Trên buổi họp sáng hôm nay, tổng biên chỉ đích danh Phương Sĩ Thanh ra phê bình việc tự tiện nghỉ làm chiều hôm qua, giọng điệu phê bình tuy không phải gay gắt cho lắm, nhưng cũng có vài câu nghe không lọt.

Phương Sĩ Thanh cúi đầu nghe không lên tiếng, hôm qua hắn say không biết trời chăng, căn bản cũng nhớ không rõ chuyện mình có xin phép hay chưa, mà chỉ có ấn tượng là có móc điện thoại ra gọi lại cho tòa soạn, nhưng hắn lại quên trong điện thoại hắn đã nói cái gì rồi.

Tổng biên phê bình đủ rồi, kêu mọi người tan họp, gọi riêng Phương Sĩ Thanh vào phòng làm việc.

Phương Sĩ Thanh chủ động nhận sai nói: “Tổng biên, thực xin lỗi, hôm qua tôi thấy không khỏe trong người, đầu óc không tập trung, quên xin phép với chú.”

Tổng biên thấy vết kim tiêm còn trên mu bàn tay hắn, sắc mặt dịu đi nhiều so với hồi nãy, nói: “Tiểu Phương, không phải tôi nói cậu, người trẻ tuổi nên mạnh mẽ có chí tiến thủ, sao có thể vì suy sụp nhất thời mà đã bị đả đảo? Nhất là đàn ông, sao không làm gì mà lại đi mách với người nhà? Không giống nam tử hán đại trượng phu nha.”

Phương Sĩ Thanh nghe không hiểu: “…Cái gì?”

Tổng biên thở dài, giả bộ nói sâu xa: “Trong công việc có việc gì không hài lòng, quan hệ với đồng nghiệp có chỗ nào không tốt, cậu cũng có thể đến nói với tôi. Chiều qua cậu gọi tôi, tôi rất vui a, vừa nghe cậu uống rượu, tôi còn tưởng cậu muốn mượn rượu để thổ lộ, nhất định sẽ nói ra tâm sự của mình, vậy mà trong điện thoại cậu cứ luôn miệng gọi tôi là ba ba…”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Sắc mặt hắn đặc sắc ra khỏi văn phòng tổng biên, mới vừa quay lại khu làm việc ban thời trang, đã bị các đồng nghiệp vây quanh an ủi.

“Đừng buồn nha, là tổng biên mượn đề tài để nói chuyện của mình đây mà, ổng đỏ mắt(1)  với cậu lâu rồi.”

(1) Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

“Lão đó là vừa mong cậu làm được việc, lại sợ cậu nổi bật hơn, nên bắt cậu phụ trợ cho lão chứ gì.”

“Phải đó, ổng là từ trên cao rớt xuống dưới, cái gì cũng làm không xong, thấy cậu có khả năng như vậy, bình thường đã không vừa mắt.”

“Phương chủ biên, để tôi lấy một ly cà phê cho cậu đi, đừng uể oải nữa nha.”

Phương Sĩ Thanh cũng không phải vì tổng biên phê bình làm hắn không vui, hắn vừa nghe ông ấy nói trong điện thoại hắn xem người ta là ba ba, liền lo lắng không biết mình có nói lảm nhảm mấy chuyện cấm kỵ gì không nữa.

Hoàn hảo tổng biên chỉ quay xung quanh “Cậu gọi tôi là ba ba” nói lăn qua lộn lại mấy lần, không chừng có khi hắn say quá nói ngọng cũng chưa chắc nghe ra.

Hắn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần lôi quan hệ giữa hắn với Vương Tề ra công khai với mọi người a.

Dạ dày hắn vẫn chưa thoải mái, tối qua lại ba ba ba với Vương Tề tới tận 12 giờ, sáng nay xém chút nữa là dậy không nổi, nửa híp mắt đi đánh răng rửa mặt, lúc ăn điểm tâm còn nằm úp mặt xuống bàn, có đút cho hắn cũng không xong, Vương Tề thấy hắn như vậy cũng lo muốn chết, đâu dám để hắn tự lái xe, cẩu hắn đến tòa soạn trước, rồi mình mới quay về đi làm.

Cũng may chuyên san kỳ đầu mới vừa niêm yết xuất bản, kỳ hai còn chưa có kế hoạch chính thức bắt đầu, công việc trong tòa soạn cũng không nhiều, hắn bận bịu xong liền nằm dài trên bàn làm việc chợp mắt, nửa mê nửa tỉnh cũng lết qua một ngày.



Chiều tan tầm, Vương Tề đến đón hắn, dẫn hắn đi ăncháo Trạng Nguyên, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.

Lúc sắp về đến nhà, Vương Tề nói: “Lát đến khúc cua có siêu thị, em ở trên xe đợi anh, anh đi mua chút đồ.”

Phương Sĩ Thanh không chịu nói: “Em cũng muốn đi, siêu thị này tính tiền chậm, em chờ lâu chán lắm.”

Vương Tề nói: “Nhanh mà, anh không vào, chỉ mua một món nhỏ ngay quầy thanh toán thôi.”

Quầy thanh toán ngoại trừ đồ ăn vặt của mấy em nhỏ ra, thứ mà anh sẽ mua cũng chỉ còn một loại.

Phương Sĩ Thanh quay đầu nhìn anh, cổ quái nói: “Chẳng phải anh không thích dùng cái kia sao? Sao bữa nay lại muốn mua nó?”

Vương Tề liếc hắn một cái, nói: “Thanh lý cho em rất lao lực.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi, nói: “Vậy anh đừng bắn vào trong không được sao? Xùy, vừa muốn thoải mái vừa muốn nhàn hạ, đâu ra chuyện tốt dữ vậy.”

Vương Tề vươn tay bóp đùi hắn, nói: “Cái miệng nhỏ kia của em mút ngón tay anh còn chặt hơn cái đó của anh, nếu không phải thấy em hai ngày nay không khỏe, em có bắt anh xài anh cũng không thèm.”

Phương Sĩ Thanh nghĩ nghĩ, mặt phát sốt đỏ bừng, hắn hiểu ý tứ này của Vương Tề, mỗi lần hai người họ làm xong bình thường đều là Vương Tề thanh lý cho hắn, lúc đầu là luồn ngón tay vào chưa gì một lát sau động tác kia đã thay đổi, từ động tác thanh lý chẳng biết sao lại thành ‘chỉ gian’, gian gian liền đánh thêm một pháo, gặp phải dịp lễ hay ngày nghỉ, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.

Biết Vương Tề muốn đi mua cái gì rồi, hắn cũng đâu dám mặt dày đi theo, hai người đàn ông cùng vào siêu thị, chỉ để mua cái kia, chắc chắn ai cũng thấy bất thường.

Vương Tề đi ra cũng nhanh, mở cửa xe ngồi vào, Phương Sĩ Thanh cố ý ghét bỏ nói: “Anh có biết nên mua thế nào không? Đừng mua nhỏ quá về mang không vừa, lại phí phạm.”

Vương Tề ném gói to cho hắn, nói: “Biết mà, này là đang khen vũ khí chồng em lớn chứ gì. Nếu anh xài không được, vậy cho em chơi thổi bong bóng.”

Phương Sĩ Thanh lật lại nhìn nhìn, thấy size anh mua cũng phù hợp, thuận miệng nói: “Em cũng không phải con nít, mới không thèm chơi thổi bong bóng đâu.”

Tay phải Vương Tề đặt trên đùi hắn, cười nói: “Không thổi bong bóng, vậy em muốn thổi cái gì?”

Phương Sĩ Thanh liếc xéo anh, nói: “Đèn đường ở đây tối như vậy, anh lại dám giở thói lưu manh, em la lên đó.”

Tay phải Vương Tề mò lên trên, chạm đến bắp đùi hắn, nói: “Em la đi, hay cứ dùng cách em thường gọi ấy, xem người ta nghĩ ai mới bị lưu manh đùa giỡn.”

Hai người đùa loại chuyện ba hoa nhàm chán này, còn đùa ra một bầu không khí vô cùng ám muội.

Phương Sĩ Thanh mở ra một hộp mới mua, lấy hai đầu ngón tay kẹp một gói nhỏ, mở cái miệng nhỏ cắn một góc, khiêu khích nhìn Vương Tề.

Vương Tề chớp mắt, nói: “Anh phải báo cảnh sát.”

Phương Sĩ Thanh nhả cái kia ra, cười nói: “Chú cảnh sát quản được sao?”

Vương Tề nói: “Không xen vào chuyện vợ anh lẳng lơ, nhưng đại khái cũng quản được có người nhìn lén vợ anh lẳng lơ đi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn kịp phản ứng, xoay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Có một người đang đứng bên hông, dán mắt nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Phương Sĩ Thanh: “!!!”

Vương Tề thở dài, nói: “Để anh đi nói với cậu ta hai câu.”

Anh muốn mở cửa xe, bị Phương Sĩ Thanh kéo lại: “Anh đừng đi! Để em đi.”

Hắn ném túi kia cho Vương Tề, xuống xe đóng cửa, đi đến trước mặt người nọ, cố gắng trấn định nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Vẻ mặt người nọ kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không phải theo dõi hai người đâu, chỉ là tôi thấy ảnh trong siêu thị, định nói với ảnh hai câu mới đuổi theo ra đây, thật không phải cố ý nhìn hai người… Chỉ có một mình tôi thôi, không có người khác.”

Phương Sĩ Thanh sờ sờ vành tai mình, nói: “Viên Thụy, cậu thấy rồi thì cũng có gì đâu, dù sao cũng không phải chuyện gì không được nhìn.”

Viên Thụy há miệng thở dốc, một lát sau mới cổ quái nói: “Trịnh tiên sinh kia đâu? Hai người chia tay rồi ư?”

Phương Sĩ Thanh thành thật ngay thẳng: “Trịnh Thu Dương là anh em tốt của tôi, là cậu hiểu lầm thôi, nó không phải như chúng ta, nó thích phụ nữ.”

Miệng Viên Thụy há càng to: “Không thể nào…vậy…” Cậu ta không nói được nữa, sắc mặt càng thêm vi diệu.

Phương Sĩ Thanh cũng hiểu ý, nói: “Sự tình đúng là vậy, sau khi Vương Tề với chị tôi ly hôn mới quen với tôi, coi như là yêu đương bình thường thôi, ừm… Mấy lần trước cũng không nói cho cậu biết, là cảm thấy chuyện này…ừm…”

Viên Thụy lại hết sức thấu hiểu nói: “Tôi hiểu, quan hệ này của hai người cũng thật là, aiz, rất xấu hổ.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Viên Thụy lại nói: “Mà hai người cứ yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”

Phương Sĩ Thanh: “… Cảm ơn cậu.”

Viên Thụy nhìn thoáng trong xe, nói: “Khó trách ảnh thờ ơ với tôi, nguyên lai là ảnh thích loại hình này của cậu. Hồi đó ảnh đối xử tốt với tôi như vậy, là sợ tôi với cậu quen nhau chứ gì? Nhưng đúng là cũng dụng tâm lương khổ, nha? Chẳng lẽ là do lần tôi với cậu hẹn pháo không thành đó, nên hai người mới chính thức đến với nhau đấy chứ? A, tôi đây coi như là nửa bà mối rồi…”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Vì cớ gì mà một người không khôn khéo đó giờ, lại có thể não bổ lớn dữ vậy nha?  (¬.¬”)

Vốn Phương Sĩ Thanh cho rằng lúc ra không thể tránh lãnh vài câu khó nghe, dù sao trước kia Viên Thụy vẫn luôn tỏ ra cuồng nhiệt quá mức với Vương Tề, giờ tuy hơi ngổn ngang, nhưng thật ra lại láng máng có vài phần hảo cảm với cậu ta mà từ trước không có.

Chung quy thì ai mà nhìn ngốc bẩm sinh cũng ghét không nổi mà.

Ngốc bẩm sinh nói: “Vậy cậu lên xe đi nhanh đi, lát nữa ảnh lại chờ sốt ruột.”

Phương Sĩ Thanh đỡ mất tự nhiên hơn nói: “Chuyện kia, tôi thay ảnh xin lỗi cậu.”

Viên Thụy lắc đầu, cười cười nói: “Cũng đâu có gì phải xin lỗi, ảnh còn chưa lần nào với tôi mà, còn giới thiệu người sản xuất của đài truyền hình cho tôi nữa, hiện tại sự nghiệp của tôi có khởi sắc cũng phải cảm ơn ảnh…Tuy rằng tôi là thất tình, bất quá tôi lúc nào chả thất tình, cũng đâu có gì ghê gớm, sớm thành thói quen rồi nha.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Viên Thụy nói: “Cậu đi đi, tôi còn phải quay lại siêu thị tiếp tục tính tiền, không biết người ta có nghĩ tôi quăng đồ lại rồi bỏ chạy không nữa.”

Phương Sĩ Thanh đáp: “… À, gặp sau ha.”

Viên Thụy cũng tạm biệt hắn xoay người nhấc chân muốn đi, bỗng dưng quay lại, thấp giọng, thần bí hề hề hỏi: “Phương chủ biên, hồi trước tôi nói cái kia cho cậu có chuẩn không?”

Phương Sĩ Thanh nghi hoặc nói: “Cái gì có chuẩn không?”

Viên Thụy dường như hơi ngượng ngùng nói: “Là chuyện coi ngón áp út kia dài hay ngắn ấy…Có chuẩn không?”

Phương Sĩ Thanh đáp: “… Chuẩn.”

Viên Thụy đi rồi, hắn quay về xe, biểu tình mờ mịt như là vừa tiếp xúc với một thế giới mới.

Vương Tề hỏi: “Cậu ta nói gì với em?”

Phương Sĩ Thanh định kể hết, nhưng lại không biết nói từ đâu, cuộc nói chuyện vừa rồi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nhăn mặt suy nghĩ nửa ngày, phun một câu: “Cậu ấy nói sẽ không nói ra.”

Vương Tề không để ý lắm nói: “Kỳ thật nói ra cũng không có gì, chẳng lẽ anh với em thật sự tính yêu nhau trong tối mãi vậy sao?”

Phương Sĩ Thanh đáp: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa là em cũng lo cho anh a, chuyện tụi mình rối rắm như vậy, cùng lắm cho người ta một đề tài tán nhảm thôi, nhưng sự nghiệp của anh lại vừa mới bắt đầu, này còn không tính là việc bê bối sao?”

Vương Tề khởi động xe, chậm rãi lái đi, nói: “Đừng lo bên anh, trong công ty chắc không ít người biết chuyện của anh rồi, lỡ như tương lai thực sự có người nhảy ra phá rối cũng chẳng có gì quan trọng.”

Phương Sĩ Thanh mở to hai mắt nói: “Họ không nói gì sao? Không có thái độ gì với anh?”

Vương Tề nhếch mép cười, nói: “Có thể có ý kiến gì? Đối với họ mà nói, anh chính là một cái máy in tiền biết đi, chỉ cần nỗ lực làm việc tạo nên của cải, về phần anh mỗi ngày về nhà lên giường ngủ với ai, bọn họ quản được sao?”

Phương Sĩ Thanh há miệng thở dốc, nhấc tay tát nhẹ lên mặt Vương Tề, thanh âm thanh thúy, nhưng không đau.

Vương Tề: “…”

Phương Sĩ Thanh căm giận nói: “Bộ dáng của anh lúc nói lời này rất đáng ghét!”

Vương Tề ù ù cạc cạc dòm kính chiếu hậu, hỏi: “Bộ dáng nào cơ? Sao lại đáng ghét?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Chính là khốc suất cuồng bá duệ(2)  trong truyền thuyết.”

(2) Lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách

Vương Tề hỏi: “Là cái gì? Nghe cũng rất oách.”

Phương Sĩ Thanh đáp: “Chính là Tom Sue(3) ! Nhìn rất Sue(4) ! Long Ngạo Thiên(5) !”

(3) Hay còn gọi là [Jack Sue] là một biến thể từ [Mary Sue], ám chỉ người đàn ông siêu hoàn hảo, không có thật thường dùng để các tác gia YY trong tác phẩm của mình.

(4) Tính từ miêu tả như ‘trông rất đáng yêu’, ‘quá đẹp trai’…

(5) Nhân vật chính phiên bản nam của Mary Sue trong các tiểu thuyết tiên hiệp.

Vương Tề cười thành tiếng, nói: “Anh mà Sue sao? Anh Sue bằng em không? Em từ trong ra ngoài đều Sue.”

Phương Sĩ Thanh không phục: “Em Sue chỗ nào? Tóc em sắp ngắn thành đầu trọc rồi còn Sue cái gì nha?”

Vương Tề vừa lái xe vừa vươn móng vuốt sang sờ sờ đùi hắn, cười nói: “Thanh Thanh, em chính là giòn, như cục kẹo giòn(6) vậy, liếm một cái đã tan ra, chỗ nào cũng ngọt chết anh.”

(6) (làm bằng bột, đường, mè, …) 

Phương Sĩ Thanh phát điên nói: “Không phải giòn đó!”

( Ổng xuyên tạc ý em nó: Sue (苏) & giòn (酥) đồng âm [sū])

Vương Tề không thèm chơi với hắn nữa, đặt tay giữa hai chân hắn, cách quần đùa với chim nhỏ vui hơn.

Phương Sĩ Thanh vèo cái giòn cmn luôn, nằm gục xuống phía trước, đầu đặt trên bệ, rầm rì nói: “Không phải giòn đó mà…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện