Vừa nghe trong món tôm hùm có ruồi bọ, tất cả khách hàng trong quán ăn khuya đều dừng động tác lại.
Khách hàng vội đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, muốn tìm ông chủ để hỏi cho ra lẽ.
Bình tĩnh nhìn lại đống tôm hùm ở trước mặt, không tìm được thứ gì, chỉ đứng một bên thờ ơ quan sát.
Đám thanh niên la hét để gây sự chú ý với thực khách, sau đó im lặng, bọn họ ngồi bắt chéo chân chờ đợi ông chủ đi tới.
Ông chủ và đầu bếp nghe được động tĩnh thì vội vàng đi tới, thấy tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Ông chủ ôn hòa nói: “Nhà bếp và đồ ăn của quán tôi đều rất sạch sẽ, có lẽ vừa rồi ruồi bọ đã vô tình bay vào?”
Đầu bếp thì nóng tính hơn, suýt chút nữa đã chỉ thẳng vào mặt đám thanh niên ăn vạ mà chửi: “Nhà bếp của chúng tôi rất sạch sẽ, không thể có ruồi bọ!”
Nhóm thanh niên một mực khẳng định ruồi bọ được tìm thấy khi bọn họ đang ăn tôm hùm.
Có người liên tục phun nước miếng, cũng có người tỏ ra ghê tởm liên tục nôn khan, làm cho những thực khách khác cũng cảm thấy tởm lợm theo, không muốn ăn nữa, Tần Giản cũng bị ảnh hưởng theo đám đông.
Ông chủ rất lo lắng, liên tục khẳng định rằng vệ sinh trong quán luôn được đảm bảo, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Đám người này cố ý tới đây gây sự, nếu thái độ của ông quá cứng rắn, trong cơn nóng giận bọn họ có thể động tay động chân khiến khách hàng bị thương, ông sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Nhưng nếu ông dùng cách miễn trả tiền cho hóa đơn này để bồi thường thì tương đương với việc thừa nhận vệ sinh trong quán không được sạch sẽ, sắp tới vừa đúng mùa BBQ và mùa tôm hùm đất, nhất định việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng, không nhanh chóng giải quyết, ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn hơn.
Tô Vân Thiều ngồi bên cạnh bàn của đám thanh niên nọ, trên mặt lộ ra sự tức giận như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng ghét.
Lúc này, sắc mặt của một thanh niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên cậu ta ôm bụng kêu đau, liên tục lăn lộn trên mặt đất.
“Gọi xe cứu thương!” Mặt ông chủ trở nên tái nhợt.
Cho dù nguyên nhân cậu bé này bị đau bụng là gì, thì chuyện xảy ra tại quán của ông, nhiều người theo dõi như vậy, thì chiếc mũ vệ sinh bẩn này nhất định không thể hất xuống đất được.
Hiện giờ, ông chủ chỉ hy vọng có thể kiểm soát được tầm ảnh hưởng của chuyện hôm nay đến mức thấp nhất, tránh để tổn thất quá lớn.
Tần Giản: “Hừ, đồ ăn vạ!”
Triệu Tình Họa: “Nhỡ đau bụng thật thì sao?”
Lôi Sơ Mạn: “Cũng trùng hợp quá nhỉ?”
Bách Tinh Thần: “Nếu trước khi đến đây đã cố tình ăn phải đồ hỏng để đau bụng thì sao, đúng là hạ vốn gốc mà.”
Cuộc thảo luận biến thành tranh luận, bởi vì thời điểm cậu nhóc kia kêu đau bụng thật sự quá trùng hợp, bốn người càng cho rằng đám lưu manh đang diễn trò để ăn vạ, cậu bé và đám thanh niên ở bàn bên cạnh đã bàn bạc với nhau từ trước rồi.
Tô Vân Thiều xoa xoa tay, “Thật đúng là……” Không phải.
Lời còn chưa dứt, một dáng người mảnh khảnh bỗng nhiên bước tới, vẻ mặt lo lắng chạy đến bên cạnh ông chủ, la lớn: “Ông chủ, ông không cần sợ, cháu và các bạn đã tận mắt nhìn thấy bọn họ lấy ruồi bọ ra từ trong túi của mình, sau đó vứt vào thức ăn!”
Nữ sinh hai mươi mấy tuổi ghét cái ác như kẻ thù, “Người ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi thì có gì đắc tội với mấy người? Còn cố ý muốn đổ oan cho quán người ta vệ sinh không sạch sẽ!”
Vốn dĩ đám thanh niên không cảm thấy gì, nhưng thấy ánh mắt của nữ sinh nọ nhìn bọn họ như đang nhìn rác rưởi, trong nháy mắt đều nổi khùng lên.
“Mày nói cái gì đấy?”
“Có chứng cứ không?”
“Đừng xen vào việc của người khác, đồ bà tám!”
Dù sao bọn họ cũng không định so đo với một nữ sinh, cho nên đám thanh niên chỉ mở miệng hăm dọa đôi ba câu, trên mặt tỏ ra hung ác và trừng mắt, chứ không có tới gần càng không động tay động chân với cô gái kia.
Tuy nhiên, nữ sinh kia cùng bạn học của mình lại không có ý định bỏ cuộc.
Trong đó có một người dường như là bạn trai của nữ sinh kia, vội vàng kéo nữ sinh ra sau lưng mình để bảo vệ cô ấy.
Nhóm sinh viên đại học đối đầu trực tiếp với đám thanh niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, hai bên tỏ thái độ giằng co, không bên nào muốn chủ động nhượng bộ, dường như chỉ cần một động tĩnh nhỏ là cả hai bên sẽ lao vào đánh nhau ngay.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, sắp chuyển từ cãi vã sang đánh nhau, thậm chí còn có khả năng sẽ dẫn đến một trận chiến đẫm máu, mặt ông chủ đã tái mét rồi.
Những khách hàng còn lại sợ bị vạ lây, lặng lẽ trốn sang một bên, còn có một vị khách đã lấy di động ra bắt đầu quay video.
Đám người Tần Giản không ngờ rằng chỉ trong một phút, tình hình lại phát triển nghiêm trong đến mức này.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng suy nghĩ cách giải quyết sao cho ôn hoà, có lẽ…… Báo cảnh sát trước? Khi bọn họ vẫn đang nghĩ ngợi, Tô Vân Thiều đã bước tới bên kia.
Dường như cô không nhận thấy được dấu hiệu đôi bên sắp đánh nhau, vòng qua vài sinh viên đại học, đi đến bên cạnh cậu bé đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất đến mức không còn sức mà lên tiếng được nữa, sau đó lật người cậu ta nằm thẳng lại.
Sự xuất hiện của một người khác khiến hai đám người đang giương cung bạt kiếm phải dừng tay lại, đồng thời cùng hướng sự chú ý tới cô gái không biết từ đâu bước tới này.
Sau đó, đi theo sau cô gái là một, hai, ba…… bốn người gồm hai cô gái và hai chàng trai chạc tuổi cô gái kia cũng bước ra.
Tần Giản: “Bị bệnh thật à?”
Bách Tinh Thần: “Sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chắc là bị bệnh thật.”
Lôi Sơ Mạn: “Tình hình này không phải viêm dạ dày cấp tính thì chắc chắn là viêm ruột thừa.”
Triệu Tình Họa nhỏ giọng nói: “Bọn ăn vạ bây giờ còn chơi lớn thế à?”
Khách hàng vội đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, muốn tìm ông chủ để hỏi cho ra lẽ.
Bình tĩnh nhìn lại đống tôm hùm ở trước mặt, không tìm được thứ gì, chỉ đứng một bên thờ ơ quan sát.
Đám thanh niên la hét để gây sự chú ý với thực khách, sau đó im lặng, bọn họ ngồi bắt chéo chân chờ đợi ông chủ đi tới.
Ông chủ và đầu bếp nghe được động tĩnh thì vội vàng đi tới, thấy tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Ông chủ ôn hòa nói: “Nhà bếp và đồ ăn của quán tôi đều rất sạch sẽ, có lẽ vừa rồi ruồi bọ đã vô tình bay vào?”
Đầu bếp thì nóng tính hơn, suýt chút nữa đã chỉ thẳng vào mặt đám thanh niên ăn vạ mà chửi: “Nhà bếp của chúng tôi rất sạch sẽ, không thể có ruồi bọ!”
Nhóm thanh niên một mực khẳng định ruồi bọ được tìm thấy khi bọn họ đang ăn tôm hùm.
Có người liên tục phun nước miếng, cũng có người tỏ ra ghê tởm liên tục nôn khan, làm cho những thực khách khác cũng cảm thấy tởm lợm theo, không muốn ăn nữa, Tần Giản cũng bị ảnh hưởng theo đám đông.
Ông chủ rất lo lắng, liên tục khẳng định rằng vệ sinh trong quán luôn được đảm bảo, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Đám người này cố ý tới đây gây sự, nếu thái độ của ông quá cứng rắn, trong cơn nóng giận bọn họ có thể động tay động chân khiến khách hàng bị thương, ông sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Nhưng nếu ông dùng cách miễn trả tiền cho hóa đơn này để bồi thường thì tương đương với việc thừa nhận vệ sinh trong quán không được sạch sẽ, sắp tới vừa đúng mùa BBQ và mùa tôm hùm đất, nhất định việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng, không nhanh chóng giải quyết, ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn hơn.
Tô Vân Thiều ngồi bên cạnh bàn của đám thanh niên nọ, trên mặt lộ ra sự tức giận như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng ghét.
Lúc này, sắc mặt của một thanh niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên cậu ta ôm bụng kêu đau, liên tục lăn lộn trên mặt đất.
“Gọi xe cứu thương!” Mặt ông chủ trở nên tái nhợt.
Cho dù nguyên nhân cậu bé này bị đau bụng là gì, thì chuyện xảy ra tại quán của ông, nhiều người theo dõi như vậy, thì chiếc mũ vệ sinh bẩn này nhất định không thể hất xuống đất được.
Hiện giờ, ông chủ chỉ hy vọng có thể kiểm soát được tầm ảnh hưởng của chuyện hôm nay đến mức thấp nhất, tránh để tổn thất quá lớn.
Tần Giản: “Hừ, đồ ăn vạ!”
Triệu Tình Họa: “Nhỡ đau bụng thật thì sao?”
Lôi Sơ Mạn: “Cũng trùng hợp quá nhỉ?”
Bách Tinh Thần: “Nếu trước khi đến đây đã cố tình ăn phải đồ hỏng để đau bụng thì sao, đúng là hạ vốn gốc mà.”
Cuộc thảo luận biến thành tranh luận, bởi vì thời điểm cậu nhóc kia kêu đau bụng thật sự quá trùng hợp, bốn người càng cho rằng đám lưu manh đang diễn trò để ăn vạ, cậu bé và đám thanh niên ở bàn bên cạnh đã bàn bạc với nhau từ trước rồi.
Tô Vân Thiều xoa xoa tay, “Thật đúng là……” Không phải.
Lời còn chưa dứt, một dáng người mảnh khảnh bỗng nhiên bước tới, vẻ mặt lo lắng chạy đến bên cạnh ông chủ, la lớn: “Ông chủ, ông không cần sợ, cháu và các bạn đã tận mắt nhìn thấy bọn họ lấy ruồi bọ ra từ trong túi của mình, sau đó vứt vào thức ăn!”
Nữ sinh hai mươi mấy tuổi ghét cái ác như kẻ thù, “Người ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi thì có gì đắc tội với mấy người? Còn cố ý muốn đổ oan cho quán người ta vệ sinh không sạch sẽ!”
Vốn dĩ đám thanh niên không cảm thấy gì, nhưng thấy ánh mắt của nữ sinh nọ nhìn bọn họ như đang nhìn rác rưởi, trong nháy mắt đều nổi khùng lên.
“Mày nói cái gì đấy?”
“Có chứng cứ không?”
“Đừng xen vào việc của người khác, đồ bà tám!”
Dù sao bọn họ cũng không định so đo với một nữ sinh, cho nên đám thanh niên chỉ mở miệng hăm dọa đôi ba câu, trên mặt tỏ ra hung ác và trừng mắt, chứ không có tới gần càng không động tay động chân với cô gái kia.
Tuy nhiên, nữ sinh kia cùng bạn học của mình lại không có ý định bỏ cuộc.
Trong đó có một người dường như là bạn trai của nữ sinh kia, vội vàng kéo nữ sinh ra sau lưng mình để bảo vệ cô ấy.
Nhóm sinh viên đại học đối đầu trực tiếp với đám thanh niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, hai bên tỏ thái độ giằng co, không bên nào muốn chủ động nhượng bộ, dường như chỉ cần một động tĩnh nhỏ là cả hai bên sẽ lao vào đánh nhau ngay.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, sắp chuyển từ cãi vã sang đánh nhau, thậm chí còn có khả năng sẽ dẫn đến một trận chiến đẫm máu, mặt ông chủ đã tái mét rồi.
Những khách hàng còn lại sợ bị vạ lây, lặng lẽ trốn sang một bên, còn có một vị khách đã lấy di động ra bắt đầu quay video.
Đám người Tần Giản không ngờ rằng chỉ trong một phút, tình hình lại phát triển nghiêm trong đến mức này.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng suy nghĩ cách giải quyết sao cho ôn hoà, có lẽ…… Báo cảnh sát trước? Khi bọn họ vẫn đang nghĩ ngợi, Tô Vân Thiều đã bước tới bên kia.
Dường như cô không nhận thấy được dấu hiệu đôi bên sắp đánh nhau, vòng qua vài sinh viên đại học, đi đến bên cạnh cậu bé đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất đến mức không còn sức mà lên tiếng được nữa, sau đó lật người cậu ta nằm thẳng lại.
Sự xuất hiện của một người khác khiến hai đám người đang giương cung bạt kiếm phải dừng tay lại, đồng thời cùng hướng sự chú ý tới cô gái không biết từ đâu bước tới này.
Sau đó, đi theo sau cô gái là một, hai, ba…… bốn người gồm hai cô gái và hai chàng trai chạc tuổi cô gái kia cũng bước ra.
Tần Giản: “Bị bệnh thật à?”
Bách Tinh Thần: “Sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chắc là bị bệnh thật.”
Lôi Sơ Mạn: “Tình hình này không phải viêm dạ dày cấp tính thì chắc chắn là viêm ruột thừa.”
Triệu Tình Họa nhỏ giọng nói: “Bọn ăn vạ bây giờ còn chơi lớn thế à?”
Danh sách chương