Bầu không khí bên này giữa Phương Sĩ Thanh và Vương Siêu đã sặc mùi thuốc súng, tuy người ngoài không rõ ẩn tình trong đó, nhưng vẫn không nhịn được nhiều chuyện, chỉ hận thiên hạ chưa đủ loạn, đang hóng hớt một màn kịch tính hơn nữa.

Như vậy cũng tiện, Phương Sĩ Thanh đợi thêm một lát, lại có lý do chính đáng rời khỏi. Trịnh Thu Dương chỉ nghĩ hắn không muốn chạm mặt cùng vị “thân thích” kia, đành mở miệng hẹn lần sau có rảnh lại hội họp, tiễn hắn ra cửa, nhìn hắn lên xe rời đi rồi mới quay vào tiếp tục chơi.

Hắn phóng xe như bay về nhà, hiện tại chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng, xả hơi cho thật sảng khoái rồi lăn lên giường đánh một giấc.

Kết quả, lúc về tới nhà, vừa mở cửa vào đã nghe được tiếng TV vọng ra từ phòng khách, tủ để giày chỉ để mấy đôi giày nam nay lại chen vào một đôi cao gót đính pha lê màu hồng, hai mũi giày được thiết kế phá cách bất đối xứng với phần gót càng thêm nổi bật.

Đây là món quà sinh nhật mới được hắn tặng đi cách đây không lâu, mà chủ nhân của nó là chị ruột của hắn, Phương Minh Dư.

“Chị” hắn xoay người đổi giày, vừa nói: “Sao đến mà không gọi em trước?”

“Chị nhớ ngày mai tạp chí bên em xuất bản, biết chắc em hôm nay thể nào cũng bận mà.” Phương Minh Dư từ phía trong đáp lại một câu.

Phương Sĩ Thanh đi vào, nhìn thấy trên bàn cơm bày bốn món mặn một món canh, chắc được làm đã lâu nên không còn hơi nóng.

TV đang chiếu một bộ phim cổ trang cung đấu, Phương Minh Dư cầm điều khiển cứng nhắc, đầu cũng không thèm nâng, sai hắn: “Đi hâm lại đồ ăn đi, chừng nào xong gọi chị.”

Đang đứng trong bếp, thông qua khe hở, Phương Sĩ Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của cô trong phòng khách, hình như đang bàn về chuyện ngày mai đi công tác, dặn thư ký nhớ phải đem văn kiện đã chuẩn bị theo đầy đủ.

Phương Minh Dư làm thẩm phán, sinh ra đã có tố chất của nữ cường nhân, còn có tài nấu ăn rất tuyệt, vẻ ngoài của cô với Phương Sĩ Thanh rất giống nhau, cũng là ông trời chiếu cố cho gương mặt mỹ nhân đẹp bẩm sinh.

Bất luận dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá, Phương Minh Dư luôn là người phụ nữ đặc biệt xuất sắc.

Tình cảm giữa Phương Sĩ Thanh và cô từ nhỏ đến giờ đều rất tốt, nhất là khoảng thời gian hắn xa nhà lên Bắc Kinh học vài năm. Phương Minh Dư vừa làm chị vừa làm mẹ, quan hệ hai chị em so với trước càng thêm thân, khi đó Phương Minh Dư vẫn chưa kết hôn với Vương Tề, một đôi tình nhân đi hẹn hò, còn thường xuyên dẫn theo cái đuôi nhỏ Phương Sĩ Thanh này.

Sau đó, Phương Sĩ Thanh bước vào trung học, dần dà không còn lúc nào cũng kề sát bên chị mình, thành ra sẽ có lúc Phương Minh Dư nửa thật nửa đùa, oán hận hắn lớn lên liền biến thành một tên vô ơn phụ nghĩa.

Nhưng cô không biết, Phương Sĩ Thanh không bám theo mình, lại càng không dám tới gần Vương Tề, thật ra là có tà tâm.

Trong những năm mới biết yêu, cả đám nam sinh tụm năm tụm ba suốt ngày thảo luận nữ sinh nào đẹp, nữ sinh nào phát dục sớm, cô giáo nào mặc váy ngắn nhất, màu nội y nào khiêu gợi nhất… Phương Sĩ Thanh từ đó đã cảm giác được mình và mấy nam sinh khác có sự khác biệt, hắn chẳng hề nảy sinh tí hứng thú nào với những thiếu nữ ngây ngô hay nữ giáo viên thành thục, mà lại rục rịch với những bắp tay, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ của mấy nam sinh chơi bóng rổ trên sân thể dục.

Hắn đã xác nhận được mình là một kẻ ngoại tộc chỉ thích nam, hơn nữa đối tượng mà hắn nhắm đến phải là người cao to, làn da ngăm ngăm, bàn tay dày rộng.

Chỉ vì, anh rể Vương Tề của hắn, thân cao mét chín, sỡ hữu màu da lúa mạch, từng luyện tán thủ, tay đặc biệt to

Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, là loại võ được dùng đào tạo quân đội TQ, thiên về thực chiến và sát thương, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật Kungfu. Xem thêm video về các thế đánh của tán thủ. [xem]

Tình nhân trong mộng của Phương Sĩ Thanh, hoàn toàn lấy nguyên mẫu từ Vương Tề.

Hắn cảm thấy rất xấu hổ, vì loại tình cảm trái đạo đức này mà bản thân lại không có khả năng khống chế. Mỗi sáng mở mắt ra lại đối mặt với cái quần lót ướt sũng, mà hắn chỉ vừa hận không thể đâm đầu chết quách luôn cho rồi, bên lại kìm lòng không đặng hồi tưởng hình ảnh ướt át trong giấc mộng xuân.

Từ đó về sau, hắn bắt đầu tận lực kéo giãn khoảng cách với vợ chồng Phương Minh Dư, không dám quá thân cận với họ, mà cũng chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với hai người.

Tốt nghiệp trung học xong, Phương Minh Dư hỏi hắn muốn học đại học trong nước hay du học, hắn đã chọn vế sau, rất nhanh sau đó đã nhận được offer (thư mời nhập học), hắn liền xách mông chạy biến qua kia học thiết kế thời trang để theo đuổi con đường may vá chuyên nghiệp.

Cũng may vài năm sau trở về gặp lại Vương Tề, hắn đã thu lại được tâm tình chạy trối chết của năm đó, có thể thản nhiên đối mặt. Vả lại hắn biết rõ tình cảm thầm mến này sẽ không bao giờ có kết quả, chỉ đành phong ấn chôn chặt dưới đáy lòng.

Đặt đồ ăn mới hâm nóng lại lên bàn, Phương Sĩ Thanh gọi chị hắn: “Phương thẩm phán, tới ăn cơm.”

Phương Minh Dư đáp một tiếng mà người lại không nhúc nhích, Phương Sĩ Thanh lại gọi cô lần nữa, cô mới thả tay đang cầm điều khiển ra, tiện tay tắt luôn TV, lại đây ngồi xuống, quét mắt một lượt trên bàn ăn, cười nói: “Nghĩ em trai của chị suốt ngày phải ăn ngoài thật đáng thương, vốn định bữa nay thưởng cho món chân giò hầm, mà tan làm muộn quá, không mua được giò ngon, thôi để lần tới chị bù lại cho ha.”

Phương Sĩ Thanh cũng cười theo, nói: “Vẫn là chị em tốt nhất.”

Phương Minh Dư nói: “Mấy nay không có dịp, lâu lắm rồi chưa vào bếp, nhưng chị vẫn nghiện mấy chuyện bếp núc này lắm.”

Phương Sĩ Thanh đưa đũa cho cô, hỏi: “Dạo này chị bận lắm hả? Lần trước chị nói giai đoạn này là nhàn rồi mà?”

Phương Minh Dư tiếp đũa, gắp đồ ăn trước cho em trai, thuận miệng đáp: “Chị không bận, mà anh rể em bận, làm gì có tâm tình nấu cơm, chỉ ra tiệm ăn qua loa cho xong bữa thôi.”

Phương Sĩ Thanh cũng thản nhiên: “À, anh rể bận chuyện gì? Hôm nay em mới gặp Vương Siêu, nghe nó nói anh rể được thăng chức thì phải.”

“Chị cũng không biết, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu. Em gặp Vương Siêu ở đâu?” Phương Minh Dư còn thấy kỳ quái: “Hai đứa sao có thể qua lại?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Em thấy nó ở nhà người bạn, có vẻ họ cũng khá thân.”

“Nói đến bạn mới nhớ, Thanh Thanh, chờ chuyến công tác này về, chị giới thiệu cho em mấy người bạn.” Phương Minh Dư hàm súc nói.

Phương Sĩ Thanh vừa nghe đã hiểu ý cô, trước cô chưa nói câu nào đã mang theo một cô gái ra gặp hắn, lúc đầu còn đỡ, lát sau đã thành cục diện đôi bên đều xấu hổ. Hắn đưa đẩy cho qua: “Chị, em biết tâm ý của chị, nhưng mà em chưa vội kết hôn, chị cứ vội tìm người mai mối cho em làm gì?”

Phương Minh Dư làm bộ dùng đũa gõ lên đầu hắn, sẵng giọng: “Chị không quản thì ai quản, ba mẹ hỏi chị mấy lần rồi, em hay quá ha? Dù có tránh né thì đến lúc nào đó cũng phải lấy vợ thôi, mà nói chứ, Thanh Thanh, em 27 rồi mà một đứa bạn gái cũng không có, vừa nhìn thấy gái là vắt giò lên cổ chạy biến đâu chả thấy, mà em có gì không tốt, ngoại hình ưu nhìn lại cao ráo trắng trẻo. Nếu chị không giới thiệu cho em, chờ tới tháng năm nào em mới tìm được đối tượng?”

Bị cô thuyết giáo một trận, Phương Sĩ Thanh chỉ bèn chúi đầu vô bát cơm, trong lòng âm thầm tính toán thực hiện ý định come out ấp ủ đã lâu.

Hiện tại, coi như hắn đã có chén cơm trong giới thời trang, mà trong đó tính hướng của hắn không còn là bí mật, ở chỗ này loại nào cũng có, cũng chẳng có gì phải che dấu. Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định kết hôn, bên ba mẹ cần xem tình hình cụ thể, rồi mới quyết định nên thổ lộ thế nào. Cái khó ở đây, là cả hai chị em đều sống cùng thành phố, hắn mới về nước được một năm vẫn chưa để lộ dấu vết, nhưng tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, cho nên đối với Phương Minh Dư, hắn cần phải sớm tìm cách come out trước.

Cơ mà, vẫn chưa quyết định được nên nói như thế nào, chọn thời điểm nào cho tốt. Hơn nữa, hắn cũng rất sợ Phương Minh Dư muốn truy ra căn nguyên, đặt đủ loại nghi vấn với hắn, phải đối mặt với một vị thẩm phán, nói dối cũng quá nguy hiểm đi.

Phương Minh Dư báo trước để em trai chuẩn bị tâm lý đi xem mắt rồi lên xe về nhà chuẩn bị ngày mai đi công tác, cô thì sảng khoái phất tay chạy mất, chỉ khổ cho thằng em còn ngồi đó đau đầu tính kế, khổ không nói nổi.

Nào ngờ, trận đau đầu này còn chưa qua, Phương Sĩ Thanh đã đối mặt với một sự việc vô cùng đau trứng.

Ngày thứ 3 chị hắn đi công tác.

Hôm nay là Halloween, dù chẳng liên quan gì đến mình nhưng giới thời trang không vì thế mà bỏ qua dịp tổ chức một bữa tiệc rình rang. Tạp chí《Ấn tượng JOY》lên kế hoạch hợp tác với giới truyền thông thuê quảng trường để tổ chức diễu hành đêm hội ma quỷ ngoài trời, vừa thực hiện công tác quảng cáo cho bên mình vừa tạo cơ hội cho nhân viên vui chơi giải trí. Đáng tiếc lãnh đạo ngành lại không phê duyệt vì lý do an toàn, cuối cùng chỉ đành cầu phương án khác, thuê hai tầng đại sảnh ngàn mét vuông tại một khách sạn cao cấp, ngoài nhân viên của công ty, còn mời thêm mấy đơn vị đối tác đến tham gia.

Người không ưa náo nhiệt như Phương Sĩ Thanh đối với mấy chuyện tiệc tùng này cũng không hứng thú gì mấy. Tuy nhiên đây là năm đầu tiên hắn về nhậm chức, đồng nghiệp nào cũng tham dự, nếu không đi có vẻ như không hợp đàn cho lắm, mới bèn miễn cưỡng đáp ứng.

Chính vì quyết định này, mà về sau đã khiến hắn hối hận muốn chết.

Tạp chí《Ấn tượng JOY》rút thăm quyết định nhân vật hóa trang, Phương Sĩ Thanh cũng rút đại một phiếu, nhìn chữ trên tờ giấy nhỏ, tinh thần vừa mới ổn định đã muốn sụp đổ khóc to.



Đúng 7 giờ tối, Phương Sĩ Thanh đến chỗ khách sạn tổ chức, vừa tới cửa đã bị mấy đồng nghiệp bu xem.

“Ta nói mấy người, đừng cười được không? Ậy, đừng có sờ nữa!!!” Hắn cũng bị chọc cười, nói: “Đừng có ai chụp rồi post lên mạng để đám bạn tốt của tôi thấy đó nha, cả Weibo cũng không được!”

Một nữ chủ biên tờ báo khác có quan hệ tốt với hắn, đêm nay cos Edward Scissorhands, cũng lấy tay sờ sờ Phương Sĩ Thanh, giả bộ đóng vai ác, cười ha hả nói: “Ai bảo cậu số tốt vậy làm chi, rút trúng ngay nhân vật hot nhất luôn, cậu chưa biết có bao nhiêu người muốn cos Medusa đâu, được hời lại còn khoe mẽ!”

Được hời lại còn khoe mẽ “Medusa” này, một chút tôi cũng không muốn nhận nha.

May mà càng vào phía trong, chủ nhiệm càng bài trí đậm chất không khí Halloween, ánh đèn mờ mờ tối, ngoài nhóm đồng nghiệp của hắn ra, còn có một ít người mẫu quen biết, nếu không cũng sẽ có nhiều người khác mò tới nữa, ai mà thấy hắn thể nào cũng cười một trận. Thế nhưng tất cả mọi người đêm nay đều biến hình kỳ quái. Huống chi, Phương Sĩ Thanh dù có cos thành yêu cùng là yêu nữ kiều mị số một, đem những yêu ma quỷ quái khác chém không còn một mảnh.

Xuất hiện tiếp xúc với bên lãnh đạo một lúc xem như hoàn thành nhiệm vụ, hắn cùng vài đồng nghiệp đến quầy bar tại góc đại sảnh uống rượu nói chuyện phiếm.

Trong đại sảnh tiếng cười nói nhộn nhạo vang lên rôm rả, người tới nhất định sẽ không ngừng, vì những người ngoài cũng có thể tham gia vui vẻ với lễ hội ở đây. Tuy họ vẫn mặc đồ thường, nhưng ngay tại cửa vào sẽ được lãnh một chiếc mặt nạ bí đỏ.

Càng lúc càng nhiều người, nhiệt độ trong đại sảnh cũng tăng cao. Có người gào lên “Chỉnh điều hòa hết cỡ luôn đi! Nóng quá!”

Lập tức có người phục vụ mặc áo bành tô cos Hắc quản gia chạy chậm qua từ trong đám người.

Trên đầu vị trí Phương Sĩ Thanh đang đứng là trung tâm máy điều hòa, hắn chỉ mặc một bộ váy dài hở lưng màu đen, bỗng dưng bị gió lạnh thổi qua, theo bản năng ôm lấy tay, hơi bị lạnh.

Tức thì, có người khoác áo vest lên người hắn, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Đã có vài phần men say, Phương Sĩ Thanh có chút trì độn quay đầu lại, đập vào mắt là một màu cam của mặt nạ bí đỏ.

“Cảm ơn áo khoác của anh!” Đại sảnh ồn thật, hắn phải lớn tiếng nói: “Nhưng mà, tôi không phải phụ nữ!”

Mặt nạ bí đỏ gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết trước.

Phương Sĩ Thanh quấn sát áo vest một chút, tiếp tục kéo họng nói: “Cảm ơn!”

Bí đỏ từ quầy bar cầm ra hai ly rượu, một ly đưa đến tay Phương Sĩ Thanh, sau đó nói gì đó.

Phương Sĩ Thanh chỉ nhìn bờ môi nọ khép mở, hoàn toàn không nghe được gì, lớn tiếng hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Mặt nạ bí đỏ lặp lại một lần, Phương Sĩ Thanh vẫn không nghe được, bèn ghé sát lỗ tai đến muốn nghe lần ba, kết quả vành tai bị nhéo nhẹ một cái.

Vành tai Phương Sĩ Thanh rất nhạy cảm, mới bị chạm nhẹ thôi mà từ da đầu dọc xuống sống lưng đều tê rần hết cả.

Không chỉ hắn nhận ra mùi ái muội ở đây, mà ngay cả đồng nghiệp cũng cảm giác được, bọn họ rất rõ tính hướng Phương Sĩ Thanh. Vì thế kéo nhau đến địa điểm khác tiếp tục tán chuyện, làm bộ như cái gì cũng không thấy.

Phương Sĩ Thanh không phải loại người đào hoa, trước khi về nước, hắn chỉ trải qua hai mối tình, kinh nghiệm 419 cũng chẳng nhiều. Sau này về nước lại bận rộn công việc này nọ, thẳng đến hơn 3 tháng trước để ý Viên Thụy, chính xác mà nói cũng có rung động do tuyến tiền liệt đã lâu chưa được phát tiết. Tính tới nay, cũng hơn một năm rồi hắn không thân mật với người khác.

Bí đỏ đưa áo vest cho Phương Sĩ Thanh, trên người chỉ còn lại một bộ quần tây áo sơ mi đen, với áo khoác trên vai Phương Sĩ Thanh là đồng một hiệu, dây lưng là một hiệu khác, giá trị bao nhiêu thì chưa nói, nhìn cách ăn mặc thôi đã biết người này phẩm vị không tồi. Tuy mặt bị che nhìn không thấy, nhưng có thể thấy dáng người này rất tuyệt, mà loại đàn ông có thân hình như vầy, hẳn là mặt cũng không quá khó coi đi.

Vóc người rất cao, những ngón tay đang nâng ly rượu cũng thô to, mấy người xung quanh không thể so sánh được, tuy đôi tay có vẻ thô ráp nhưng lại vô cùng gợi cảm.

Phương Sĩ Thanh đối với đối tượng 419 này coi như hài lòng, vì muốn đảm bảo, hắn ghé qua bên tai bí đỏ nói nhỏ: “Tôi chỉ làm top thôi, anh được không?”

Bí đỏ gật gật đầu.

Dù nói hay cách mấy, thì giữa người với người cũng chẳng có nổi nửa điểm đáng tin.

Nửa giờ sau, Phương Sĩ Thanh trong phòng khách sạn đã bị bí đỏ….ăn không còn một mảnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện