Ngày 25 tháng 12 năm 2006

Không kịp đưa thư, cuối cùng lại mở ra cuốn nhật ký phủ đầy bụi đã lâu, sau lưng mẹ tôi lén lút viết nhật ký.

Tôi quyết định quyển nhật ký này từ nay sẽ gọi là 《Ghi chép những việc đại sự của tôi và Khang Đằng 》, tiện tay lật qua lật lại, chỉ có mấy trang nhật ký đều là chuyện có liên quan đến anh ấy.

Bình thường tôi cực kỳ lười biếng, hận không thể làm xong bài tập liền ngủ, nào có thời gian rãnh rỗi viết nhật ký, lúc trước thầy giáo nói viết nhiều nhật ký có thể nâng cao trình độ sáng tác, thế nhưng, nói tới nói lui, người ngày một lười hơn, không thể cứu chữa.

Nhưng việc quan trọng vẫn muốn ghi lại một chút, thuận tiện sau này nhớ ngày kỷ niệm.

Buổi trưa tôi không ngờ Khang Đằng sẽ đến, tan học về nhà tôi còn đang tiếc nuối không thể cùng anh bên nhau trải qua giáng sinh, kết quả là nhìn thấy anh đứng trước hòm thư nhà tôi, đang nghịch một nhánh hoa bách hợp.

Anh không chỉ đưa mỗi hoa bách hợp đến, còn đưa theo một phong thư.

Nhìn dáng vẻ của anh hình như là đưa xong đồ chuẩn bị đi ngay, trùng hợp hôm nay tôi tan học muộn hơn, so với lúc thường về đến nhà cũng muộn hơn một chút, nếu không đã bỏ lỡ anh.

Người này thật đúng là điển hình trong ngoài không đồng nhất, nói một đằng làm một nẻo, chỉ là tôi lười vạch trần anh.

Khi tôi gọi tên anh anh còn cùng tôi bày ra cái mặt thối, tôi hỏi anh vì sao lại đến, anh cũng không nói.

Thật ra anh so với tưởng tượng của tôi càng làm cho tôi thích hơn, vừa bắt đầu tiếp xúc trong thư cho anh ấy là thanh niên ba tốt 360 độ không góc chết, tuy rằng ưu tú nhưng thiếu một chút "Nhân khí ", sau đó lần đầu tiên gặp mặt anh, lại cảm thấy người này có chút hơi khó đoán, có chút đáng sợ, lúc đó tôi là bị anh dọa sợ rồi, nhưng may mắn thay, anh ấy không dọa tôi chạy biến.

Hiện tại Khang Đằng so với lúc trước tôi thấy anh càng tươi mới, hóa ra anh cũng chỉ là một chàng trai chưa đến hai mươi tuổi, có lẽ trải qua một vài chuyện làm cho anh không muốn biểu đạt tình cảm thực sự của bản thân, nhưng mà, anh sẽ dùng phương thức kì quái của anh biểu đạt anh đăm chiêu suy nghĩ.

Anh cũng chỉ nói với tôi một câu "Giáng sinh vui vẻ" sau đó liền đi, ta gọi anh anh cũng không thèm để ý đến tôi.

Tôi không đuổi theo anh, hai chúng tôi không cần thiết vào thời điểm này trình diễn loại tiết mục kia.

Tốt thôi, tôi vẫn thành thực một chút, mẹ tôi lúc đó đứng ở trên ban công, nếu tôi ở dưới lầu làm loạn, liền bị mẹ nhìn thấy.

Mẹ nhìn chung không muốn tôi yêu sớm.

Buổi trưa tôi không thể chờ đợi được nữa đọc thư Khang Đằng viết cho tôi, cười đến mức không cách nào ngủ trưa.

Trốn trong ổ chăn cố gắng để tiếng cười không phát ra, trong tay siết chặt tấm thẻ trường học kia, lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Tôi cảm thấy được Khang Đằng có thể sẽ giận tôi, bởi vì tôi đang gạt anh ấy, lần trước thi tháng tôi đạt điểm cao thứ hai của lớp, xếp hạng thứ năm trong lớp.

Tôi ngu ngốc cũng là thật, nhưng thiên đạo thù cần cũng là thật, tôi không kiêu ngạo, chỉ là hơi hơi hài lòng thôi, đây là thành tích tốt nhất trong một thời gian dài của tôi.

Tôi lừa gạt Khang Đằng đơn giản là muốn khiến cho anh ấy mắng tôi, người này tựa khối băng, tôi ôm không thể làm anh ấy nóng, chỉ có thể để anh ấy tự hòa tan, hóa thành nước đến ngâm tôi.

Vừa nói như thế, thật kỳ quái.

Kỳ thực chính là chỉ đùa một chút, không nghĩ tới anh ấy tưởng thật.

Nhưng tôi viết phong thư tràn đầy oán hận kia kỳ thực cũng là hi vọng anh có thể hiểu không có người nào là vĩnh viễn tích cực kỳ vui vẻ, ai cũng có lúc năng lượng tràn đầy, tôi cũng vậy, hận không thể thành một cái lựu đạn nổ cả thế giới, chuyện này rất bình thường, cho nên chỉ hy vọng anh đọc xomg thư có thể tìm cảm giác đồng loại, tôi hi vọng anh đừng cô đơn vậy nữa.

Nhưng hình như tôi đùa hơi quá trớn rồi, bây giờ anh bảo lần sau tôi mang bài thi đến, tôi phải làm sao bây giờ? Mang bài thi môn toán học điểm tối đến có thể khiến anh trong cơn tức giận đá tôi từ thư viện bay ra ngoài không? Buồn quá.

Tôi không cần thi trường đối diện trường anh, Tề Nhạc Tư tôi chỉ muốn làm thân học đệ của Khang Đằng thôi, tốt nhất còn có thể ngủ trong cùng một cái chăn.

Ôi, tôi đang suy nghĩ gì vậy? Tôi sao lại thành người như vậy?

Sách kỳ kỳ quái quái thật không thể coi lại, tiểu thuyết đam mỹ càng không thể coi lại, học tập cho giỏi, bằng không nào có mặt mũi nhìn Khang Đằng.

Cuối cùng, không biết anh vào lúc này đang làm gì, đêm giáng sinh không biết có người nào bên anh hay không.

Nhớ anh, hi vọng ngày này năm sau chúng ta có thể cùng nhau trải qua
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện