Bà chủ siêu thị nói: "Sao vậy Phú Quý? Hai người này còn là bạn học cùng lớp của con à? Vậy mẹ có nên cho bọn họ chút phúc lợi không? Trả bọn họ mười đồng một giờ có hơi ít, vậy thì mười lăm đồng đi.
Hừ, các người nên cảm ơn con trai của tôi đấy.
Đây là tôi nể mặt con trai cưng của tôi thôi"
Bạch Ngọc Thuần tưởng Tần Minh và Triệu Phú Quý là bạn tốt nên rất vui mừng, cung kính cúi đầu và nói: "Cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ"
Triệu Phú Quý rất mừng, thậm chí không giấu được nụ cười trên mặt.
Mã Phi và Dương Uy đứng ngoài cửa lại có ý định xem kịch vui.
Triệu Phú Quý chế nhạo: "Mẹ! Cậu ta đúng là bạn học cùng lớp với con.
Gần đây cậu ta bị bạn gái đá, sau đó theo đuối hoa khôi của bọn con.
Chẳng qua cậu ta làm bạn gái cũ to bụng nên lại bị hoa khôi đá.
Chuyện này đúng là đả kích lớn của đời người.
Bây giờ không phải cậu ta đang tìm một! bạn gái mới nhưng không có việc làm.
Không chừng! không chừng sẽ bị đá tiếp đấy? Cậu ta đáng thương tới mức nào chứ"
Lúc này, Triệu Phú Quý mới phát hiện ra Bạch Ngọc Thuần.
Cậu ta vừa nhìn đã không xong rồi.
Không ngờ đó lại là một người đẹp, cho dù ăn mặc giản dị nhưng đẹp tự nhiên, còn có khí chất kích thích hormone của đám đàn ông.
Trong lòng Triệu Phú Quý thấy khó chịu, nói: "Tần Minh, cậu cũng có bản lĩnh đấy.
Vừa không còn Nhiếp Hải Đường đã lập tức tìm một bạn gái mới.
Này, người đẹp, cô còn không biết đi? Tần Minh vừa bám được một cô gái trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có, kết quả lộ ra chuyện tốt bạn gái cũ mang thai, bây giờ cái gì cũng chẳng được, hừ.
"
Tần Minh nói: "Triệu Phú Quý, cậu không biết gì thì đừng nói linh tinh.
"
Triệu Phú Quý nói: "Sao tôi lại không biết chứ? Đầu học chung một lớp, có gì mà tôi chẳng biết? Trước khi Lý Mộng khi đi còn nói cậu kiếm được ít tiên trong thị trường chứng khoán, mua chuộc giáo viên của trường hại cô ta phải nghỉ học.
Tôi nói không sai chứ? Hừ, cậu còn có mặt mũi tới làm thêm ở nhà tôi à?"
Bà chủ sửng sốt, nói: "Sao cơ? Con trai, thằng nhóc này có thù oán với con à? Vậy kiên quyết không thể thuê được.
Ôi, con người giờ càng nghèo càng hư hỏng.
Loại người như thế ngày xưa còn được gọi là điêu dân đấy.
Cô gái, cháu đừng qua lại với cậu ta nữa, cẩn thận kẻo bị lừa đấy"
Triệu Phú Quý nói: "Đúng vậy, em gái, chúng tôi là bạn học của cậu ta, chúng tôi biết rõ Tần Minh là hạng người nào.
Dương Uy, cậu và Tần Minh còn là đồng hương nhỉ? Cậu tới nói vài câu đi"
Tần Minh nhíu mày nhưng không muốn để ý tới những người này: "Thuần Thuần, chúng ta đi thôi"
"Ấy, đừng đi"
Dương Uy đắc ý cản đường Tần Minh và tiếp tục trêu tức: "Đúng là tôi không có được Lý Mộng, nói ra thì hơi mất mặt nhưng tôi không quan tâm.
Ông đây có tiên cũng đã chấm mút được chút đỉnh rồi, hì hì"
Sắc mặt Tần Minh càng trầm hơn.
Khi nghe cậu ta nói vậy, không hiếu sao anh không kìm chế được cảm xúc, thấy cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là ánh mắt tuyệt vọng của Lý Mộng vào ngày bị buộc phải nghỉ học.
Cho dù cô ta vẫn luôn gây sự, nhưng người làm cô ta tuyệt vọng lại đúng là Tần Minh.
Anh đã tổn thương mối tình đầu của mình, dù từng thề sẽ yêu cô ta cả đời lại không thể làm được.
Không thể không nói, Dương Uy không hổ danh là đồng hương, vẫn hiểu rất rõ về anh.
Tần Minh là một người coi trọng tình cảm.
Cho dù đã chia tay với Lý Mộng nhưng anh vẫn rất để ý chuyện của cô ta.
Mà Dương Uy nói những lời này là cố ý kích thích Tần Minh.
Mã Phi - đàn em của Triệu Phú Quý cũng cười trêu chọc: "Ôi, Tần Minh, chẳng phải cậu mất phiếu cơm dài hạn là Nhiếp Hải Đường nữa mới đi tìm việc làm à? Ha ha ha, anh Phú Quý với cậu là bạn học.
Cậu cố gắng xin anh Phú Quý thì chẳng phải sẽ xong chuyện sao? Cậu yên tâm, sau này tôi là đàn em số một của anh Phú Quy, cậu làm số hai.
Chúng ta đi theo anh Phú Quý, chẳng phải sẽ được ăn ngon uống say sao?"
Triệu Phú Quý nói: "Em gái, em nghe xem.
Em đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa đấy.
Cậu ta trước có Lý Mộng sau có Nhiếp Hải Đường, thằng nhóc này chỉ giỏi bốc phét thôi"
Dương Uy khinh thường nói: "Rác rưởi chỉ xứng dùng tay.
Cậu còn không hiểu được đạo lý này sao? Cậu liên tục bị bạn gái đá như vậy, tôi tưởng cậu ít nhiều cũng hiểu được một chút chứ?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh với vẻ bất ngờ.
Cô ấy biết Tần Minh có mâu thuẫn ầm ï với một nữ sinh nhưng tưởng đó là bạn gái của anh thôi.
Cô ấy không ngờ anh có một nữ sinh khác ngoài bạn gái cũ, còn gây ra chuyện mang thai như vậy? Cô ấy cũng từng nghe nói về Nhiếp Hải Đường.
Đó là một trong ba hoa khôi của trường, vừa trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có, ngay cả sinh viên của các trường đại học khác cũng tranh nhau tới làm quen với cô.
Cô ấy không ngờ Tần Minh từng có quan hệ với người như vậy.
Bạch Ngọc Thuần thâm cười gượng: "Hóa ra cô ấy chính là người mình vẫn ghen ty.
Mình làm sao có thể so sánh được với nữ sinh xuất sắc như cô ấy chứ"
Tâm trạng Tần Minh rất tệ.
Bọn họ không chỉ nói tới Lý Mộng, còn nhắc đến cả Nhiếp Hải Đường.
Nhưng gần đây anh không liên lạc được với Nhiếp Hải Đường như đang chứng minh lời ba người nói, anh bị bạn gái đã một lần, giờ lại bị đá lần nữa? Triệu Phú Quý giơ tờ hợp đồng lao động lên, cười híp mắt nói: "Cậu thiếu tiền à? Cậu cầu xin tôi đi.
Cậu mà cầu xin tôi, tôi sẽ trả cậu hai mươi đồng một giờ.
Chúng ta cũng từng là bạn học, cậu lại đáng thương chẳng có gì cả, còn tôi thì có rất nhiều tiền "
Tần Minh hất tờ giấy A4 ra, chỉ tay về phía Triệu Phú Quý rồi lại dùng ngón cái chỉ vào ngực mình nói: "Tần Minh không cân bất kỳ ai thương hại hết.
Cậu tính là gì chứ! Cút ngay.
"
Anh nói xong thì thô bạo đấy ba người ra, bước nhanh ra khỏi siêu thị.
Bạch Ngọc Thuần vội vàng đuổi theo, nhưng đúng lúc bị bà chủ kéo lại nói: "Này này cô bé, bây giờ cháu là nhân viên của tôi, cháu đã ký hợp đồng rồi"
Triệu Phú Quý thầm mừng trộm.
Cậu ta cứ vui khi thấy cảnh tượng Tần Minh bị chọc cho phải rời đi, vậy cậu ta có thể ra tay với người đẹp này.
Cậu ta nói: "Em gái, thôi quên đi, loại người rác rưởi lại không chung thủy đó có gì tốt đâu? Em cứ theo cậu ta thì trước sau cũng sẽ bị khổ thôi.
Tôi rất thích giúp người.
Mẹ, mẹ trả lương nhân viên chính thức cho cô ấy, công việc thì làm như làm thêm thôi.
"
Bà chủ mắng: "Thằng nhóc thối, con tưởng tiền là do gió thổi! À, được được được, con trai tôi thật sự có lòng tốt, cô bé phải báo đáp đấy"
Bạch Ngọc Thuần nhanh tay nhanh mắt cầm hợp đồng lao động qua và xé nát, nói: "Có tiền là ngon à? Các người lại biết gì về Tần Minh chứ? Còn nói là bạn học, đồng hương? Tần Minh xui xẻo tám đời mới quen biết đám bạn học chanh chua, châm chọc khiêu khích như các người.
"
Bạch Ngọc Thuần tức giận mắng xong thì đột nhiên giật mình.
Đây là cô ấy sao? Không ngờ cô ấy lại nổi giận? Cô ấy thật sự nổi giận lần đầu tiên trong đời, không ngờ lại vì biện hộ cho Tần Minh.
Lúc trước, cô ấy không thể nào mắng người được, cùng lâm là thâm oán giận trong lòng một lát thôi.
Đột nhiên phát điên mảng người khí thế như vậy chẳng hợp với hình tượng của cô ấy, cũng dọa cho mấy người ở cửa siêu thị trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy che miệng và hoảng sợ, run rấy: "Xin! xin lỗi"
Sau khi nói xong, cô cúi đầu chạy ra ngoài.
Lại nói, sau khi Tần Minh ra ngoài, trong lòng vẫn thấy mất mát.
Thật ra điều này không liên quan tới những lời Dương Uy và Triệu Phú Quý vừa nói.
Mà bọn họ nhắc nhở cho anh biết anh và Nhiếp Hải Đường kết thúc rồi.
Tần Minh ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, vết thương trong lòng dần vỡ ra.
"Tần Minh.
.
"
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gọi.
Bạch Ngọc Thuần đã đuổi tới.
Anh không quay đầu lại vì không muốn Bạch Ngọc Thuần thấy mình mất tinh thân như Vậy.
"Tần Minh, chắc anh đang nhớ tới Nhiếp Hải Đường nhỉ?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Thuần lại kích thích thần kinh của Tần Minh.
Cô ấy là một cô gái tinh tế.
"Cho dù anh không nói thì em vẫn biết.
Gân đây anh luôn nghe em nói, mà em chỉ nghe anh nói một chuyện duy nhất là anh và chị Nhiếp cãi nhau, anh không liên lạc được với chị ấy nữa.
"Tim Tần Minh thât lại.
"Tần Minh, anh nên qua đó tìm chị ấy.
Nếu là lời vô cùng quan trọng thì nhất định phải nói trực tiếp, thích hay là chia tay cũng nhất định phải nói trực tiếp.
Dù có đau lòng cũng phải cần răng mà chịu"
Bạch Ngọc Thuần mim môi và nhìn bóng lưng của Tần Minh, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Cô ấy đột nhiên thấy đau lòng.
Cô ấy phát hiện ra mình thích Tần Minh, nhưng tại sao còn muốn cố vũ anh đi tìm Nhiếp Hải Đường kia? Bọn họ chia tay chăng phải sẽ càng có lợi cho minh hơn sao? Bạch Ngọc Thuần cũng không hiểu nối mình.
Tần Minh thấy có người đột nhiên đấy lưng mình.
Hóa ra là Bạch Ngọc Thuần đang cúi đầu đấy anh và nói: "Tần Minh, anh mau đi đi.
Đến giờ cũng sáp một tuần rồi, anh còn không đi qua tìm, con gái nhà người ta sẽ tức giận đấy.
Em cũng phải qua bệnh viện đây, anh mau đi đi"
Bạch Ngọc Thuần nói xong là quay đầu rời đi.
Khi Tần Minh quay lại muốn nói thêm vài câu thì Bạch Ngọc Thuần đã lau nước mật và đi xa rồi.
.
Hừ, các người nên cảm ơn con trai của tôi đấy.
Đây là tôi nể mặt con trai cưng của tôi thôi"
Bạch Ngọc Thuần tưởng Tần Minh và Triệu Phú Quý là bạn tốt nên rất vui mừng, cung kính cúi đầu và nói: "Cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ"
Triệu Phú Quý rất mừng, thậm chí không giấu được nụ cười trên mặt.
Mã Phi và Dương Uy đứng ngoài cửa lại có ý định xem kịch vui.
Triệu Phú Quý chế nhạo: "Mẹ! Cậu ta đúng là bạn học cùng lớp với con.
Gần đây cậu ta bị bạn gái đá, sau đó theo đuối hoa khôi của bọn con.
Chẳng qua cậu ta làm bạn gái cũ to bụng nên lại bị hoa khôi đá.
Chuyện này đúng là đả kích lớn của đời người.
Bây giờ không phải cậu ta đang tìm một! bạn gái mới nhưng không có việc làm.
Không chừng! không chừng sẽ bị đá tiếp đấy? Cậu ta đáng thương tới mức nào chứ"
Lúc này, Triệu Phú Quý mới phát hiện ra Bạch Ngọc Thuần.
Cậu ta vừa nhìn đã không xong rồi.
Không ngờ đó lại là một người đẹp, cho dù ăn mặc giản dị nhưng đẹp tự nhiên, còn có khí chất kích thích hormone của đám đàn ông.
Trong lòng Triệu Phú Quý thấy khó chịu, nói: "Tần Minh, cậu cũng có bản lĩnh đấy.
Vừa không còn Nhiếp Hải Đường đã lập tức tìm một bạn gái mới.
Này, người đẹp, cô còn không biết đi? Tần Minh vừa bám được một cô gái trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có, kết quả lộ ra chuyện tốt bạn gái cũ mang thai, bây giờ cái gì cũng chẳng được, hừ.
"
Tần Minh nói: "Triệu Phú Quý, cậu không biết gì thì đừng nói linh tinh.
"
Triệu Phú Quý nói: "Sao tôi lại không biết chứ? Đầu học chung một lớp, có gì mà tôi chẳng biết? Trước khi Lý Mộng khi đi còn nói cậu kiếm được ít tiên trong thị trường chứng khoán, mua chuộc giáo viên của trường hại cô ta phải nghỉ học.
Tôi nói không sai chứ? Hừ, cậu còn có mặt mũi tới làm thêm ở nhà tôi à?"
Bà chủ sửng sốt, nói: "Sao cơ? Con trai, thằng nhóc này có thù oán với con à? Vậy kiên quyết không thể thuê được.
Ôi, con người giờ càng nghèo càng hư hỏng.
Loại người như thế ngày xưa còn được gọi là điêu dân đấy.
Cô gái, cháu đừng qua lại với cậu ta nữa, cẩn thận kẻo bị lừa đấy"
Triệu Phú Quý nói: "Đúng vậy, em gái, chúng tôi là bạn học của cậu ta, chúng tôi biết rõ Tần Minh là hạng người nào.
Dương Uy, cậu và Tần Minh còn là đồng hương nhỉ? Cậu tới nói vài câu đi"
Tần Minh nhíu mày nhưng không muốn để ý tới những người này: "Thuần Thuần, chúng ta đi thôi"
"Ấy, đừng đi"
Dương Uy đắc ý cản đường Tần Minh và tiếp tục trêu tức: "Đúng là tôi không có được Lý Mộng, nói ra thì hơi mất mặt nhưng tôi không quan tâm.
Ông đây có tiên cũng đã chấm mút được chút đỉnh rồi, hì hì"
Sắc mặt Tần Minh càng trầm hơn.
Khi nghe cậu ta nói vậy, không hiếu sao anh không kìm chế được cảm xúc, thấy cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là ánh mắt tuyệt vọng của Lý Mộng vào ngày bị buộc phải nghỉ học.
Cho dù cô ta vẫn luôn gây sự, nhưng người làm cô ta tuyệt vọng lại đúng là Tần Minh.
Anh đã tổn thương mối tình đầu của mình, dù từng thề sẽ yêu cô ta cả đời lại không thể làm được.
Không thể không nói, Dương Uy không hổ danh là đồng hương, vẫn hiểu rất rõ về anh.
Tần Minh là một người coi trọng tình cảm.
Cho dù đã chia tay với Lý Mộng nhưng anh vẫn rất để ý chuyện của cô ta.
Mà Dương Uy nói những lời này là cố ý kích thích Tần Minh.
Mã Phi - đàn em của Triệu Phú Quý cũng cười trêu chọc: "Ôi, Tần Minh, chẳng phải cậu mất phiếu cơm dài hạn là Nhiếp Hải Đường nữa mới đi tìm việc làm à? Ha ha ha, anh Phú Quý với cậu là bạn học.
Cậu cố gắng xin anh Phú Quý thì chẳng phải sẽ xong chuyện sao? Cậu yên tâm, sau này tôi là đàn em số một của anh Phú Quy, cậu làm số hai.
Chúng ta đi theo anh Phú Quý, chẳng phải sẽ được ăn ngon uống say sao?"
Triệu Phú Quý nói: "Em gái, em nghe xem.
Em đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa đấy.
Cậu ta trước có Lý Mộng sau có Nhiếp Hải Đường, thằng nhóc này chỉ giỏi bốc phét thôi"
Dương Uy khinh thường nói: "Rác rưởi chỉ xứng dùng tay.
Cậu còn không hiểu được đạo lý này sao? Cậu liên tục bị bạn gái đá như vậy, tôi tưởng cậu ít nhiều cũng hiểu được một chút chứ?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn về phía Tần Minh với vẻ bất ngờ.
Cô ấy biết Tần Minh có mâu thuẫn ầm ï với một nữ sinh nhưng tưởng đó là bạn gái của anh thôi.
Cô ấy không ngờ anh có một nữ sinh khác ngoài bạn gái cũ, còn gây ra chuyện mang thai như vậy? Cô ấy cũng từng nghe nói về Nhiếp Hải Đường.
Đó là một trong ba hoa khôi của trường, vừa trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có, ngay cả sinh viên của các trường đại học khác cũng tranh nhau tới làm quen với cô.
Cô ấy không ngờ Tần Minh từng có quan hệ với người như vậy.
Bạch Ngọc Thuần thâm cười gượng: "Hóa ra cô ấy chính là người mình vẫn ghen ty.
Mình làm sao có thể so sánh được với nữ sinh xuất sắc như cô ấy chứ"
Tâm trạng Tần Minh rất tệ.
Bọn họ không chỉ nói tới Lý Mộng, còn nhắc đến cả Nhiếp Hải Đường.
Nhưng gần đây anh không liên lạc được với Nhiếp Hải Đường như đang chứng minh lời ba người nói, anh bị bạn gái đã một lần, giờ lại bị đá lần nữa? Triệu Phú Quý giơ tờ hợp đồng lao động lên, cười híp mắt nói: "Cậu thiếu tiền à? Cậu cầu xin tôi đi.
Cậu mà cầu xin tôi, tôi sẽ trả cậu hai mươi đồng một giờ.
Chúng ta cũng từng là bạn học, cậu lại đáng thương chẳng có gì cả, còn tôi thì có rất nhiều tiền "
Tần Minh hất tờ giấy A4 ra, chỉ tay về phía Triệu Phú Quý rồi lại dùng ngón cái chỉ vào ngực mình nói: "Tần Minh không cân bất kỳ ai thương hại hết.
Cậu tính là gì chứ! Cút ngay.
"
Anh nói xong thì thô bạo đấy ba người ra, bước nhanh ra khỏi siêu thị.
Bạch Ngọc Thuần vội vàng đuổi theo, nhưng đúng lúc bị bà chủ kéo lại nói: "Này này cô bé, bây giờ cháu là nhân viên của tôi, cháu đã ký hợp đồng rồi"
Triệu Phú Quý thầm mừng trộm.
Cậu ta cứ vui khi thấy cảnh tượng Tần Minh bị chọc cho phải rời đi, vậy cậu ta có thể ra tay với người đẹp này.
Cậu ta nói: "Em gái, thôi quên đi, loại người rác rưởi lại không chung thủy đó có gì tốt đâu? Em cứ theo cậu ta thì trước sau cũng sẽ bị khổ thôi.
Tôi rất thích giúp người.
Mẹ, mẹ trả lương nhân viên chính thức cho cô ấy, công việc thì làm như làm thêm thôi.
"
Bà chủ mắng: "Thằng nhóc thối, con tưởng tiền là do gió thổi! À, được được được, con trai tôi thật sự có lòng tốt, cô bé phải báo đáp đấy"
Bạch Ngọc Thuần nhanh tay nhanh mắt cầm hợp đồng lao động qua và xé nát, nói: "Có tiền là ngon à? Các người lại biết gì về Tần Minh chứ? Còn nói là bạn học, đồng hương? Tần Minh xui xẻo tám đời mới quen biết đám bạn học chanh chua, châm chọc khiêu khích như các người.
"
Bạch Ngọc Thuần tức giận mắng xong thì đột nhiên giật mình.
Đây là cô ấy sao? Không ngờ cô ấy lại nổi giận? Cô ấy thật sự nổi giận lần đầu tiên trong đời, không ngờ lại vì biện hộ cho Tần Minh.
Lúc trước, cô ấy không thể nào mắng người được, cùng lâm là thâm oán giận trong lòng một lát thôi.
Đột nhiên phát điên mảng người khí thế như vậy chẳng hợp với hình tượng của cô ấy, cũng dọa cho mấy người ở cửa siêu thị trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy che miệng và hoảng sợ, run rấy: "Xin! xin lỗi"
Sau khi nói xong, cô cúi đầu chạy ra ngoài.
Lại nói, sau khi Tần Minh ra ngoài, trong lòng vẫn thấy mất mát.
Thật ra điều này không liên quan tới những lời Dương Uy và Triệu Phú Quý vừa nói.
Mà bọn họ nhắc nhở cho anh biết anh và Nhiếp Hải Đường kết thúc rồi.
Tần Minh ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, vết thương trong lòng dần vỡ ra.
"Tần Minh.
.
"
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gọi.
Bạch Ngọc Thuần đã đuổi tới.
Anh không quay đầu lại vì không muốn Bạch Ngọc Thuần thấy mình mất tinh thân như Vậy.
"Tần Minh, chắc anh đang nhớ tới Nhiếp Hải Đường nhỉ?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Thuần lại kích thích thần kinh của Tần Minh.
Cô ấy là một cô gái tinh tế.
"Cho dù anh không nói thì em vẫn biết.
Gân đây anh luôn nghe em nói, mà em chỉ nghe anh nói một chuyện duy nhất là anh và chị Nhiếp cãi nhau, anh không liên lạc được với chị ấy nữa.
"Tim Tần Minh thât lại.
"Tần Minh, anh nên qua đó tìm chị ấy.
Nếu là lời vô cùng quan trọng thì nhất định phải nói trực tiếp, thích hay là chia tay cũng nhất định phải nói trực tiếp.
Dù có đau lòng cũng phải cần răng mà chịu"
Bạch Ngọc Thuần mim môi và nhìn bóng lưng của Tần Minh, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Cô ấy đột nhiên thấy đau lòng.
Cô ấy phát hiện ra mình thích Tần Minh, nhưng tại sao còn muốn cố vũ anh đi tìm Nhiếp Hải Đường kia? Bọn họ chia tay chăng phải sẽ càng có lợi cho minh hơn sao? Bạch Ngọc Thuần cũng không hiểu nối mình.
Tần Minh thấy có người đột nhiên đấy lưng mình.
Hóa ra là Bạch Ngọc Thuần đang cúi đầu đấy anh và nói: "Tần Minh, anh mau đi đi.
Đến giờ cũng sáp một tuần rồi, anh còn không đi qua tìm, con gái nhà người ta sẽ tức giận đấy.
Em cũng phải qua bệnh viện đây, anh mau đi đi"
Bạch Ngọc Thuần nói xong là quay đầu rời đi.
Khi Tần Minh quay lại muốn nói thêm vài câu thì Bạch Ngọc Thuần đã lau nước mật và đi xa rồi.
.
Danh sách chương