Ăn xong cơm trưa, mấy người đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
Kem ăn ngày hôm qua là Tần Giản trả tiền, vậy nên đồ uống hôm nay sẽ do Lôi Sơ Mạn mời mọi người. Triệu Tình Họa thấy vậy liền cuống quít giơ tay: “Lần sau sẽ đến lượt tớ!”
Tần Giản và Lôi Sơ Mạn khó khăn lắm mới ăn ý được một lần: “Không thiếu phần của cậu đâu!”
Tô Vân Thiều lùi lại phía sau vài bước, nhẹ giọng hỏi Bách Tinh Thần: “Trong trường học có chỗ nào tương đối yên tĩnh, nhưng phải có nước hơn nữa ở nơi đó sẽ không bị người khác quấy rầy?”
Bách Tinh Thần cũng không hỏi lại cô muốn làm cái gì. Chỉ móc trong túi ra một chìa khóa, sau đó lấy ra một cái trong đó: “Phòng học vật lý thứ hai bên tay trái trên lầu ba của tòa nhà thực nghiệm.”
Tô Vân Thiều có chút kinh ngạc: “Tại sao cậu lại có chìa khóa của phòng học vật lý vậy?”
Bách Tinh Thần: “Thỉnh thoảng tớ sẽ đại diện cho trường đi tham gia vài trận thi đấu, vậy nên thầy mới đưa chìa khóa dự phòng cho tớ.”
Tô Vân Thiều liền hiểu ra, đây chính là cửa sau giành cho học bá.
“Cảm ơn.” Cô cầm lấy chìa khóa rồi cùng Lôi Sơ Mạn mời mọi người đồ uống, đi một chuyến cùng mọi người quay lại phòng học, sau đó xách theo balo ra cửa.
Tần Giản tò mò: “Tinh Tinh, Vân Thiều đi đâu vây? Tớ còn thấy cậu ấy mang theo balo?”
Bách Tinh Thần chỉ đáp lại một câu “Cậu ấy có việc.” Nhìn thấy Tần Giản còn muốn hỏi thêm điều gì liền hỏi một câu: “Giờ đã sắp cuối kỳ, cậu đã ôn tập đến đâu rồi?” khiến cậu ta sợ tới mức xoay người chạy mất.
Mặt khác, Tô Vân Thiều cũng đã mở cửa phòng học vật lý ra.
Gần đây, chỉ vì chuyện bắt quỷ và giải quyết hậu quả đã chiếm mất không ít thời gian của cô. Vừa phải ứng phó với ba con quỷ học bá trong nhà, lúc chế tác còn phải gạt những người trong nhà, tránh để mọi người nhìn thấy sẽ mất đi cảm giác bất ngờ, mà thời gian tranh thủ chuẩn bị quà sinh nhật thật sự không còn nhiều nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể bỏ tài liệu và dụng cụ vào balo mang ra ngoài, nhân lúc lệ quỷ vẫn chưa lộ diện, làm được lúc nào thì hay lúc đó.
Vừa làm một lúc đã tốn hết nửa giờ nghỉ trưa và tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Ban ngày đã làm được phân nữa. Tô Vân Thiều dự tính cuối tuần này là có thể làm xong. Sau đó lại dùng nguyên khí tích lũy một tuần, như vậy mới có thể bắt kịp thời gian tổ chức tiệc sinh nhật của ba Tô.
Nhưng thật bất lực, kế hoạch lại không theo kịp dự tính.
Buổi tối, Tô Húc Dương về nhà cùng ba Tô, thật hiếm khi cả nhà mới được dịp tề tựu đông đủ mà ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, ba Tô liền nói ra một tin tức vô cùng trọng đại: “Mấy ngày nay, ba đã cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn dự tính, vậy nên ngày mai và ngày kia ba có thể nghỉ ngơi rồi. Nhân cơ hội này, cả nhà chúng ta ra ngoài đi du lịch một chuyến đi!”
Tô Húc Dương - người muốn cày game thâu đêm : “…”
Tô Vân Thiều còn muốn chuẩn bị quà sinh nhật : “…”
Tô Y Y muốn đi hẹn hò với vị hôn phu: “……”
Một nhà năm người cứ vậy mà nhìn nhau, bầu không khí cũng rơi vào trạng thái im lặng. Chỉ có mẹ Tô là kịp phản ứng lại, bà vỗ vỗ tay hưởng ứng: “Ba các con làm việc rất vất vả, chỉ có hai ngày này mới được nghỉ ngơi. Vậy cả nhà chúng ta muốn đi đâu chơi?”
"Đương nhiên là có chỗ đi!” Ba Tô cầm lấy máy tính bảng, lập ra một bảng kế hoạch, thời gian biểu sắp xếp kín mít, lịch trình cũng khá chặt chẽ.
Tô Vân Thiều trợn to hai mắt, cả gia đình đi du lịch còn cần phải lên kế hoạch như viết báo cáo à!
Cô cảm thấy hành vi này có hơi kỳ lạ. Nhưng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tô Y Y, Tô Húc Dương và mẹ Tô đều nghiêm túc lắng nghe, giống như chuyện như vậy là hết sức bình thường.
Tô Vân Thiều: “…” Vậy nên, cô mới là người không bình thường trong căn nhà này?
Cuối tuần tính đi tính lại cũng chỉ có hai ngày, còn phải bao gồm cả thời gian đi lại, vậy thì không thể đi những nơi quá xa.
Nếu đường đi quá mức mệt mỏi sẽ mất đi ý nghĩa của chuyến du lịch gia đình bởi tất cả mọi người đều muốn được nghỉ ngơi.
Vậy nên ba Tô đã chọn một khu nghỉ dưỡng ở thành phố bên cạnh, kế hoạch của ông là: “Lái xe một tiếng đồng hồ, sau đó dùng hai tiếng đồng hồ đi đường cao tốc. Khu nghỉ dưỡng nằm ở lưng chừng núi, chúng ta có thể ngắm hoa sen dưới chân núi, hái anh đào trên đường lên núi. Vừa ăn uống lại vừa vui chơi, hơn nữa còn có thể vừa ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời vừa ngắm sao nữa."
Tô Y Y thắc mắc: "Không phải hoa sen chỉ nở vào tháng 6 hay sao?"
Ba Tô: "Vì bị ảnh hưởng bởi địa nhiệt và suối nước nóng gần đó nên hoa sen ở đó nở rất sớm. Chúng ta tới đó lúc này mới có ít du khách đến nghỉ dưỡng, nếu tính từ tháng sau trở đi, mới đúng vào mùa cao điểm của du lịch, lúc đó du khách kéo về sẽ rất đông đúc."
Tuy ba Tô không cố gắng thuyết phục mọi người, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đều đang nói "Đi đi mà! Đi đi mà!". Giống như luôn cảm thấy, nếu chuyến du lịch bị cả nhà từ chối thật sự có thể khiến ông mất ăn mất ngủ.
Cuối tuần Tô Vân Thiều cứ ở lì trong nhà là để chuẩn bị quà sinh nhật cho ông, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của ông, cô thật sự không đành lòng dội cho ông một gáo nước lạnh.
"Được."
Tô Y Y chăm chỉ làm bài thi để tích lũy điểm cũng chỉ vì muốn mua vài món dồ cho người nhà. Vừa nghĩ đến lần đầu tiên cả nhà đi du lịch, thật sự khiến cô cảm thấy rất kích động, đặc biệt có thể ngâm mình trong suối nước nóng cùng chị gái cô nữa!
"Con đi thu dọn hành lý ngay đây!"
Với Tô Húc Dương mà nói, chỉ cần có mạng thì chơi game ở đâu cũng được. Vậy nên cũng chẳng hề phản đối: "Được."
Sáng sớm hôm sau cả nhà đã lên xe xuất phát, thời gian chuẩn bị không còn nhiều nên ba người vội vã về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mẹ Tô khẽ vỗ cánh tay của ba Tô, kéo ông lên lầu thu dọn dồ đạc cùng mình: "Sao ông không nói cho tôi biết sớm một chút, hại tôi vội vội vàng vàng, nếu quên cái gì thì đúng là không ổn."
Kem ăn ngày hôm qua là Tần Giản trả tiền, vậy nên đồ uống hôm nay sẽ do Lôi Sơ Mạn mời mọi người. Triệu Tình Họa thấy vậy liền cuống quít giơ tay: “Lần sau sẽ đến lượt tớ!”
Tần Giản và Lôi Sơ Mạn khó khăn lắm mới ăn ý được một lần: “Không thiếu phần của cậu đâu!”
Tô Vân Thiều lùi lại phía sau vài bước, nhẹ giọng hỏi Bách Tinh Thần: “Trong trường học có chỗ nào tương đối yên tĩnh, nhưng phải có nước hơn nữa ở nơi đó sẽ không bị người khác quấy rầy?”
Bách Tinh Thần cũng không hỏi lại cô muốn làm cái gì. Chỉ móc trong túi ra một chìa khóa, sau đó lấy ra một cái trong đó: “Phòng học vật lý thứ hai bên tay trái trên lầu ba của tòa nhà thực nghiệm.”
Tô Vân Thiều có chút kinh ngạc: “Tại sao cậu lại có chìa khóa của phòng học vật lý vậy?”
Bách Tinh Thần: “Thỉnh thoảng tớ sẽ đại diện cho trường đi tham gia vài trận thi đấu, vậy nên thầy mới đưa chìa khóa dự phòng cho tớ.”
Tô Vân Thiều liền hiểu ra, đây chính là cửa sau giành cho học bá.
“Cảm ơn.” Cô cầm lấy chìa khóa rồi cùng Lôi Sơ Mạn mời mọi người đồ uống, đi một chuyến cùng mọi người quay lại phòng học, sau đó xách theo balo ra cửa.
Tần Giản tò mò: “Tinh Tinh, Vân Thiều đi đâu vây? Tớ còn thấy cậu ấy mang theo balo?”
Bách Tinh Thần chỉ đáp lại một câu “Cậu ấy có việc.” Nhìn thấy Tần Giản còn muốn hỏi thêm điều gì liền hỏi một câu: “Giờ đã sắp cuối kỳ, cậu đã ôn tập đến đâu rồi?” khiến cậu ta sợ tới mức xoay người chạy mất.
Mặt khác, Tô Vân Thiều cũng đã mở cửa phòng học vật lý ra.
Gần đây, chỉ vì chuyện bắt quỷ và giải quyết hậu quả đã chiếm mất không ít thời gian của cô. Vừa phải ứng phó với ba con quỷ học bá trong nhà, lúc chế tác còn phải gạt những người trong nhà, tránh để mọi người nhìn thấy sẽ mất đi cảm giác bất ngờ, mà thời gian tranh thủ chuẩn bị quà sinh nhật thật sự không còn nhiều nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể bỏ tài liệu và dụng cụ vào balo mang ra ngoài, nhân lúc lệ quỷ vẫn chưa lộ diện, làm được lúc nào thì hay lúc đó.
Vừa làm một lúc đã tốn hết nửa giờ nghỉ trưa và tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Ban ngày đã làm được phân nữa. Tô Vân Thiều dự tính cuối tuần này là có thể làm xong. Sau đó lại dùng nguyên khí tích lũy một tuần, như vậy mới có thể bắt kịp thời gian tổ chức tiệc sinh nhật của ba Tô.
Nhưng thật bất lực, kế hoạch lại không theo kịp dự tính.
Buổi tối, Tô Húc Dương về nhà cùng ba Tô, thật hiếm khi cả nhà mới được dịp tề tựu đông đủ mà ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, ba Tô liền nói ra một tin tức vô cùng trọng đại: “Mấy ngày nay, ba đã cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn dự tính, vậy nên ngày mai và ngày kia ba có thể nghỉ ngơi rồi. Nhân cơ hội này, cả nhà chúng ta ra ngoài đi du lịch một chuyến đi!”
Tô Húc Dương - người muốn cày game thâu đêm : “…”
Tô Vân Thiều còn muốn chuẩn bị quà sinh nhật : “…”
Tô Y Y muốn đi hẹn hò với vị hôn phu: “……”
Một nhà năm người cứ vậy mà nhìn nhau, bầu không khí cũng rơi vào trạng thái im lặng. Chỉ có mẹ Tô là kịp phản ứng lại, bà vỗ vỗ tay hưởng ứng: “Ba các con làm việc rất vất vả, chỉ có hai ngày này mới được nghỉ ngơi. Vậy cả nhà chúng ta muốn đi đâu chơi?”
"Đương nhiên là có chỗ đi!” Ba Tô cầm lấy máy tính bảng, lập ra một bảng kế hoạch, thời gian biểu sắp xếp kín mít, lịch trình cũng khá chặt chẽ.
Tô Vân Thiều trợn to hai mắt, cả gia đình đi du lịch còn cần phải lên kế hoạch như viết báo cáo à!
Cô cảm thấy hành vi này có hơi kỳ lạ. Nhưng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tô Y Y, Tô Húc Dương và mẹ Tô đều nghiêm túc lắng nghe, giống như chuyện như vậy là hết sức bình thường.
Tô Vân Thiều: “…” Vậy nên, cô mới là người không bình thường trong căn nhà này?
Cuối tuần tính đi tính lại cũng chỉ có hai ngày, còn phải bao gồm cả thời gian đi lại, vậy thì không thể đi những nơi quá xa.
Nếu đường đi quá mức mệt mỏi sẽ mất đi ý nghĩa của chuyến du lịch gia đình bởi tất cả mọi người đều muốn được nghỉ ngơi.
Vậy nên ba Tô đã chọn một khu nghỉ dưỡng ở thành phố bên cạnh, kế hoạch của ông là: “Lái xe một tiếng đồng hồ, sau đó dùng hai tiếng đồng hồ đi đường cao tốc. Khu nghỉ dưỡng nằm ở lưng chừng núi, chúng ta có thể ngắm hoa sen dưới chân núi, hái anh đào trên đường lên núi. Vừa ăn uống lại vừa vui chơi, hơn nữa còn có thể vừa ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời vừa ngắm sao nữa."
Tô Y Y thắc mắc: "Không phải hoa sen chỉ nở vào tháng 6 hay sao?"
Ba Tô: "Vì bị ảnh hưởng bởi địa nhiệt và suối nước nóng gần đó nên hoa sen ở đó nở rất sớm. Chúng ta tới đó lúc này mới có ít du khách đến nghỉ dưỡng, nếu tính từ tháng sau trở đi, mới đúng vào mùa cao điểm của du lịch, lúc đó du khách kéo về sẽ rất đông đúc."
Tuy ba Tô không cố gắng thuyết phục mọi người, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đều đang nói "Đi đi mà! Đi đi mà!". Giống như luôn cảm thấy, nếu chuyến du lịch bị cả nhà từ chối thật sự có thể khiến ông mất ăn mất ngủ.
Cuối tuần Tô Vân Thiều cứ ở lì trong nhà là để chuẩn bị quà sinh nhật cho ông, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của ông, cô thật sự không đành lòng dội cho ông một gáo nước lạnh.
"Được."
Tô Y Y chăm chỉ làm bài thi để tích lũy điểm cũng chỉ vì muốn mua vài món dồ cho người nhà. Vừa nghĩ đến lần đầu tiên cả nhà đi du lịch, thật sự khiến cô cảm thấy rất kích động, đặc biệt có thể ngâm mình trong suối nước nóng cùng chị gái cô nữa!
"Con đi thu dọn hành lý ngay đây!"
Với Tô Húc Dương mà nói, chỉ cần có mạng thì chơi game ở đâu cũng được. Vậy nên cũng chẳng hề phản đối: "Được."
Sáng sớm hôm sau cả nhà đã lên xe xuất phát, thời gian chuẩn bị không còn nhiều nên ba người vội vã về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mẹ Tô khẽ vỗ cánh tay của ba Tô, kéo ông lên lầu thu dọn dồ đạc cùng mình: "Sao ông không nói cho tôi biết sớm một chút, hại tôi vội vội vàng vàng, nếu quên cái gì thì đúng là không ổn."
Danh sách chương