Phương Minh Dư đi theo Phương Sĩ Thanh bước vào phòng làm việc của hắn, sau đó đóng kỹ cửa lại, cách tấm kính nhìn ra ngoài còn thấy đám đồng nghiệp đang rình mò nhìn nhìn bên này, lại cúi đầu không chút lưu tình kéo rèm kín bưng.

Phương Minh Dư ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn quanh một vòng nói: “Văn phòng này của em không tồi, đãi ngộ với người tu nghiệp về nước vẫn tốt hơn, mấy năm nay được bù đắp lại công lao như vậy cũng không uổng phí nhỉ.”

Lời này là nói bù đắp lại công sức Phương Sĩ Thanh đi du học, vẫn có thể là bù đắp vào công lao cô bồi dưỡng Phương Sĩ Thanh, muốn lý giải thế nào mỗi người lại một ý.

Phương Sĩ Thanh không biết nên nói gì, buồn không lên tiếng, trờ lại ngồi trên ghế của mình, cũng không dám nhìn cô.

Phương Minh Dư hỏi: “Vết thương nhìn tốt hơn nhiều, còn đau không?”

Phương Sĩ Thanh lắc đầu: “Không đau.”

Phương Minh Dư cũng không dong dài nữa, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Chị cũng không muốn nhiều lời, Thanh Thanh, em nói thật cho chị, em thật sự không thích phụ nữ?”

Phương Sĩ Thanh ngồi đoan đoan chính chính như đứa học sinh tiểu học đang nghe giảng, cúi đầu nói: “Phải, một chút cũng không thích.”

Phương Minh Dư trầm mặc một phút, nói: “Từ lúc nào em phát hiện điều này?”

Phương Sĩ Thanh có chút do dự: “Trước khi xuất ngoại.”

Phương Minh Dư: “Sớm như vậy…Vậy mấy năm nay, hẳn là cũng từng kết giao với những người khác?”

Phương Sĩ Thanh cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu.

Phương Minh Dư bình thản như đang hỏi hắn trưa nay ăn cơm gì: “Cái kia…em đều phía dưới sao?”

Phương Sĩ Thanh không được tự nhiên nói: “Không phải, trước kia… Đều là phía trên.”

Phương Minh Dư đột ngột cười lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Thế thật đúng là tiện nghi cho Vương Tề.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn với Vương Tề, mặc cho ai thấy cũng đều là công thụ phân minh. Mấy năm hắn thầm mến Vương Tề, dù ngay cả trong giấc mộng xuân có hăng say cách mấy, cũng chưa từng dám mơ thấy tình tiết hắn làm Vương Tề đâu.

Phương Minh Dư nói một câu như vậy, làm hắn nhớ tới việc từng nghe người ta nói qua một câu chuyện không biết thật hay giả.

Có một đứa con trai come out, mẹ người đó vừa tức giận lại vừa thương tâm, kết quả đứa con trai này nói cho mẹ rằng con là thuần 1, chỉ làm người khác cho tới giờ chứ chưa từng bị người khác làm qua, vốn là chưa thể tiếp thu sự thật con trai mình làm gay, người mẹ…vui sướng chấp nhận luôn

Lần trước Phương Minh Dư dùng gạt tàn thuốc ném hắn cũng là sau lúc hắn nói mình nguyện ý bị Vương Tề đè, có thể cũng cảm thấy thằng em trai đang men phơi phới lại bị người ta xem như đàn bà… Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép? Hắn cúi đầu ngồi đó miên man suy nghĩ, Phương Minh Dư nhìn thẳng vào hắn, đánh giá không chút kiêng nể.

Phương Sĩ Thanh dáng cao chân lại dài, lớn lên cũng rất đẹp, cả ngày tiếp xúc trong giới thời trang, tự nhiên sẽ ăn diện rất có phong cách. Da trắng nõn, hai bàn tay thon dài đặt trên bàn, móng tay được tu bổ sáng sủa đẹp đẽ, cổ áo len ngắn chữ V màu tím lộ ra xương quai xanh tinh xảo không hề giống một người nam đã 27 tuổi.

Đa số đứa con trai nào nếu để lại kiểu tóc nâu xoăn tới ngang vai như hắn sẽ có vẻ lôi thôi hoặc yểu điệu, nhưng hắn thì không, hắn rất thanh tú, lại thu hút.

Phương Minh Dư thu hồi tầm mắt, thay đổi ngữ khí, nói: “Thanh Thanh, chị biết em hiện tại đã bị Vương Tề làm cho thần hồn điên đảo, chị nói cái gì em cũng không nghe vào tai.”

Phương Sĩ Thanh thừa nhận nửa câu đầu cô nói không sai, bao nhiêu năm hắn cũng đã sớm bị Vương Tề mê đến không lối về, hơi chột dạ nhỏ giọng nói: “Không có…”

Phương Minh Dư: “Được, nếu em đã nói không có, chị đây liền nói thẳng cho em. Em cũng không cần nói cho chị biết Vương Tề đã làm gì để tán tỉnh em, đơn giản chỉ là anh ta tự cho là đúng, cần phát tiết hormone giống đực, còn giả dạng ngây thơ, toàn thế giới chỉ có anh ta giữ được mình trong sạch, sẽ nói mấy lời tâm tình ngọt xớt, cũng sẽ lại lưu manh đùa giỡn, lúc bá đạo lên thì ngầu không chịu nổi, lúc ôn nhu cũng không ai bằng.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Phương Minh Dư cười lạnh nói: “Bị chị nói trúng rồi? Anh ta đúng là làm biếng, năm đó theo đuổi chị thế nào, hiện tại làm y như vậy, cũng phải, khẩu vị hai chị em mình không khác gì mấy, đã sớm bị quăng cho nhai lại cùng một cục kẹo cao su vẫn có thể cảm thấy ngọt rụng răng.”

Sắc mặt Phương Sĩ Thanh có chút trắng, hắn nghe ra ý tứ của Phương Minh Dư, Vương Tề chính là cục kẹo cao su bị cô nhai nát nhừ kia, cô phun ra rồi hắn lại tiếp tục nhai.

Phương Minh Dư thở dài, nói: “Nếu em một chút cũng không thích phụ nữ, thì chỉ cần tìm một người chị có thể yên tâm, chị cũng sẽ không bức em kết hôn với phụ nữ làm gì, em không vui, cũng chậm trễ con gái người ta cả đời. Em nói em muốn cùng Vương Tề làm gì? Anh ta rõ ràng là vì trả thù chị…”

Phương Sĩ Thanh biện hộ: “Không phải… Anh ấy không phải.”

Phương Minh Dư như vừa mới nghe một chuyện buồn cười hết sức, hỏi ngược: “Không phải? Em cảm thấy anh ta là đồng tính luyến ái?”

Phương Sĩ Thanh nhấp nhấp môi, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào. Trước kia hắn cho rằng Vương Tề là bi, nhưng Vương Tề lại nói không phải, hiện tại ngẫm lại, Vương Tề thật sự cho tới giờ vẫn chưa từng nói mình thích nam.

Phương Minh Dư: “Thanh Thanh, em có biết trên mặt em đang viết một chữ gì không?”

Phương Sĩ Thanh trì độn: “… Soái?”

Phương Minh Dư vô tình: “Ngốc.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Phương Minh Dư: “Nếu em không phải ngốc, sao có thể tin chuyện hoang đường như anh ta thích em? Không tính đến việc em chưa đủ hiểu biết về anh ta, nhưng em cũng quen biết anh ta nhiều năm như vậy rồi, năm đó lúc anh ta với chị yêu đương, em chưa từng được thấy tận mắt sao? Cả lúc anh ta cầu hôn chị, em cũng không ở đấy à? Xét theo tính cách của anh ta, nếu anh ta là đồng tính luyến ái, thì sẽ kết hôn với phụ nữ làm bình phong?”

Phương Sĩ Thanh ngập ngừng: “Trước kia anh ấy không phải, không có nghĩa là hiện tại cũng không phải…”

Phương Minh Dư giận dữ: “Nói thế nào em cũng không nghe đúng không!”

Phương Sĩ Thanh nhỏ giọng nói: “Không phải không nghe, em cảm thấy chị không nói lý, chị chính là có thành kiến với anh ấy. Em hiểu, nhất thời chị chưa thể tiếp thu được chuyện chồng trước của mình giờ lại thích nam.”

Phương Minh Dư cả giận nói: “Em còn muốn chị phải nói thế nào cho em hiểu? Anh ta căn bản không phải đồng tính luyến ái!”

Phương Sĩ Thanh cũng sốt ruột: “Hiện tại người cùng anh ấy yêu đương là em, anh ấy có thích nam hay không, em rõ hơn chị!”

Phương Minh Dư khiếp sợ trừng hắn, như là không nghĩ tới hắn vậy mà còn dám tranh luận.

Phương Sĩ Thanh dự liệu được việc gặp lại chị hắn sẽ rất xấu hổ, nhưng hoàn toàn không muốn không khí giữa hai chị em lại có loại giương cung bạt kiếm thế này.

Hắn cào cào tóc, ngữ khí hòa hoãn nói: “Chị, em biết hai người ly hôn vì cái gì.”

Phương Minh Dư vẫn lạnh mặt: “Chị đoán thế nào anh ta cũng sẽ nói cho em, cũng khó trách em đối với chị bằng loại thái độ này, có phải em cảm thấy chị của mình rất ra vẻ đạo mạo*?” (*: Vẻ mặt của người tu hành, chỉ vẻ mặt nghiêm trang.)

Phương Sĩ Thanh nhếch môi, nói: “Em không để ý chuyện trước kia của chị.”

Phương Minh Dư xoay đầu sang, bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu mới mở miệng: “Thanh Thanh, không phải chị không chấp nhận em thích đàn ông, chị là sợ em bị anh ta lừa.”

Phương Sĩ Thanh cúi đầu: “Em không nghĩ anh ấy đang gạt em.”

Phương Minh Dư: “Chị không biết em nghĩ thế nào, chị đã cùng anh ta sớm chiều ở chung tám năm hơn, chị cũng không tin anh ta là đồng tính luyến ái. Việc hiện tại anh ta tìm tới em, hành vi này thật không hợp lý, giải thích hợp lý duy nhất, chính là anh ta đang muốn trả thù chị. Anh ta đã từng tìm đến cái cậu người mẫu không chút tiếng tăm kia, cảm thấy lực sát thương còn chưa đủ lớn, không bằng trực tiếp ngủ với em trai chị… Ngược lại anh ta rốt cuộc cũng thành công rồi, giờ chị chỉ cảm thấy đủ ghê tởm.”

Phương Sĩ Thanh khó chịu đến không thở nổi, tính tình như một đứa trẻ cố chấp: “Anh ấy không phải vì trả thù chị, anh ấy chính là thích em, sao anh ấy không thể thật sự thích em chứ?”

Phương Minh Dư ngữ tốc thật chậm rồi lại phảng phất có vài phần cao ngạo nói: “Bởi vì, anh ta từng yêu chị.”

Phương Sĩ Thanh bị cô đâm những lời này mà muốn khóc, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên.

Hôm nay Phương Minh Dư trang điểm, tóc xoăn dài tùy ý xõa trên vai, như đã được làm tóc tỉ mỉ, trên người mặc một bộ váy hồng nhạt cùng áo khoác dài lông dê, dưới chân mang một đôi tất da đen dài cùng giày, phối hợp hoàn mỹ, tạo hình đầy đủ, rất xinh đẹp nhưng lại không chói mắt. Đi ra làm việc tư, tự nhiên không thể mặc đồ công sở, nhưng bộ đồ cô đang diện hôm nay còn có trang sức, trước kia Phương Sĩ Thanh chưa từng thấy cô mặc.

Không chỉ phục sức, ánh mắt của cô, cũng không giống cô của trước kia.

Phương Sĩ Thanh có chút giật mình, hắn vẫn luôn biết chị mình rất đẹp, nhưng hôm nay, loại cảm giác này càng mãnh liệt.

Có lẽ Phương Minh Dư cảm thấy đã đạt được mục đích đến nói chuyện hôm nay, đứng lên nhìn xuống Phương Sĩ Thanh, nói: “Chờ em nghĩ cho tốt hãy liên lạc với chị, giờ chị còn có việc khác, đi trước.”

Cô cũng không để ý Phương Sĩ Thanh muốn nói gì nữa, cầm túi muốn đi.

“Chị,” Phương Sĩ Thanh gọi cô lại, nhỏ giọng nói, “Em không cần nghĩ lại gì cả, cũng sẽ không tách xa anh ấy.”

Phương Minh Dư quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có vài phần ngoài ý muốn.

Phương Sĩ Thanh buồn buồn nói: “Trước kia anh ấy thích chị, nhưng chị không thích anh ấy. Chị đã không cần anh ấy, nhưng em thì muốn.”

Phương Minh Dư cau mày, sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Chỉ mong em sẽ không hối hận… Thời gian này em cũng không cần tìm chị, chị vừa mới nghĩ đến việc em trai mình bị chồng trước ngủ, đã cảm thấy ghê tởm.”



Sau khi cô đi rồi, Phương Sĩ Thanh ngồi yên trước bàn làm việc, toàn thân rét run từng đợt.

Hắn quá ngây thơ rồi, cho rằng Phương Minh Dư nếu không có tình yêu với Vương Tề, hẳn là sẽ không quá phản cảm hắn với Vương Tề cùng một chỗ. Hắn đã xem nhẹ việc Phương Minh Dư trọng danh dự đến mức nào, chuyện chồng cũ chân trước vừa mới ly hôn chân sau liền tìm đến thằng em trai, chẳng khác nào đứng trước mặt công chúng tát cô một bạt tai.

Hắn từng nghĩ Phương Minh Dư sẽ đánh hắn mắng hắn, nhưng hắn chưa từng ngờ tới việc cô sẽ dùng loại châm chọc này, chua ngoa này, thậm chí dùng thái độ đối địch đáp trả hắn.

Hai ngày này, hắn vốn vẫn luôn hoang mang về chuyện Vương Tề, giờ còn bị Phương Minh Dư hạ một vố đau như vậy, nhất thời lại càng không thể tự tin, nhớ tới câu Phương Minh Dư mới vừa nói “Anh ta từng yêu chị.” kia, liền ủy khuất muốn khóc.

Vương Tề tên khốn nhà anh, rốt cuộc vì cái gì mới thích em?

Cửa văn phòng bị cốc cốc gõ hai cái, một nữ biên tập ôm một chồng tài liệu đưa vào cho hắn, hắn chỉ đành khôi phục lại trạng thái làm việc.

Chờ sau khi nói xong chính sự, nữ biên tập cười hì hì thuận miệng nói: “Phương chủ biên, chị cậu cũng thật xinh đẹp, khí chất lại tốt, khó trách cậu cũng đẹp trai như vậy, gen nhà cậu đúng là quá tốt nha.”

Phương Sĩ Thanh phát khổ trong lòng, không muốn nói gì.

Nữ biên tập cũng thật không có nhãn lực, một bên thu dọn kẹp văn kiện, một bên còn nói: “Tình cảm của cô ấy với anh rể cậu nhất định là rất tốt nhỉ? Vừa nhìn đã thấy thật xứng đôi, hai người họ có con chưa? Chắc là rất đáng yêu a…”

Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng: “Cô không có việc gì phải làm sao? Có phải không muốn làm nữa không?”

Hắn công tác tại tòa soạn được một năm rưỡi, cho tới nay cũng chưa nổi cáu với bất cứ ai bao giờ, dù sao bọn họ trong ban cũng không hay khắc khẩu với nhau, hợp tác trong nhóm tìm ra sáng ý mới là quan trọng nhất.

Nữ biên tập bị hắn dọa sợ, động tác thu dọn kẹp văn kiện nhanh hơn, cũng không dám nói nữa.

Phương Sĩ Thanh nhìn cô khúm núm, thấy mình giận chó đánh mèo rồi, không được tự nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải nói cô, cô thu dọn xong thì ra ngoài đi.”

Nữ biên tập nhìn hắn, ôm kẹp tài liệu, đứng lên lo lắng để lại một câu: “Phương chủ biên, sắc mặt cậu rất kém, nếu không thoải mái thì nên xin phép về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

Phương Sĩ Thanh thực sự cũng ngồi không yên, hắn có chút đau đầu, lỗ tai cũng vang ong ong, có khi một hồi nhịn không được lại muốn lôi toàn bộ người trong ban biên tập ra mắng một trận cũng không chừng.

Hắn đi xin nghỉ phép, người mới lên làm tổng biên chuyên san vốn đã không thích hắn, người kia là nhảy dù tới, thấy có một thủ hạ có khả năng làm chủ biên như vậy, trong lòng nhiều ít có chút không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng bình thường hắn làm việc cũng cố gắng hạn chế phạm sai lầm, ngược lại hôm nay đến xin về sớm như vậy, cuối cùng còn thừa cơ nói hắn hai câu.

Phương Sĩ Thanh buồn không lên tiếng nghe cũng không cãi lại, tổng biên nói sảng một hồi, cuối cùng cũng vẫn chuẩn tấu.



Rời khỏi tòa soạn, hắn lái xe loanh quanh hai vòng, không biết nên đi chỗ nào.

Lúc chờ đèn đỏ, theo thói quen soi gương chiếu hậu, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất chán ghét khuôn mặt này của mình.

Ngũ quan của hắn với Phương Minh Dư rất giống, chỉ có chân mày là khác, Phương Minh Dư là mày lá liễu, còn hắn là mày kiếm, chỉ vì mái dài trên trán tán xuống đã che đi điểm khác biệt duy nhất này.

Hắn nhìn gương chiếu hậu mà thất thần, tới khi mấy chiếc xe sau điên cuồng bóp còi hắn mới tỉnh lại, lái xe đến tiệm salon tóc hắn thường tới.

Sau khi ngồi trước gương, thợ cắt tóc đã rất quen thuộc, hỏi hắn: “Phương chủ biên, muốn đổi tạo hình mới, hay là dậm màu lại a?”

Phương Sĩ Thanh: “Cắt ngắn.”

Thợ cắt tóc: “Hở? Cắt thành kiểu nào?”

Phương Sĩ Thanh: “Cứ cắt sao cho giống đàn ông nhất ấy.”

Thợ cắt tóc nói giỡn: “Vậy gọt thành đầu bóng lưỡng nha.”

Phương Sĩ Thanh: “Cứ thế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện