“Vân Vân, tới rồi.”
Một giọng nói mềm mại đã đánh thức Tô Vân Thiều đang nhắm mắt dưỡng thần, ba người lục đục xuống xe. Trước mặt bọn họ là một căn biệt thự bằng gỗ ba tầng, mặt tiền hướng về phía nam, góc Đông Nam trồng một cây lựu tươi tốt, bên dưới tán cây còn có xích đu, góc Tây Nam trồng đủ các loại hoa.
Nhìn thấy Tô Vân Thiều vẫn luôn ngắm nhìn những bông hoa kia, dáng vẻ như rất yêu thích, bà Tô bèn cười nói: “Mẹ cũng chẳng có sở thích nào đặc biệt, ngày thường đều trồng hoa ở nơi này. Vân Vân! Con thích loại hoa nào?”
Tô Vân Thiều: “Hoa đồng tiền.” (1)
(1): nguyên bản là: 有钱花 - có tiền để tiêu, đồng thời từ “花”cũng có nghĩa là bông hoa.
Bà Tô: ??? Hoa gì cơ, con lặp lại lần nữa đi? Ông Tô cũng không cảm thấy khinh thường cô con gái rời xa nhà mười bảy năm, trong mắt chỉ có mỗi tiền, ngược lại ông càng cảm thấy áy náy: “Là ba mẹ không tốt, quên không cho con tiền.”
Lúc này, Tô Vân Thiều mới kịp nhớ ra bản thân vì lo ngắm hoa mà lỡ mồm nói ra điều gì đó.
“Không cần cho con chuyển tiền, con thiếu lộc.”
Bà Tô: ???
Ông hoài nghi gần đây bản thân mình quá bận rộn, không bắt kịp thời đại, vậy nên mới không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái! Theo lẽ thường mà nói, lộc có nghĩa là tiền, vậy thiếu lộc chắc là thiếu tiền rồi.
Nhưng bà Tô vẫn cảm thấy không hiểu: “Vân Vân, nếu con đang thiếu tiền, tại sao lại không cho ba con chuyển tiền cho con?”
Tô Vân Thiều giải thích: “Theo cách nói về số mệnh, sẽ có năm nhược điểm và ba khuyết điểm. Con nói con thiếu lộc có nghĩa là đời này của con đã định trước sẽ không thể có quá nhiều tiền tài, nếu như con có quá nhiều tiền thì rất dễ xảy ra chuyện.”
Hai vợ chồng nghe thấy liền sửng sốt, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao cô con gái còn rất trẻ tuổi của bọn họ lại tin vào những chuyện như thế.
Nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến người trong nhà, thà rằng tin là có còn hơn là không tin để rồi phạm vào kiêng kỵ.
Đầu óc của ông Tô rất nhanh nhạy: “Vậy ba đưa thẻ ngân hàng của mình cho con, làm như vậy cũng không tính là đưa tiền của con, phải không?”
“Không được.” Tô Vân Thiều vừa nghe liền biết ông Tô muốn ăn gian, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mặc dù thiếu lộc không thể có nhiều tiền, nhưng vẫn có thể giữ được số tiền nhỏ.”
Bà Tô: “Số tiền nhỏ là bao nhiêu?”
Ông Tô: “Giới hạn tối đa của số tiền đó là bao nhiêu?”
Tô Vân Thiều: “……” Không hổ là cặp vợ chồng đã chung sống hơn hai mươi năm, quả thực rất ăn ý.
“Năm chữ số.”
Vừa dứt lời hai vợ chồng ông bà Tô liền chuyển ngay số tiền 99999 cho cô. Sau khi nhận được số tiền mà ông Tô gửi, cô liền chuyển lại số tiền mà bà Tô vừa chuyển cho cô.
“Lần sau con sẽ nhận tiền của mẹ.”
Bà Tô mẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ phải mua thứ gì đó bồi thường cho con gái mới được.
Lúc nói chuyện, cả ba người đã đi vào bên trong biệt thự.
Trang hoàng cùng thiết kế đều rất tầm thường. Trong phòng cũng không có quá nhiều đồ vật trang trí và những món đồ này cũng không tuân theo bất kỳ một trận pháp phong thuỷ nào —— nhà họ Tô không tin vào phong thuỷ.
Ông Tô xách theo va li còn bà Tô thì đi trước dẫn đường. Cuối cùng bà đẩy cửa của một căn phòng: “Vân Vân, đây là phòng của con.”
Căn phòng được sắp xếp một cách tỉ mỉ theo phong cách mà những nữ sinh đang ưa chuộng, hoạ tiết của giấy dán tường là những bông hoa nhỏ xinh, trên bàn học bày những cây bonsai mini đáng yêu, bên cửa sổ còn kê một chiếc ghế sô pha thoải mái.
Bà Tô: “Hết đi xe thì lại ngồi máy bay, chắc con cũng mệt rồi nhỉ? Vân Vân, con nghỉ ngơi một lát đi. Húc Dương và Y Y vẫn còn đang ở trường, chờ đến tối bọn nó trở về, mẹ sẽ giới thiệu cho mấy đứa làm quen.”
Sau khi hai vợ chồng buông hành lý rời đi, Tô Vân Thiều nhìn về phía cây xanh được đặt trên bàn học. Chậu thực vật mọng nước màu hồng nhạt tựa như một bông hoa sen đang nở. Phiến lá căng mọng đáng yêu lại tản ra một luồng khí màu đen mà người khác khó có thể nhìn thấy.
Loại khí này được gọi là âm khí, nếu người sống gặp phải, nhẹ thì đau đầu nhức óc, tinh thần uể oải, nặng thì bệnh tật quấn thân, thậm chí còn mất mạng.
Nó giống với âm khí mà Tô Vân Thiều đã nhìn thấy ở trong hoa viên khi mới vừa xuống xe. Người không nhìn thấy âm khí sẽ cảm thấy nơi này có chút lạnh, người nhạy cảm sẽ cảm thấy không thoải mái, còn ở trong mắt của thiên sư, từng đợt âm khí nhè nhẹ gần như bao phủ một nửa khu vườn ở trong sân này.
Hoa viên là nơi mẹ Tô thường xuyên lui tới, cho nên cô đã nghĩ rằng người mà đối phương đang muốn nhằm vào chính là mẹ Tô, không nghĩ tới cây xanh trong phòng của cô cũng có âm khí.
Dám làm càn trước mặt cô, vậy cũng đừng trách cô ra tay độc ác! Ánh mắt của Tô Vân Thiều trở nên lạnh lùng, một tay bóp tan luồng âm khí kia, sau đó đeo ba lô đi xuống dưới lầu.
Mà trong phòng khách, bà Tô đang giúp ông Tô thắt cà vạt. Tô Vân Thiều nói với bọn họ: “Ba, mẹ, con muốn đi ra ngoài mua chút đồ.”
Bà Tô: “Con có muốn mẹ đi cùng con không?”
“Không cần, con gọi taxi là được rồi.” Thứ mà Tô Vân Thiều muốn mua chính là chu sa và giấy bùa, sao cô dám mang theo mẹ Tô cùng đi chứ?
Vừa nghe cô nói vậy, bà Tô đành nuốt lại câu nói “Để mẹ bảo ba đưa con đi” vào bụng. Nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, bà Tô thở dài nói: “Đứa nhỏ này có chút lạnh nhạt.”
Nhưng ông Tô lại cảm thấy việc này chẳng có gì bất thường. Nếu Tô Vân Thiều chấp nhận mọi thứ quá nhanh, ngược lại sẽ khiến cho ông cảm thấy không thích hợp.
Một giọng nói mềm mại đã đánh thức Tô Vân Thiều đang nhắm mắt dưỡng thần, ba người lục đục xuống xe. Trước mặt bọn họ là một căn biệt thự bằng gỗ ba tầng, mặt tiền hướng về phía nam, góc Đông Nam trồng một cây lựu tươi tốt, bên dưới tán cây còn có xích đu, góc Tây Nam trồng đủ các loại hoa.
Nhìn thấy Tô Vân Thiều vẫn luôn ngắm nhìn những bông hoa kia, dáng vẻ như rất yêu thích, bà Tô bèn cười nói: “Mẹ cũng chẳng có sở thích nào đặc biệt, ngày thường đều trồng hoa ở nơi này. Vân Vân! Con thích loại hoa nào?”
Tô Vân Thiều: “Hoa đồng tiền.” (1)
(1): nguyên bản là: 有钱花 - có tiền để tiêu, đồng thời từ “花”cũng có nghĩa là bông hoa.
Bà Tô: ??? Hoa gì cơ, con lặp lại lần nữa đi? Ông Tô cũng không cảm thấy khinh thường cô con gái rời xa nhà mười bảy năm, trong mắt chỉ có mỗi tiền, ngược lại ông càng cảm thấy áy náy: “Là ba mẹ không tốt, quên không cho con tiền.”
Lúc này, Tô Vân Thiều mới kịp nhớ ra bản thân vì lo ngắm hoa mà lỡ mồm nói ra điều gì đó.
“Không cần cho con chuyển tiền, con thiếu lộc.”
Bà Tô: ???
Ông hoài nghi gần đây bản thân mình quá bận rộn, không bắt kịp thời đại, vậy nên mới không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái! Theo lẽ thường mà nói, lộc có nghĩa là tiền, vậy thiếu lộc chắc là thiếu tiền rồi.
Nhưng bà Tô vẫn cảm thấy không hiểu: “Vân Vân, nếu con đang thiếu tiền, tại sao lại không cho ba con chuyển tiền cho con?”
Tô Vân Thiều giải thích: “Theo cách nói về số mệnh, sẽ có năm nhược điểm và ba khuyết điểm. Con nói con thiếu lộc có nghĩa là đời này của con đã định trước sẽ không thể có quá nhiều tiền tài, nếu như con có quá nhiều tiền thì rất dễ xảy ra chuyện.”
Hai vợ chồng nghe thấy liền sửng sốt, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao cô con gái còn rất trẻ tuổi của bọn họ lại tin vào những chuyện như thế.
Nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến người trong nhà, thà rằng tin là có còn hơn là không tin để rồi phạm vào kiêng kỵ.
Đầu óc của ông Tô rất nhanh nhạy: “Vậy ba đưa thẻ ngân hàng của mình cho con, làm như vậy cũng không tính là đưa tiền của con, phải không?”
“Không được.” Tô Vân Thiều vừa nghe liền biết ông Tô muốn ăn gian, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mặc dù thiếu lộc không thể có nhiều tiền, nhưng vẫn có thể giữ được số tiền nhỏ.”
Bà Tô: “Số tiền nhỏ là bao nhiêu?”
Ông Tô: “Giới hạn tối đa của số tiền đó là bao nhiêu?”
Tô Vân Thiều: “……” Không hổ là cặp vợ chồng đã chung sống hơn hai mươi năm, quả thực rất ăn ý.
“Năm chữ số.”
Vừa dứt lời hai vợ chồng ông bà Tô liền chuyển ngay số tiền 99999 cho cô. Sau khi nhận được số tiền mà ông Tô gửi, cô liền chuyển lại số tiền mà bà Tô vừa chuyển cho cô.
“Lần sau con sẽ nhận tiền của mẹ.”
Bà Tô mẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ phải mua thứ gì đó bồi thường cho con gái mới được.
Lúc nói chuyện, cả ba người đã đi vào bên trong biệt thự.
Trang hoàng cùng thiết kế đều rất tầm thường. Trong phòng cũng không có quá nhiều đồ vật trang trí và những món đồ này cũng không tuân theo bất kỳ một trận pháp phong thuỷ nào —— nhà họ Tô không tin vào phong thuỷ.
Ông Tô xách theo va li còn bà Tô thì đi trước dẫn đường. Cuối cùng bà đẩy cửa của một căn phòng: “Vân Vân, đây là phòng của con.”
Căn phòng được sắp xếp một cách tỉ mỉ theo phong cách mà những nữ sinh đang ưa chuộng, hoạ tiết của giấy dán tường là những bông hoa nhỏ xinh, trên bàn học bày những cây bonsai mini đáng yêu, bên cửa sổ còn kê một chiếc ghế sô pha thoải mái.
Bà Tô: “Hết đi xe thì lại ngồi máy bay, chắc con cũng mệt rồi nhỉ? Vân Vân, con nghỉ ngơi một lát đi. Húc Dương và Y Y vẫn còn đang ở trường, chờ đến tối bọn nó trở về, mẹ sẽ giới thiệu cho mấy đứa làm quen.”
Sau khi hai vợ chồng buông hành lý rời đi, Tô Vân Thiều nhìn về phía cây xanh được đặt trên bàn học. Chậu thực vật mọng nước màu hồng nhạt tựa như một bông hoa sen đang nở. Phiến lá căng mọng đáng yêu lại tản ra một luồng khí màu đen mà người khác khó có thể nhìn thấy.
Loại khí này được gọi là âm khí, nếu người sống gặp phải, nhẹ thì đau đầu nhức óc, tinh thần uể oải, nặng thì bệnh tật quấn thân, thậm chí còn mất mạng.
Nó giống với âm khí mà Tô Vân Thiều đã nhìn thấy ở trong hoa viên khi mới vừa xuống xe. Người không nhìn thấy âm khí sẽ cảm thấy nơi này có chút lạnh, người nhạy cảm sẽ cảm thấy không thoải mái, còn ở trong mắt của thiên sư, từng đợt âm khí nhè nhẹ gần như bao phủ một nửa khu vườn ở trong sân này.
Hoa viên là nơi mẹ Tô thường xuyên lui tới, cho nên cô đã nghĩ rằng người mà đối phương đang muốn nhằm vào chính là mẹ Tô, không nghĩ tới cây xanh trong phòng của cô cũng có âm khí.
Dám làm càn trước mặt cô, vậy cũng đừng trách cô ra tay độc ác! Ánh mắt của Tô Vân Thiều trở nên lạnh lùng, một tay bóp tan luồng âm khí kia, sau đó đeo ba lô đi xuống dưới lầu.
Mà trong phòng khách, bà Tô đang giúp ông Tô thắt cà vạt. Tô Vân Thiều nói với bọn họ: “Ba, mẹ, con muốn đi ra ngoài mua chút đồ.”
Bà Tô: “Con có muốn mẹ đi cùng con không?”
“Không cần, con gọi taxi là được rồi.” Thứ mà Tô Vân Thiều muốn mua chính là chu sa và giấy bùa, sao cô dám mang theo mẹ Tô cùng đi chứ?
Vừa nghe cô nói vậy, bà Tô đành nuốt lại câu nói “Để mẹ bảo ba đưa con đi” vào bụng. Nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, bà Tô thở dài nói: “Đứa nhỏ này có chút lạnh nhạt.”
Nhưng ông Tô lại cảm thấy việc này chẳng có gì bất thường. Nếu Tô Vân Thiều chấp nhận mọi thứ quá nhanh, ngược lại sẽ khiến cho ông cảm thấy không thích hợp.
Danh sách chương