Kelvin Madigan đứng tựa lưng vào quầy rượu ở quán rượu Jimmy Neary trên đường 57 Đông, mắt nhìn ra cửa.
Khi bước vào quán, Rosie thấy anh đứng với tư thế như thế, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt Ailen xinh đẹp, nàng liền giơ tay chào anh.
Nàng nhào vào vòng tay anh và hai người ôm chặt lấy nhau. Hai anh em đã thân thiết nhau từ hồi còn thơ ấu, Kevin luôn luôn che chở nàng, nàng làm cố vấn việc đời cho anh, ngay cả khi nàng còn là một cô bé, luôn luôn khuyên anh làm việc này việc nọ, và giải thích cho anh thấy tại sao anh phải làm như vậy. Sau khi mẹ họ mệnh yểu, hai anh em lại càng thân thiết gần gũi nhau hơn, họ thấy yên ổn khi ở bên nhau, cảm thấy được bảo đảm hơn, an toàn hơn khi gần gũi nhau.
Kevin đã đến Luân Đôn - làm khách của Gavin khi mới bắt đầu quay bộ phim Người tạo ra Vua, hai anh em gặp nhau nhiều lần suốt tuần lễ anh ở đấy. Nhưng đã sáu tháng trôi qua rồi, bỗng hai người nhận thấy họ nhớ nhau khôn xiết.
Cuối cùng, hai người nhích nhau ra, Kevin nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng:
- Trông em bơ phờ quá!
- Anh cũng thế, Kevin.
- Em muốn uống gì? - Nước khoáng pha vốt- ka - nàng đáp và nắm tay anh, sung sướng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của anh. Nỗi sung sướng khôn tả tràn ngập lòng nàng, vì nàng thấy bình yên mạnh khỏe. Nàng cứ lo lắng cho anh mãi, bất kể lúc nào. Nói tóm lại, anh là máu thịt của nàng.
Hai anh em đứng nơi quầy, vừa uống vừa nhìn nhau, lòng tràn trề hạnh phúc vì được trải qua nhũng giây phút bên nhau. Cuối cùng, Jimmy Neary đến chào Rosie; đã nhiều năm rồi ông không gặp nàng, sau mấy phút chuyện trò vui vẻ, ông ta dẫn hai người đến chiếc bàn mà Kevin thích ngồi nhất, kê phía sau phòng ăn.
Hai người đã ngồi vào chỗ và gọi thức ăn, Rosie nhìn Kevin chằm chằm, nói nhỏ:
- Em ước sao anh bỏ công việc này đi.
- Bỏ công việc gì thế - anh hỏi, vừa bẻ hai ổ mì tròn phết bơ lên bánh mì.
- Việc làm cảnh sát chìm ấy.
Kevin ngước mắt kinh ngạc nhìn nàng, tỏ vẻ nghi ngờ. - Anh không ngờ lại nghe em nói như thế, Rosalind Mary Frances Madigan. Tất cả đàn ông trong gia đình Madigan đều làm việc cho Sở Cảnh sát New York.
- Và có vài người đã chết vì thế - Nàng bình tĩnh đáp - kể cả bố chúng ta.
- Anh biết, anh biết, nhưng là dân Mỹ gốc Ailen đến thế hệ thứ tư rồi, là cảnh sát chìm đến thế hệ thứ tư rồi, anh không còn cách nào từ bỏ được nghề này, Rosie à. Một nghề gia truyền, chắc em biết rõ rồi.
- Ồ, Kevin, thật em chưa trình bày rõ vấn đề! Em không có ý muốn nói anh nên từ giã nghề cảnh sát - em chỉ mong anh chấm dứt công tác bí mật thôi. Nguy hiểm lắm.
- Cuộc đời vốn nguy hiểm rồi, bằng nhiều cách đấy thôi, em à. Anh có thể chết khi qua đường, khi đi máy bay, khi lái xe. Anh có thể ngộ độc thức ăn, mắc bệnh hiểm nghèo, hay là đột quị vì bệnh tim... Anh dừng lại giữa chừng, nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nhún đôi vai rộng với vẻ uể oải. - Nhiều người không làm nghề cảnh sát chìm vẫn chết hằng ngày đấy, Rosie. Nhất là thời buổi bây giờ, bọn nhóc mang súng ra bắn bừa bãi khắp nơi. Anh biết là em yêu thành phố này, và anh cũng thế, nhưng theo cách riêng của anh, thành phố đang lâm vào cảnh hỗn loạn, đầy dẫy bạo hành, đã xảy ra nhiều vụ tang tóc. Nhưng đấy là chuyện khác.
- Em không muốn anh lại bị giết chết như bố, nàng khăng khăng đáp.
- Anh biết... Nghe em nhắc đến chuyện này, anh nghĩ cũng kỳ cho bố. Bố chỉ là một thám tử già bình thường ngay thẳng, làm việc an ninh ở đường thứ 17, phải nói là ông làm việc cần mẫn, thế mà bị giết, do tai nạn.
- Anh muốn nói là do Ma- phi- a chứ gì, nàng cắt ngang lời anh.
- Suýt, giữ mồm giữ miệng chứ, - Kevin nói nhanh, lo sợ đưa mắt nhìn quanh, mặc dù anh biết chẳng có gì đáng lo. Nhìn chung thì quán ăn này nằm ở trung tâm thành phố về phía đông, một nơi nổi tiếng và đáng tin cẩn, xa cách đại lộ Thứ Nhất và cách biệt khu Sutton Place sang trọng. Thế nhưng, anh vẫn phải đề phòng. Đề phòng là một thói quen anh đã thực hiện chín chắn suốt 13 năm làm việc cho lực lượng cảnh sát; đấy là lý do khiến anh luôn luôn ngồi lưng tựa vào tường, quay mặt nhìn ra cửa, mỗi khi ngồi ở chỗ công cộng. Anh không dễ bị tấn công bất ngờ từ phía sau, không bao giờ trong suốt cuộc đời làm nghề mật vụ này.
Anh nghiêng người tới trước, chồm trên cái giá đèn cầy bằng thủy tinh màu đỏ, cúi đầu sát vào đầu nàng, nói tiếp:
- Chuyện bố bị Ma- phi- a giết chỉ là nghi ngờ thôi, không có bằng chứng nào rõ ràng, và chính anh, anh cũng không chắc là đúng như thế. Không ai có bằng chứng, ngay cả người làm chung với bố là ông Jerry Shaw. Mà chúng ta phải biết điều này, giới Ma- phi- a thường không giết cảnh sát chìm đâu, lạy Chúa, nếu nói theo quan điểm của anh, thì việc này không lợi cho công việc làm ăn của chúng. Em biết là bọn chúng thích mua chuộc cảnh sát chìm hơn, lôi họ vào cùng phe... để làm ăn. Những kẻ khôn ngoan thường thích có tiền tiêu xài thoải mái hơn là thích quan tài.
- Em nghĩ anh nói đúng, nàng miễn cưỡng đồng ý - Một thám tử bất chính có lợi cho chúng hơn là một thám tử hy sinh... Thế mới lắm chuyện.
- Em nói đúng đấy.
- Nhưng dù sao đi nữa thì em cũng muốn anh đừng làm việc này nữa, Kevin à. Anh không thể làm việc trong văn phòng được sao?
Anh nàng ngẩng đầu lên, phá lên cười, có vẻ vui thú khi nghe lời đề nghị của nàng, lời đề nghị hoàn toàn vô lý.
- Ồ, Rosie, Rosie - cuối cùng anh nói, giọng vẫn còn nghẹn lại vì cơn cười vừa mới dứt - anh có thể làm thế, anh, anh không muốn. Em biết là anh không muốn thế, thật đấy. Việc anh đang làm để kiếm sống là việc quan trọng trong đời anh. Lạy Chúa, Rosie này, việc này là đời sống của anh.
- Đời anh hàng ngày trông quá bấp bênh, Kevin à, ngày nào cũng săn lùng bọn giết người, bọn lưu manh, bọn tội phạm và bọn buôn lậu ma túy, bọn này rất tồi tệ, em nghĩ thế đấy. Bọn buôn ma túy có lẽ là bọn nguy hiểm nhất... Chúng bạo hành, tàn nhẫn.
Kevin ngồi yên không nói. Nàng hỏi tiếp:
- Đấy chúng thế đấy, phải không?
- Đúng chóc như thế, và em biết anh nghĩ về bọn con hoang khốn nạn này ra sao rồi! - Kevin thốt lên gay gắt, mặc dù anh cố giữ giọng bình tĩnh, thận trọng, không muốn làm ai chú ý đến mình..
Rồi sau một hồi yên lặng, anh nói tiếp:
- Rosie này, bây giờ mọi hình thức tội phạm đều tập trung vào ma túy. Anh ghét cay ghét đắng bọn buôn bán ma túy - tất cả cảnh sát chìm đều thế. Bọn chúng là cặn bã của xã hội, gieo cảnh chết chóc cho xã hội bất cứ lúc nào. Chúng còn giết cả trẻ con để kiếm lợi, bán côcain ngay ở cổng trường, làm cho nhiều em bé mới bảy tuổi đã trở thành nghiện ngập. "Bảy tuổi thôi" Rosie à, thật là bọn vô lương tâm! Công việc của anh là tiêu diệt bọn khốn kiếp này, bọn... bọn... súc vật. Nhiệm vụ của anh là tóm cổ cho được bọn chó đẻ này, đem chúng ra tòa, nhốt chúng vào tù, hy vọng chúng bị kết án. Như thế, chúng phải ở tù "tối thiểu" là 5 năm, thường là nhiều hơn, lâu hơn, tùy vào tội của chúng. Mà em đừng quên, luật liên bang lại có điều ân xá, thật ơn Chúa. Riêng anh, anh muốn bỏ tù rục xương bọn này hết. "Tù rục xương".
Miệng anh mím chặt giận dữ, mắt đanh lại, bỗng trông anh già hơn cái tuổi 34 thật nhiều.
- Rosie à, với anh làm công việc anh đang làm quả là quan trọng. Anh nghĩ, anh "hy vọng" anh đang làm một việc khác biệt trong xã hội, chống tội phạm theo cách anh làm. Dù sao thì đây cũng là con đường duy nhất anh biết cách giữ mình trong sạch. - Anh nói hết ý, đưa tay bóp mạnh bàn tay dài, mảnh mai của nàng đang để trên vải trải bàn màu đỏ.
Rosie nghiêng đầu, nàng biết những điều anh nói đều đúng trên thục tế, nếu nàng hy vọng làm cho anh thay đổi nghề nghiệp thì thật quả là ngu ngốc. Anh rất giống như bố của họ. Sở Cảnh sát New York là lẽ sống của họ. Dù sao, Kevin cũng đang làm công việc tiểu trừ bọn gây tội ác đã suốt bảy năm qua - vì Sunny .
Cô gái tóc vàng xinh đẹp của họ là một nạn nhân. Ma túy khốn kiếp đã làm hỏng bộ não của cô ta. Vì thế cô ấy phải nằm bệnh viện, bệnh viện tâm thần, tinh thần bị phân liệt, một người bỏ đi. Bỏ với cô ta. Bỏ với họ. Bỏ với Kevin, người yêu cô thật tình.
Sunny chắc không bao giờ bình phục được, không bao giờ tỉnh táo lại được, chắc sẽ mãi mãi bệnh hoạn, mục rữa trong ngôi nhà ấy ở New Haven, nơi hai người em gái và người anh trai buộc lòng phải đưa cô vào đấy vì quá nhiều thất vọng. Họ phải tốn kém rất nhiều mới đem cô vào một bệnh viện tư được, họ nói với Rosie rằng họ không nỡ để cô bị nhốt vào trong một bệnh viện tâm thần của nhà nước, mà nàng cũng không nỡ muốn thế.
Nàng luôn tin rằng Kevin và Sunny thế nào cũng lấy nhau, và chắc chắn họ đã lấy nhau nếu ma túy không biến Sunny thành một cái xác vô hồn. Không ai biết được tại sao cô ta lại dính vào ma túy như thế, không biết tại sao cô ta lại sa vào chốn nghiện ngập tai hại như thế hay là không biết kẻ nào đã cung cấp ma túy cho cô. Dù sao thì cũng sự đã rồi. Những thập niên 70 và 80 là những thập niên của ma túy mà, phải không. Dưới hình thức bột, lá hay viên, thượng vàng hạ cám cần sa, bồ đà, Kevin đều gọi là hêrôin. Vài con nghiện có thói quen ngu ngốc trộn ma túy vào chất uống, và thế là không tránh khỏi cảnh tàn phá cuộc đời.
Rosie nghĩ, có lẽ Sunny Polansky nên chết đi còn hơn sống như thế này, nàng cảm thấy rùng mình khi nghĩ thế.
Rosie không bao giờ quan tâm đến ma túy, có một lần duy nhất cách nay nhiều năm, nàng hít mấy hơi thuốc có pha cần sa, và tức thì cảm thấy bụng đau, muốn mửa ra hết. Gavin cùng đi dự tiệc với nàng hôm ấy, anh đã tức giận khi biết nàng nhận lời mời hút thuốc có cần sa, và tiếp theo nhiều ngày sau đó, anh thuyết cho nàng nghe mãi về tác hại nguy hiểm của ma túy. Nàng không cần nghe anh dặn dò kỹ càng như thế, nàng biết ma túy nguy hiểm ra sao rồi. Tội nghiệp Sunny đã không biết nên mới ra nông nỗi như vậy.
- Em lại nghĩ đến Sunny rồi - Kevin nhẹ nhàng nói, phá tan bầu không khí im lặng, làm như anh đã đọc được tư tưởng của nàng.
- Đúng, em đang nghĩ thật - Rosie đáp, rồi ngần ngại một lát, nàng hỏi: - Anh có đến thăm cô ta không, Kevin?
- Cách đây ba tháng.
- Cô ta ra sao?
- Như trước. Không có gì thay đổi.
- Em định sẽ đến New Haven trước khi trở lại châu âu để..
- Đừng? Anh thốt lên, giọng có phần gay gắt, đoạn anh lắc đầu, vẻ buồn phiền. - Xin lỗi em, anh không muốn nặng lời, nhưng em không nên đi thăm Sunny. Cô ấy không nhận ra em đâu, Rosie à, và em sẽ thất vọng đấy. Thật không nên chút nào hết.
Nàng chỉ gật đầu, không đáp, nàng nghĩ tốt hơn là không nên tranh cãi với anh làm gì. Nàng thấy có lẽ anh đã nói đúng. Có lẽ nàng không nên đến thăm Sunny như kế hoạch nàng đã vạch ra. Đến thăm có được gì cho cô ấy đâu? Chắc Sunny không biết có nàng ở cùng phòng với mình đâu, không được cái gì đâu, nàng không làm gì cho người bạn cũ được sống khá hơn đâu. Thực tế, chắc nàng sẽ chỉ gặp thêm buồn phiền nếu nàng chứng kiến tình trạng đáng thương của cô ta mà thôi. Nàng không thể nào giải quyết được những vấn đề khó khăn của bạn, mà nàng hiện cũng đang gặp nhiều chuyện khó khăn.
Rosie uống một hớp nước, ngồi thẳng người trên ghế, nhìn Kevin, mỉm cười.
Anh nhìn nàng mỉm cười đáp lại. Nhưng nụ cười của anh có vẻ buồn và cặp mắt lộ vẻ đau đớn, Rosie biết anh đau đớn là vì anh đã phải trải qua bao nỗi buồn phiền sâu sắc. Và nỗi buồn phiền này không kéo dài lâu. Nàng nén một cơn thở dài, lòng đau đớn vì anh.
Tuy nhiên, nàng biết Kevin là người có nghị lực, chóng phục hồi lại trạng thái bình thường, bất kể chuyện gì. Nhìn anh, nàng thấy nỗi đau lòng của anh đối với Sunny không làm suy giảm bề ngoài của anh và cũng không làm ngăn trở công việc của một cảnh sát chìm nơi anh. Anh rất đẹp trai, bề ngoài trông rất tuyệt vời, thường có vẻ như một minh tinh màn bạc, anh to con, khỏe mạnh và rất đàn ông.
Tối hôm ấy, nàng thấy Kevin trông rất giống mẹ của họ. Bà Maria Madigan, từ Dublin đến New York khi còn là một thiếu nữ, ra đời trong bộ tộc Costello. - Mẹ là dân Ailen đen, bà thường nói với hai anh em như thế khi họ còn bé, giọng bà rất tự hào về dòng giống của mình. Theo bà, dân Costello là hậu duệ của một thủy thủ Tây Ban Nha đã bị đắm thuyền ngoài khơi Ailen vào thời Elizabeth I, Nữ hoàng triều đại Tudor, khi vua Phi- líp của Tây Ban Nha gởi một hạm đội hùng mạnh sang xâm chiếm Anh quốc. Một số thuyền lớn của Tây Ban Nha đã bị va vào bờ đá của đảo Emerald trong một cơn bão khủng khiếp, và thủy thủ đoàn đã được ngư dân Ailen cứu vớt. Nhiều người sống sót đã định cư ở Ailen, và chính người thủy thủ Tây Ban Nha tên José Costello là người cha xây dựng nên bộ lạc Costello. Ít ra thì đây là câu chuyện do mẹ họ kể lại, và họ lớn lên, tin tưởng rằng đây là chuyện hoàn toàn thực. Vì họ nghĩ chuyện đúng là thế.
Và có lẽ không ai phủ nhận Kevin Madigan là dân Ailen đen, vì anh có mái tóc đen như bà Maria và cặp mắt long lanh đen như than đá.
- Em ngồi yên lặng thế, Rosie, suy nghĩ gì đấy?
- Em nghĩ đêm nay trông anh giống má quá, thế thôi.
- Má chắc sẽ tự hào về em lắm, tự hào vì em là một nhà tạo mẫu áo quần thành công vĩ đại, chắc bố cũng thế. Anh nhớ khi em còn nhỏ, má thường khuyến khích em vẽ mẫu thời trang và khâu vá.
- Vâng, em cũng thế, Rosie nói, và chắc bố sẽ tự hào về cả hai ta. Em thấy chúng ta đã hoàn toàn nên người. Chúng ta khỏe mạnh, đàng hoàng, làm nhũng công việc chúng ta thích làm và làm thành công, chính bố mẹ chúng ta ao ước chúng ta như thế. Bố chắc phải tự hào về anh lắm. Anh đã thể hiện được truyền thống của dòng họ Madigan, khi trở thành cảnh sát chìm thế hệ thứ tư. Em không biết rồi ra sẽ có một thế hệ Madigan thứ năm tiếp bước của bố và của anh không?
- Ý của em muốn nói cái gì đấy?
Rosie nhìn anh một lúc, vẻ trầm ngâm, rồi nàng nói:
- Không phải đã đến lúc anh tính chuyện lấy vợ sinh con rồi hay sao?
- Ai sẽ chịu lấy anh? Anh đáp lại, cười vang.
- Anh không thể mang lại hạnh phúc cho vợ con, vì nghề nghiệp và lối sống của anh.
- Anh không có bạn gái nào hết sao, Kevin?
- Không, không thật đấy.
- Ước chi anh có được.
- Nhìn lại mình mà xem. Còn em thì sao? Đấy, hoàn cảnh của em rất kỳ cục, mà lại suốt nhiều năm nay rồi. Gavin nói đúng đấy, đã đến lúc em từ giã cái đám người bát nháo ở Pháp cho rồi.
- Có thật Gavin nói thế không? - Rosie hỏi, giọng gay gắt.
Anh gật đầu.
- Thật thế đấy, Gavin cho rằng em đã bỏ phí cuộc đời và anh cũng thế. Tốt hơn là em nên bỏ đi cho rồi, trở về Mỹ mà sống. Và có lẽ ở quê nhà này, em có thể tìm ra một thanh niên hẳn hoi...
- Nói đến nước Pháp, - nàng cắt ngang lời anh một cách ngang xương, - có phải anh sẽ sang đón Giáng sinh bên ấy không? Anh đã hứa rồi.
- Đúng là anh có hứa, nhưng anh không chắc anh có thể - anh ngập ngừng, may thay khi ấy cô bồi bàn đến bên bàn họ, anh thoát khỏi sự lúng túng vì phải nại ra nhiều lý do này nọ. Cô gái bưng một cái khay trên có mấy đĩa thịt hầm nấu kiểu Ailen mà họ đã gọi khi nãy, cô ta chuẩn bị dọn cho họ ăn. Kevin nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười thân mật. - Người đẹp đã mang thức ăn đến rồi - Anh nói, thái độ toát ra vẻ duyên dáng đặc biệt của dân Ailen, vẻ duyên dáng khiến cho phụ nữ khó cầm lòng đậu.
Nhìn anh, Rosie nghĩ: Thật phí phạm một thanh niên đẹp như thế này.
Khi bước vào quán, Rosie thấy anh đứng với tư thế như thế, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt Ailen xinh đẹp, nàng liền giơ tay chào anh.
Nàng nhào vào vòng tay anh và hai người ôm chặt lấy nhau. Hai anh em đã thân thiết nhau từ hồi còn thơ ấu, Kevin luôn luôn che chở nàng, nàng làm cố vấn việc đời cho anh, ngay cả khi nàng còn là một cô bé, luôn luôn khuyên anh làm việc này việc nọ, và giải thích cho anh thấy tại sao anh phải làm như vậy. Sau khi mẹ họ mệnh yểu, hai anh em lại càng thân thiết gần gũi nhau hơn, họ thấy yên ổn khi ở bên nhau, cảm thấy được bảo đảm hơn, an toàn hơn khi gần gũi nhau.
Kevin đã đến Luân Đôn - làm khách của Gavin khi mới bắt đầu quay bộ phim Người tạo ra Vua, hai anh em gặp nhau nhiều lần suốt tuần lễ anh ở đấy. Nhưng đã sáu tháng trôi qua rồi, bỗng hai người nhận thấy họ nhớ nhau khôn xiết.
Cuối cùng, hai người nhích nhau ra, Kevin nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng:
- Trông em bơ phờ quá!
- Anh cũng thế, Kevin.
- Em muốn uống gì? - Nước khoáng pha vốt- ka - nàng đáp và nắm tay anh, sung sướng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của anh. Nỗi sung sướng khôn tả tràn ngập lòng nàng, vì nàng thấy bình yên mạnh khỏe. Nàng cứ lo lắng cho anh mãi, bất kể lúc nào. Nói tóm lại, anh là máu thịt của nàng.
Hai anh em đứng nơi quầy, vừa uống vừa nhìn nhau, lòng tràn trề hạnh phúc vì được trải qua nhũng giây phút bên nhau. Cuối cùng, Jimmy Neary đến chào Rosie; đã nhiều năm rồi ông không gặp nàng, sau mấy phút chuyện trò vui vẻ, ông ta dẫn hai người đến chiếc bàn mà Kevin thích ngồi nhất, kê phía sau phòng ăn.
Hai người đã ngồi vào chỗ và gọi thức ăn, Rosie nhìn Kevin chằm chằm, nói nhỏ:
- Em ước sao anh bỏ công việc này đi.
- Bỏ công việc gì thế - anh hỏi, vừa bẻ hai ổ mì tròn phết bơ lên bánh mì.
- Việc làm cảnh sát chìm ấy.
Kevin ngước mắt kinh ngạc nhìn nàng, tỏ vẻ nghi ngờ. - Anh không ngờ lại nghe em nói như thế, Rosalind Mary Frances Madigan. Tất cả đàn ông trong gia đình Madigan đều làm việc cho Sở Cảnh sát New York.
- Và có vài người đã chết vì thế - Nàng bình tĩnh đáp - kể cả bố chúng ta.
- Anh biết, anh biết, nhưng là dân Mỹ gốc Ailen đến thế hệ thứ tư rồi, là cảnh sát chìm đến thế hệ thứ tư rồi, anh không còn cách nào từ bỏ được nghề này, Rosie à. Một nghề gia truyền, chắc em biết rõ rồi.
- Ồ, Kevin, thật em chưa trình bày rõ vấn đề! Em không có ý muốn nói anh nên từ giã nghề cảnh sát - em chỉ mong anh chấm dứt công tác bí mật thôi. Nguy hiểm lắm.
- Cuộc đời vốn nguy hiểm rồi, bằng nhiều cách đấy thôi, em à. Anh có thể chết khi qua đường, khi đi máy bay, khi lái xe. Anh có thể ngộ độc thức ăn, mắc bệnh hiểm nghèo, hay là đột quị vì bệnh tim... Anh dừng lại giữa chừng, nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nhún đôi vai rộng với vẻ uể oải. - Nhiều người không làm nghề cảnh sát chìm vẫn chết hằng ngày đấy, Rosie. Nhất là thời buổi bây giờ, bọn nhóc mang súng ra bắn bừa bãi khắp nơi. Anh biết là em yêu thành phố này, và anh cũng thế, nhưng theo cách riêng của anh, thành phố đang lâm vào cảnh hỗn loạn, đầy dẫy bạo hành, đã xảy ra nhiều vụ tang tóc. Nhưng đấy là chuyện khác.
- Em không muốn anh lại bị giết chết như bố, nàng khăng khăng đáp.
- Anh biết... Nghe em nhắc đến chuyện này, anh nghĩ cũng kỳ cho bố. Bố chỉ là một thám tử già bình thường ngay thẳng, làm việc an ninh ở đường thứ 17, phải nói là ông làm việc cần mẫn, thế mà bị giết, do tai nạn.
- Anh muốn nói là do Ma- phi- a chứ gì, nàng cắt ngang lời anh.
- Suýt, giữ mồm giữ miệng chứ, - Kevin nói nhanh, lo sợ đưa mắt nhìn quanh, mặc dù anh biết chẳng có gì đáng lo. Nhìn chung thì quán ăn này nằm ở trung tâm thành phố về phía đông, một nơi nổi tiếng và đáng tin cẩn, xa cách đại lộ Thứ Nhất và cách biệt khu Sutton Place sang trọng. Thế nhưng, anh vẫn phải đề phòng. Đề phòng là một thói quen anh đã thực hiện chín chắn suốt 13 năm làm việc cho lực lượng cảnh sát; đấy là lý do khiến anh luôn luôn ngồi lưng tựa vào tường, quay mặt nhìn ra cửa, mỗi khi ngồi ở chỗ công cộng. Anh không dễ bị tấn công bất ngờ từ phía sau, không bao giờ trong suốt cuộc đời làm nghề mật vụ này.
Anh nghiêng người tới trước, chồm trên cái giá đèn cầy bằng thủy tinh màu đỏ, cúi đầu sát vào đầu nàng, nói tiếp:
- Chuyện bố bị Ma- phi- a giết chỉ là nghi ngờ thôi, không có bằng chứng nào rõ ràng, và chính anh, anh cũng không chắc là đúng như thế. Không ai có bằng chứng, ngay cả người làm chung với bố là ông Jerry Shaw. Mà chúng ta phải biết điều này, giới Ma- phi- a thường không giết cảnh sát chìm đâu, lạy Chúa, nếu nói theo quan điểm của anh, thì việc này không lợi cho công việc làm ăn của chúng. Em biết là bọn chúng thích mua chuộc cảnh sát chìm hơn, lôi họ vào cùng phe... để làm ăn. Những kẻ khôn ngoan thường thích có tiền tiêu xài thoải mái hơn là thích quan tài.
- Em nghĩ anh nói đúng, nàng miễn cưỡng đồng ý - Một thám tử bất chính có lợi cho chúng hơn là một thám tử hy sinh... Thế mới lắm chuyện.
- Em nói đúng đấy.
- Nhưng dù sao đi nữa thì em cũng muốn anh đừng làm việc này nữa, Kevin à. Anh không thể làm việc trong văn phòng được sao?
Anh nàng ngẩng đầu lên, phá lên cười, có vẻ vui thú khi nghe lời đề nghị của nàng, lời đề nghị hoàn toàn vô lý.
- Ồ, Rosie, Rosie - cuối cùng anh nói, giọng vẫn còn nghẹn lại vì cơn cười vừa mới dứt - anh có thể làm thế, anh, anh không muốn. Em biết là anh không muốn thế, thật đấy. Việc anh đang làm để kiếm sống là việc quan trọng trong đời anh. Lạy Chúa, Rosie này, việc này là đời sống của anh.
- Đời anh hàng ngày trông quá bấp bênh, Kevin à, ngày nào cũng săn lùng bọn giết người, bọn lưu manh, bọn tội phạm và bọn buôn lậu ma túy, bọn này rất tồi tệ, em nghĩ thế đấy. Bọn buôn ma túy có lẽ là bọn nguy hiểm nhất... Chúng bạo hành, tàn nhẫn.
Kevin ngồi yên không nói. Nàng hỏi tiếp:
- Đấy chúng thế đấy, phải không?
- Đúng chóc như thế, và em biết anh nghĩ về bọn con hoang khốn nạn này ra sao rồi! - Kevin thốt lên gay gắt, mặc dù anh cố giữ giọng bình tĩnh, thận trọng, không muốn làm ai chú ý đến mình..
Rồi sau một hồi yên lặng, anh nói tiếp:
- Rosie này, bây giờ mọi hình thức tội phạm đều tập trung vào ma túy. Anh ghét cay ghét đắng bọn buôn bán ma túy - tất cả cảnh sát chìm đều thế. Bọn chúng là cặn bã của xã hội, gieo cảnh chết chóc cho xã hội bất cứ lúc nào. Chúng còn giết cả trẻ con để kiếm lợi, bán côcain ngay ở cổng trường, làm cho nhiều em bé mới bảy tuổi đã trở thành nghiện ngập. "Bảy tuổi thôi" Rosie à, thật là bọn vô lương tâm! Công việc của anh là tiêu diệt bọn khốn kiếp này, bọn... bọn... súc vật. Nhiệm vụ của anh là tóm cổ cho được bọn chó đẻ này, đem chúng ra tòa, nhốt chúng vào tù, hy vọng chúng bị kết án. Như thế, chúng phải ở tù "tối thiểu" là 5 năm, thường là nhiều hơn, lâu hơn, tùy vào tội của chúng. Mà em đừng quên, luật liên bang lại có điều ân xá, thật ơn Chúa. Riêng anh, anh muốn bỏ tù rục xương bọn này hết. "Tù rục xương".
Miệng anh mím chặt giận dữ, mắt đanh lại, bỗng trông anh già hơn cái tuổi 34 thật nhiều.
- Rosie à, với anh làm công việc anh đang làm quả là quan trọng. Anh nghĩ, anh "hy vọng" anh đang làm một việc khác biệt trong xã hội, chống tội phạm theo cách anh làm. Dù sao thì đây cũng là con đường duy nhất anh biết cách giữ mình trong sạch. - Anh nói hết ý, đưa tay bóp mạnh bàn tay dài, mảnh mai của nàng đang để trên vải trải bàn màu đỏ.
Rosie nghiêng đầu, nàng biết những điều anh nói đều đúng trên thục tế, nếu nàng hy vọng làm cho anh thay đổi nghề nghiệp thì thật quả là ngu ngốc. Anh rất giống như bố của họ. Sở Cảnh sát New York là lẽ sống của họ. Dù sao, Kevin cũng đang làm công việc tiểu trừ bọn gây tội ác đã suốt bảy năm qua - vì Sunny .
Cô gái tóc vàng xinh đẹp của họ là một nạn nhân. Ma túy khốn kiếp đã làm hỏng bộ não của cô ta. Vì thế cô ấy phải nằm bệnh viện, bệnh viện tâm thần, tinh thần bị phân liệt, một người bỏ đi. Bỏ với cô ta. Bỏ với họ. Bỏ với Kevin, người yêu cô thật tình.
Sunny chắc không bao giờ bình phục được, không bao giờ tỉnh táo lại được, chắc sẽ mãi mãi bệnh hoạn, mục rữa trong ngôi nhà ấy ở New Haven, nơi hai người em gái và người anh trai buộc lòng phải đưa cô vào đấy vì quá nhiều thất vọng. Họ phải tốn kém rất nhiều mới đem cô vào một bệnh viện tư được, họ nói với Rosie rằng họ không nỡ để cô bị nhốt vào trong một bệnh viện tâm thần của nhà nước, mà nàng cũng không nỡ muốn thế.
Nàng luôn tin rằng Kevin và Sunny thế nào cũng lấy nhau, và chắc chắn họ đã lấy nhau nếu ma túy không biến Sunny thành một cái xác vô hồn. Không ai biết được tại sao cô ta lại dính vào ma túy như thế, không biết tại sao cô ta lại sa vào chốn nghiện ngập tai hại như thế hay là không biết kẻ nào đã cung cấp ma túy cho cô. Dù sao thì cũng sự đã rồi. Những thập niên 70 và 80 là những thập niên của ma túy mà, phải không. Dưới hình thức bột, lá hay viên, thượng vàng hạ cám cần sa, bồ đà, Kevin đều gọi là hêrôin. Vài con nghiện có thói quen ngu ngốc trộn ma túy vào chất uống, và thế là không tránh khỏi cảnh tàn phá cuộc đời.
Rosie nghĩ, có lẽ Sunny Polansky nên chết đi còn hơn sống như thế này, nàng cảm thấy rùng mình khi nghĩ thế.
Rosie không bao giờ quan tâm đến ma túy, có một lần duy nhất cách nay nhiều năm, nàng hít mấy hơi thuốc có pha cần sa, và tức thì cảm thấy bụng đau, muốn mửa ra hết. Gavin cùng đi dự tiệc với nàng hôm ấy, anh đã tức giận khi biết nàng nhận lời mời hút thuốc có cần sa, và tiếp theo nhiều ngày sau đó, anh thuyết cho nàng nghe mãi về tác hại nguy hiểm của ma túy. Nàng không cần nghe anh dặn dò kỹ càng như thế, nàng biết ma túy nguy hiểm ra sao rồi. Tội nghiệp Sunny đã không biết nên mới ra nông nỗi như vậy.
- Em lại nghĩ đến Sunny rồi - Kevin nhẹ nhàng nói, phá tan bầu không khí im lặng, làm như anh đã đọc được tư tưởng của nàng.
- Đúng, em đang nghĩ thật - Rosie đáp, rồi ngần ngại một lát, nàng hỏi: - Anh có đến thăm cô ta không, Kevin?
- Cách đây ba tháng.
- Cô ta ra sao?
- Như trước. Không có gì thay đổi.
- Em định sẽ đến New Haven trước khi trở lại châu âu để..
- Đừng? Anh thốt lên, giọng có phần gay gắt, đoạn anh lắc đầu, vẻ buồn phiền. - Xin lỗi em, anh không muốn nặng lời, nhưng em không nên đi thăm Sunny. Cô ấy không nhận ra em đâu, Rosie à, và em sẽ thất vọng đấy. Thật không nên chút nào hết.
Nàng chỉ gật đầu, không đáp, nàng nghĩ tốt hơn là không nên tranh cãi với anh làm gì. Nàng thấy có lẽ anh đã nói đúng. Có lẽ nàng không nên đến thăm Sunny như kế hoạch nàng đã vạch ra. Đến thăm có được gì cho cô ấy đâu? Chắc Sunny không biết có nàng ở cùng phòng với mình đâu, không được cái gì đâu, nàng không làm gì cho người bạn cũ được sống khá hơn đâu. Thực tế, chắc nàng sẽ chỉ gặp thêm buồn phiền nếu nàng chứng kiến tình trạng đáng thương của cô ta mà thôi. Nàng không thể nào giải quyết được những vấn đề khó khăn của bạn, mà nàng hiện cũng đang gặp nhiều chuyện khó khăn.
Rosie uống một hớp nước, ngồi thẳng người trên ghế, nhìn Kevin, mỉm cười.
Anh nhìn nàng mỉm cười đáp lại. Nhưng nụ cười của anh có vẻ buồn và cặp mắt lộ vẻ đau đớn, Rosie biết anh đau đớn là vì anh đã phải trải qua bao nỗi buồn phiền sâu sắc. Và nỗi buồn phiền này không kéo dài lâu. Nàng nén một cơn thở dài, lòng đau đớn vì anh.
Tuy nhiên, nàng biết Kevin là người có nghị lực, chóng phục hồi lại trạng thái bình thường, bất kể chuyện gì. Nhìn anh, nàng thấy nỗi đau lòng của anh đối với Sunny không làm suy giảm bề ngoài của anh và cũng không làm ngăn trở công việc của một cảnh sát chìm nơi anh. Anh rất đẹp trai, bề ngoài trông rất tuyệt vời, thường có vẻ như một minh tinh màn bạc, anh to con, khỏe mạnh và rất đàn ông.
Tối hôm ấy, nàng thấy Kevin trông rất giống mẹ của họ. Bà Maria Madigan, từ Dublin đến New York khi còn là một thiếu nữ, ra đời trong bộ tộc Costello. - Mẹ là dân Ailen đen, bà thường nói với hai anh em như thế khi họ còn bé, giọng bà rất tự hào về dòng giống của mình. Theo bà, dân Costello là hậu duệ của một thủy thủ Tây Ban Nha đã bị đắm thuyền ngoài khơi Ailen vào thời Elizabeth I, Nữ hoàng triều đại Tudor, khi vua Phi- líp của Tây Ban Nha gởi một hạm đội hùng mạnh sang xâm chiếm Anh quốc. Một số thuyền lớn của Tây Ban Nha đã bị va vào bờ đá của đảo Emerald trong một cơn bão khủng khiếp, và thủy thủ đoàn đã được ngư dân Ailen cứu vớt. Nhiều người sống sót đã định cư ở Ailen, và chính người thủy thủ Tây Ban Nha tên José Costello là người cha xây dựng nên bộ lạc Costello. Ít ra thì đây là câu chuyện do mẹ họ kể lại, và họ lớn lên, tin tưởng rằng đây là chuyện hoàn toàn thực. Vì họ nghĩ chuyện đúng là thế.
Và có lẽ không ai phủ nhận Kevin Madigan là dân Ailen đen, vì anh có mái tóc đen như bà Maria và cặp mắt long lanh đen như than đá.
- Em ngồi yên lặng thế, Rosie, suy nghĩ gì đấy?
- Em nghĩ đêm nay trông anh giống má quá, thế thôi.
- Má chắc sẽ tự hào về em lắm, tự hào vì em là một nhà tạo mẫu áo quần thành công vĩ đại, chắc bố cũng thế. Anh nhớ khi em còn nhỏ, má thường khuyến khích em vẽ mẫu thời trang và khâu vá.
- Vâng, em cũng thế, Rosie nói, và chắc bố sẽ tự hào về cả hai ta. Em thấy chúng ta đã hoàn toàn nên người. Chúng ta khỏe mạnh, đàng hoàng, làm nhũng công việc chúng ta thích làm và làm thành công, chính bố mẹ chúng ta ao ước chúng ta như thế. Bố chắc phải tự hào về anh lắm. Anh đã thể hiện được truyền thống của dòng họ Madigan, khi trở thành cảnh sát chìm thế hệ thứ tư. Em không biết rồi ra sẽ có một thế hệ Madigan thứ năm tiếp bước của bố và của anh không?
- Ý của em muốn nói cái gì đấy?
Rosie nhìn anh một lúc, vẻ trầm ngâm, rồi nàng nói:
- Không phải đã đến lúc anh tính chuyện lấy vợ sinh con rồi hay sao?
- Ai sẽ chịu lấy anh? Anh đáp lại, cười vang.
- Anh không thể mang lại hạnh phúc cho vợ con, vì nghề nghiệp và lối sống của anh.
- Anh không có bạn gái nào hết sao, Kevin?
- Không, không thật đấy.
- Ước chi anh có được.
- Nhìn lại mình mà xem. Còn em thì sao? Đấy, hoàn cảnh của em rất kỳ cục, mà lại suốt nhiều năm nay rồi. Gavin nói đúng đấy, đã đến lúc em từ giã cái đám người bát nháo ở Pháp cho rồi.
- Có thật Gavin nói thế không? - Rosie hỏi, giọng gay gắt.
Anh gật đầu.
- Thật thế đấy, Gavin cho rằng em đã bỏ phí cuộc đời và anh cũng thế. Tốt hơn là em nên bỏ đi cho rồi, trở về Mỹ mà sống. Và có lẽ ở quê nhà này, em có thể tìm ra một thanh niên hẳn hoi...
- Nói đến nước Pháp, - nàng cắt ngang lời anh một cách ngang xương, - có phải anh sẽ sang đón Giáng sinh bên ấy không? Anh đã hứa rồi.
- Đúng là anh có hứa, nhưng anh không chắc anh có thể - anh ngập ngừng, may thay khi ấy cô bồi bàn đến bên bàn họ, anh thoát khỏi sự lúng túng vì phải nại ra nhiều lý do này nọ. Cô gái bưng một cái khay trên có mấy đĩa thịt hầm nấu kiểu Ailen mà họ đã gọi khi nãy, cô ta chuẩn bị dọn cho họ ăn. Kevin nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười thân mật. - Người đẹp đã mang thức ăn đến rồi - Anh nói, thái độ toát ra vẻ duyên dáng đặc biệt của dân Ailen, vẻ duyên dáng khiến cho phụ nữ khó cầm lòng đậu.
Nhìn anh, Rosie nghĩ: Thật phí phạm một thanh niên đẹp như thế này.
Danh sách chương