Tối hôm đó, quảng thông tiêu cục Lâu Chiêu Dương tổ chức tiệc mừng Lâu đại nương thọ sáu mươi hai tuổi, mời tất cả thân hữu cùng tiêu sư tiến đến yến ẩm, Hình Bất Quy hỏi Hình Vũ có đi không, Hình Vũ nghĩ những kia tiêu sư đều là những kẽ thô bạo hung mãnh, đao tiên chùy phủ không rời tay, sinh lòng sợ hãi lắc đầu, Hình Bất Quy đành đi một mình.

Hình Vũ ở lại trong phòng, Tiết đại nương dạy đàn bên ngoài trở về, ở ngoài sân thét chói tai.

“Vũ nhi ngươi mau tới, có xà a!!!”

Hình Vũ vội vàng lao tới, bước lên thềm đá thế nào lại ngã, bất quá hắn đã thấy Tiết đại nương ngồi mềm nhũn xuống thềm, cách đại nương vài bước có một con tiểu xà miệng phun phì phì, vội vã đứng lên, đỡ Tiết đại nương đướng dậy.

“A… A…. hẳn là độc xà…..”  Tiết đại nương run run chỉ vào.

Tiểu xà với con ngươi thật đẹp, đầu hình tam giác chính là chứa kịch độc, hôm nay là trời thu, loài xà sắp ngủ đông, cần đi khắp nơi kiếm ăn, bởi vậy lúc này đặc biệt tấn công người, Tiết đại nương biết rõ điểm ấy, mới vội vã hô hoán gọi Hình Vũ tới.

Thân thể Hình Vũ kì dị, chính là cũng không sợ xà hay bò cạp, chỉ cần lại gần hắn, liền ruồi muỗi côn trùng cũng sẽ không có thấy, thân thể của hắn tựa hồ có công năng dùng làm huân hương đuổi côn trùng (=.=!)(Đông Huyền: vì em nó còn độc hơn mấy con kia chăng?). Hình Bất Quy minh bạch điểm này của nghĩa tử, có khi ban đêm mùa hè muốn trong nội viện hóng mát, nhất định phải là Hình Vũ ở bên người, sẽ không sợ bị muỗi cắn, cũng không có trùng xà âm thầm trong bụi cỏ nhào ra cắn người.

Hình Vũ ngồi xổm xuống, cùng độc xà vẻn vẹn cách một bước, con xà kia không ngừng thè lưỡi, khứu giác nhạy cảm làm cho nó nghe thấy mùi thơm đặt biệt trên người Hình Vũ, đương nhiên kiêng kị, cúi đầu muốn tháo chuồn đi, liền bị Hình Vũ bắt lại, vốn định tùy tiện ném đi, lại sợ con xà này sẽ ở bên ngoài lại cắn phải cha hắn, cho nên mới dứt khoát cầm tảng đá đem đầu rắn đánh nát. (Đông Huyền: *đau lòng* ôi con rắn, loài vật tôi yêu…)

Tiết đại nương kinh hồn không định, Hình Vũ xử lý hảo con xà, đỡ đại nương ngồi xong, đại nương nhìn cái trán hắn đỏ, thật sự là không vừa lòng.

“Vũ nhi ngươi thường thường hội té nhào, như thế nào thành vậy? Đi đường phải chú ý, ngươi suốt ngày ngã, đại nương nhìn đau lòng.”

Hình Vũ khẽ mỉm cười, không cách nào giải thích, Hình Bất Quy là người luyện võ nghe thấy được mùi thơm trên người hắn đều đầu choáng váng, huống chi mùi thơm phát ra tại đan điền trong cơ thể hắn? Tuy nói trước mắt trong cơ thể độc tính bị hảo hảo áp chế, có thể ngẫu nhiên tại lúc hắn nóng vội, một tia độc tính chui vào tâm mạch xông lên não bộ, làm hắn mất đi cân bằng mà té ngã.

Tiết đại nương thấy hắn bộ dáng cúi cúi, cũng không nói, ngược lại hiếu kỳ chạm nhẹ tiểu xà, lại không thấy Hình Bất Quy đi ra dò xét, mới hỏi Hình Bất Quy đi đâu.

Hình Vũ chỉa chỉa hướng Tiêu cục, ý là cha đi tiêu cục.

“Đúng rồi, ngày hôm nay phân muội gọi ta đi tham gia tiệc rượu, ai, ta thường ra vào nơi bướm hoa để gẩy tỳ bà, xuất hiện ở trước mặt thân thích, chẳng phải cho phân muội mất mặt?”  Tiết đại nương nói, chính là chỉ Lâu đại nương.

Hình Vũ vội vàng lung lay tay của nàng, đầu cũng lắc qua lắc lại.

Đại nương là người rất tốt, sẽ không làm cho người ta mất mặt, ta rất mến đại nương.

Tiết đại nương biết rõ tiểu tử kia tâm tư đơn thuần, trong nội tâm đang nghĩ cái gì, trong mắt biểu hiện ra cái gì, đoán ra ý nghĩ của hắn, cười nhẹ, thực sự tránh không được lại thở dài một hơi.

“Ngươi là đứa trẻ chân chất đáng yêu, nếu có thể nói chuyện hẳn là tốt biết mấy. Cũng may mắn cho người là cha ngươi đau ngươi, không có cam lòng đẩy ngươi đi, không giống đại nương ta khi còn bé nhà nghèo, bị bán vào đàn hát trong thanh lâu, tới bây giờ cũng chưa có nơi nương tựa. Ai, phân muội lại tốt mạng, được gả cho người trong sạch, lại có đứa con hiếu thuận……” Nàng vừa nói vừa chấm nước mắt.

Đừng khóc. Hình Vũ tiếp tục dao động tay đại nương muốn an ủi nàng, bất quá nghe được đối phương nói cha đau hắn, đáy lòng cũng mừng thầm, trong tâm lại có dòng chảy ấm áp.

Tiết đại nương lại nói: “……Ta năm xưa lúc còn trẻ lại lãng phí tuổi xuân, tuy trung niên cũng còn chút hương phấn nhưng thực sự tuổi già là sắc suy, ngay cả nông hộ tầm thường đều gả không được…… Hôm nay ta nghe nói Thái Bình cô nương ở An Khang lâu a……”

Hình Vũ khẽ giật mình, bởi vì An Khang lâu là thanh lâu, Thái Bình chính là cô nương Hình Bất Quy mỗi lần chuyển hàng trở về sẽ đi tìm, Hình Vũ vụng trộm nhìn qua nàng, thanh tú bình thường, vị phong trần cũng không bằng các cô nương còn lại trong lầu, cái này có thể chính là nguyên nhân Hình Bất Quy mới tìm nàng.

Tiết đại nương nói tiếp: “….. Bị một đại phú gia trong thành coi trọng, muốn rước về làm tiểu thiếp. Thái Bình vụng trộm đã nói với ta, nàng thích cha ngươi, đáng tiếc cha ngươi công việc bất định, khả năng vong mạng lại không biết khi nào xảy ra….”

Hình vũ đỏ bừng lên mặt, tức giận. Cha công phu cao cường, không có ai là địch thủ của hắn, không có khả năng vong mạng!

Tiết đại nương cũng không chú ý tới Hình Vũ đang tức giận, còn nói: “Thái Bình không dám khuyên cha ngươi từ bỏ công việc, cha ngươi cũng không có ý này…… Ai…… Nàng nói với ta để ta nói với cha ngươi, ngày mai, tất cả quá khứ cũng sẽ qua đi, để cha ngươi đi tìm người khác thân mật…..”

Ân. Hình Vũ rủ mi.

Tất cả mọi người không ai biết cha thật là tốt, cha nếu hảo hảo tu chỉnh, nhất định là người rất anh tuấn, còn có, cha luyện đao sắc bén khiếp người, uy phong không ai so đo. Hừ, làm Tiêu sư có cái gì không tốt? Tuy không thường ở nhà, chính là mỗi lần trở về, đều đặc biệt quan tâm thân thể hắn, cha là kẻ có tâm ngoài lạnh trong nóng a.

Cho nên, chỉ có hắn hiểu Hình Bất Quy, người khác không hiểu, mà cũng không đến đoạt cha, hắn đã nghĩ hai cha con sẽ vĩnh viễn sống tại này tiểu viện nhỏ này, không cần có ngoại nhân phải đến nói ra nói vào.

Ích kỷ? Hình Vũ lại tự hỏi, chính là, hắn như vậy đích thị là ích kỉ, nếu như cha tương lai thay đổi chủ ý, thật muốn lấy vợ, như vậy, hắn sẽ ngoan ngoãn gọi nữ nhân khác là nương, chỉ cần nàng có thể làm cho mình đi theo cha suốt đời.

Rất nhiều việc vụng trộm giấu kín trong lòng, dù thế nào hắn cũng là kẻ câm, sẽ không ai biết hắn chôn trong lòng bí mật nho nhỏ này. (Đông Huyền: em đâu có câm!)

Thọ yến, Hình Bất Quy cùng một tiêu sư ngồi phía trên cùng một chỗ, mọi người ngà ngà say lại đem chuyện gian hồ ra trò chuyện, có người nói, bốn năm trước tại Tử La sơn, Hoàn Đan môn có đồn tiếng xấu, bị “võ lâm minh” hiệu triệu nhân lực đến san bằng, lúc ấy dược nhân Hoàn Đan môn vừa luyện được là Mỵ Cổ,Dược Thú cùng Chậm Độc đều đào tẩu, lúc sau Mỵ Cổ không ngờ xuất thế, như thế nào lại tại Tử La sơn ẩn hiện.

Hình Bất Quy nghe đến đó, nhịn không được hồi tưởng lại bốn năm trước tại Tử La sơn gặp được Hình Vũ, Hình Vũ vận khí tốt, thoát khỏi được việc giết chóc, cũng không biết Mỵ Cổ, Dược Thú cùng Chậm Độc là như thế nào thoát được, chẳng lẽ tai họa thật có thể sống ngàn năm? “Mấy tháng trước không phải nghe nói “võ lâm minh” tân nhậm minh chủ Yến Tàn Phong suất lĩnh các đại môn phái lên núi áp chế, muốn bắt lại Mỵ Cổ, cuối cùng lại sát vũ mà về?” có người hỏi.

“Yến Tàn Phong kiếm thuật t

uyệt diệu, lại trúng tiện chiêu của Hoàn Đan môn, chưa lên được núi đã bị giam lại, mấy người tài ba trong các đại môn phái cũng đã bó tay chịu trói, tựa hồ như là trúng độc, sau đó tuy được phóng thích, cũng không dám nói thêm chuyện này, thực là kỳ quái.”  có người đáp.

“Chẳng lẽ chỉ dựa vào năng lực Mỵ Cổ có thể chống lại cả võ lâm?”

“Hoàn Đan môn vốn dụng độc, cho dù võ công có cao đến đâu, nếu trúng loại độc vô sắc vô thái đó, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Yến Tàn Phong trốn được, đại thế đã mất, Yến Tàn Phong từ bỏ chức vị minh chủ võ lâm, trở lại là Yến Tàn Phong, Mỵ Cổ từ đó cũng tiêu âm biệt tích……” (Đông Huyền: Nếu ta không nhầm thì đây là couple trongThiên hạ tuyệt chi Mỵ Cổ á ~~~ theo văn án thì có vẻ là thế…)

“Thật sự là kỳ quái a…… Truyền thuyết Mỵ Cổ mỹ sắc khuynh thành, dụng mê hoặc quân vương mà được sinh, lại không thấy hắn xuất hiện ở đế đô, hoặc là biên cương nước khác, hay trong nội cung của nước nào, chẳng lẽ là chết?”

“Người ta nói hồng nhan họa thủy, như vậy đúng là yêu nghiệt xuất thế, vong quốc loạn thế như vậy sẽ đến, chết cũng tốt.”

“Bất quá, một Mỵ Cổ lợi hại như vậy, nguiờ gọi là Chậm Độc, chẳng phải càng thêm đáng sợ?” một tiêu sư thấp giọng phóng tới hỏi.

Tất cả mọi người cùng lúc hít vào một hơi, nâng lên một bát rượu, sau lưng lông tơ dựng lên, giống như quỷ ma đang rình bên cạnh.

Đúng vậy, truyền thuyết Chậm điểu Xích Mục lục vũ (là lông màu lục??? độc đáo!), khi tắm có thể lan độc vào nước, độc tính kịch liệt có thể làm cho người trong nháy mắt vỡ đầu mà chết, đáng sợ nhất chính là vũ mao của nó, đem vũ mao nhẹ lướt qua rượu tiếp xúc hóa thành rượu độc, uống phải liền mất mạng, độc điểu như vậy mệnh danh, có thể cùng kẻ xuất hiện trên nhân gian này đồng dạng, gặp người giết người, gặp quỷ thí quỷ.

“Cái này bốn năm nay chưa từng nghe nói có động tĩnh gì, nói không chừng cũng đã chết, nếu không, Mỵ Cổ không lâu xuất hiện ở Tử La sơn, Chậm Độc nghe được tin tức, hẳn là cũng sẽ trở về…..” Có người suy đoán.

“Còn nghe là…… ”có một vị tay gõ cách cách xuống mặt bàn  nói:  “Bốn năm trước Thục trung Huyền Đao môn chủ Cao Xuân Minh bị Chậm Độc hạ độc, thiếu chút nữa võ công mất hết, cho nên lúc ấy “võ lâm minh” tấn công Hoàn Đan môn, là do Huyền Đao môn nhị đệ tử Lam Mẫn thay mặt, Lam Mẫn cũng thiếu chút nữa chết ở trên Tử La sơn…..”

Nghe được danh tự quen thuộc, Hình Bất Quy đang cặm cụi cúi đầu ống rượu cũng ngẩn lên.

“Chậm Độc đã từng đến Huyền Đao môn ám hại môn chủ?” Đây là câu nói đầu tiên của Hình Bất Quy khi tham gia tiệc rượu tối nay, trong lời nói ẩn ẩn ngậm tức giận.

Những tiêu sư khác thấy hắn mở miệng cũng kinh ngạc, bởi vì trong tiêu cục Hình Bất Quy gần đây càng ít nói, hôm nay mở miệng nói, thực bất bình thường.

Hình Bất Quy nhìn mấy kẻ ngồi cùng bàn đều trợn mắt há hốc mồm, đợi trong chốc lát, lại hỏi: “Bốn năm trước Lam Mẫn thống lĩnh đệ tử Huyền Đao môn tấn công Tử La sơn, là vì môn chủ trúng độc?”

Lúc này giọng đã không kiên nhẫn, nhíu sâu mày lại, đôi mắt ngà ngà say có chút mông lung, đã có chút dữ tợn.

Mấy kẻ ở đây bắt gặp phải khí thế của hắn giật mình, ấp úng đáp: “Ta…. ta… ta, ta có thân thích từ Thục trung đến, cùng Huyền Đao môn có chút giao tình…… Nghe nói, đều là nghe nói……”

“Chậm Độc a……” Hình Bất Quy lung lay cái chén đã hết rượu, trầm mặc. (là nghĩa tử nhà anh đó ~~~)

Kẻ kia đụng phải sát khí nặng nề, chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, ta nghe thân thích còn nói, nghĩa nữ của Huyền Đao môn chủ cùng nhị đệ tử Lam Mẫn đã định hôn, ngày đại hôn cũng rất gần, sẽ tổ chức tiệc linh đình,  mời người trong võ lâm đến tham dự, thân thích ta cũng gọi ta đi xem cái náo nhiệt đó”

Vừa dứt lời, chén rượu trong tay Hình Bất Quy cầm không vững, rớt xuống dưới mặt đất, giầy vải của hắn đều bị ướt, kẻ kia tay lập tức che miệng, mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều hai mặt nhìn nhau.

Đêm nay Hình Bất Quy có phần không bình thường a, những kẻ thông minh đều đoán được, Huyền Đao môn là nguyên nhân hắn thất thố như vậy, vì vậy đối với kẻ kia nháy mắt, muốn hắn đừng có lại nói tiếp, người nọ hiểu ý, giả vờ mình có việc mà lui đi.

Hình Bất Quy ngưng trọng một hồi lâu, thở dài một hơi, đứng dậy, cũng không cùng Lâu Chiêu Dương chào hỏi, cước bộ say lảo đảo rời khỏi tiêu cục, sắc trời đã muộn, phố dài đêm thu thưa thớt không người, so với trong tiêu cục đại tiệc linh đình, ra ngoài thực cô đơn.

Đi trên còn đường dài lát đá xanh, âm thanh lộp độp, tiếng vọng trầm trầm như mưa rơi đánh trúng đồ chơi lúc lắc, có vẻ tâm tình hắn lúc này thật thê lương, vòng qua khách điếm gần đó, bên trong có bán rượu, hắn mua hai vò lớn rồi trở lại sân nhà mình.

Hình Vũ không ngủ là đang chờ hắn, thấy hắn mùi rượu bốn phía, xem ra rượu đã uống đến không ít, lại thấy hai đại vò rượu hắn mang trở về, cau mày khó hiểu, bộ dáng có tâm sự, cũng không tỏ vẻ gì, giúp hắn thoát khỏi ngoại bào, treo lên, còn vào bếp tìm lạc rang cho hắn nhắm rượu.

Hình Bất Quy cầm cái chén lớn, rót một chén liền cạn hết một, rượu vào tâm thức càng say, mắt hắn say lờ đờ mông lung, phát hiện Hình Vũ bên cạnh cũng nhìn hắn, cặp mắt kia dưới ánh nến phản chiếu hỏa quang như tinh tú, khi thì lại như đom đóm chớp sáng nhấp nháy lung linh.

“Kỳ quái…… Vũ nhi…… Ngươi đến đây bốn năm đi……” Hình Bất Quy híp đôi mắt hồng hồng, cao thấp kiểm tra nghĩa tử: “…..Như thế nào…… cũng không có cao lên……”

Hắn lại nhìn nhìn, nghĩa tử hắn lúc gặp đến nay vẫn đồng dạng, chỉ như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, thân hình có da thịt chút ít, tăng thêm phong tình đáng yêu, nhưng cái đầu vẫn không cao, rất không bình thường.

“…… Bởi vì đi theo ta…… thực gian khổ?” Hắn thấp giọng hỏi.

Hình Vũ nhanh chóng lắc đầu, chỉ sợ đối phương hiểu lầm.

Không phải, không phải, cha, ta đi theo cha, chưa từng nếm qua khổ, cũng chưa từng bị lạnh, chỉ là bởi vì thể chất đặc dị, độc tính đè nén nên không thể cao, mới duy trì hình hài như thế này.

Hình Bất Quy thấy hắn bộ dáng sốt ruột muốn giải thích, thật thú vị, vì vậy sờ sờ mặt hắn, có chút thịt, hẳn không phải là chưa ăn no.

( Tàn: Ảnh nghĩ gì vậy cà…? sao lại sờ mặt thấy có thịt là nghĩ là ăn no…)

Đặt vò rượu xuống, Hình Bất Quy còn nói: “ Vũ nhi, ta biết ngươi…… từng sống trong Hoàn Đan môn……”

Hình Vũ giật mình, trải qua bốn năm, Hoàn Đan môn ba chữ kia bên tai hắn lại được nghe, thậm chí có chút ít lạ lẫm, bất quá, phụ thân đã hỏi, hắn vẫn gật đầu.

“…… Ngươi gặp qua Chậm Độc?”  Lúc hỏi đến đây thì mùi rượu nồng đặc hơn, âm điệu lại trỗi dậy nghiêm khắc.

Hình Vũ chấn động thật mạnh, Chậm Độc hai chữ như là hai quả trường châm, cứ như vậy, không có báo động tiến cắm vào ngực hắn, làm cho sắc mặt hắn đều trắng bệch không còn chút máu.

Chậm Độc, thế gian cực kỳ độc, Hình Vũ từng nghe sư phụ ở Hoàn Đan môn nói như vậy, dùng bản thân tự nuôi dưỡng kịch độc, nâng thủ hạ thủ có thể chỉ dẫn thế nhân đến hoàng tuyền, nhưng một cái giá lớn là, từ ấy về sau cô độc, không thể cùng người quá mức thân cận.

Phụ thân vì sao hỏi?

“Ân sư của ta bốn năm trước nghe nói bị Chậm Độc làm hại…… Ngươi nói…… Trước đêm Hoàn Đan môn bị san bằng…… Chậm Độc thật sự đến Thục quốc hại người?”  nói xong hai câu, biểu hiện Hình Bất Quy trở nên hung tàn, chằm chằm vào Hình Vũ.

Lắc đầu, mãnh liệt lắc đầu, không phải, Chậm Độc luôn luôn còn chưa phải là Chậm Độc, làm sao có thể hại người?

“…… Không phải Chậm Độc làm hại?”  Hình Bất Quy gặp Hình Vũ một bộ dáng ủy khuất, nghĩ là chính mình biểu tình tức giận lại làm hắn giật mình, tự giác thu khí, bình ổn ngữ khí mà hỏi.

Không đúng không đúng, thật không phải!  Đầu Hình Vũ hiện giờ đồng dạng như cái trống bỏi, lắc qua lắc lại liên tục.

“Ngươi có thể bảo chứng?” Hình Bất Quy lại hỏi.

Ta có thể bảo chứng! Hình Vũ lúc này gật đầu mạnh mẽ, cảm thấy lực lần thứ nhất không đủ, lại dùng lực mạnh hơn ba bốn lần mà gật.

Hình Bất Quy thấy hắn vì gật đầu mạnh quá  đến nỗi khí lực đều ngưng trệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ ửng, có vẻ chính là chân tình, đành phải cười khổ.

“ Trong Hoàn Đan môn …… Đầy đủ tà ác…… Như thế nào nuôi ra Vũ nhi ngươi lại là bán ngốc tử…… Chậm Độc có một độc danh…… Luôn tàn hại nhiều người…… Năm đó ngươi tuổi còn nhỏ…… Làm sao thể thấy……”

Không phải như thế, phụ thân, Rượu độc hắn, ta……

Hình Vũ có rất nhiều lời trong đầu muốn cùng hắn giải thích, chính là, lời nói đến cổ họng rồi lại bức không được, hắn gấp đến độ nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.

Hình Bất Quy không có chú ý tới loại tâm trạng bất đắc dĩ của nghĩa tử, chỉ là trong nội tâm buồn bực lại hạ xuống, nhìn cái vọ rượu đầu đã bị hắn uống đến tám phần, hắn nâng bình ngửa đầu rót, rượu như suối chảy vào miệng, không kịp nuốt vào cổ liền chảy uống hai bên, ướt hết quần áo, chỉ một thoáng tràn đầy thuần lao chi vị.

Cha tựa hồ tâm tình không tốt. Hình Vũ trong nội tâm nghĩ.

Mùi rượu xông lên, cả đầu óc chìm trong mông lung, Hình Bất Quy mãnh liệt hướng đầu lên bàn mà gục xuống, Hình Vũ lo lắng hắn uống quá nhiều, tổn hại đến thân thể, đến gần lay hắn.

Cha, cha, uống rượu say rồi, lên gường đi ngủ đi.

Hình Bất Quy còn không có say đến tận cùng, chỉ là buồn mới hận cũ trong tối nay dâng lên, làm hắn thất thố. Cảm giác được vội vàng của Hình Vũ, hắn một tay vịn mép bàn lại ngẩng đầu lên, một cổ mùi hương thoang thoảng xuyên qua mùi rượu dày đặc, tập đoạt khứu giác của hắn.

Mùi thơm quen thuộc  bốn năm nay đều nghe được, không giống với bốn năm trước hắn nghe thấy được liền choáng váng đầu, lần này không hề xuất hiện tình trạng mê muội, cũng không biết là hắn đã thấy riết thành quen, hay là độc tính của mùi thơm trong bốn năm đã phai nhạt…

Chưa từng nghe Tiết đại nương phàn nàn qua cái mùi thơm này, nàng dạy Hình Vũ gẩy tỳ bà đều ở trong sân rộng, dù cho nghe thấy được mùi thơm lạ lùng cũng cực kì nhạt nhòa, so với trên người nàng nhiều năm mang theo túi hương mùi hoa quế sẽ còn nhạt nhòa hơn, nói nam nữ khác nhau, Hình Vũ lại như thế nào cùng đại nương rất quen, cũng sẽ không giống hiện tại cùng cha dựa vào thế này.

Hòa với mùi rượu, mùi vị kia có loại thanh nghiệm nói không nên lời.

“Vũ nhi…… Đêm nay…… Ngươi dùng tỳ bà bồi cha uống rượu…..”  hắn nói.

Hình Vũ nghe lời liền ôm lấy tỳ bà, cách xa hình bất quy một chút chút, tay đưa lên đàn bắt đầu gẩy, vang vang âm âm, như ngọc trai rơi vào thềm cẩm thạch, trong trẻo như tiếng hoàng kim rơi lên bàn ngọc.

(Tàn: chém  )

Mảnh sân u tĩnh ở cuối ngõ, cũng không làm người khác khó chịu, Hình Vũ yên tâm nâng dây cung, tiếng đàn như ngọc rơi của hắn trên không trung quay cuồng, âm thanh lành lạnh réo rắt, âm điệu mạnh mẽ, như thủy lộ xuân sang đẩy tản băng nhẹ nhàng trôi trên mặt nước.

“Hảo!” Hình Bất Quy gõ nhịp, lại xốc bình rượu còn lại, đến chén cũng không dùng, ngửa miệng rót vào.

Hình Vũ trộm nhìn, phụ thân tuy có chút ít tâm trạng, im lặng nhưng cũng không mất đi vẻ hào phóng, sắc mặt thoáng biến hồng hồng, hắn cúi đầu xuống, tiếng đàn hỗn loạn nâng lên, như gió càng ngày càng dữ dội, trong một lúc đã trở nên vang vọng.

Phụ thân nghe, khúc nhạc này ngân lên, nhẹ nhàng tinh tế, nhưng chứa chất tương tư, ẩn tình khó nói, phụ thân có thể hiểu?

Hình Bất Quy nghe nhạc khúc, rõ ràng trong mắt phản phất u sầu, nỗi cô đơn trong lòng cũng bị trêu chọc, hắn mơ màng nhớ tới chuyện trước kia, lúc là thiếu niên đã từng chân thành yêu thương một thiếu nữ.

Buông vò rượu, lấy tay như muốn đẩy văng suy nghĩ đi, muốn quên đi mà càng cố quên thì hình ảnh thiếu nữ ấy lại càng khắc sâu hơn trong trí nhớ.

“…… Nhân muội…… Nhân muội……” gần như say bí tỉ đi đã nằm sấp nằm trên bàn, Hình Bất Quy thở dài, ngữ điệu lại mang nghẹn ngào: ”Ngươi thực…… phải gả cho Nhị sư đệ?”

Dây đàn đứt. Hình Vũ ngạc nhiên.

Lần đầu tiên theo nghĩa phụ lại nghe thấy danh tự đó, nhân muội, nhân muội, nhân muội là gì của hắn?, cha luôn lạnh lùng như đao thương sắc bén, chưa từng thấy hắn vì ai mà ảm đảm, nhưng bây giờ là vì sao……

Mảnh sân nhỏ duy trì yên tĩnh, kẻ say nằm trên bàn, người đàn lại bởi vì đàn đã đứt mất dây mà ngừng lại, không thể đem khúc cuối tấu lên.

Hình Vũ si ngốc nhìn qua Hình Bất Quy, đem hai chữ Nhân muội này một mực nhớ sâu, nàng kia làm cho nghĩa phụ bi thương như thế, liên lụy hắn trong lòng cũng như bị dao cắt nát, hắn còn tưởng phụ thân đều lãnh đạm với những nữ nhân khác, cho nên mới không thành thân, nhưng bây giờ hắn minh bạch.

Phụ thân trong lòng luôn có một người, dù đã bảy năm qua rồi cũng chưa có lúc nào quên, luôn luôn nhớ kĩ, hôm nay lại nghe nàng sắp gã đi, mới cảm thấy tổn thương trong lòng, Hình Vũ ý thức được điểm này, hương vị chua xót nghẹn ngào ở cổ họng.

Một hồi im lặng cũng giật mình, buông tỳ bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hình Bất Quy.

Phụ thân, Phụ thân, đừng thương tâm, ta sẽ bầu bạn với người cả đời. 

Hình Bất Quy ngẩng đầu, bắt gặp tấm lòng chân thành của nghĩa tử, liền cầm chén rượu đưa lên trước mặt, lấy rượu rót đầy, nói: ” Phụ tử hai ta cùng uống “

Hình Vũ khoát tay, hắn sẽ không uống rượu.

“…… Đều là thiên nhai lưu lạc…… Ngươi nên uống một chén ……” Hình Bất Quy thái độ cứng rắn đứng dậy.

Hình Vũ nở nụ cười, đột nhiên nghĩ, cho dù phụ thân trong đầu nghĩ đến người khác, chính là hôm nay có thể tại cùng một chỗ uống chén rượu, chỉ có đứa con là mình.

Hảo, cho dù rượu khó có thể nuốt xuống, có thể vì cái này, hắn cũng muốn uống thật nhiều.

Tiếp chén rượu, muốn học vẻ phóng khoáng của Hình Bất Quy nên ngửa đầu uống cạn, bất quá, hắn là người cẩn thận nên cũng đã đưa lưỡi ra nếm trước.

Ách, thật cay! Thật là khó uống! Cha, ta không hiểu ngươi vì cái gì mà thích uống thứ này.

Trộm nhìn xem Hình Bất Quy, đối phương chăm chắm nhìn hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn, làm hại Hình Vũ cũng phải nghiêm túc, vội nuốt xuống.

Cay chết! Rượu qua miệng quả thực như hỏa nồng cháy, chính là phụ thân nhìn xem, hắn cũng hảo chịu đựng, nuốt vào.

Không thể tưởng tượng nổi chuyện đã xảy ra, từ bụng đến cổ họng đều muốn nổi dậy, đúng lúc này, Hình Bất Quy thấy chén hắn đã cạn, lại lôi cái bình ra rót vào.

”Uống đi. Con của Hình Bất Quy ta sẽ không thể không uống rượu…… Không thể nào nói nổi……”

(Đông Huyền: chê em hả *đạp đạp*)

Phụ thân như thế đều muốn ta uống sạch! 

Trong lòng nổi lên một cổ chí khí, Hình Vũ cau mày nhắm nghiền mắt, vê cái mũi rồi lại là một ngụm uống cạn, rượu này cứ như muốn làm hắn hôn mê, đều ngồi không vững, thân thể nghiêng một cái gục tại trên người cha hắn.

Hắc hắc, thật thoải mái……

Say. Hình Vũ lần đầu hưởng thụ cảm giác say, khó trách có người nói, một khi say rồi liền kẻ có địa vị cao bây giờ cũng chỉ là ngang hàng

Con muốn! Hình Vũ chỉ chỉ vào cái chén trên bàn, hắn vừa uống rượu vừa oa tại lồng ngực to lớn của cha hắn, thật thoải mái.

Hình Bất Quy lần đầu tiên bắt Hình Vũ uống rượu, thấy dáng điệu hắn thơ ngây xinh đẹp đến động lòng người, cũng không ngại, cho hắn rót một chén, mình thì dùng vò rượu uống, ý định uống xong rồi say ngủ, ưu sầu phiền lòng chuyện gì trong lòng đều ném đi hết.

“Vui vẻ thì muốn tận hưởng hoan lạc…… Sầu bi thì…… uống sẽ càng thống khoái……” Hình Bất Quy lớn giọng nói, mùi rượu xông cả lên trên người Hình Vũ.

Cha nói đều có lý. Hình vũ say đến không có thể hỏi, nhưng vẫn là trong lòng nghĩ vậy.

Rượu, luôn có thể làm cho người thả lỏng những cố kỵ, Hình Bất Quy ngày thường cũng không đối Hình Vũ kề vai sát cánh, hiện giờ người đã ở trong ngực, thoải mái ôm thân thể ấm áp mềm mại, hắn ôm người rất tự nhiên, ngoại trừ mùi rượu nồng nặc, cúi cúi đầu xuống mùi hương quen thuộc xông vào mũi.

”Trên người của ngươi…… Luôn thơm như vậy……” Hình Bất Quy lẩm bẩm nói, tay xoa gò má Hình Vũ, đến tai, thậm chí rời bỏ cả vẻ mặt lãnh đạm thường ngày.

Hình Vũ khuôn mặt bị rượu tạo nên một mảng ửng hồng, Hình Bất Quy nâng cằm hắn lên nhìn, đôi mi của nghĩa tử thật dày, con ngươi long lanh như nước ẩn ẩn hiện hiện, đồng dạng mang một ít hồng trần nhân thế, cánh môi mọng đỏ tươi đẹp, phong tình lại có một chút liêu nhân.

Hình Bất Quy cũng không biết hắn bị làm sao, lại có chút xúc động cúi đầu xuống, ngắm nhìn khuôn mặt cùng bờ môi của Hình Vũ, hình ảnh Hình Vũ trần truồn mấy năm trước lại hiện về, lúc đó có hơi gầy yếu, nhưng thân hình lại non nớt xinh đẹp, mỗi lần chạm vào lại phiêu khởi lên xúc cảm, giống như cảm nhận trong bàn tay lúc này.

Hắn say, nhưng lý trí chưa tàn, trong lúc đó lại đem Hình Vũ đẩy ra một cách thô lỗ.

Cha? Bả vai Hình Vũ bị đẩy đến đau, ngã ngồi đến trên mặt đất, lập tức tỉnh rượu một nửa, không hiểu mình làm sai cái gì, lại phát hiện hình bất quy thở phì phò, hai mắt đỏ hồng theo dõi hắn.

(Đông Huyền: v~ các anh… uống đến thế mà còn tỉnh được nửa….)

Hình Bất Quy biết mình say rượu nổi lên xúc động, có lẽ là chính mình quá mức tịch mịch, nếu không, như thế nào hội rượu vào say lại muốn cùng nghĩa tử của mình loạn tính?

Không, tuyệt không cho phép chính mình phóng túng dục vọng.

Hắn xoay mình đứng lên, động tác mạnh mẽ, vừa mới uống xong gần hai vò rượu nên trong nháy mắt rượu xông lên làm hắn choáng váng cúi người vịn cái bàn, đứng vững, chờ men say tiêu đi.

Cha? Hình Vũ mở to đôi mắt đầy vô tội, hắn như trước hỗn độn lại đã nhận ra cái gì.

“Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút…… Ta, hai canh giờ sẽ trở lại……”

Không dám nhìn hắn nữa, Hình Bất Quy lảo đảo hướng bên ngoài đi, hắn đêm nay uống rượu quá nhiều, bước ra hai bước nhất định phải vịn vào tường, chờ trong đầu choáng váng tạm tán, mới có thể đi ra bên ngoài.

Hình Vũ biết rõ chỗ Hình Bất Quy muốn đến, cha là muốn đi tìm Thái Bình cô nương.

Không được, cha, Thái Bình cô nương nàng đã không còn tiếp khách.

Hắn muốn hô, lại hô không được, thủ cước đều mềm nhũn, nhưng vẫn là cố gắng chống cái ghế đứng lên, muốn đuổi theo ra ngoài, rồi lại do động quá nhanh, còn có rượu say làm hắn đều đã quên mình có một bệnh cũ, chính là, cùng với thổ địa đấu vật.

Bịch!

Nghe tiếng ngã, Hình Bất Quy cho dù say, nhĩ lực so với người bình thường mẫn cảm hơn, chợt nghe sau lưng một đoàn ngã mạnh, không cần nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra, đoán Hình Vũ ngã, hắn vội vàng quay đầu lại, quả nhiên gặp Hình Vũ nằm sấp xuống đất, người còn run run, như thế nào đều không thể gượng đứng dậy.

Hình Bất Quy cũng đã quên chính mình vốn định đi đâu, lo lắng ôm lấy Hình Vũ, hỏi: ”Ngươi tại sao lại…… Ai……”

Do choáng váng đầu, cộng thêm say rượu, Hình Vũ cái gì cũng sẽ không suy nghĩ, chỉ biết là phụ thân lại như vậy ôm mình, thật là cao hứng, như vậy, làm hắn ngã xuống mấy lần đều nguyện ý.

Thấy nghĩa tử hai mắt ngây ngốc đình chỉ, rồi lại ngây ngốc cười, Hình Bất Quy thật đúng là lo lắng, chậm rãi bình ổn bước chân muốn ôm hắn trở về phòng cho hắn nằm trên giường nghỉ tạm, qua khỏi cửa phòng thì Hình Vũ đột nhiên giãy dụa không cho ôm nữa, Hình Bất Quy đành phải buông hắn xuống.

Hình Vũ chạm chân xuống đất, nhưng lại đóng chặt cửa phòng, xoay người, con ngươi hồng hồn giận dỗi trừng mắt Hình Bất Quy.

“Vũ nhi?” Hình Bất Quy sợ hắn ngã như vậy đã bị thương ở đâu.

Hình Vũ đột nhiên tiến lên đẩy Hình Bất Quy, lực đạo mặc dù không lớn, nhưng lại bất ngờ không kịp chuẩn bị, Hình Bất Quy bị hắn đẩy ngã xuống trên giường, thân thể mềm mại ấm áp lập tức chụp lên.

Không thể đi! Cha, đêm nay ngươi không thể đến An Khang lâu tìm Thái Bình cô nương.

Ta, ta cũng có thể……

…………………

HẾT CHƯƠNG 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện