Cao Nhiên lạnh lùng uy hiếp: “Muốn chép phạt à?”

Sắc mặt của thiếu niên tóc hồng lập tức thay đổi, dưới dâm uy chép sách, cậu nhóc không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại bất mãn: Cô ta không làm được còn không cho tôi nói sao? Tô Vân Thiều thu tay lại, lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho chủ nợ Diêm Vương.

Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

“Làm phiền ngài rồi.”

“Có việc nói mau.”

Tô Vân Thiều nói tên và sinh thần bát tự của năm người nọ, “Tôi không thể gọi được hồn của bọn họ, nhờ ngài kêu đám âm sai kiểm tra giúp tôi xem gần đây bọn họ có lấy đi hồn phách của năm người này không.”

Vừa nói ra lời này, hai bên đều im lặng.

Diêm Vương hiểu ý ẩn sau những lời này, “Đợi chút.”

Những người còn lại là bởi vì hai chữ “âm sai”.

Tần Sóc và những người nghiệp dư khác chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, những người trong đội đặc biệt đều là người trong nghề, bọn họ hiểu rõ mời âm sai khó khăn đến nhường nào.

Thiếu niên tóc hồng trợn mắt vì kinh ngạc, nhưng cậu ta lại không thể nói “Cô ta đang nói dối.”

Nếu muốn giả bộ, ít nhất cũng phải làm ra một chút nghi thức gọi âm sai để lừa gạt chứ.

Nhưng cô ta lại dùng một chiếc điện thoại để tìm người gọi âm sai giúp mình, chỉ sợ người ở đường dây đối diện là một vị đạo sĩ trong Huyền môn có tu vi cao hơn mà thôi? Cậu ta xong đời rồi!

Đã xác nhận xong, chỗ dựa của cô là người mà cậu ta không thể trêu vào!

Không bao lâu, Diêm Vương trả lời: “Chưa từng.”



Tô Vân Thiều: “Cảm ơn ngài.”

Ngắt điện thoại, cô nhìn về phía mọi người đang chờ đợi kết quả: “Tôi đã đến nơi tổ chức trò chơi kịch bản giết người, nơi đó không phải là nơi lệ quỷ giết người. Dương thọ của năm người đã chết chưa hết, bọn họ đều bị giết, sau khi chết hồn phách không ở lại nhân gian, cũng không vào địa phủ, chắc là đã bị lệ quỷ ăn.”

“Bị ăn?” Chu Hồng Ngọc ngạc nhiên, “Sẽ có hậu quả gì?”

Tô Vân Thiều: “Hồn phi phách tán, không vào luân hồi.”

“…” Hiện trường xuất hiện sự im lặng chết chóc.

Cao Nhiên bước về phía trước vài bước, cung kính hành lễ: “Tô đại sư, tôi là Cao Nhiên, là trưởng ban xử lý các sự kiện siêu nhiên và đặc thù, không ai biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này hơn chúng tôi, vì để nhanh chóng bắt được lệ quỷ gây loạn nhân gian và địa phủ, xin đại sư cho phép tôi giúp ngài một tay.”

“Đương nhiên rồi.” Tô Vân Thiều đồng ý, là một thiên sư, trách nhiệm của cô vốn là giữ gìn trật tự của nhân gian.

“Chuyện xảy ra lúc anh ở trên xe phải không?”

Cao Nhiên: “Phải.”

“Có điều gì khiến anh đặc biệt chú ý không?”

Cao Nhiên suy nghĩ một chút: “Lúc đó đội phó Tần lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, làn đường chúng tôi đi đang bật đèn xanh, xe tải đi ở phía đối diện, đột nhiên rẽ trái mà không báo trước. Tôi theo bản năng đã nhìn thoáng qua tài xế, phát hiện biểu hiện của tài xế trông vô cùng sợ hãi.”

Tần Sóc đã trích xuất video giám sát thời điểm xảy ra sự cố từ nhiều hướng khác nhau tại giao lộ, kết quả thu được rất giống với những gì Cao Nhiên nói.

Xe tải chạy đến trung tâm ngã tư, lúc gần như song song với chiếc xe của đám người Tần Sóc thì đột nhiên đánh lái rẽ trái,dường như cố ý nhắm vào Tần Sóc và những người khác.

Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Hồng Ngọc nói có người cố ý mưu sát thành viên trong đội của chị ta.

Tiếp theo, ba chiếc xe đâm vào nhau, xe của đám người Tần Sóc bị đâm bay ra một đoạn xa, dưới sự bảo vệ của bùa bình an, xe và người đều không sao, còn xe tải và tài xế nọ thì giống như gặp phải tai nạn xe cộ bình thường.

Chuyện xảy ra vào đêm khuya, trên đường không có nhiều xe cộ nên cảnh sát giao thông lập tức vào cuộc và khống chế, chỉ nói với bên ngoài là đoạn đường này bị cấm quay chụp, lại có thêm cảnh sát mạng luôn luôn túc trực ở trên mạng.



Cho nên đến tận sáng nay, cũng không có thông tin hay video kiểu 《Sốc! Ba xe va chạm, người và xe không mảy may một vết xước! 》 lan truyền trên mạng.

Sau đó, camera hành trình trên cả hai chiếc xe đều được trích xuất để điều tra.

Xe Tần Sóc đi trước, hình ảnh được ghi trên camera rất bình thường.

Xe Cẩu Tử ở phía sau, mới đầu cũng rất bình thường, cho đến khi xe của Tần Sóc và xe tải sắp đối đầu nhau, phóng to màn hình hết cỡ, phát hiện biểu cảm của tài xế xe tải thực sự trở nên rất sợ hãi.

Tiếp theo, sự cố phát sinh, xe Cẩu Tử bị đụng văng ra ngoài, không ghi được thêm hình ảnh hữu ích nào.

Tô Vân Thiều: “Lúc ấy anh có cảm nhận được hơi thở của lệ quỷ không?”

“Không có.” Cao Nhiên lắc đầu.

“Không có lệ quỷ.” Thiếu niên tóc hồng nói, “Nhưng tôi đã cảm nhận được hơi thở của hồn phách trong chốc lát.”

Cao Nhiên giải thích: “Tiêu Thành bẩm sinh đã có mắt âm dương, rất mẫn cảm với vật âm tà, cậu ấy nói không có, thì trong phạm vi ít nhất trăm mét sẽ không có lệ quỷ.”

Tiêu Thành tự hào ngẩng cao đầu, không biết từ khi nào sự kiêu ngạo và bất mãn trên khuôn mặt đã biến mất.

Cao Nhiên: “Theo lý mà nói, người vừa mới chết, hay là chết đột ngột, hồn phách căn bản không biết mình đã chết, phải mất một khoảng thời gian mê mang thì mới thích ứng được, không thể nào biến mất một cách nhanh chóng như vậy. Tiêu Thành chỉ cảm nhận được hồn phách trong nháy mắt, có phải là do trận pháp không?”

Tô Vân Thiều cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng vẫn đi theo Tần Sóc xem xét lại đồ vật mà người quá cố mang ở bên người và chiếc xe tải đã xảy ra tai nạn, nhưng không phát hiện ra điều gì, cô lại chuẩn bị đi tới địa điểm xảy ra tai nạn để xác nhận lần cuối.

Trên đường đi, Cao Nhiên hỏi Tiêu Thành: “Tại sao trước đó em không nói cho anh biết về chuyện có hồn phách xuất hiện?”

Ánh mắt Tiêu Thành ngó lung tung, không dám đối diện với Cao Nhiên, “Chuyện đó chỉ xảy ra trong giây lát, lại trong thời điểm xe bị đâm, em còn tưởng là hồn phách của mình bị đánh bay ra ngoài rồi lại nhét trở lại, bằng không thì làm sao giải thích được cảm giác nó chỉ đến trong nháy mắt?”

Cao Nhiên: “…”

Mẹ sư nhà cậu… Đúng là thằng ranh này bị phạt chép sách quá ít rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện