Ngày 17 tháng 12 năm 2006

Em đã mười ngày không xuất hiện.

Con người - loài sinh vật này thật kỳ lạ, cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ, bởi vì một chút chuyện nhỏ liền có thể ảnh hưởng tâm tình.

Đã đến đến cuối kỳ, có mấy môn học cũng bắt đầu thi, nhưng tôi không cách nào bình tĩnh lại tâm trạng để ôn tập.

Kẻ cầm đầu đương nhiên là Tề Nhạc Tư, tên tiểu tử thối kia bỗng nhiên đột ngột biến mất.

Trong thư viết cho tôi luôn miệng nói không chịu buông tay từ bỏ, nói cái gì mà tìm cưa điện phá hủy lồng của tôi, kết quả thì sao? Kết quả ngày thứ hai sau khi đưa thư liền biến mất, cũng không biết bận cái gì.

Con người, thật sự không đáng được tin tưởng.

Ngày hôm nay người thuê chung gọi điện thoại tới hỏi tôi bao giờ trở lại, hắn cùng bạn trai mua phòng, tuần sau sẽ dọn nhà.

Kỳ thực tôi căn bản không có ý định trở lại, trở lại làm gì đây? Nơi đó cũng không có nhà của tôi.

Kế hoạch nguyên bản của tôi là thuê một căn phòng ở cạnh trường học, chỉ cần hai, ba tháng là tốt rồi, bởi vì chỉ có thời gian nghỉ tết trong trường học mới không cho phép có người ở, thực sự thì nếu như không phải vậy, tôi càng muốn ở lại trường học không rời đi.

Tôi là kẻ vô gia đình, tôi cũng không cần gia đình, một người lặng lẽ sống so bất cứ thứ gì cũng đều mạnh mẽ hơn.

Người thuê chung hẹn tôi ngày trở lại gọi điện thoại cho hắn, nói bọn họ sẽ đi đón tôi.

Hắn nói ở nhà bọn họ để riêng một phòng cho tôi, để tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở lại.

Tôi phải thừa nhận, tôi rất cảm động.

Từ khi tôi sinh ra đến bây giờ, người mong nhớ tôi có thể đếm được trên một bàn tay, tôi và hai người thuê chung nhà bọn họ, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng họ đã mang sức mạnh đến cho tôi đã chống đỡ tôi đến ngày hôm nay.

Nếu như không nhờ họ, có lẽ tôi sẽ không gặp lại được Tề Nhạc Tư, càng có lẽ, hiện tại tôi cũng sớm đã rời xa thế giới này.

Tôi không hứa với hắn sẽ quay về, chỉ nói qua một thời gian ngắn nữa suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Tôi không thể lại gây thêm phiền toái cho bất cứ người nào.

Hôm nay không có cách nào an tâm ôn tập, vì vậy liền đem thư Tề Nhạc Tư viết cho tôi đọc lại một lần, chỉ cảm thấy em là thằng nhóc quỷ, em có mặt mũi gì dám nói tôi đáng ghét? Rõ ràng là đột nhiên không gặp được em nên khá chán đi? Sớm biết em làm người ta ghét như thế, lần trước dẫn em đi thuê phòng nên đem em làm sau đó bỏ em lại không quan tâm, vậy em cũng thành một tên nhóc lừa đảo.

Đọc xong thư vẫn cảm thấy phiền, càng phiền hơn, tôi sửa đổi bản thảo một chút, giải thi đấu văn học rất nổi tiếng kia vòng bán kết đã gần hết hạn gửi, tôi muốn trong mấy ngày gần đây viết xong bản thảo sau đó gửi đi.

Tác phẩm văn chương lần này, tôi cũng không có niềm tin quá lớn.

Đối với giải thi đấu văn học này, bọn họ có lẽ càng yêu thích lối hành văn trước kia của tôi hơn, hiện tại, tâm thái của tôi không giống trước, viết ra những thứ đương nhiên cũng sẽ bất đồng.

Trước đây luôn nghĩ sớm muộn có một ngày chờ đến giải thi đấu này phải đạt giải, luôn nghĩ tôi nhất định phải khiến sách của tôi đặt trong nhà sách.

Nhưng bây giờ dường như tôi đã không còn loại kiên trì kia, tất cả đều trở nên không còn quá quan trọng, chỉ muốn sống tốt, sống một cuộc sống bình thường.

Sống thật khỏe, đây đối với rất nhiều người mà nói, thật sự là hy vọng xa vời.

Hôm nay tuyết rơi xuống thành phố này, nhưng không quá lớn, phủ một tầng trắng xóa mỏng manh lên mặt đường.

Buổi tối sau khi từ thư viện về tôi cố ý đi một chuyến ra tiệm bán báo ngoài trường học, nơi đó có bán 《thiếu niên sáng tác》.

Thật ra việc này rất kỳ quái, độc giả tạp chí này không phải sinh viên đại học, cửa tiệm bán báo ngoài trường học có bán tạp chí này, điều này thậm chí còn làm cho tôi bất ngờ.

Tề Nhạc Tư nói em bắt đầu ở trên đây được đăng tác phẩm, đúng ra là tôi muốn xem như không có gì xảy ra, nhưng có thể do không ức chế được lòng hiếu kỳ, cũng muốn xem một chút kiểu người như em viết văn chương sẽ ra sao.

Thế nhưng, rất thú vị là, trên cuốn tạp chí tôi mua không có bài của em.

Nhóc con này còn chưa đủ trình độ để lên trang đặc biệt* ở đây, so với tôi lúc ban đầu vẫn là chênh lệch chút.

*chưa đủ để tạp chí đó mở riêng 1 khoảng để đăng truyện của tác giả

Tôi tiện tay vứt quyển tạp chí không có chút ý nghĩa nào xuống một bên, buồn bực mất tập trung, khi lật sách ngón tay lại bị cứa chảy máu.

Tất cả những thứ này đều là lỗi của Tề Nhạc Tư.

Ai bảo em xuất hiện sau đó lại biến mất.

——————————

Tác giả: Ngày hôm qua đáp ứng mọi người hôm nay có cái nhóm thứ hai, không nghĩ tới nhóm sẽ lại đầy, vốn là tôi nghĩ đại khái không có bao nhiêu người đọc tác phẩm này này,sẽ đủ xây dựng nhóm tầm khoảng 2000 người là đủ, kết quả 500 cũng đầy ròi. Hôm qua tôi đã hứa với mọi người rằng có một nhóm thứ hai trong nhóm. Tôi xem liệu tôi có thể nâng cấp nhóm hôm nay không. Nếu tôi không thể, thì tôi sẽ nói về nó và chạy trốn.

______________________

Hạ Xưa vốn là một kẻ mộng mơ, một cô bé thức giấc vào mùa hè của những năm tháng cũ. Mùa hè đó có bài hát Wind văng vẳng, hay một mùa hè khác nỗi ám ảnh khiến Hạ Xưa khóc từ trong mơ tỉnh lại. Mùa hè có người thương Hạ Xưa, một mùa hè rất lâu sau đó sau rất nhiều mùa hè sau lời tỏ tình thứ 9 mươi mấy Hạ Xưa vẫn nói lời xin lỗi.

Mùa hè năm đó có cậu, có một tình bạn trong sáng như nắng mai. Nhưng mà xa quá rồi. Mùa hè năm đó hình như không nóng như mùa hè năm nay mà vẫn đủ sức thiêu đốt suốt 4 năm qua... rồi một ngày trải qua bão táp phong ba, có lẽ cũng sẽ lụi tàn...

Có phải vì hôm nay lạnh, gió thổi buốt giá mà Hạ Xưa nhiều tâm sự vậy không nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện