Dương Uy dừng xe, khi đến nơi thì vừa hay nhìn thấy Tần Minh đang tranh cãi với Lý Mộng.
Hắn ta lập tức nổi giận, hai người đã chia tay rồi, nhưng ngày nào Tần Minh cũng bám lấy Lý Mộng muốn quay lại, thật sự muốn đến phát điên rồi.
Hôm qua, anh còn đấm hắn ta tại toà nhà Thế Kỷ, cuối cùng, nhân viên của toà nhà Thế Kỷ đã kiểm tra chuông báo cháy, còn hiểu nhầm họ đã kích hoạt chuông nên đuổi họ ra ngoài.
Dương Uy thật sự đuối lý, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua được dịch vụ tốt, chưa kịp hưởng thụ thì đã bị người ta giẫm nát, cuối cùng còn bị coi là thủ phạm đuổi ra ngoài, đưa vào danh sách đen.
Thời gian gần đây, Dương Uy luôn tặng túi xách, nước hoa, dây chuyền, quần áo v.v..cho Lý Mộng, hôm qua, hắn ta muốn đến toà nhà Thế Kỷ để tận hưởng cuộc sống của giới thượng lưu, sau đó có được Lý Mộng.
Kết quả thì sao?
Nhưng con mẹ nó lại bị Tần Minh phá hỏng, từ khi tán đổ Lý Mộng, hắn ta đã không được ngủ với Lý Mộng lần nào, mà còn lỗ không ít tiền.
Dương Uy bực tức, cho rằng Tần Minh đang giở trò, không tại Tần Minh thì hắn ta phải tiêu nhiều tiền như vậy à, còn không được ngủ với Lý Mộng?
Hôm nay, Dương Uy quyết định mạnh tay, hắn ta chi một khoản tiền lớn tại nhà hàng ba sao Michelin, lát nữa lại mua cho Lý Mộng ít quần áo, tối nay hắn ta sẽ thuê khách sạn, quyết tâm có được Lý Mộng trong tối nay.
Nữ phục vụ kiên nhẫn giải thích, nói: "Chỗ ngồi này, anh ấy ngồi trước rồi ạ, theo quy định của nhà hàng, đây sẽ là chỗ của anh ấy ạ."
Dương Uy nghiến răng nghiến lợi, đặt mông ngồi xuống, nói: "Vị trí này còn chưa có người ngồi, ai ngồi chẳng được? Gọi giám đốc của mấy người ra đây."
Một lúc sau, tên giám đốc chạy đến, anh ta xem xét tình hình thấy khách đang tranh giành chỗ ngồi.
Dương Uy nói: "Anh là giám đốc à? Tôi nói thẳng ra vậy? Hôm nay tôi và bạn gái đến ăn một bữa thịnh soạn.
Chắn chắn chi không ít tiền, đây là đồng hương của tôi, anh nhìn cách ăn mặc của cậu ta cũng biết cậu ta nghèo như thế nào rồi chứ? Hờ hờ, để giày đã mòn vậy rồi mà vẫn đi, quần bò này cũng bạc hết màu rồi, cậu ta trả được tiền á?
Lý Mộng đắc ý vuốt ve chiếc túi LV Dương Uy mua cho cô ta, nói: "Không thể nào, Tiểu Giang Nam là một nhà hàng cao cấp, nếu ngay cả một tên ăn xin cũng có thể đến đây ăn cơm.
Vậy những vị khách khác sẽ nghĩ thế nào? Đẳng cấp đã bị hạ thấp rồi."
Tần Minh hừ lạnh: "Tôi có tiền để trả, chỗ ngồi này tôi ngồi trước.
Giám đốc, anh phân xử đi."
Giám đốc thấy hai bên thực sự có sự khác biệt lớn, tóc Tần Minh khá dài, nhưng không cắt tỉa, đây cũng là vì Tần Minh lười không đi cắt.
Tối hôm qua còn say rượu, hôm nay phải vội vàng về trường để làm bài tập, tóc tại bù xù, quần áo cũng không kịp thay.
Nhìn giống như tên nhóc làm thuê ở trong công xưởng, có chút giản dị.
Dương Uy mặc quần áo Versace, đi giày Armani, đeo đồng hồ vàng, trên bàn còn để chiếc chìa khóa xe Audi.
Lý Mộng cũng mặc toàn đồ hiệu, túi LV, điện thoại iPhone, còn đeo vòng ngọc cao cấp, trẻ trung xinh đẹp.
Con người đều thích hư vinh, cũng thích nhìn mặt bắt hình dong.
Trong mắt tên giám đốc, tình hình kinh doanh của nhà hàng càng tốt thì tiền hoa hồng của anh ta càng nhiều, vừa nhìn đã biết Tần Minh không chi được bao nhiêu tiền, còn Dương Uy nhất định sẽ gọi những món ăn đắt tiền để phô trương sự giàu có của mình.
Tên giám đốc nói: "Được rồi, vị trí này dành cho anh và cô này đi."
Nói xong, Lý Mộng giống như vừa đánh thắng trận, thách thức nhìn Tần Minh.
Dương Uy càng đắc ý, giễu cợt nói: "Đã hiểu gì chưa? Tần Minh, có tiền thì là ông trời, cậu cho rằng đây là thị trấn Bạch Thủy à? Đây là thành phố Quảng, không có tiền thì cút sang một bên."
Tần Minh cũng tức giận, nói: "Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là tôi đến trước.
Bọn họ là khách, tôi không phải là khách à?"
Giám đốc lười không muốn giải thích, nói với Tần Minh: "Thưa anh, nếu như anh vẫn muốn ăn ở đây thì bây giờ anh có thể xếp hàng lấy số."
“Này, các người ồn ào quá đấy.” Lúc này, vì bàn bên này cãi nhau, làm cho những người khách ngồi bàn bên cạnh bất mãn, nói: “Chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, có gì phải cãi nhau? Này tên nhóc, đây là nhà hàng cao cấp.
Cậu không có tiền, đương nhiên giám đốc sẽ không để ý đến cậu rồi, ở đây coi trọng năng lực tiêu dùng.
"
Một người khác ngồi bàn bên cạnh cười nói: "Thật buồn cười, ăn mặc xuề xòa thế kia, vừa nhìn đã biết là một kẻ thua cuộc.
Nếu như có thể ăn cơm trong cùng một nhà hàng với những người thành đạt như chúng ta thì xã hội bây giờ thật chẳng ra sao."
"Này, chồng nói ít thôi, cậu kia chọc vào anh chắc?"
"Không, chỉ là anh thấy cậu ta nghèo nên không thích, nghèo thì nên ăn thức ăn ở mấy quán vỉa hè, ha ha ha."
"Ông anh, anh nói như vậy không hay đâu, cẩn thận người ta để lại một câu, sông có khúc người có lúc, đừng bắt nạt thanh niên nghèo, ha ha."
"Ha ha ha, anh tưởng cuộc sống giống như trong tiểu thuyết à? Thời buổi này, kẻ nghèo thì ba đời cũng không trở mình được.
Tần Minh nhằn mày, những người này thật độc miệng.
Lý Mộng lấy gương ra để kẻ lông mày, không quên châm chọc, "Nghe thấy chưa? Tần Minh, anh là kẻ thua cuộc.
Hôm qua, anh không theo đuổi được Nhiếp Hải Đường đúng không? Ha ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi còn không để mắt đến anh thì Nhiếp Hải Đường có thể à? Suốt ngày mơ mộng.
Anh rời khỏi đáy xã hội, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta giảm đạp thôi.
Anh vẫn nên quay về giao đồ ăn và rửa bát đi.
Anh cùng đẳng cấp với mấy người thợ xây, shipper, lao công.
Đây là thế giới của những người có thân phận, anh đừng hòng đặt chân vào.
"
Dương Uy khinh thường nói: "Chậc chậc chậc, Tần Minh, tôi quen biết cậu lâu như vậy, cũng không biết da mặt cậu dày thế đấy, bị chê bai như vậy rồi mà không chịu đi à? Ồ? Lẽ nào cậu còn muốn chúng tôi mời cậu đi? Chậc, cậu không nói sớm, dù sao chúng ta cũng là đồng hương, ba cậu còn làm thuê cho nhà tôi, người làm ông chủ như tôi mời cậu ăn một bữa cũng không sao cả.
Giám đốc, các anh có rau luộc đúng không?"
Giám đốc cười hì hì nói: "Có ạ."
Tần Minh càng tức giận, tên hèn hạ coi thường người khác này, anh đã hẹn với Nhiếp Hải Đường ở đây rồi, định đến sớm để đợi Nhiếp Hải Đường, kết quả lại gặp phải chuyện rắc rối này.
Tần Minh lấy điện thoại ra, anh cảm thấy cần phải lập tức mua lại nhà hàng rồi sa thải tên giám đốc này, nhân tiện cho Dương Uy và Lý Mộng vào danh sách đen, tất cả sản nghiệp của anh đều cho hai người này vào danh sách đen luôn.
Mẹ nó, ngày nào cũng gặp phải đôi nam nữ chó má này, Tần Minh liền tức giận.
Nhưng anh chưa kịp bấm số thì Nhiếp Hải Đường đã đến.
"Tần Minh xin lỗi nha, đường tắc quá." Nhiếp Hải Đường vừa đi tới vừa vẫy tay.
Từ khi cô bước vào, ánh mắt mọi người đều chuyển sang nhìn Nhiếp Hải Đường.
Cô mặc một chiếc áo vest màu đen, mặc áo sơ mi trắng bên trong, phối hai màu đen trắng kinh điển.
Kết hợp với chân váy đen, đi giày cao gót nhọn mũi đen, tay cầm túi xách đen, trang điểm nhẹ và tô son môi đỏ, đơn giản lại thời trang, trang nhã đứng đắn, nhưng cũng tràn đầy sự trẻ trung.
Xã hội bây giờ, người đẹp đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ôi, đẹp quá, cô ấy là ngôi sao à?"
"Còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao."
"Suyt, đó là cô chủ nhà họ Nhiếp, biết nhà họ Nhiếp không hả? Tạp chí tài chính nói rằng đó là nhà giàu mới nổi tại thành phố Quảng, tôi nghe nói có quan hệ với Hầu Khánh."
"Ôi, là nhà họ Nhiếp không bị Hầu Khánh thu mua đấy à? Cô Nhiếp cũng thật xinh đẹp."
"Cô ấy đang tìm ai thế? Chẳng lẽ cậu nhà giàu kia bắt cá hai tay à? Thật không thể tin được? Rõ ràng cô gái vừa mới đến đẹp hơn nhiều."
Nhiếp Hải Đường đi tới trước mặt Tần Minh, cười cười: "Khiến cậu đợi lâu rồi."
Khi Nhiếp Hải Đường bước tới trước mặt, cười với Tần Minh, những người đang hóng chuyện đều kinh ngạc, hóa ra là đến tìm tên nhóc nhà nghèo bị mọi người châm chọc à? Sao có thể chứ?
- --------------------.
Hắn ta lập tức nổi giận, hai người đã chia tay rồi, nhưng ngày nào Tần Minh cũng bám lấy Lý Mộng muốn quay lại, thật sự muốn đến phát điên rồi.
Hôm qua, anh còn đấm hắn ta tại toà nhà Thế Kỷ, cuối cùng, nhân viên của toà nhà Thế Kỷ đã kiểm tra chuông báo cháy, còn hiểu nhầm họ đã kích hoạt chuông nên đuổi họ ra ngoài.
Dương Uy thật sự đuối lý, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua được dịch vụ tốt, chưa kịp hưởng thụ thì đã bị người ta giẫm nát, cuối cùng còn bị coi là thủ phạm đuổi ra ngoài, đưa vào danh sách đen.
Thời gian gần đây, Dương Uy luôn tặng túi xách, nước hoa, dây chuyền, quần áo v.v..cho Lý Mộng, hôm qua, hắn ta muốn đến toà nhà Thế Kỷ để tận hưởng cuộc sống của giới thượng lưu, sau đó có được Lý Mộng.
Kết quả thì sao?
Nhưng con mẹ nó lại bị Tần Minh phá hỏng, từ khi tán đổ Lý Mộng, hắn ta đã không được ngủ với Lý Mộng lần nào, mà còn lỗ không ít tiền.
Dương Uy bực tức, cho rằng Tần Minh đang giở trò, không tại Tần Minh thì hắn ta phải tiêu nhiều tiền như vậy à, còn không được ngủ với Lý Mộng?
Hôm nay, Dương Uy quyết định mạnh tay, hắn ta chi một khoản tiền lớn tại nhà hàng ba sao Michelin, lát nữa lại mua cho Lý Mộng ít quần áo, tối nay hắn ta sẽ thuê khách sạn, quyết tâm có được Lý Mộng trong tối nay.
Nữ phục vụ kiên nhẫn giải thích, nói: "Chỗ ngồi này, anh ấy ngồi trước rồi ạ, theo quy định của nhà hàng, đây sẽ là chỗ của anh ấy ạ."
Dương Uy nghiến răng nghiến lợi, đặt mông ngồi xuống, nói: "Vị trí này còn chưa có người ngồi, ai ngồi chẳng được? Gọi giám đốc của mấy người ra đây."
Một lúc sau, tên giám đốc chạy đến, anh ta xem xét tình hình thấy khách đang tranh giành chỗ ngồi.
Dương Uy nói: "Anh là giám đốc à? Tôi nói thẳng ra vậy? Hôm nay tôi và bạn gái đến ăn một bữa thịnh soạn.
Chắn chắn chi không ít tiền, đây là đồng hương của tôi, anh nhìn cách ăn mặc của cậu ta cũng biết cậu ta nghèo như thế nào rồi chứ? Hờ hờ, để giày đã mòn vậy rồi mà vẫn đi, quần bò này cũng bạc hết màu rồi, cậu ta trả được tiền á?
Lý Mộng đắc ý vuốt ve chiếc túi LV Dương Uy mua cho cô ta, nói: "Không thể nào, Tiểu Giang Nam là một nhà hàng cao cấp, nếu ngay cả một tên ăn xin cũng có thể đến đây ăn cơm.
Vậy những vị khách khác sẽ nghĩ thế nào? Đẳng cấp đã bị hạ thấp rồi."
Tần Minh hừ lạnh: "Tôi có tiền để trả, chỗ ngồi này tôi ngồi trước.
Giám đốc, anh phân xử đi."
Giám đốc thấy hai bên thực sự có sự khác biệt lớn, tóc Tần Minh khá dài, nhưng không cắt tỉa, đây cũng là vì Tần Minh lười không đi cắt.
Tối hôm qua còn say rượu, hôm nay phải vội vàng về trường để làm bài tập, tóc tại bù xù, quần áo cũng không kịp thay.
Nhìn giống như tên nhóc làm thuê ở trong công xưởng, có chút giản dị.
Dương Uy mặc quần áo Versace, đi giày Armani, đeo đồng hồ vàng, trên bàn còn để chiếc chìa khóa xe Audi.
Lý Mộng cũng mặc toàn đồ hiệu, túi LV, điện thoại iPhone, còn đeo vòng ngọc cao cấp, trẻ trung xinh đẹp.
Con người đều thích hư vinh, cũng thích nhìn mặt bắt hình dong.
Trong mắt tên giám đốc, tình hình kinh doanh của nhà hàng càng tốt thì tiền hoa hồng của anh ta càng nhiều, vừa nhìn đã biết Tần Minh không chi được bao nhiêu tiền, còn Dương Uy nhất định sẽ gọi những món ăn đắt tiền để phô trương sự giàu có của mình.
Tên giám đốc nói: "Được rồi, vị trí này dành cho anh và cô này đi."
Nói xong, Lý Mộng giống như vừa đánh thắng trận, thách thức nhìn Tần Minh.
Dương Uy càng đắc ý, giễu cợt nói: "Đã hiểu gì chưa? Tần Minh, có tiền thì là ông trời, cậu cho rằng đây là thị trấn Bạch Thủy à? Đây là thành phố Quảng, không có tiền thì cút sang một bên."
Tần Minh cũng tức giận, nói: "Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là tôi đến trước.
Bọn họ là khách, tôi không phải là khách à?"
Giám đốc lười không muốn giải thích, nói với Tần Minh: "Thưa anh, nếu như anh vẫn muốn ăn ở đây thì bây giờ anh có thể xếp hàng lấy số."
“Này, các người ồn ào quá đấy.” Lúc này, vì bàn bên này cãi nhau, làm cho những người khách ngồi bàn bên cạnh bất mãn, nói: “Chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, có gì phải cãi nhau? Này tên nhóc, đây là nhà hàng cao cấp.
Cậu không có tiền, đương nhiên giám đốc sẽ không để ý đến cậu rồi, ở đây coi trọng năng lực tiêu dùng.
"
Một người khác ngồi bàn bên cạnh cười nói: "Thật buồn cười, ăn mặc xuề xòa thế kia, vừa nhìn đã biết là một kẻ thua cuộc.
Nếu như có thể ăn cơm trong cùng một nhà hàng với những người thành đạt như chúng ta thì xã hội bây giờ thật chẳng ra sao."
"Này, chồng nói ít thôi, cậu kia chọc vào anh chắc?"
"Không, chỉ là anh thấy cậu ta nghèo nên không thích, nghèo thì nên ăn thức ăn ở mấy quán vỉa hè, ha ha ha."
"Ông anh, anh nói như vậy không hay đâu, cẩn thận người ta để lại một câu, sông có khúc người có lúc, đừng bắt nạt thanh niên nghèo, ha ha."
"Ha ha ha, anh tưởng cuộc sống giống như trong tiểu thuyết à? Thời buổi này, kẻ nghèo thì ba đời cũng không trở mình được.
Tần Minh nhằn mày, những người này thật độc miệng.
Lý Mộng lấy gương ra để kẻ lông mày, không quên châm chọc, "Nghe thấy chưa? Tần Minh, anh là kẻ thua cuộc.
Hôm qua, anh không theo đuổi được Nhiếp Hải Đường đúng không? Ha ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi còn không để mắt đến anh thì Nhiếp Hải Đường có thể à? Suốt ngày mơ mộng.
Anh rời khỏi đáy xã hội, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta giảm đạp thôi.
Anh vẫn nên quay về giao đồ ăn và rửa bát đi.
Anh cùng đẳng cấp với mấy người thợ xây, shipper, lao công.
Đây là thế giới của những người có thân phận, anh đừng hòng đặt chân vào.
"
Dương Uy khinh thường nói: "Chậc chậc chậc, Tần Minh, tôi quen biết cậu lâu như vậy, cũng không biết da mặt cậu dày thế đấy, bị chê bai như vậy rồi mà không chịu đi à? Ồ? Lẽ nào cậu còn muốn chúng tôi mời cậu đi? Chậc, cậu không nói sớm, dù sao chúng ta cũng là đồng hương, ba cậu còn làm thuê cho nhà tôi, người làm ông chủ như tôi mời cậu ăn một bữa cũng không sao cả.
Giám đốc, các anh có rau luộc đúng không?"
Giám đốc cười hì hì nói: "Có ạ."
Tần Minh càng tức giận, tên hèn hạ coi thường người khác này, anh đã hẹn với Nhiếp Hải Đường ở đây rồi, định đến sớm để đợi Nhiếp Hải Đường, kết quả lại gặp phải chuyện rắc rối này.
Tần Minh lấy điện thoại ra, anh cảm thấy cần phải lập tức mua lại nhà hàng rồi sa thải tên giám đốc này, nhân tiện cho Dương Uy và Lý Mộng vào danh sách đen, tất cả sản nghiệp của anh đều cho hai người này vào danh sách đen luôn.
Mẹ nó, ngày nào cũng gặp phải đôi nam nữ chó má này, Tần Minh liền tức giận.
Nhưng anh chưa kịp bấm số thì Nhiếp Hải Đường đã đến.
"Tần Minh xin lỗi nha, đường tắc quá." Nhiếp Hải Đường vừa đi tới vừa vẫy tay.
Từ khi cô bước vào, ánh mắt mọi người đều chuyển sang nhìn Nhiếp Hải Đường.
Cô mặc một chiếc áo vest màu đen, mặc áo sơ mi trắng bên trong, phối hai màu đen trắng kinh điển.
Kết hợp với chân váy đen, đi giày cao gót nhọn mũi đen, tay cầm túi xách đen, trang điểm nhẹ và tô son môi đỏ, đơn giản lại thời trang, trang nhã đứng đắn, nhưng cũng tràn đầy sự trẻ trung.
Xã hội bây giờ, người đẹp đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ôi, đẹp quá, cô ấy là ngôi sao à?"
"Còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao."
"Suyt, đó là cô chủ nhà họ Nhiếp, biết nhà họ Nhiếp không hả? Tạp chí tài chính nói rằng đó là nhà giàu mới nổi tại thành phố Quảng, tôi nghe nói có quan hệ với Hầu Khánh."
"Ôi, là nhà họ Nhiếp không bị Hầu Khánh thu mua đấy à? Cô Nhiếp cũng thật xinh đẹp."
"Cô ấy đang tìm ai thế? Chẳng lẽ cậu nhà giàu kia bắt cá hai tay à? Thật không thể tin được? Rõ ràng cô gái vừa mới đến đẹp hơn nhiều."
Nhiếp Hải Đường đi tới trước mặt Tần Minh, cười cười: "Khiến cậu đợi lâu rồi."
Khi Nhiếp Hải Đường bước tới trước mặt, cười với Tần Minh, những người đang hóng chuyện đều kinh ngạc, hóa ra là đến tìm tên nhóc nhà nghèo bị mọi người châm chọc à? Sao có thể chứ?
- --------------------.
Danh sách chương