Tần Minh chọn ba anh em chung phòng ký túc và cả bạn gái của Lương Thiếu Dũng sang trước, bởi vì bốn người này tốt với anh nhất, Tần Minh không cần suy nghĩ nhiều.
Còn lại bốn cái tên, Tần Minh đến cabin chính.
Trương Tình Tình và Triệu Thác đang sắp xếp quần áo và hành lý.
Trương Tình Tình đắc ý: "Hờ, tôi biết ngay mà, chắc chắn Tần Minh cậu sẽ đến"
Tần Minh nhìn Trương Tình Tình bực bội, anh nể mặt Nhiếp Hải Đường mới quan tâm đặc biệt Trương Tình Tình.
Tần Minh nhìn Triệu Thác nổi nóng vì mất mặt: "Triệu Thác đi cùng với chủ nhiệm đi"
Trương Tình Tình vui mừng: "Xem như cậu còn biết cách sống, nào để tôi thêm cậu vào nhóm"
Tần Minh có hơi dở khóc dở cười, chuyện Lý Mộng mang thai giả lần trước quá ồn ào, Trương Tình Tình đã đá anh ra khỏi nhóm, giờ lại thêm nhóm.
Tần Minh đến cabin khác tìm Trần Mục Linh, dù gì cô ta cũng là bạn thân của Triệu Mộng Hoa, giúp cô ta vậy.
Anh mở cửa vào trong, bất thình lình nhìn thấy tấm lưng trắng, cơ thế thướt tha vô cùng cuốn hút.
Không ngờ Trần Mục Linh đang thay váy.
"ÁI"
Trần Mục Linh hét toáng lên: "Dê xồm.
Cậu không biết gõ cửa à?"
Tần Minh giật cả mình đóng vội cửa, nói: "Cậu không biết khoá cửa à?"
Một lúc sau, Trân Mục Linh đã mặc xong quần áo mở cửa xấu hổ.
Khuôn mặt xinh xắn nhìn Tần Minh giận dữ: "Cậu nhìn thấy những gì rồi?"
Tần Minh nói dối: "Cậu mặc đồ lót trông cũng như mặc bikini thôi, tôi nhìn thấy gì được?"
"Giống nhau được à? Bikini là đồ bơi"
Trần Mục Linh nghiến răng tức giận: "Cái thứ nghèo hèn nhà cậu nhìn trộm tôi, đừng tưởng đưa tôi đi là khiến tôi tha thứ cho cậu, không có chuyện đó đâu.
Tôi không đi"
Tần Minh cũng bực, mặc đồ lót và bikini như nhau, có gì khác nhau à? Lúc cậu ta mặc đồ tắm còn nhìn thấy nhiều hơn ấy.
Trần Mục Linh hờn dỗi ngồi xuống sô pha không đi nữa.
Tần Minh bảo: "Thế được rồi, tôi gọi người khác"
Trần Mục Linh nghe vậy, dù lòng lo lắng nhưng vẫn cứng đầu: "Tôi không cần cậu thương hại.
Biến đi đồ khốn.
Cậu tưởng làm vậy khiến tôi vui à? Hờ, cậu xem thường Trần Mục Linh tôi quá đấy.
Cùng lắm đợi đội cứu hộ đến chứ gì?"
Tần Minh không phí lời thêm, đóng cửa ra ngoài.
Trần Mục Linh quay phát đầu ngây người, Tần Minh không đưa cô đi cùng thật? Vừa nghĩ đến cả đêm nay ở trên chiếc thuyền tối đen với các nam sinh không thân, còn cần đương đầu với nguy hiểm rình rập làm Trần Mục Linh hoảng hốt.
Trần Mục Linh càng nghĩ càng lo, càng lo càng rớm nước mắt đập đồ đạc trong cabin: "Tần Minh cậu là đồ giẻ rách, có ai đối xử với con gái như cậu không? Không biết cả nịnh nọt, đi chết đi đồ giẻ rách.
"
Cô ta xả cơn giận xong lại vội vàng đuổi theo Tần Minh.
Dù cô cực kỳ bực Tần Minh không xin cô sang chiếc du thuyền sang trọng bên cạnh, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận.
Đợi sang thuyền bên rồi lại măng cậu ta mặt dày vô liêm sỉ, đếu cáng.
Thế nhưng cô ta mở cửa ra lại thấy Tần Minh đứng dựa tường nhìn cô đầy ẩn ý.
Tần Minh nói: "Sao thế? Không phải cậu không muốn đi à"
Trân Mục Linh tức đỏ mặt, mạnh mồm nói: "Cậu, cậu!
Tôi đi nhà vệ sinh thôi.
Tôi là ai cơ chứ? Còn lâu tôi mới nhận bố thí của cậu"
Tần Minh bảo: "Được rồi, dọn đồ đi.
Cậu còn như vậy, tôi không đưa cậu theo thật đấy"
Trần Mục Linh cắn môi nhìn Tần Minh rời đi mà giậm chân tức tối.
Dù cô rất bực nhưng không có cách trừng trị Tần Minh, chỉ biết xách hành lý đi ngoan ngoãn.
Cô đành phải hậm hực trong bụng: "Đồ Tần Minh giẻ rách, quen đại gia thôi mà, tiểu nhân đắc chí.
Cậu cứ đợi đấy, rồi tôi khác trừng trị cậu"
Một người cuối cùng, Tần Minh chọn nữ sinh câu lạc bộ cầu lông có quan hệ tốt với Nhiếp Hải Đường, tổng cộng chín người sang thuyền của Tần Minh.
Những người khác không được chọn đều la hét, ai ai trên thuyền cũng mảng Tần Minh vô tình vô nghĩa, mặt dày cặn bã, vô cùng khó nghe.
Những người ấy hồn nhiên quên mất Triệu Thác là người khiến họ rơi vào tình hình hiện giờ.
Tần Minh lười quan tâm những kẻ đó, anh làm việc của anh là được.
Mọi người được cấp dưới của Tất Nguyên hạn chế ở phòng sinh hoạt chung tầng ba.
Mà Tần Minh là người duy nhất có thể hoạt động tự do.
Về đến bãi bến trời đã buông bóng tối.
Triệu Thác tức tối báo cho người nhà du thuyền đã qua sử dụng mới mua gặp sự cố, cần đến cứu người.
Sau đó Tần Minh được biết mặt biển dậy sóng, công tác cứu hộ gặp khó khăn.
Đến tận nửa đêm hôm sau hội Phương Tiến Thăng mới được cứu về.
Cùng với đó do trên thuyền thiếu hụt thức ăn, họ đánh nhau mấy trận vì tranh nhau thức ăn, sau khi cứu về cần đối mặt án tù, có thể nói là sụt sịt không ngừng.
Những chuyện đó là chuyện sau này, Tần Minh cũng lười để ý họ.
Anh gọi cho Tổng Dĩnh hỏi chuyện của Bạch Ngọc Thuần.
Tống Dĩnh báo đã xử lý xong chuyện chữa trị của Bạch Đại Hữu, Bạch Đại Hữu không gây sự được nữa.
Tần Minh khen thâm thư ký của mình tháo vát quá.
Anh không cho A Long đưa anh về bằng Benzo, anh đã đặt Grab tự về trường.
Nhưng khi anh mới về đến trường đã bị cảnh sát bao vây, các cảnh sát xông lên bắt giữ Tần Minh, chặn hết các đường.
"Tần Minh, cậu đã bị bát"
"Nhiếp Hải Đường ở đâu? Thành thật sẽ được khoan hồng, chống trả sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
"
"Đàng hoàng vào, về với chúng tôi.
"Gọi cho trụ sở chính bảo đã bắt được nghi phạm Tần Minh.
"
Tần Minh ngờ nghệch, mình phạm tội gì? Hình như hiếu lầm anh bắt cóc Nhiếp Hải Đường? Tần Minh bị áp giải về đồn, mấy cảnh sát dồi dào kinh nghiệm đang tra hỏi.
"Tần Minh, gia đình của Nhiếp Hải Đường tố cáo cậu bắt cóc con gái họ, khoảng mười một giờ trưa nay cậu ở đâu?"
Tần Minh nghĩ bụng, không biết hiện giờ Nhiếp Hải Đường có còn ở khách sạn Quốc Long hay không.
Nếu anh nói ra địa điểm, đến nơi không tìm thấy người, vậy có trăm cái miệng anh cũng không biện giải được.
Anh nói dứt khoát: "Khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn.
Lúc đó tôi đến tìm Nhiếp Hải Đường nhưng mẹ Nhiếp Hải Đường nói với tôi rằng cô ấy đi xem mắt rồi nên tôi đã về.
Cảnh sát, tôi chưa làm gì hết"
Cảnh sát chất vấn nặng nề: "Cậu nói dối, cậu vì yêu sinh hận, phục kích ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn tạo dựng tai nạn ô tô, làm ông chủ Nhiếp Hải Đường bị thương đồng thời bắt cóc cô ấy, nhân tiện xoá video giám sát ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn"
Tần Minh thắc mắc ra mặt.
Hả? Video giám sát ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn bị xoá? Sau đó anh nghĩ, chắc là Tống Dĩnh cử người xử lý hòng che đậy hành tung của anh.
Tần Minh nói: "Nhưng sau khi tôi rời khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn đã qua chỗ bạn ăn cơm, có rất nhiều người làm chứng.
Đến chiều lại lên du thuyền của bạn đi chơi và cũng vừa mới về"
Quá trình thấm vấn kéo dài một tiếng, hơn một tiếng hỏi đi hỏi lại hỏi Tần Minh mười mấy lần, Tần Minh trả lời đến phiền.
Nhưng cảnh sát không có thêm chứng cứ, không thể bát mãi một người.
Tần Minh được mời rời khỏi phòng thẩm vấn, hai cảnh sát trao đổi với nhau: "Cái cậu này không giống có vấn đề, thời gian và địa điểm trùng khớp không có điểm nào khả nghi"
"Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, khuôn mặt cậu ta thể hiện cậu ta đang nói dối, chắc chắn cậu ta đang giấu giếm điều gì đó.
"
"Nhưng mà không có chứng cứ.
Nếu cậu ta bất người thật, chắc chắn sẽ có đồng bọn.
Tuy nhiên thời gian đi än của cậu ta cũng rất ngắn nên không có thời gian giấu người.
"
"Quan trọng là cậu ta xoá tất cả video giám sát thế nào? Quá trình bắt cóc được camera quay lại nhưng không ghi hình bất cứ video nào.
Đó là chuyện không thể xảy ra với sinh viên chuyên ngành Kinh tế như cậu ta.
"
Tần Minh có điều giấu giếm thật nhưng biết làm sao, anh không biết Nhiếp Hải Đường tỉnh dậy đã rời đi hay chưa.
Anh ra ngoài văn phòng, vừa nhìn đã thấy cả gia đình Nhiếp Hải Đường, đầu Nhiếp Kiến Dân vẫn còn đang băng bó, họ thấy Tần Minh là bao vây.
Anh trai Nhiếp Chính Minh như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Minh: "Cậu đưa em gái tôi đi đâu rồi?"
Mẹ Nhiếp Hải Đường khóc đỏ cả mắt: "Cậu trả con gái tôi đây, bao nhiêu tiền cũng được cậu đừng làm gì con gái tôi"
Bà nội Nhiếp Hải Đường giơ gậy đánh Tần Minh: "Đồ tồi, cháu tôi làm gì có lỗi với cậu mà cậu làm vậy?"
Cảnh sát bên cạnh đẩy người nhà kích động ra, đề phòng xảy ra xung đột chân tay.
Tần Minh uống một ngụm nước, anh buồn, có trăm miệng anh cũng không biện giải được thật rồi.
Anh chỉ biết nói: "Cháu không bắt cóc Nhiếp Hải Đường, xin mọi người tin cháu.
"
"Tôi khinh, cậu tưởng cảnh sát sẽ tin lời nói dối của cậu à? Cậu nhìn đi, mới vừa rồi còn nhắn tin uy hiếp đây này".
Còn lại bốn cái tên, Tần Minh đến cabin chính.
Trương Tình Tình và Triệu Thác đang sắp xếp quần áo và hành lý.
Trương Tình Tình đắc ý: "Hờ, tôi biết ngay mà, chắc chắn Tần Minh cậu sẽ đến"
Tần Minh nhìn Trương Tình Tình bực bội, anh nể mặt Nhiếp Hải Đường mới quan tâm đặc biệt Trương Tình Tình.
Tần Minh nhìn Triệu Thác nổi nóng vì mất mặt: "Triệu Thác đi cùng với chủ nhiệm đi"
Trương Tình Tình vui mừng: "Xem như cậu còn biết cách sống, nào để tôi thêm cậu vào nhóm"
Tần Minh có hơi dở khóc dở cười, chuyện Lý Mộng mang thai giả lần trước quá ồn ào, Trương Tình Tình đã đá anh ra khỏi nhóm, giờ lại thêm nhóm.
Tần Minh đến cabin khác tìm Trần Mục Linh, dù gì cô ta cũng là bạn thân của Triệu Mộng Hoa, giúp cô ta vậy.
Anh mở cửa vào trong, bất thình lình nhìn thấy tấm lưng trắng, cơ thế thướt tha vô cùng cuốn hút.
Không ngờ Trần Mục Linh đang thay váy.
"ÁI"
Trần Mục Linh hét toáng lên: "Dê xồm.
Cậu không biết gõ cửa à?"
Tần Minh giật cả mình đóng vội cửa, nói: "Cậu không biết khoá cửa à?"
Một lúc sau, Trân Mục Linh đã mặc xong quần áo mở cửa xấu hổ.
Khuôn mặt xinh xắn nhìn Tần Minh giận dữ: "Cậu nhìn thấy những gì rồi?"
Tần Minh nói dối: "Cậu mặc đồ lót trông cũng như mặc bikini thôi, tôi nhìn thấy gì được?"
"Giống nhau được à? Bikini là đồ bơi"
Trần Mục Linh nghiến răng tức giận: "Cái thứ nghèo hèn nhà cậu nhìn trộm tôi, đừng tưởng đưa tôi đi là khiến tôi tha thứ cho cậu, không có chuyện đó đâu.
Tôi không đi"
Tần Minh cũng bực, mặc đồ lót và bikini như nhau, có gì khác nhau à? Lúc cậu ta mặc đồ tắm còn nhìn thấy nhiều hơn ấy.
Trần Mục Linh hờn dỗi ngồi xuống sô pha không đi nữa.
Tần Minh bảo: "Thế được rồi, tôi gọi người khác"
Trần Mục Linh nghe vậy, dù lòng lo lắng nhưng vẫn cứng đầu: "Tôi không cần cậu thương hại.
Biến đi đồ khốn.
Cậu tưởng làm vậy khiến tôi vui à? Hờ, cậu xem thường Trần Mục Linh tôi quá đấy.
Cùng lắm đợi đội cứu hộ đến chứ gì?"
Tần Minh không phí lời thêm, đóng cửa ra ngoài.
Trần Mục Linh quay phát đầu ngây người, Tần Minh không đưa cô đi cùng thật? Vừa nghĩ đến cả đêm nay ở trên chiếc thuyền tối đen với các nam sinh không thân, còn cần đương đầu với nguy hiểm rình rập làm Trần Mục Linh hoảng hốt.
Trần Mục Linh càng nghĩ càng lo, càng lo càng rớm nước mắt đập đồ đạc trong cabin: "Tần Minh cậu là đồ giẻ rách, có ai đối xử với con gái như cậu không? Không biết cả nịnh nọt, đi chết đi đồ giẻ rách.
"
Cô ta xả cơn giận xong lại vội vàng đuổi theo Tần Minh.
Dù cô cực kỳ bực Tần Minh không xin cô sang chiếc du thuyền sang trọng bên cạnh, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận.
Đợi sang thuyền bên rồi lại măng cậu ta mặt dày vô liêm sỉ, đếu cáng.
Thế nhưng cô ta mở cửa ra lại thấy Tần Minh đứng dựa tường nhìn cô đầy ẩn ý.
Tần Minh nói: "Sao thế? Không phải cậu không muốn đi à"
Trân Mục Linh tức đỏ mặt, mạnh mồm nói: "Cậu, cậu!
Tôi đi nhà vệ sinh thôi.
Tôi là ai cơ chứ? Còn lâu tôi mới nhận bố thí của cậu"
Tần Minh bảo: "Được rồi, dọn đồ đi.
Cậu còn như vậy, tôi không đưa cậu theo thật đấy"
Trần Mục Linh cắn môi nhìn Tần Minh rời đi mà giậm chân tức tối.
Dù cô rất bực nhưng không có cách trừng trị Tần Minh, chỉ biết xách hành lý đi ngoan ngoãn.
Cô đành phải hậm hực trong bụng: "Đồ Tần Minh giẻ rách, quen đại gia thôi mà, tiểu nhân đắc chí.
Cậu cứ đợi đấy, rồi tôi khác trừng trị cậu"
Một người cuối cùng, Tần Minh chọn nữ sinh câu lạc bộ cầu lông có quan hệ tốt với Nhiếp Hải Đường, tổng cộng chín người sang thuyền của Tần Minh.
Những người khác không được chọn đều la hét, ai ai trên thuyền cũng mảng Tần Minh vô tình vô nghĩa, mặt dày cặn bã, vô cùng khó nghe.
Những người ấy hồn nhiên quên mất Triệu Thác là người khiến họ rơi vào tình hình hiện giờ.
Tần Minh lười quan tâm những kẻ đó, anh làm việc của anh là được.
Mọi người được cấp dưới của Tất Nguyên hạn chế ở phòng sinh hoạt chung tầng ba.
Mà Tần Minh là người duy nhất có thể hoạt động tự do.
Về đến bãi bến trời đã buông bóng tối.
Triệu Thác tức tối báo cho người nhà du thuyền đã qua sử dụng mới mua gặp sự cố, cần đến cứu người.
Sau đó Tần Minh được biết mặt biển dậy sóng, công tác cứu hộ gặp khó khăn.
Đến tận nửa đêm hôm sau hội Phương Tiến Thăng mới được cứu về.
Cùng với đó do trên thuyền thiếu hụt thức ăn, họ đánh nhau mấy trận vì tranh nhau thức ăn, sau khi cứu về cần đối mặt án tù, có thể nói là sụt sịt không ngừng.
Những chuyện đó là chuyện sau này, Tần Minh cũng lười để ý họ.
Anh gọi cho Tổng Dĩnh hỏi chuyện của Bạch Ngọc Thuần.
Tống Dĩnh báo đã xử lý xong chuyện chữa trị của Bạch Đại Hữu, Bạch Đại Hữu không gây sự được nữa.
Tần Minh khen thâm thư ký của mình tháo vát quá.
Anh không cho A Long đưa anh về bằng Benzo, anh đã đặt Grab tự về trường.
Nhưng khi anh mới về đến trường đã bị cảnh sát bao vây, các cảnh sát xông lên bắt giữ Tần Minh, chặn hết các đường.
"Tần Minh, cậu đã bị bát"
"Nhiếp Hải Đường ở đâu? Thành thật sẽ được khoan hồng, chống trả sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
"
"Đàng hoàng vào, về với chúng tôi.
"Gọi cho trụ sở chính bảo đã bắt được nghi phạm Tần Minh.
"
Tần Minh ngờ nghệch, mình phạm tội gì? Hình như hiếu lầm anh bắt cóc Nhiếp Hải Đường? Tần Minh bị áp giải về đồn, mấy cảnh sát dồi dào kinh nghiệm đang tra hỏi.
"Tần Minh, gia đình của Nhiếp Hải Đường tố cáo cậu bắt cóc con gái họ, khoảng mười một giờ trưa nay cậu ở đâu?"
Tần Minh nghĩ bụng, không biết hiện giờ Nhiếp Hải Đường có còn ở khách sạn Quốc Long hay không.
Nếu anh nói ra địa điểm, đến nơi không tìm thấy người, vậy có trăm cái miệng anh cũng không biện giải được.
Anh nói dứt khoát: "Khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn.
Lúc đó tôi đến tìm Nhiếp Hải Đường nhưng mẹ Nhiếp Hải Đường nói với tôi rằng cô ấy đi xem mắt rồi nên tôi đã về.
Cảnh sát, tôi chưa làm gì hết"
Cảnh sát chất vấn nặng nề: "Cậu nói dối, cậu vì yêu sinh hận, phục kích ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn tạo dựng tai nạn ô tô, làm ông chủ Nhiếp Hải Đường bị thương đồng thời bắt cóc cô ấy, nhân tiện xoá video giám sát ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn"
Tần Minh thắc mắc ra mặt.
Hả? Video giám sát ở khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn bị xoá? Sau đó anh nghĩ, chắc là Tống Dĩnh cử người xử lý hòng che đậy hành tung của anh.
Tần Minh nói: "Nhưng sau khi tôi rời khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn đã qua chỗ bạn ăn cơm, có rất nhiều người làm chứng.
Đến chiều lại lên du thuyền của bạn đi chơi và cũng vừa mới về"
Quá trình thấm vấn kéo dài một tiếng, hơn một tiếng hỏi đi hỏi lại hỏi Tần Minh mười mấy lần, Tần Minh trả lời đến phiền.
Nhưng cảnh sát không có thêm chứng cứ, không thể bát mãi một người.
Tần Minh được mời rời khỏi phòng thẩm vấn, hai cảnh sát trao đổi với nhau: "Cái cậu này không giống có vấn đề, thời gian và địa điểm trùng khớp không có điểm nào khả nghi"
"Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, khuôn mặt cậu ta thể hiện cậu ta đang nói dối, chắc chắn cậu ta đang giấu giếm điều gì đó.
"
"Nhưng mà không có chứng cứ.
Nếu cậu ta bất người thật, chắc chắn sẽ có đồng bọn.
Tuy nhiên thời gian đi än của cậu ta cũng rất ngắn nên không có thời gian giấu người.
"
"Quan trọng là cậu ta xoá tất cả video giám sát thế nào? Quá trình bắt cóc được camera quay lại nhưng không ghi hình bất cứ video nào.
Đó là chuyện không thể xảy ra với sinh viên chuyên ngành Kinh tế như cậu ta.
"
Tần Minh có điều giấu giếm thật nhưng biết làm sao, anh không biết Nhiếp Hải Đường tỉnh dậy đã rời đi hay chưa.
Anh ra ngoài văn phòng, vừa nhìn đã thấy cả gia đình Nhiếp Hải Đường, đầu Nhiếp Kiến Dân vẫn còn đang băng bó, họ thấy Tần Minh là bao vây.
Anh trai Nhiếp Chính Minh như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Minh: "Cậu đưa em gái tôi đi đâu rồi?"
Mẹ Nhiếp Hải Đường khóc đỏ cả mắt: "Cậu trả con gái tôi đây, bao nhiêu tiền cũng được cậu đừng làm gì con gái tôi"
Bà nội Nhiếp Hải Đường giơ gậy đánh Tần Minh: "Đồ tồi, cháu tôi làm gì có lỗi với cậu mà cậu làm vậy?"
Cảnh sát bên cạnh đẩy người nhà kích động ra, đề phòng xảy ra xung đột chân tay.
Tần Minh uống một ngụm nước, anh buồn, có trăm miệng anh cũng không biện giải được thật rồi.
Anh chỉ biết nói: "Cháu không bắt cóc Nhiếp Hải Đường, xin mọi người tin cháu.
"
"Tôi khinh, cậu tưởng cảnh sát sẽ tin lời nói dối của cậu à? Cậu nhìn đi, mới vừa rồi còn nhắn tin uy hiếp đây này".
Danh sách chương