“Cảm ơn.” Triệu Tình Họa vội vàng đưa tay nhận lấy lá bùa màu vàng, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Bị Triệu Tình Hoạ chen ngang, ba người còn lại cũng không còn suy nghĩ về việc một đứa trẻ vị thành niên đi tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan có phù hợp hay không, có cần đi cử báo và giáo dục lại hay không.
Bách Tinh Thần vẫn còn nhớ nghi vấn chưa giải quyết lúc nãy, cậu ta lại hỏi: “Bạn học Tô, làm sao cậu biết ở đây không có người chết?”
Tô Vân Thiều hỏi: “Các cậu nghe nói về lệ quỷ chưa?”
Lôi Sơ Mạn gõ hai chữ lệ quỷ lên thanh tìm kiếm của trình duyệt trên di động, nói lại theo nội dung được hiện ra: “Trên mạng nói rằng khi người chết mang theo oán khí quá nặng sẽ hóa thành lệ quỷ, thậm chí sẽ trở về tìm người báo thù.”
“Lời này nghe quen lắm.” Tần Giản nghĩ nghĩ, “Có phải mấy câu trong phim truyền hình hay nhắc tới không… Nếu anh dám đối xử tệ bạc với ai đó, tôi có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh?”
Tô Vân Thiều lắc đầu: “Đó chẳng qua chỉ là mấy câu thô tục dùng để dọa người mà thôi, không phải người nào chết đi cũng biến thành lệ quỷ, nhưng nếu quay về tìm người sống báo thù, nhất định là lệ quỷ.”
Còn nữa, quỷ hồn ở nơi này không phải là lệ quỷ, cũng không tìm người sống để báo thù, cho nên những tai nạn ngoài ý muốn đó đều không có người chết.
Bốn người đều nghe hiểu, nhưng đồng thời lại có một vấn đề lớn hơn được nảy sinh.
Tần Giản giơ tay lên như một đứa bé ngoan, hỏi: “Sao cậu biết nơi này không có lệ quỷ?”
Tô Vân Thiều liếc mắt nhìn lá bùa màu vàng mà Triệu Tình Họa đang nắm chặt trong tay, không nói thêm lời nào, nhưng cả bốn người đều đã hiểu rõ.
Triệu Tình Họa yếu bóng vía như thế, còn ở cùng tiểu khu với cậu ấy, nếu thật sự có lệ quỷ, sẽ không đơn giản là đi vào trong mộng của cậu ấy.
Tầng một không có gì khác thường, năm người cùng đi lên tầng hai, Tần Giản đi đằng trước, Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa đi ở giữa, Bách Tinh Thần và Tô Vân Thiều đi cuối cùng.
Lên đến tầng hai, Tần Giản đẩy cửa căn phòng đầu tiên ở bên trái ra.
Đây là phòng ngủ chính, có đủ nội thất cơ bản nhưng có vẻ hơi trống trải.
Có một ban công lớn quay mặt về hướng nam, hướng về phía vườn hoa và đài phun nước, ngoài ban công có ghế mây và bàn trà, được bố trí như một phòng trà nhỏ để thư giãn và thưởng thức phong cảnh.
“A… ” Một tiếng thét thê lương, chói tai chợt vang lên.
Triệu Tình Họa trợn trừng mắt, ngồi bệt xuống đất, “Quỷ, a….!”
Đám người Tần Giản nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong phòng trà nhỏ chẳng có lấy một bóng người nào.
“Chắc cậu nhìn lầm rồi?”
Triệu Tình Họa dụi dụi mắt nhìn lại, rõ ràng có một gia đình bốn người đang ngồi trên bốn chiếc ghế mây ở bên bàn trà nhỏ, cả người bọn họ đều đầm đìa máu tươi, lúc này đều quay đầu lại âm trầm mà nhìn cô ấy.
“Cậu, các cậu không nhìn thấy thật à?”
Tần Giản, Bách Tinh Thần, Lôi Sơ Mạn nhất trí lắc đầu.
“Đứng lên đi, bọn họ sẽ không làm hại cậu đâu.” Tô Vân Thiều đỡ Triệu Tình Họa dậy, ngược lại cô lại bị Triệu Tình Họa vội vàng túm lấy, “Cậu có nhìn thấy không?”
Tô Vân Thiều ừ một tiếng, Triệu Tình Họa lập tức vứt bỏ cô bạn thân của mình, ôm chặt cánh tay của Tô Vân Thiều.
Đúng lúc này, bốn con quỷ ngồi bên bàn trà cũng bay lại phía họ.
Trên người nam quỷ có tới mười tám vết thương đang chảy máu, còn nữ quỷ ngoại trừ vết máu và lỗ thủng trên người thì tóc cô ta cũng bị cắt nát giống như bị chó gặm, mặt bị chém nát nhừ, vừa nhìn đã biết bọn họ đã bị hung thủ hành hạ nghiêm trọng đến mức nào.
Hai con quỷ nhỏ thì không bị thương nhiều, toàn thân chỉ có vài vết thương, nhưng những vết thương đó chủ yếu là ở những nơi có động mạch máu là cổ và tay, chúng nó đi đến đâu máu chảy ròng ròng đến đó.
Cả một gia đình bốn người bê bết máu tập trung uống trà ngoài ban công lúc 12 giờ đêm, thấy sự là dọa người.
Triệu Tình Họa bị dọa đến mức suýt rơi trái tim ra ngoài, “Mau, đi mau, chúng ta chạy mau đi!”
Nói thì nói như thế, nhưng hai cẳng chân mảnh khảnh của cô ấy lại run lên cầm cập, cho dù có muốn bỏ chạy đoán chừng cũng chẳng chạy được bao xa.
Thấy Triệu Tình Họa không giống như đang giả vờ hoảng sợ, hơn nữa cô ấy cũng xác nhận lại với Tô Vân Thiều, cho nên bọn họ không cần bàn bạc, đều ăn ý mà quay lại nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ, ai cũng sợ sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Nhưng mà đám người Tần Giản nhìn mãi chẳng thấy được gì, tự nhiên cảm thấy biểu cảm của Triệu Tình Họa quá kì lạ, thật khó có thể lý giải.
Trong lòng Bách Tinh Thần lại chẳng có cảm giác gì, “Không có gì dị thường, chúng ta đi thôi.”
Triệu Tình Họa hâm mộ ba người bọn họ, không nhìn thấy quỷ! “Đi thôi, đi thôi!”
“Đừng đi mà!” Vừa nghe thấy bọn họ muốn đi, trong lòng nữ quỷ đã trở nên nôn nóng.
Cô ta vừa nói, mấy vết thương dính máu trên mặt cô ta cũng động đậy, giống hệt một con rết, Triệu Tình Họa sợ tới mức liều mạng hét ầm lên.
Tô Vân Thiều đứng ngay cạnh Triệu Tình Họa, ngay lập tức đã hứng trọn làn sóng âm công kích này, lỗ tai đau nhói, gia đình bốn quỷ vội vàng che lỗ tai lại rồi chạy trốn tới góc tường.
Bị Triệu Tình Hoạ chen ngang, ba người còn lại cũng không còn suy nghĩ về việc một đứa trẻ vị thành niên đi tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan có phù hợp hay không, có cần đi cử báo và giáo dục lại hay không.
Bách Tinh Thần vẫn còn nhớ nghi vấn chưa giải quyết lúc nãy, cậu ta lại hỏi: “Bạn học Tô, làm sao cậu biết ở đây không có người chết?”
Tô Vân Thiều hỏi: “Các cậu nghe nói về lệ quỷ chưa?”
Lôi Sơ Mạn gõ hai chữ lệ quỷ lên thanh tìm kiếm của trình duyệt trên di động, nói lại theo nội dung được hiện ra: “Trên mạng nói rằng khi người chết mang theo oán khí quá nặng sẽ hóa thành lệ quỷ, thậm chí sẽ trở về tìm người báo thù.”
“Lời này nghe quen lắm.” Tần Giản nghĩ nghĩ, “Có phải mấy câu trong phim truyền hình hay nhắc tới không… Nếu anh dám đối xử tệ bạc với ai đó, tôi có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh?”
Tô Vân Thiều lắc đầu: “Đó chẳng qua chỉ là mấy câu thô tục dùng để dọa người mà thôi, không phải người nào chết đi cũng biến thành lệ quỷ, nhưng nếu quay về tìm người sống báo thù, nhất định là lệ quỷ.”
Còn nữa, quỷ hồn ở nơi này không phải là lệ quỷ, cũng không tìm người sống để báo thù, cho nên những tai nạn ngoài ý muốn đó đều không có người chết.
Bốn người đều nghe hiểu, nhưng đồng thời lại có một vấn đề lớn hơn được nảy sinh.
Tần Giản giơ tay lên như một đứa bé ngoan, hỏi: “Sao cậu biết nơi này không có lệ quỷ?”
Tô Vân Thiều liếc mắt nhìn lá bùa màu vàng mà Triệu Tình Họa đang nắm chặt trong tay, không nói thêm lời nào, nhưng cả bốn người đều đã hiểu rõ.
Triệu Tình Họa yếu bóng vía như thế, còn ở cùng tiểu khu với cậu ấy, nếu thật sự có lệ quỷ, sẽ không đơn giản là đi vào trong mộng của cậu ấy.
Tầng một không có gì khác thường, năm người cùng đi lên tầng hai, Tần Giản đi đằng trước, Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa đi ở giữa, Bách Tinh Thần và Tô Vân Thiều đi cuối cùng.
Lên đến tầng hai, Tần Giản đẩy cửa căn phòng đầu tiên ở bên trái ra.
Đây là phòng ngủ chính, có đủ nội thất cơ bản nhưng có vẻ hơi trống trải.
Có một ban công lớn quay mặt về hướng nam, hướng về phía vườn hoa và đài phun nước, ngoài ban công có ghế mây và bàn trà, được bố trí như một phòng trà nhỏ để thư giãn và thưởng thức phong cảnh.
“A… ” Một tiếng thét thê lương, chói tai chợt vang lên.
Triệu Tình Họa trợn trừng mắt, ngồi bệt xuống đất, “Quỷ, a….!”
Đám người Tần Giản nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong phòng trà nhỏ chẳng có lấy một bóng người nào.
“Chắc cậu nhìn lầm rồi?”
Triệu Tình Họa dụi dụi mắt nhìn lại, rõ ràng có một gia đình bốn người đang ngồi trên bốn chiếc ghế mây ở bên bàn trà nhỏ, cả người bọn họ đều đầm đìa máu tươi, lúc này đều quay đầu lại âm trầm mà nhìn cô ấy.
“Cậu, các cậu không nhìn thấy thật à?”
Tần Giản, Bách Tinh Thần, Lôi Sơ Mạn nhất trí lắc đầu.
“Đứng lên đi, bọn họ sẽ không làm hại cậu đâu.” Tô Vân Thiều đỡ Triệu Tình Họa dậy, ngược lại cô lại bị Triệu Tình Họa vội vàng túm lấy, “Cậu có nhìn thấy không?”
Tô Vân Thiều ừ một tiếng, Triệu Tình Họa lập tức vứt bỏ cô bạn thân của mình, ôm chặt cánh tay của Tô Vân Thiều.
Đúng lúc này, bốn con quỷ ngồi bên bàn trà cũng bay lại phía họ.
Trên người nam quỷ có tới mười tám vết thương đang chảy máu, còn nữ quỷ ngoại trừ vết máu và lỗ thủng trên người thì tóc cô ta cũng bị cắt nát giống như bị chó gặm, mặt bị chém nát nhừ, vừa nhìn đã biết bọn họ đã bị hung thủ hành hạ nghiêm trọng đến mức nào.
Hai con quỷ nhỏ thì không bị thương nhiều, toàn thân chỉ có vài vết thương, nhưng những vết thương đó chủ yếu là ở những nơi có động mạch máu là cổ và tay, chúng nó đi đến đâu máu chảy ròng ròng đến đó.
Cả một gia đình bốn người bê bết máu tập trung uống trà ngoài ban công lúc 12 giờ đêm, thấy sự là dọa người.
Triệu Tình Họa bị dọa đến mức suýt rơi trái tim ra ngoài, “Mau, đi mau, chúng ta chạy mau đi!”
Nói thì nói như thế, nhưng hai cẳng chân mảnh khảnh của cô ấy lại run lên cầm cập, cho dù có muốn bỏ chạy đoán chừng cũng chẳng chạy được bao xa.
Thấy Triệu Tình Họa không giống như đang giả vờ hoảng sợ, hơn nữa cô ấy cũng xác nhận lại với Tô Vân Thiều, cho nên bọn họ không cần bàn bạc, đều ăn ý mà quay lại nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ, ai cũng sợ sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Nhưng mà đám người Tần Giản nhìn mãi chẳng thấy được gì, tự nhiên cảm thấy biểu cảm của Triệu Tình Họa quá kì lạ, thật khó có thể lý giải.
Trong lòng Bách Tinh Thần lại chẳng có cảm giác gì, “Không có gì dị thường, chúng ta đi thôi.”
Triệu Tình Họa hâm mộ ba người bọn họ, không nhìn thấy quỷ! “Đi thôi, đi thôi!”
“Đừng đi mà!” Vừa nghe thấy bọn họ muốn đi, trong lòng nữ quỷ đã trở nên nôn nóng.
Cô ta vừa nói, mấy vết thương dính máu trên mặt cô ta cũng động đậy, giống hệt một con rết, Triệu Tình Họa sợ tới mức liều mạng hét ầm lên.
Tô Vân Thiều đứng ngay cạnh Triệu Tình Họa, ngay lập tức đã hứng trọn làn sóng âm công kích này, lỗ tai đau nhói, gia đình bốn quỷ vội vàng che lỗ tai lại rồi chạy trốn tới góc tường.
Danh sách chương