Tô thiên sư trầm mặc.

Tô thiên sư cảm thấy chột dạ.

Những lúc như thế này tuyệt đối không thể phủ nhận!

Nhưng Tô Vân Thiều không thể nói dối, đành phải khéo léo trả lời: [ Còn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì. ]

Tô Y Y: [ Không sao, còn hai mươi ngày nữa mới tới sinh nhật, từ từ nghĩ cũng được. ]

Tô Y Y: [ Chỉ cần là quà do tự tay chị chọn, ba sẽ rất vui mừng. ]

Tô Vân Thiều: [ Ừ. ]

Đột nhiên Tô Vân Thiều vào nhóm hỏi đồng bọn: [ Người có tiền đều có thói quen chuẩn bị quà sinh nhật trước nửa tháng à? ]

Tần Giản lập tức trả lời: [ Sao thế được? Tớ đã bắt đầu nghĩ trước một, hai tháng. ]

Lôi Sơ Mạn: [ Tớ sẽ nhìn người để xem mình nên tặng lễ vật gì. ]

Triệu Tình Họa: [ Nếu đối tượng tặng quà là phụ nữ, thì tặng trang sức và lễ phục, nhà thiết kế rất bận rộn có khi phải đặt trước hơn nửa năm. ]

Bách Tinh Thần: [ Vân Thiều muốn tặng quà sinh nhật cho ai? ]

Tô Vân Thiều: [Ba của tớ. ]

“Vân Thiều, cháo sắp nguội rồi.” Tần Sóc nhắc nhở.

"Vâng, cảm ơn." Tô Vân Thiều liếc mắt nhìn những món quà khác nhau mà bạn bè đề xuất, tạm thời đặt di động sang một bên, "Đội phó Tần, anh sẽ tặng quà sinh nhật gì cho ba của mình?"

“Sinh nhật ba em à?”

“Vâng”.

Tần Sóc nhớ lại một chút, "Cà vạt, bật lửa, trà, âu phục...... Nghĩ cái gì thì tặng cái đó, ba của tôi có tiền như vậy, muốn cái gì mà không được? Tùy tiện tặng là được rồi”.



Tô Vân Thiều tự đáy lòng hỏi: "Có phải quá tùy tiện rồi không? “Sao đại sư lại đi hỏi đàn ông về loại chuyện này?” Chu Hồng Ngọc ghét bỏ đội phó của mình, tự tin vỗ ngực nói, "Sinh nhật đương nhiên phải ăn, cũng không cần trứng ốp la hay rau xanh gì cả, chỉ cần luộc mì trong hai phút là được!"

Khóe miệng Tiểu Lưu giật giật.

Tần Sóc nhìn trời, đội trưởng cô còn tùy tiện hơn tôi.

Cao Nhiên ở bàn bên cạnh nghe thấy, quay đầu lại nói lời đề nghị: "Điều kiện của nhà cô hẳn không tệ nhỉ? Thay vì tiêu tiền vào những thứ không thiết thực rồi bỏ xó, không bằng tự tay làm chút gì đó đi? Món quà ẩn chứa tấm lòng người tặng là trân quý nhất."

Tô Vân Thiều thầm nói: Anh có hiểu lầm gì về nhà tôi không đấy?

Nhưng cho tới bây giờ, đề nghị của Cao Nhiên là đáng tin cậy nhất, "Cảm ơn, tôi sẽ tham khảo”.

Ăn xong bữa sáng phong phú, Tần Sóc đi trả tiền lại nhận được thông báo là đã thanh toán.

Cao Nhiên cười nói: "Tiêu Thành cảm thấy ngữ khí trước đó của mình quá nóng nảy, cho nên cậu ta đã mời mọi người ăn điểm tâm xem như xin lỗi, còn bao luôn cả trà chiều cho người trong đội”.

Cậu nhóc tóc hồng hai tay đút túi, lạnh lùng đứng ở cửa tiệm chờ người.

Nếu Tô Vân Thiều không nhìn thấy Tiêu Thành đã tự mình chủ động đi trả tiền, cô còn tưởng rằng là Cao Nhiên đã âm thầm trả, cố gắng dàn xếp mọi việc cho cậu ấy.

Tiêu Thành còn nhỏ, mấy người Tần Sóc sẽ không so đo với một đứa trẻ, Tô Vân Thiều cũng không cảm thấy có gì, liền đồng ý với việc này.

Mọi người lên xe quay về đội điều tra hình sự, vừa đến nơi đã lập tức vùi đầu vào làm việc.

Không tra không biết, vừa tra liền giật nảy mình, gần hai tháng qua có hàng nghìn người chết khi chưa hết tuổi thọ với đủ loại nguyên nhân.

Kiểm tra kĩ hơn, thì phát hiện thời gian càng lâu thì số người càng ít.

Lệ khí của tên lệ quỷ này đã rất nặng, nếu không nhanh chóng diệt trừ nó thì sẽ có càng nhiều người bị hại.

Thông tin lấy được từ hệ thống của sở cảnh sát chỉ có bấy nhiêu, trước khi có nhiều manh mối hơn, đội đặc biệt chỉ có thể thống kê đại khái số người bị lệ quỷ này hại chết là bao nhiêu.



Đến buổi chiều, Tô Vân Thiều được Tần Sóc đưa về nhà.

Khi về đến nhà, mẹ Tô ở trong vườn hoa, nhổ cỏ cho những bông hoa yêu quý trong vườn.

Thấy con gái về nhà sớm, tay còn chưa lau sạch, bà đã lo lắng chạy đến, "Vân Vân sao về sớm vậy, có chỗ nào không khỏe à?"

“Không có, là một người bạn đến tìm con giúp đỡ.” Tô Vân Thiều nắm tay mẹ Tô đi tới vườn hoa, “Mẹ, hoa của mẹ được chăm sóc rất tốt”.

“Đúng vậy”. Mẹ Tô bị dời đi sự chú ý, hăng hái giới thiệu tên, nguồn gốc của từng loại hoa cho Tô Vân Thiều.

Có một số là bà tự mình mua, một số là bạn bè tặng, trong đó cũng có một phần là Tô Húc Dương và Tô Y Y tặng, còn lại đa số là ba Tô tặng.

Mẹ Tô cắt một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, tỉa gai trên thân cây, cắm xiên lên mái tóc đuôi ngựa của Tô Vân Thiều, khen ngợi nói: “Vân Vân của mẹ thật xinh đẹp!”

Tô Vân Thiều mỉm cười, đang suy nghĩ có nên hái một bông hoa để khen ngợi mẹ Tô hay không, chợt thấy bà xoay người cắt một cành hoa hồng trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không biết tương lai thằng nhóc thối nào sẽ chiếm được tiện nghi này”.

Tô Vân Thiều: ???

Mẹ à, có phải mẹ có hiểu lầm gì với con gái của mình không?!

Mẹ Tô đang lầm bầm lầu bầu, cắt xong mấy cành hoa dường như tâm tình của bà đã tốt hơn, lầm bầm một hồi cũng không nhắc lại nữa.

Vì vậy Tô Vân Thiều cũng không thể chủ động nói thẳng "Con không có ý định yêu đương", "Cho dù chỉ là một người đàn ông thì con cũng không thể chịu nổi", đã đem mấy lời nguy hiểm này nuốt trở lại.

Làm việc vẫn tốt nhất!

Yêu đương đâu có quan trọng bằng công đức?!

Sau đó cô thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi đã đem ngọc thạch ra điêu khắc, cũng có thể bồi mẹ Tô làm cỏ ở trong vườn hoa.

Hai giờ sau, hai chiếc xe lần lượt dừng lại ở trước cửa biệt thự của Tô gia.

Tần Giản, Bách Tinh Thần, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa từ trên xe bước xuống, hai tài xế mang theo túi lớn túi nhỏ đi theo ở phía sau.

“Vân Thiều, chúng tớ tới tìm cậu này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện