Trong nhà vẫn chưa hề biết chuyện Phương Minh Dư ly hôn, Phương Sĩ Thanh lại càng rầu rĩ, chị hắn không tự mình nói với ba mẹ, hắn lại càng không dám nói, nghe giọng điệu mẹ hắn qua điện thoại vẫn xem Vương Tề là con rể nhà mình, hắn quả thực sắp rối rắm muốn chết.

Hắn tứ chi ngã chỏng vó nằm trên giường làm ra vẻ mặt khổ não, lát sau Vương Tề xử lý xong tài liệu đi vào, hỏi hắn: “Không phải nói em mệt muốn ngủ sao? Lại sao vậy?”

Hắn lăn lăn trên giường, vừa nhìn Vương Tề cởi quần áo, vừa tội nghiệp nói: “Mẹ em vừa rồi mới gọi điện, bảo em đi cùng với chị, còn có anh, về nhà ăn tết.”

Vương Tề đang định đi tắm, nghe hắn nói lời này mà giật mình, nói: “Chị em còn chưa nói cho họ?”

Phương Sĩ Thanh đáp: “Vẫn chưa, chắc chị ấy không muốn nói sớm như vậy…”

Vương Tề ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Thanh Thanh, vậy em định thế nào, nói cho họ sao?”

Phương Sĩ Thanh chôn mặt trong gối, buồn bực nói: “Em không biết.”

Vương Tề sờ sờ đầu hắn, nói: “Sớm muộn gì cũng phải nói, em muốn nói thế nào cứ nói thế đó. Nếu bị đánh cứ để anh chịu, em chỉ cần phụ trách ra vẻ đáng thương là được, được không?”

Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu: “Em nghe ra ý của mẹ, mẹ có gọi cho chị em, chị ấy chẳng những chưa nói hai người ly hôn, còn nói sẽ giống như năm rồi, mùng 2 tết hai người sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm, hiện tại chị ấy căn bản không muốn nói cho ba mẹ, đến lúc đó chị ấy có về một mình, cũng có thể lấy cớ công tác của anh. Chị ấy vốn còn giận em, nếu em mà trước mặt chị ấy nói cho ba mẹ biết, khẳng định thế nào chị ấy cũng điên tiết lên cho xem.”

Vương Tề nhíu nhíu mày, nói: “Chuyện này cũng không phải do cổ toàn quyền quyết định…”

Phương Sĩ Thanh hướng tới cọ cọ, gối lên đùi anh, nói: “Nếu không cuối tuần này, em sẽ tìm chị ấy nói chuyện đi.”

Vương Tề niết lỗ tai hắn, nói: “Em không sợ cổ lại bắt nạt em?”

Trong lòng Phương Sĩ Thanh có bất an, nhưng vẫn nói: “Chị ấy đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng luôn, còn có thể làm gì em? Dù sao cũng không thể ăn em nha.”

Vương Tề nở nụ cười, cúi người nói: “… Muốn ăn cũng là anh ăn.”

Phương Sĩ Thanh ngửa mặt, hai người tự nhiên trao nhau nụ hôn sâu.



Nói muốn gặp Phương Minh Dư, nhưng mà hắn ngay cả dũng khí bấm gọi số Phương Minh Dư cũng không có, định kéo dài đến cuối tuần rồi nói sau. Từ nhỏ đến lớn bị Phương Minh Dư răn dạy đã thành thói quen, hơn nữa lần trước bị Phương Minh Dư tìm tới tận văn phòng đả kích thuyết giáo một trận, trong lòng hắn nhiều ít cũng phải có chút sợ hãi với Phương Minh Dư. Nếu đổi lại trước kia, lúc bị mắng hay bị đánh hắn còn có thể nhõng nhẽo với chị mình, giờ có cho hắn làm nũng hắn cũng không dám lại mất mặt mũi như vậy.

Không đợi đến cuối tuần gặp trực tiếp Phương Minh Dư, trước hết hắn đã đụng phải một đại lôi đến từ Phương Minh Dư rồi.

Nguyên nhân sự tình vẫn là từ chỗ Trịnh Thu Dương gần đây khổ cực theo đuổi Phương Minh Dư nói ra.

Hồi trước một bạn gái người mẫu của Trịnh Thu Dương gửi một bức ảnh cho hắn trên Weixin, hỏi hắn có phải cái mặt dây chuyền người nữ trong hình đang đeo do hắn thiết kế không, Trịnh Thu Dương vừa nhìn, liền xác định đó là cái mặt dây chuyền theo cặp mà trước đó hắn làm ra mấy bộ tặng cho đám bằng hữu, lúc ấy người mẫu này với hắn còn quen nhau, tự nhiên trong tay cũng có một mặt dây chuyền kiểu nữ, nhưng cái người nữ trong ảnh đang đeo lại là kiểu nam.

Hắn hỏi cô nàng tìm thấy người này ở đâu, cô người mẫu chia sẻ cho hắn ta một ID Weibo, nói bức ảnh đó là của chủ tài khoản này.

Bản thân hắn cũng không nghĩ gì nhiều, cái mặt dây chuyền này cũng không phải quá đáng giá, nhưng mà hắn dụng tâm thiết kế, kiểu dáng coi như rất mới mẻ, bất quá có bằng hữu nào đó nhận mà không thích hợp, qua tay người khác cũng rất bình thường. Mà hắn càng nhìn càng thấy người nữ đeo cái mặt dây chuyền này hơi quen quen, vừa lúc đang nhàn rỗi phải đi lục lại cái Weibo kia, trong Weibo đó hắn còn tìm được vài bức ảnh, thấy người nữ kia chính là bạn cùng phòng kiêm khuê mật của Phương Minh Dư hồi đại học.

Trịnh Thu Dương mới đầu còn phấn chấn, hắn còn định muốn dùng khuê mật kia để tiến công tiếp cận Phương Minh Dư, hiện tại có thể tìm ra Weibo của người nọ cũng coi như có bước đột phá rồi, lại lượn trong đó một hồi, càng xem càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Khuê mật của Phương Minh Dư… Hình như là một đồng tính nữ đã come-out.

Phỏng đoán này đã được chứng minh nhờ cô bạn gái người mẫu tiền nhiệm của hắn: “Cô ấy bên vai ‘chồng’, tụi em có quen nhau, tên thật của cổ là Tô Vân, cũng khá có tiếng trong giới Lara(1) đó, come out nhiều năm rồi, anh chưa thấy fan của cổ tới mấy chục nghìn, fan đều khen cổ là một [T](2) trên Weibo vừa đẹp vừa si tình nhất, em nghe họ kể cổ thích một người rất nhiều năm rồi, trên Weibo của cổ mỗi ngày còn có rất nhiều tiểu [P](3) cầu quỳ liếm, có điều là gần đây cũng thoát kiếp độc thân rồi, rốt cuộc cũng theo đuổi được ý trung nhân, anh xem thử Weibo cổ sẽ biết, đối tượng kia của cổ cũng rất ưu nhìn đó, tuy là không có chụp chính diện, chỉ có sườn mặt với bóng lưng thôi, nhưng mà nhìn đã biết đích thị là mỹ nhân….. Aiz, không phải anh đấy chứ? Cũng có hứng thú với Lara?”

(1) [Lara]: cũng là đồng tính nữ (từ đồng âm với Lesbian). Trong những năm 1990, được tìm thấy trong cuốn tiểu thuyết đồng tính nữ của nhà văn Đài Loan Qiu Miaojin và bắt đầu phổ biến ở Đài Loan từ đó.

(2) [T]: là đồng tính nữ nam tính hơn, thường thích tóc ngắn, ăn mặc cũng thường giản dị.

(3) [P]: là đồng tính nữ khá nữ tính, thường thích mặc váy, tóc dài, vv… thường là vợ của [T]

Trịnh Thu Dương bị câu cuối của cô nàng đâm trúng tim đen, hắn đã xem qua Weibo của Tô Vân, dĩ nhiên cũng thấy được bức hình sườn mặt và bóng lưng của “Đối tượng” kia.

Hắn nhất kiến chung tình với nữ thần, lại theo đuổi nữ thần hơn nửa tháng nay, sao có thể nhận không ra người trong hình là Phương Minh Dư!? …

Tòa soạn tạp chí thời trang《Ấn tượng JOY》văn phòng chủ biên Phương Sĩ Thanh.

Bị vẻ mặt quỷ dị của Trịnh Thu Dương nhìn hơn nửa ngày, Phương chủ biên không thể nhịn được nữa nói: “Mày rốt cuộc có chuyện gì a? Có rắm thì phóng, không có thì lăn đi, mày cả ngày rảnh quá không có gì làm hả, tao thì không rảnh đâu!”

Trịnh Thu Dương rối rắm mở miệng nói: “Lần trước không phải mày nói chị mày có một khuê mật sao? Mày có biết người đấy là ai không?”

Phương Sĩ Thanh sửng sốt: “Ai?”

Trịnh Thu Dương không biết nên nói thế nào, khó xử nói: “Phương Sĩ Thanh, tao nói ra mày cũng đừng nổi nóng nha, chị mày giống như bị chuyện của mày với anh rể mày chọc tức tới mức không kiềm chế được ấy.”

Xương lông mày Phương Sĩ Thanh nhất thời ẩn ẩn đau, đương nhiên hắn biết chị mình không khống chế được, không thì hắn cũng đâu bị khâu bốn mũi như vậy.

Trịnh Thu Dương nghiêng người về phía trước, đặt hai tay lên bàn, nghiêm túc nói: “Đối tượng của chị mày, người này có thể mày cũng biết.”

Phương Sĩ Thanh càng nghĩ không ra, người quen của Phương Minh Dư hắn cũng đâu biết nhiều.

Trịnh Thu Dương nói: “Chính là cái cô bạn thời đại học tên Tô Vân.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Ánh mắt Trịnh Thu Dương phức tạp gõ tay xuống bàn hai cái, tỏ vẻ điều hắn nói là sự thật.

Phương Sĩ Thanh bật thốt lên: “Không thể nào, quan hệ hai người họ rất tốt, làm bạn từ đại học nên quá thân mật, cái này rất bình thường.”

Trịnh Thu Dương nói: “Quan hệ thân mật bình thường, vậy hôn môi cũng bình thường sao?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Trịnh Thu Dương yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Cô Tô Vân đó là người trong giới đồng tính nữ, trên Weibo cổ có cập nhật mới quen với chị mày vào cuối tháng 12, hừ, chị mày ly hôn, lại phát hiện mày với anh rể mày lén lút yêu nhau….Hai người họ là đầu tháng 11 ly hôn đi? Trước kia trong Weibo của Tô Vân đều là tâm sự đau khổ về mối tình đơn phương không thành, người trong lòng đã có gia đình còn rất yêu chồng vv…, có thật là chị mày không thích anh rể mày không?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Không thích… Anh rể tao cũng từng thích chị ấy, nhưng vì chị tao vẫn thờ ơ, họ vẫn ở chung cuối cùng mới ly hôn.”

Trịnh Thu Dương cũng hơi mờ mịt, nói: “Lẽ nào chị mày là giả dạng thẳng nữ lừa hôn?”



Nghi hoặc về tính hướng của nữ thần, Trịnh Thu Dương bị hung hăng đả kích, bị đè nén trong lòng, nên mới tìm Phương Sĩ Thanh thổ lộ, kết quả nói xong đổi thành hai người đều buồn bực vô cùng.

Vẻ mặt Trịnh Thu Dương đầy u sầu, vất vả lắm mới gặp được người phụ nữ muốn kết hôn, hí ha hí hửng theo đuổi nửa ngày, kết quả người ta căn bản lại không thích đàn ông.

Hắn vừa đi khỏi, Phương Sĩ Thanh liền gọi cho Vương Tề, nếu Phương Minh Dư thật là đồng tính nữ, hẳn là Vương Tề đã biết mới đúng, lúc trước vẫn luôn úp mở chuyện tình nhân bên ngoài của Phương Minh Dư, là không muốn trước khi Phương Minh Dư xuất quỹ mà vặt trần riêng tư của chị ấy?

Gọi cả hai lần, Vương Tề vẫn chưa bắt máy, có thể đang bất tiện hoặc là bận quá không nghe được?

Hắn trái lo phải nghĩ sau một lúc lâu, quyết định không cần phải chờ đến cuối tuần nữa, hôm nay phải đi tìm Phương Minh Dư, chị em họ sớm muộn gì cũng phải cần một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau, bằng không tương lai căn bản cũng không có biện pháp đối mặt với ba mẹ, xa không nói, chính là tết âm lịch gần ngay trước mắt chuyện lại rối rắm như thế này.



Đến ngoài cổng chính đơn vị Phương Minh Dư, hắn lại khó nhịn có hơi hồi hộp, gặp mặt trước tiên phải nói gì? Hỏi chị ấy có phải đồng tính nữ không? Hay trước tiên nói về chuyện về nhà tết âm lịch?

Hắn đậu xe ở gần đó, đi bộ tới, nói với người gác cổng mình muốn tìm Phương Minh Dư, trước khi hắn đến cũng không dám gọi báo trước với Phương Minh Dư, cho rằng giờ này chị ấy hẳn là vẫn ở đơn vị.

Người gác cổng lại nói: “Phương thẩm phán vừa mới ra ngoài rồi.”

Phương Sĩ Thanh chỉ đành nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi, người gác cổng còn nói: “Cậu không phải là em trai cổ sao? Vương phó bí thư, là anh rể cậu a! Anh ta tới đón Phương thẩm phán đi đấy, chắc đi ăn trưa, cậu thử gọi hỏi họ đang ở đâu xem.”

Phương Sĩ Thanh: “…Cám ơn.”

Trước đó Vương Tề cùng công tác trong một sở với Phương Minh Dư, người biết mặt hắn nhiều cũng không có gì là lạ, từ chức cũng chưa bao lâu, người này còn xưng theo chức vụ trước kia của anh ấy. Chuyện hai người họ ly hôn cũng chưa công khai, người ta đều tưởng rằng họ còn là một đôi.

Phương Sĩ Thanh đứng dưới tán cây đa đối diện cổng chính, nhất thời không làm rõ được tình huống lúc này.

Tại sao Vương Tề lại đi đón Phương Minh Dư? Đây là lần đầu tiên sao? Họ vẫn còn liên hệ? Vì sao phải sau lưng hắn?

Hắn nghĩ không ra, liền đứng ở đó chờ, hắn nghĩ thế nào Phương Minh Dư cũng sẽ quay về chỗ làm.



Vừa đúng 2 giờ, xa xa hắn nhìn thấy chiếc A8 của Vương Tề bên kia đường đang chạy tới, theo bản năng lui lui, tránh khuất sau thân cây to.

Xe đậu ở cửa, Phương Minh Dư từ bên ghế phụ bước ra, trên người vẫn là bộ đồng phục đơn giản thường ngày, lại đoan trang mà xinh đẹp.

Vương Tề cũng xuống xe, đưa lưng về hướng Phương Sĩ Thanh đang đứng, không biết nói chút gì đó với Phương Minh Dư. Phương Minh Dư lại nhìn Vương Tề không chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm say đắm.

Sau đó họ tạm biệt nhau, Vương Tề lên xe rời đi, Phương Minh Dư vẫn đứng đó nhìn theo xe đi xa rồi mới xoay người bước vào.

Từ xa Phương Sĩ Thanh chứng kiến hết thẩy, tay chân đã sớm đông lạnh đến không còn cảm giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện