mấy năm nay cũng thật không dễ gì…”

“Dù sao cũng đã sống chung lâu vậy rồi, thì có vấn đề gì cũng ráng ngồi xuống giảng hòa một chút, cũng không nên ầm ĩ đến tình trạng này.”

“Con là đứa con trai tốt, aiz, cũng là nó không có phúc mà.”

“…Trước hết cứ vậy đi, mẹ biết con mới đổi công việc, giờ cũng đang rất bận.”

“Không cần không cần, con làm gì làm đi, mẹ ở đây một hai ngày nữa cũng về rồi.”

Phương Sĩ Thanh theo dõi nét mặt bà cúp điện thoại xong liền phiền muộn, thấp thỏm hỏi: “Mẹ, anh ấy nói sao?”

Mẹ Phương thở dài nói: “Cũng không nói gì, mà mẹ nghe được ý tứ của nó, đã quyết tâm sẽ không quay đầu lại.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy…mẹ còn muốn gặp anh ấy nữa không?”

Mẹ Phương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Trái lại nó còn nói muốn gặp mẹ, chuyện cũng đã vậy rồi, có gặp hay không còn ý nghĩa gì nữa? Vả lại lúc Minh Dư nói mẹ nghe chuyện tụi nó ly hôn, cũng sớm nói thẳng ra không được nữa rồi, cũng tại mẹ quan tâm vớ vẩn thôi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Mẹ Phương lại nói: “Hơn nữa mẹ cân nhắc qua cách nói chuyện của Vương Tề, có thể nó cũng đã có người khác rồi, tuy nói chị con là vợ đầu của nó đi, nhưng sau ly hôn cũng đâu phải không được đi bước nữa, mà chúng ta lại dây dưa đi chia rẽ người ta có đôi có cặp, cũng không đạo đức cho lắm.”

Phương Sĩ Thanh cúi đầu rót cho bà ly nước, đưa qua nói: “Mẹ uống nước đi.”

Mẹ Phương nhận lấy, nói: “Điều kiện nó tốt vậy mà, đàn ông 35 36 lại đúng độ tuổi hoàng kim, thể nào mà chẳng thu hút mấy cô gái trẻ, thế hệ giờ cũng đâu e dè như xưa, gặp ai mà thích cũng chủ động được, ở trường mấy đứa nữ sinh theo đuổi nam sinh mẹ thấy nhan nhản, thậm chí mục tiêu là thầy giáo cũng có, chẳng còn hiếm lạ gì, biết đâu được chị con vừa buông tay, lại thành tiện nghi cho mấy gái trẻ.”

“Tiện nghi cho mấy gái trẻ” này muốn cười lại không cười nổi, ngơ ngác nghe, cũng không dám mở miệng.

Vậy mà mẹ Phương lại cười rộ lên, nói: “Thôi quên đi, điều kiện chị con cũng đâu kém, lại chưa có con, người theo đuổi nó chắc cũng nhiều lắm, hơn nữa trải qua việc này, biết đâu nó có thể nhớ lâu một chút, sau này tính tình hẳn không dám cương như vậy nữa, nói chung cũng xem như trong cái rủi có cái may, lỡ mà Vương Tề thật sự nhịn nó tới tận bốn năm chục tuổi, vậy thì sao dứt khoát được.”

Xem như đã đi đúng bước đầu tiên.



Buổi tối chờ mẹ Phương ngủ xong, Phương Sĩ Thanh trốn trong phòng vệ sinh nói chuyện điện thoại với Vương Tề: “Anh đã nói gì thế? Mẹ em thế mà tiếp nhận rồi kìa!”

Vương Tề nói: “Không có gì, nói rõ lập trường là xong thôi, mẹ cũng cơ trí thật, mới nghe anh nói mấy câu thôi mà đã biết đại khái có ý gì rồi.”

Phương Sĩ Thanh gác chân ngồi trên nắp bồn cầu, nói: “Anh vuốt mông ngựa vậy mà siêu thiệt đó! Anh chưa biết đâu, nãy lúc mẹ gọi cho anh, em hồi hộp tới độ lông muốn dựng đứng, hai người mới nhẹ nhàng nói mấy câu thôi, mà em cứ tưởng như qua nửa năm.”

Vương Tề nói: “Hai ngày rồi anh không gặp em, cũng thấy như qua hai năm.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi nói: “Em cũng…”

Vương Tề nói: “Mai nếu không bận, tụi mình gặp đi.”

Phương Sĩ Thanh thả chân xuống, nói: “Được a! Em đi tìm anh hay anh tới chỗ em?”

Vương Tề cười rộ lên: “Làm gì mà gấp vậy? Không có anh ôm ngủ, cả người đã sớm ngứa rồi có phải không? Thiếu chịch.”

Phương Sĩ Thanh xùy anh: “Em đang tình thâm ý trọng, anh lại giở thói lưu manh cái gì chứ?”

Vương Tề nói: “Gọi video để anh xem em tình thâm thế nào đi.”

Tín hiệu vừa kết nối, Vương Tề đang cởi trần thân trên tựa vào đầu giường, coi bộ cũng đang chuẩn bị đi ngủ.

Vương Tề nói: “Anh còn tưởng em lại ngủ trong túi.”

Phương Sĩ Thanh oán giận nói: “Nóng muốn chết, em cũng sợ biết đâu bị nổi xẩy thật.”

Vương Tề cười nói: “Phải, người em nhẵn vậy mà, bị nổi xẩy sẽ rất đáng tiếc.”

Đây là lần tán tỉnh đầu tiên qua màn hình di động, Phương Sĩ Thanh hơi đỏ mặt, nói: “Em muốn anh, giữa trưa mai em sẽ qua đó.”

Vương Tề đáp: “Được, em cứ tới thẳng văn phòng anh đi, giờ nghỉ trưa cũng không có công chuyện, tụi mình có nhiều thời gian…Muốn làm gì cũng kịp.”

Phương Sĩ Thanh bị giọng điệu trêu ghẹo trầm thấp từ tính của anh châm lửa nóng hết cả mình mẩy, lôi đại chuyện khác ra che giấu: “Vương Cẩm đâu? Chẳng phải anh ngủ chung với ảnh sao?”

Vương Tề cười thành tiếng, nói: “Nó cũng đâu phải em, tối ngủ cứ thích đá chăn.”

Phương Sĩ Thanh cũng thấy câu hỏi kia hơi bị thiếu muối, ngượng ngùng nói: “Lâu lắm rồi em chưa gặp ảnh, ảnh còn làm trong quân y không?”

Vương Tề nói: “Ừm, nó phải mặc đồng phục chính quy, mấy bác sĩ ở đó nhìn chẳng khác gì binh sĩ, mỗi ngày cứ như được uống thuốc kích động.”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt: “Vậy anh thích đồng phục không?”

Vương Tề cong cong khóe mắt: “Em muốn mặc đồng phục gì cho anh xem?”

Phương Sĩ Thanh không trả lời chỉ hắc hắc cười thần bí.

Vương Tề nói: “Tới tối hôm sinh nhật mặc cho anh xem đi, nhớ khoét thêm một cái lỗ sau mông, lỡ chơi quá chớn xé rách luôn là sau này hết mặc.”

Phương Sĩ Thanh bị mấy lời miêu tả cảnh tượng cấm trẻ vị thành niên này của anh làm cho nhộn nhạo muốn chết, suýt chút nữa đứt thắng, vội vội vàng vàng cúp máy.



Giữa trưa hôm sau, tại cao ốc 17 tầng của tập đoàn truyền thông nào đó, trên tầng bộ phận kinh doanh, mấy nhóm nhân viên đều kéo nhau đi ăn cơm trưa, cả tầng lầu hầu như trống trơn viu viu~~

Trước văn phòng rộng nhất nằm ở khu làm việc phía bắc, cửa phòng đóng kín, màn che đều bị kéo xuống.

Một nữ nhân viên trực ban đang gật gù tại quầy tiếp tân, đột nhiên nhập nhèm tỉnh bởi đầu bị trượt khỏi tay đang chống cằm, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như vừa mới nghe được tiếng gì đó kỳ kỳ, cơ mà vừa cẩn thận nghe lại không có. Cô nàng ngáp một cái tiếp tục ngủ gà ngủ gật, nghĩ thầm đại gia nào giữa trưa không lo ăn cơm cho rồi đi, còn ở đó coi phim con heo.



Tòa soạn 2 giờ chiều bắt đầu làm việc, 1 giờ 55 phút, Phương Sĩ Thanh chân bước vội vàng trở về, hai má đỏ bừng, lông mi còn hơi ươn ướt, mấy đồng nghiệp trong ban biên tập đồng loạt nhìn nhìn hắn, mặt hắn xấu hổ lủi vào văn phòng.

Nhóm đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thán trong lòng Phương chủ biên đúng là có vẻ đẹp trời sinh mà, đến trễ chạy vài bước thôi còn chạy ra được dáng vẻ phong tình như vậy.

Vừa thoát khỏi kiếp ‘dục cầu bất mãn’ tâm tình Phương chủ biên liền tươi phơi phới, thoải mái hết cả người, ngoài trừ mông có hơi bị đau.

Sau khi bắt tay xử lý xong công việc, hắn truy cập trang taobao, định bụng mua một bộ đồng phục tình thú, kết quả lục lọi cả nửa ngày, thấy đồ nữ là chiếm đa số, đồ nam hơn phân nửa là theo phong cách zai nhà lành, vừa low vừa xấu, hắn cho rằng Vương Tề cũng sẽ không thích ba cái loại quái đản này.

Sau cùng hắn chọn một bộ nữ size lớn, của một cửa hàng trong thành phố, trễ nhất là sáng mai có thể nhận được.



Hôm nay là thứ hai, ngày mai sẽ là sinh nhật tuổi 27 âm lịch của hắn.

Qua hơn một ngày trời yên biển lặng, Phương Sĩ Thanh suy nghĩ mấy câu nói lôi từ trong sách ra, còn thật sự nghiêm túc viết vào sổ, thỉnh thoảng còn bôi bôi xóa xóa sửa lại vài chỗ, chuẩn bị cho giờ phút thứ tư sắp tới.

Trong thời gian đó mẹ Phương có nói với hắn: “Bạn gái con sao lại bận như vậy, mấy ngày rồi mà cũng chả dư thời gian hẹn gặp với con, coi bộ cũng cùng loại hình nữ cường nhân như chị con nhỉ, mẹ thấy con không nắm giữ được rồi a.”

Phương Sĩ Thanh nhấp nhô hồi lâu, mới nói: “Người đó đối với con rất tốt.”

Mẹ Phương đại khái cũng nhìn ra hắn rất thích người “Bạn gái” này, cũng không biết làm sao, im lặng không nói gì nữa.

Khoảng trời yên ổn này vẫn kéo dài đến tối thứ tư.

Phương Sĩ Thanh đã thông báo việc mẹ hắn đến với bạn bè trước, nên tối nay sẽ chưa tổ chức, chờ sau khi mẹ hắn về rồi lại tụ họp mở tiệc riêng. Mỗi đêm cứ đến 10 giờ tối là mẹ Phương liền buồn ngủ, cho nên hắn với Vương Tề đã hẹn 10 giờ rưỡi gặp nhau, Vương Tề đặt phòng tại khách sạn, rồi đến trước chờ hắn.

Tan tầm trước khi về nhà, hắn gọi về hỏi cần phải mua cái gì không.

Mẹ Phương nói: “Mẹ đang hầm chân giò cho con, đồ ăn mua xong rồi, cái gì cũng đầy đủ hết, con cứ về nhà luôn đi.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Để con đi mua một cái bánh nhỏ ha? Mẹ thích chocolate hay trái cây?”

Mẹ Phương cười nói: “Không cần đâu, chị con chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho con rồi.”

Phương Sĩ Thanh sửng sốt: “… Chị con?”

Mẹ Phương nói: “Mẹ định một hai ngày nữa sẽ về, dù sao tới đây rồi cũng phải gặp nó một chút, sinh nhật con, chị con có thể vắng mặt sao?”

Phương Sĩ Thanh nhất thời không khỏi hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ. Ngày đầu mẹ Phương đến đã phán ngay đừng cho Phương Minh Dư biết bà tới đây, hắn cứ nghĩ đại khái lần này mẹ định lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, hoàn toàn không dự định đá động tới chị hắn. Huống hồ từ giờ đến tết âm lịch cũng không xa lắm, đến lúc đó thể nào Phương Minh Dư cũng về nhà, nếu không phải còn dịp này có khi cả mấy tháng tới nửa năm cũng không chạm mặt nhau.

Hắn không hề ngờ tới việc mẹ sẽ đến đây còn liên lạc với chị… đã vậy còn cùng nhau tổ chức sinh nhật cho hắn nữa chứ.

Hắn đâu dám nói cho Vương Tề biết, hắn sợ Vương Tề vừa nghe cũng muốn đến giúp vui, biết đâu lại hùa nhau diễn một cảnh kịch tính trong bộ phim trạch đấu dài lê lết ngày ngào cũng trườn mặt trên TV không chừng.

Sau khi vào cửa, hắn không khỏi đứng hình.

Phương Minh Dư đeo tạp dề, đang phụ mẹ Phương chuẩn bị đồ ăn.

Hắn đổi dép lê xong bước đến, tự mình nhập vai thằng con sỡ hữu một chất giọng như cái van bị rò, nói: “Mẹ, con về rồi. Chị…chị tới rồi.”

Phương Minh Dư ngoảnh lại, mỉm cười với hắn: “Thanh Thanh, sinh nhật vui vẻ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện