Hồ ly hồn bay phách lạc hết nhìn Đại Bảo rồi lại nhìn Khanh Ngũ, hắn cứ ngơ ngác vô thức đi trong màn mưa. Hắn nhìn Đại Bảo dẫn Khanh Ngũ vào trong một tửu lâu xa hoa gần đó, một đám người vào trong vui chơi giải trí, mà hắn thì giống như một tên ăn mày ngồi xổm một bên ven đường nhìn vào khung cửa sổ của tòa tửu lâu đối diện, rất lâu rất lâu.
Công tử dịu dàng … ấm áp … gần gũi … như vậy…
Còn tưởng, có thể cả đời đi theo công tử, làm sủng vật của hắn, để hắn sờ lông mao của mình, còn có thể lẻn vào trong ngực của hắn ngủ say, có thể lăn lộn ở bên chân của hắn làm nũng…
Thì ra toàn bộ chỉ là dối trá.
Hồ ly yên lặng rơi nước mắt, hắn không biết rốt cuộc thì mình đã ngồi đó bao lâu. Đến tận khi lòng ngày một lạnh, đến tận khi thù hận dần dần mọc rể nẩy mầm, hắn mới giật mình ý thức được một chuyện, hắn nên lấy lại công đạo cho chính mình!!
“Ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!! Khanh Thục Quân!!” Hồ ly oán hận cắn răng, hắn nắm chặt nắm tay, móng tay gần như đâm thủng lòng bàn tay của hắn.
Vì thế, đến tận khi Khanh Ngũ, Tiểu Thất cùng bọn Đại Bảo, Đại Ngư ăn uống no nê, Đại Ngư giúp Khanh Ngũ làm cái phong ấn mới xong thì Đại Bảo trở về hoàng cung, Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất quay về nhà. Lúc này rồng bộ vuốt mới đau thương phát hiện ra việc sủng vật nhà mình lạc đường.
“Hồ ly của ta đâu?” Khanh Ngũ cô đơn. Hắn với Tiểu Thất ở trong sân tìm một hồi, cũng không phát hiện ra bóng dáng của hồ ly. Vì thế Khanh Ngũ nhấc ổ con đang ngủ ở sương phòng, hỏi hắn có phải đã ăn mất hồ ly rồi hay không.
“Này! Ta làm sao có thể ăn cái loại đồ khó ăn đó, ta ngủ suốt cả ngày trời.” Hổ con chứng tỏ nó cực kỳ vô tội.
“Vậy ngươi giúp ta truy theo mùi của nó, sau đó tìm nó giùm ta đi.” Khanh Ngũ đặt tấm đệm nhỏ của hồ ly quơ quơ trước mặt hổ con, xem chừng hắn đã coi hổ con thành chó săn rồi.
“Này! Đừng gây chuyện nữa! Cũng đừng quấy rầy ta, ngày mai ta còn phải đi luận võ nữa!” Hổ con vẫy vẫy cái đuôi rời đi.
“Ngũ thiếu, không phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Ta sẽ bắt cho ngươi một con khác mà.” Tiểu Thất đổ nguyên bình giấm, “Hừ, ta chưa từng thấy ngươi để bụng thứ gì như thế, không phải chỉ là một nhóc hồ ly biết làm nũng thôi à!”
Khanh Ngũ đau khổ nhìn Tiểu Thất.
“Được rồi được rồi, ta sẽ tìm cho ngươi.” Rốt cục Tiểu Thất cũng chịu thua.
Khanh Ngũ nhìn thỏ béo còn đang ngủ, mở miệng sai: “Tiểu Thất, đem thỏ béo kia bỏ ra ngoài cửa đi.”
Cho dù cái ổ bị kéo ra ngoài cửa hiên, thỏ béo vẫn ôm chặt cái gối mềm ngủ say sưa. Mà lúc này, rồng bộ vuốt thế nhưng hóa thành chân thân, một móng vuốt túm lấy thỏ béo dựng nó dậy: “Hồ ly đi đâu?”
Rốt cục thỏ ta cũng bị hoảng tỉnh lại, nhìn thấy rồng con bày ra vẻ mặt khó chịu, thỏ béo ngao ngao hú lên một tràng quái dị rồi hai mắt muốn trợn trắng, rồng con giở giọng uy hiếp “Không nói liền ăn ngươi! Lột da làm thịt thỏ kho tàu!”
“Hắn nói đi cứu ngươi mà!! Ngao ngao ngao! Đừng có ăn ta!! Hắn nói ngửi được long khí sợ ngươi bị ác long tìm được cho nên đi mật báo cho ngươi!! Nhưng hắn không biết con rồng kia chính là ngươi! Ta không có bán đứng ngươi, thật sự!! Ngao ngao ngao!” Thỏ béo hét lớn.
“Vậy ngươi tìm hắn trở về đi.”
“Ta làm sao có thể tìm được hắn! Có điều ta có biện pháp giúp ngươi tìm được hắn!” Thỏ béo cả người run run, ” Trước hết ngươi buông ta ra đã.”
Rồng bộ vuốt quả nhiên buông thỏ béo ra, thỏ ta bùm biến thành mỹ nam thỏ tiên, hắn từ trong quần áo lục lọi nửa ngày, lấy ra một món đồ nhìn giống như la bàn, đồng thời giải thích nói: “Đi theo chỉ dẫn của la bàn này là có thể tìm được con hồ ly kia, nhưng có lẽ hắn đã phát hiện ra thân phận của ngươi, tính hắn hay cáu giận, ăn mềm không ăn cứng, tự ngươi xem rồi lo liệu đi.”
“Hừ, tính hay cáu giận thì thế nào, mặt hàng khó chơi nào được bản công tử chỉnh mà không ngoan chứ?” Rồng bộ vuốt không sợ, bạn ảnh vệ nào đó chính là ví dụ tốt nhất.
Tiểu Thất thì bĩu môi.
“Tiểu Thất, sắc trời không còn sớm, ta đi tìm con hồ ly ú kia, ngươi cứ đi ngủ trước đi.” Rồng bộ vuốt nhìn bầu trời đêm rồi dặn dò Tiểu Thất.
“Ngũ thiếu, hay là ta đi cùng với ngươi nha, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Tiểu Thất nói.
“Không cần, xem chừng trong nhất thời mưa sẽ không ngừng đâu, ngươi mệt cả ngày trời rồi không cần theo ta chịu khổ, không phải chỉ bắt mỗi con hồ ly thôi sao? Đơn giản cực.” Rồng bộ vuốt rất tự tin, “Cho ta một khắc đồng hồ là có thể túm được hắn, muốn trốn khỏi tay ta, cửa sổ cũng không có!”
Rồng bộ vuốt cũng đã trưởng thành, thế nhưng lúc này lại đi so đo với sủng vật
Tiểu Thất không lay chuyển được rồng ta, nghĩ thầm tốc độ của rồng bộ vuốt xác thực cũng rất nhanh, không phải chỉ túm một con hồ ly ngốc thôi sao, vì thế để mặc cho rồng bộ vuốt bay đi.
Rồng bộ vuốt nhờ màn mưa cùng trời đêm che chắn, tránh ở trong đám mây đen lặng lẽ quan sát. Dựa theo chỉ dẫn của la bàn, nó một đường bay tới phạm vi gần đó. Nơi này phòng ốc thưa thớt, ngay cả một ánh đèn cũng không có. Xem chừng đây là khu dân nghèo bên ngoài kinh thành.
Thị lực của rồng bộ vuốt vô cùng tốt, đứng trên đám mây liếc mắt một cái là thấy được hồ ly bộ dạng bò la bò lê trong vũng bùn, trông bộ dáng da lông ướt đẫm, lỗ tai ủ rũ cụp xuống, bước chân phù phiếm là đủ thấy cả ngày trời chưa ăn cơm.
Rồng bộ vuốt đã sớm chuẩn bị sẵn bánh bao thịt để dụ hồ ly, cũng đã dặn dò Tiểu Thất dùng lá sen gói lại bỏ trong cái túi giữ ấm treo trên cổ của hắn, vì thế nhanh chóng lấy bánh bao thịt ra, từ trên cao ném xuống chỗ hồ ly.
Đói tới độ mặt mày choáng váng, đột nhiên hồ ly cảm thấy trên đầu bị cái gì ném trúng, nhìn kỹ, hóa ra từ trên đầu rớt một cái bánh bao thịt lớn thơm ngào ngạt!! Hồ ly vui mừng quá đỗi nhất thời ném bay lý trí, cũng không ngại vùng bùn lầy lội, bắt đầu bổ nhào vào há mồm nhai nuốt.
Thơm quá thơm quá! Giống hệt bánh bao thịt mà công tử mua ở nhà lão Lưu cho mình! Hồ ly vừa ăn vừa không tự chủ suy nghĩ.
Không không không! Tại sao lại nhớ tới đại ác long đáng giận kia!! Hừ! Chờ hắn ăn no, nhất định phải nghĩ cách lột da bóc gân con rồng nọ! Trả mốt thù sâu nặng của mình! Có điều, vẫn ăn no trước rồi lại nói…
Giải quyết xong một cái bánh bao, hồ ly cảm thấy không đủ, đột nhiên trên đầu lại bị một cái bánh bao thịt đập trúng nữa, hồ ly liền tiếp tục ngây ngốc ngoạn mồm mà ăn, cứ như vậy liên tiếp ăn xong ba cái bánh bao lớn, hồ ly mới thỏa mãn thở phào một hơi.
“Này, tiểu hồ ly, ngươi ăn uống no nê rồi thì cũng nên theo ta về nhà đi chứ.” Rồng bộ vuốt đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, dùng đại móng vuốt điểm điểm đầu hồ ly.
Hồ ly sợ tới mức lông mao dựng hết cả lên! Nó tham ăn, cho nên ngay cả cảm giác cũng trở nên trì độn, không phát hiện ra chuyện con ác long đuổi theo! Cho tới tận lúc này đã không còn đường lui, hắn muốn liều mạng với ác long!!
Vì thế hồ ly bất chấp mọi chuyện quay đầu lại cắn, bị hồ ly cắn trúng một lần đã đủ mệt, rồng con sao có thể để nó cắn lần thứ hai? Nhưng thật hiển nhiên nó đã đánh giá thấp hồ ly, con hồ ly này tuy bộ dạng ngốc ngốc, nhưng người ta dầu gì cũng là yêu quái tu luyện trăm năm, nhảy một cái đã bay lên không trung, bằng công phu “Hồ ly nuốt nguyệt ” biến hoa ra mấy phân thân, khiến bạn rồng quê mùa (⊙⊙) ngẩn ngơ, nhất thời không kịp đề phòng, rồng ta bị hồ ly cắn ngay bụng.
Lần này đến phiên bạn rồng ngao ngao.
Mang theo hồ ly liều chết cắn không chịu bỏ, rồng ta đạp nước giữa không trung nhất thời mất thăng bằng, rớt thẳng xuống rừng cây không người, khiến cả người đều là nước bùn.
“Phi phi!” Rồng bộ vuốt phun ra vài hớp bùn bẩn, đây chính là lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra cho tới nay bị lấm bẩn như vậy!
Mà cục thịt lông kia vẫn bướng bỉnh cắn cái bụng hắn không tha, cho dù hồ ly đỏ đã biến thành hồ ly bùn.
“Nhả ra!!” Rồng con kêu lên.
Hồ ly nhất quyết không buông, người này tuyệt đối là kẻ xấu, thề cắn chết cũng không chịu nhả ra.
“Được rồi, chúng ta đều nhường một bước, được không??” Rồng con đặt điều kiện, nhưng cho dù hắn thông minh cỡ nào gặp phải con hồ ly này cũng không có biện pháp. Hồ ly một chút cũng không nghe hắn.
“Còn không chịu nhả ra, ta sẽ giết con thỏ béo kia!” Rồng còn xuất ra đòn sát thủ.
“Ô ô ô ô ngao ngao a!” Hồ ly cắn cái bụng cuối cùng cũng chịu lên tiếng, đại ý là nếu ngươi muốn giết thỏ béo kia trước hết ta sẽ rạch nát cái bụng của ngươi!
Vì thế hắn càng dùng sức mà cắn.
Rồng con hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, nó đành phải nhịn đau dùng móng vuốt túm lấy hồ ly, dùng sức túm hắn từ trên bụng mình kéo mạnh xuống, kết quả tự nhiên lại khiến cho hồ ly cắn rớt một mảnh long lân non nớt trên bụng hắn.
Được rồi, phàm là người nuôi sủng vật, ai mà chưa từng bị các đại gia sủng vật tra tấn đâu?
Nhưng hồ ly còn chưa chịu hết hy vọng, vừa há miệng đã cắn sứt miếng long lân, hắn vừa muốn giở trò cũ, hai con đang rơi vào thế giằng co thì một mùi yêu khí tanh hôi khiến cho cả hai phải ngừng lại.
Rồng con vô cùng mờ mịt: “Đó là cái mùi gì vậy?”
“Là yêu khí!” Hồ ly kêu lên: “Cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua cái mùi ghê tởm như vậy! Chóng hết mặt mày…”
“Đầu cháng váng à?” Rồng con chỉ cảm thấy khó ngửi thôi. Hắn xách hồ ly lên, đang muốn bay thẳng lên trời, thăm dò sự tình. Chưa đợi hắn bay lên, một quả cầu lửa thật lớn không biết từ bay thẳng tới, nổ bay rồng bộ vuốt.
Thời điểm rồng bộ vuốt tỉnh táo lại, bốn phía vẫn là một mảnh tối đen.
“Đôi mắt của ta…” Rồng bộ vuốt dùng móng vuốt che mặt mình thấp giọng ngao ngao. Nhưng, rất nhanh hắn từ khe hở nhìn thấy hồ ly đang hôn mê trước mặt, chứng minh hai mắt hắn không có việc gì.
Điều này thuyết minh bây giờ vẫn là ban đêm. Thì ra hắn chỉ hôn mê một lát thôi, nguyên nhân là do quả cầu lửa vừa rồi ban tặng, khiến hắn bị đánh bay ra mấy dặm, sau đó rớt xuống bên dưới một quả núi nhỏ.
Lửa kia vốn đã rất yêu dị, lại bị thánh khí theo bản năng từ trong người rồng bộ vuốt tràn tinh lọc, bởi vậy hắn cũng không bị gì, mà hồ ly bị hắn che ở dưới bụng, cũng không có sao, chẳng qua đã bất tỉnh.
Bộ vuốt dùng móng vuốt nhấc cái đuôi to của hồ ly quơ qua quơ lại, xác nhận hồ ly trong trạng thái cuồng bạo nhất thời sẽ không tỉnh lại thì mới mang theo một thân đau nhức lầy lội, chật vật bay trở về.
Đây tuyệt đối là ngày thất bại nhất trong lịch sử của hắn.
Ngày thứ hai, trời đầy mây.
Khanh Ngũ quyết định biếng giác, ngủ thẳng tới trưa. Đêm qua bị dằn vặt, ngay cả lời oán giận cuối cùng của Tiểu Thất cũng chưa nghe xong liền rơi vào giấc ngủ. Tiểu Thất sáng sớm đã tỉnh dậy, dựa theo phân phó của Khanh Ngũ vào trong cung tìm Đại Ngư công tử, nói rõ tình huống nguy hiểm tối hôm qua hắn gặp phải.
Hổ con sáng sớm đã tham gia cuộc thi, hồ ly hẳn còn chưa tỉnh lại, thỏ béo vẫn còn đang ngủ, Khanh Ngũ cho rằng đó là một sống buổi sáng yên bình.
Nhưng có người ngồi ở bên giường của hắn, khiến hắn không thể không mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vực dậy tinh thần do thám —— Ai vậy? Khinh công tốt đến độ ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Khanh Ngũ mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một mỹ nam tử dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
“Các hạ tìm Khanh Ngũ, là có chuyện gì?” Khanh Ngũ hé mắt hỏi.
“Vết thương trên bụng của ngươi đã nhiễm phải yêu khí, phải dùng phép thuật tẩy trừ mới được.” Nam tử nói.
“Ngươi là… người mà Đại Ngư công tử phái tới?” Khanh Ngũ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Đại Ngư đã biết trước?
“Nằm thẳng lại, để cho ta xem miệng vết thương, vạn nhất biến thành màu đen sẽ không tốt.” Nam tử lạnh lùng lạnh nhạt, căn bản là khinh thường không muốn nhiều lời với hắn.
Khanh Ngũ đành phải ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói, để lộ ra cái bụng được băng bó của mình.
Nam tử cởi bỏ lớp băng vải trên bụng hắn, xem xét miệng vết thương, chỉ thấy miệng vết thương đã kết vảy, cũng không có dấu hiệu bị ô nhiễm, tốc độ khôi phục cũng vô cùng tốt. Mặc dù như thế, nam tử vẫn cúi đầu cẩn thận xem xét, có điều hắn cúi thấp quá, gần như dán mặt vào bụng Khanh Ngũ.
“Các hạ… thế này cũng gần quá…” Khanh Ngũ còn chưa nói xong, nam tử thế nhưng vươn đầu lưỡi ra, liếm lên.
Khanh Ngũ liền nhảy dựng lên.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đột nhiên hắn rút thanh chủy thủ dưới gối, kề sát cổ họng nam tử.
“Đó là do ta cắn, tự nhiên phải dùng nướt bọt của ta thì mới mau lành.” Nam tử lãnh đạm nói.
Rồng bộ vuốt = =
Con hồ ly ta nuôi sẽ không có bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng như vậy!!!!
Mao hàng của ta ở đâu?! Trả lại mao hàng cho ta!!
Ta muốn con hồ ly tiện tiện kia thôi!!
Trái tim bạn nào đó bị tan vỡ nát vụn.
Thỏ béo vẫn như trước ở một bên yên tạm thoải mái mà ngủ ngon.
Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng rồng bộ vuốt mang theo một bụng xấu xa trở mình. Hắn buông tay ra, nói: “Ta đói bụng.”
“Đói bụng thì đi ăn cơm.” Nam tử mặt mày lạnh lẽo, không nhúc nhích.
“Chân ta đi đứng không tiện. Điểm tâm lại đặt ở trên bàn bên kia. Là bánh bao thịt.” Rồng bộ vuốt âm hiểm nói.
“Không liên quan gì tới ta, muốn ăn tự mình đi lấy.” Nam tử đáp.
Vì thế Khanh Ngũ ôm cái bụng bị thương, nhíu mày từng bước một dịch tới chỗ xe lăn.
Không đợi hắn dịch người xuống giường, nam tử đã đem đĩa bánh bao thịt bưng tới, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh lùng.
Khanh Ngũ cầm một cái bánh bao thịt lên, đặt ở miệng cắn một miếng, hương thịt thơm ngào ngạt lập tức truyền ra.
Hắn ngồi đối diện với nam tử, chậm rãi, gặm từng miếng một.
Cuối cùng biểu tình của nam tử cũng bị sụp đổ trước đĩa bánh bao thịt. Thế là bùm một tiếng, hồ ly buồn bực quăng cái đuôi, dùng móng vuốt be bé ôm một cái bánh bao thịt, buồn bực ngồi xổm một bên gặm cắn.
Thế này có thể xem là làm hòa không?
Không, chiến tranh lạnh vừa mới bắt đầu mà thôi.
Công tử dịu dàng … ấm áp … gần gũi … như vậy…
Còn tưởng, có thể cả đời đi theo công tử, làm sủng vật của hắn, để hắn sờ lông mao của mình, còn có thể lẻn vào trong ngực của hắn ngủ say, có thể lăn lộn ở bên chân của hắn làm nũng…
Thì ra toàn bộ chỉ là dối trá.
Hồ ly yên lặng rơi nước mắt, hắn không biết rốt cuộc thì mình đã ngồi đó bao lâu. Đến tận khi lòng ngày một lạnh, đến tận khi thù hận dần dần mọc rể nẩy mầm, hắn mới giật mình ý thức được một chuyện, hắn nên lấy lại công đạo cho chính mình!!
“Ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!! Khanh Thục Quân!!” Hồ ly oán hận cắn răng, hắn nắm chặt nắm tay, móng tay gần như đâm thủng lòng bàn tay của hắn.
Vì thế, đến tận khi Khanh Ngũ, Tiểu Thất cùng bọn Đại Bảo, Đại Ngư ăn uống no nê, Đại Ngư giúp Khanh Ngũ làm cái phong ấn mới xong thì Đại Bảo trở về hoàng cung, Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất quay về nhà. Lúc này rồng bộ vuốt mới đau thương phát hiện ra việc sủng vật nhà mình lạc đường.
“Hồ ly của ta đâu?” Khanh Ngũ cô đơn. Hắn với Tiểu Thất ở trong sân tìm một hồi, cũng không phát hiện ra bóng dáng của hồ ly. Vì thế Khanh Ngũ nhấc ổ con đang ngủ ở sương phòng, hỏi hắn có phải đã ăn mất hồ ly rồi hay không.
“Này! Ta làm sao có thể ăn cái loại đồ khó ăn đó, ta ngủ suốt cả ngày trời.” Hổ con chứng tỏ nó cực kỳ vô tội.
“Vậy ngươi giúp ta truy theo mùi của nó, sau đó tìm nó giùm ta đi.” Khanh Ngũ đặt tấm đệm nhỏ của hồ ly quơ quơ trước mặt hổ con, xem chừng hắn đã coi hổ con thành chó săn rồi.
“Này! Đừng gây chuyện nữa! Cũng đừng quấy rầy ta, ngày mai ta còn phải đi luận võ nữa!” Hổ con vẫy vẫy cái đuôi rời đi.
“Ngũ thiếu, không phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Ta sẽ bắt cho ngươi một con khác mà.” Tiểu Thất đổ nguyên bình giấm, “Hừ, ta chưa từng thấy ngươi để bụng thứ gì như thế, không phải chỉ là một nhóc hồ ly biết làm nũng thôi à!”
Khanh Ngũ đau khổ nhìn Tiểu Thất.
“Được rồi được rồi, ta sẽ tìm cho ngươi.” Rốt cục Tiểu Thất cũng chịu thua.
Khanh Ngũ nhìn thỏ béo còn đang ngủ, mở miệng sai: “Tiểu Thất, đem thỏ béo kia bỏ ra ngoài cửa đi.”
Cho dù cái ổ bị kéo ra ngoài cửa hiên, thỏ béo vẫn ôm chặt cái gối mềm ngủ say sưa. Mà lúc này, rồng bộ vuốt thế nhưng hóa thành chân thân, một móng vuốt túm lấy thỏ béo dựng nó dậy: “Hồ ly đi đâu?”
Rốt cục thỏ ta cũng bị hoảng tỉnh lại, nhìn thấy rồng con bày ra vẻ mặt khó chịu, thỏ béo ngao ngao hú lên một tràng quái dị rồi hai mắt muốn trợn trắng, rồng con giở giọng uy hiếp “Không nói liền ăn ngươi! Lột da làm thịt thỏ kho tàu!”
“Hắn nói đi cứu ngươi mà!! Ngao ngao ngao! Đừng có ăn ta!! Hắn nói ngửi được long khí sợ ngươi bị ác long tìm được cho nên đi mật báo cho ngươi!! Nhưng hắn không biết con rồng kia chính là ngươi! Ta không có bán đứng ngươi, thật sự!! Ngao ngao ngao!” Thỏ béo hét lớn.
“Vậy ngươi tìm hắn trở về đi.”
“Ta làm sao có thể tìm được hắn! Có điều ta có biện pháp giúp ngươi tìm được hắn!” Thỏ béo cả người run run, ” Trước hết ngươi buông ta ra đã.”
Rồng bộ vuốt quả nhiên buông thỏ béo ra, thỏ ta bùm biến thành mỹ nam thỏ tiên, hắn từ trong quần áo lục lọi nửa ngày, lấy ra một món đồ nhìn giống như la bàn, đồng thời giải thích nói: “Đi theo chỉ dẫn của la bàn này là có thể tìm được con hồ ly kia, nhưng có lẽ hắn đã phát hiện ra thân phận của ngươi, tính hắn hay cáu giận, ăn mềm không ăn cứng, tự ngươi xem rồi lo liệu đi.”
“Hừ, tính hay cáu giận thì thế nào, mặt hàng khó chơi nào được bản công tử chỉnh mà không ngoan chứ?” Rồng bộ vuốt không sợ, bạn ảnh vệ nào đó chính là ví dụ tốt nhất.
Tiểu Thất thì bĩu môi.
“Tiểu Thất, sắc trời không còn sớm, ta đi tìm con hồ ly ú kia, ngươi cứ đi ngủ trước đi.” Rồng bộ vuốt nhìn bầu trời đêm rồi dặn dò Tiểu Thất.
“Ngũ thiếu, hay là ta đi cùng với ngươi nha, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Tiểu Thất nói.
“Không cần, xem chừng trong nhất thời mưa sẽ không ngừng đâu, ngươi mệt cả ngày trời rồi không cần theo ta chịu khổ, không phải chỉ bắt mỗi con hồ ly thôi sao? Đơn giản cực.” Rồng bộ vuốt rất tự tin, “Cho ta một khắc đồng hồ là có thể túm được hắn, muốn trốn khỏi tay ta, cửa sổ cũng không có!”
Rồng bộ vuốt cũng đã trưởng thành, thế nhưng lúc này lại đi so đo với sủng vật
Tiểu Thất không lay chuyển được rồng ta, nghĩ thầm tốc độ của rồng bộ vuốt xác thực cũng rất nhanh, không phải chỉ túm một con hồ ly ngốc thôi sao, vì thế để mặc cho rồng bộ vuốt bay đi.
Rồng bộ vuốt nhờ màn mưa cùng trời đêm che chắn, tránh ở trong đám mây đen lặng lẽ quan sát. Dựa theo chỉ dẫn của la bàn, nó một đường bay tới phạm vi gần đó. Nơi này phòng ốc thưa thớt, ngay cả một ánh đèn cũng không có. Xem chừng đây là khu dân nghèo bên ngoài kinh thành.
Thị lực của rồng bộ vuốt vô cùng tốt, đứng trên đám mây liếc mắt một cái là thấy được hồ ly bộ dạng bò la bò lê trong vũng bùn, trông bộ dáng da lông ướt đẫm, lỗ tai ủ rũ cụp xuống, bước chân phù phiếm là đủ thấy cả ngày trời chưa ăn cơm.
Rồng bộ vuốt đã sớm chuẩn bị sẵn bánh bao thịt để dụ hồ ly, cũng đã dặn dò Tiểu Thất dùng lá sen gói lại bỏ trong cái túi giữ ấm treo trên cổ của hắn, vì thế nhanh chóng lấy bánh bao thịt ra, từ trên cao ném xuống chỗ hồ ly.
Đói tới độ mặt mày choáng váng, đột nhiên hồ ly cảm thấy trên đầu bị cái gì ném trúng, nhìn kỹ, hóa ra từ trên đầu rớt một cái bánh bao thịt lớn thơm ngào ngạt!! Hồ ly vui mừng quá đỗi nhất thời ném bay lý trí, cũng không ngại vùng bùn lầy lội, bắt đầu bổ nhào vào há mồm nhai nuốt.
Thơm quá thơm quá! Giống hệt bánh bao thịt mà công tử mua ở nhà lão Lưu cho mình! Hồ ly vừa ăn vừa không tự chủ suy nghĩ.
Không không không! Tại sao lại nhớ tới đại ác long đáng giận kia!! Hừ! Chờ hắn ăn no, nhất định phải nghĩ cách lột da bóc gân con rồng nọ! Trả mốt thù sâu nặng của mình! Có điều, vẫn ăn no trước rồi lại nói…
Giải quyết xong một cái bánh bao, hồ ly cảm thấy không đủ, đột nhiên trên đầu lại bị một cái bánh bao thịt đập trúng nữa, hồ ly liền tiếp tục ngây ngốc ngoạn mồm mà ăn, cứ như vậy liên tiếp ăn xong ba cái bánh bao lớn, hồ ly mới thỏa mãn thở phào một hơi.
“Này, tiểu hồ ly, ngươi ăn uống no nê rồi thì cũng nên theo ta về nhà đi chứ.” Rồng bộ vuốt đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, dùng đại móng vuốt điểm điểm đầu hồ ly.
Hồ ly sợ tới mức lông mao dựng hết cả lên! Nó tham ăn, cho nên ngay cả cảm giác cũng trở nên trì độn, không phát hiện ra chuyện con ác long đuổi theo! Cho tới tận lúc này đã không còn đường lui, hắn muốn liều mạng với ác long!!
Vì thế hồ ly bất chấp mọi chuyện quay đầu lại cắn, bị hồ ly cắn trúng một lần đã đủ mệt, rồng con sao có thể để nó cắn lần thứ hai? Nhưng thật hiển nhiên nó đã đánh giá thấp hồ ly, con hồ ly này tuy bộ dạng ngốc ngốc, nhưng người ta dầu gì cũng là yêu quái tu luyện trăm năm, nhảy một cái đã bay lên không trung, bằng công phu “Hồ ly nuốt nguyệt ” biến hoa ra mấy phân thân, khiến bạn rồng quê mùa (⊙⊙) ngẩn ngơ, nhất thời không kịp đề phòng, rồng ta bị hồ ly cắn ngay bụng.
Lần này đến phiên bạn rồng ngao ngao.
Mang theo hồ ly liều chết cắn không chịu bỏ, rồng ta đạp nước giữa không trung nhất thời mất thăng bằng, rớt thẳng xuống rừng cây không người, khiến cả người đều là nước bùn.
“Phi phi!” Rồng bộ vuốt phun ra vài hớp bùn bẩn, đây chính là lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra cho tới nay bị lấm bẩn như vậy!
Mà cục thịt lông kia vẫn bướng bỉnh cắn cái bụng hắn không tha, cho dù hồ ly đỏ đã biến thành hồ ly bùn.
“Nhả ra!!” Rồng con kêu lên.
Hồ ly nhất quyết không buông, người này tuyệt đối là kẻ xấu, thề cắn chết cũng không chịu nhả ra.
“Được rồi, chúng ta đều nhường một bước, được không??” Rồng con đặt điều kiện, nhưng cho dù hắn thông minh cỡ nào gặp phải con hồ ly này cũng không có biện pháp. Hồ ly một chút cũng không nghe hắn.
“Còn không chịu nhả ra, ta sẽ giết con thỏ béo kia!” Rồng còn xuất ra đòn sát thủ.
“Ô ô ô ô ngao ngao a!” Hồ ly cắn cái bụng cuối cùng cũng chịu lên tiếng, đại ý là nếu ngươi muốn giết thỏ béo kia trước hết ta sẽ rạch nát cái bụng của ngươi!
Vì thế hắn càng dùng sức mà cắn.
Rồng con hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, nó đành phải nhịn đau dùng móng vuốt túm lấy hồ ly, dùng sức túm hắn từ trên bụng mình kéo mạnh xuống, kết quả tự nhiên lại khiến cho hồ ly cắn rớt một mảnh long lân non nớt trên bụng hắn.
Được rồi, phàm là người nuôi sủng vật, ai mà chưa từng bị các đại gia sủng vật tra tấn đâu?
Nhưng hồ ly còn chưa chịu hết hy vọng, vừa há miệng đã cắn sứt miếng long lân, hắn vừa muốn giở trò cũ, hai con đang rơi vào thế giằng co thì một mùi yêu khí tanh hôi khiến cho cả hai phải ngừng lại.
Rồng con vô cùng mờ mịt: “Đó là cái mùi gì vậy?”
“Là yêu khí!” Hồ ly kêu lên: “Cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua cái mùi ghê tởm như vậy! Chóng hết mặt mày…”
“Đầu cháng váng à?” Rồng con chỉ cảm thấy khó ngửi thôi. Hắn xách hồ ly lên, đang muốn bay thẳng lên trời, thăm dò sự tình. Chưa đợi hắn bay lên, một quả cầu lửa thật lớn không biết từ bay thẳng tới, nổ bay rồng bộ vuốt.
Thời điểm rồng bộ vuốt tỉnh táo lại, bốn phía vẫn là một mảnh tối đen.
“Đôi mắt của ta…” Rồng bộ vuốt dùng móng vuốt che mặt mình thấp giọng ngao ngao. Nhưng, rất nhanh hắn từ khe hở nhìn thấy hồ ly đang hôn mê trước mặt, chứng minh hai mắt hắn không có việc gì.
Điều này thuyết minh bây giờ vẫn là ban đêm. Thì ra hắn chỉ hôn mê một lát thôi, nguyên nhân là do quả cầu lửa vừa rồi ban tặng, khiến hắn bị đánh bay ra mấy dặm, sau đó rớt xuống bên dưới một quả núi nhỏ.
Lửa kia vốn đã rất yêu dị, lại bị thánh khí theo bản năng từ trong người rồng bộ vuốt tràn tinh lọc, bởi vậy hắn cũng không bị gì, mà hồ ly bị hắn che ở dưới bụng, cũng không có sao, chẳng qua đã bất tỉnh.
Bộ vuốt dùng móng vuốt nhấc cái đuôi to của hồ ly quơ qua quơ lại, xác nhận hồ ly trong trạng thái cuồng bạo nhất thời sẽ không tỉnh lại thì mới mang theo một thân đau nhức lầy lội, chật vật bay trở về.
Đây tuyệt đối là ngày thất bại nhất trong lịch sử của hắn.
Ngày thứ hai, trời đầy mây.
Khanh Ngũ quyết định biếng giác, ngủ thẳng tới trưa. Đêm qua bị dằn vặt, ngay cả lời oán giận cuối cùng của Tiểu Thất cũng chưa nghe xong liền rơi vào giấc ngủ. Tiểu Thất sáng sớm đã tỉnh dậy, dựa theo phân phó của Khanh Ngũ vào trong cung tìm Đại Ngư công tử, nói rõ tình huống nguy hiểm tối hôm qua hắn gặp phải.
Hổ con sáng sớm đã tham gia cuộc thi, hồ ly hẳn còn chưa tỉnh lại, thỏ béo vẫn còn đang ngủ, Khanh Ngũ cho rằng đó là một sống buổi sáng yên bình.
Nhưng có người ngồi ở bên giường của hắn, khiến hắn không thể không mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vực dậy tinh thần do thám —— Ai vậy? Khinh công tốt đến độ ngay cả mình cũng không phát hiện ra?
Khanh Ngũ mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một mỹ nam tử dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
“Các hạ tìm Khanh Ngũ, là có chuyện gì?” Khanh Ngũ hé mắt hỏi.
“Vết thương trên bụng của ngươi đã nhiễm phải yêu khí, phải dùng phép thuật tẩy trừ mới được.” Nam tử nói.
“Ngươi là… người mà Đại Ngư công tử phái tới?” Khanh Ngũ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Đại Ngư đã biết trước?
“Nằm thẳng lại, để cho ta xem miệng vết thương, vạn nhất biến thành màu đen sẽ không tốt.” Nam tử lạnh lùng lạnh nhạt, căn bản là khinh thường không muốn nhiều lời với hắn.
Khanh Ngũ đành phải ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói, để lộ ra cái bụng được băng bó của mình.
Nam tử cởi bỏ lớp băng vải trên bụng hắn, xem xét miệng vết thương, chỉ thấy miệng vết thương đã kết vảy, cũng không có dấu hiệu bị ô nhiễm, tốc độ khôi phục cũng vô cùng tốt. Mặc dù như thế, nam tử vẫn cúi đầu cẩn thận xem xét, có điều hắn cúi thấp quá, gần như dán mặt vào bụng Khanh Ngũ.
“Các hạ… thế này cũng gần quá…” Khanh Ngũ còn chưa nói xong, nam tử thế nhưng vươn đầu lưỡi ra, liếm lên.
Khanh Ngũ liền nhảy dựng lên.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đột nhiên hắn rút thanh chủy thủ dưới gối, kề sát cổ họng nam tử.
“Đó là do ta cắn, tự nhiên phải dùng nướt bọt của ta thì mới mau lành.” Nam tử lãnh đạm nói.
Rồng bộ vuốt = =
Con hồ ly ta nuôi sẽ không có bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng như vậy!!!!
Mao hàng của ta ở đâu?! Trả lại mao hàng cho ta!!
Ta muốn con hồ ly tiện tiện kia thôi!!
Trái tim bạn nào đó bị tan vỡ nát vụn.
Thỏ béo vẫn như trước ở một bên yên tạm thoải mái mà ngủ ngon.
Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng rồng bộ vuốt mang theo một bụng xấu xa trở mình. Hắn buông tay ra, nói: “Ta đói bụng.”
“Đói bụng thì đi ăn cơm.” Nam tử mặt mày lạnh lẽo, không nhúc nhích.
“Chân ta đi đứng không tiện. Điểm tâm lại đặt ở trên bàn bên kia. Là bánh bao thịt.” Rồng bộ vuốt âm hiểm nói.
“Không liên quan gì tới ta, muốn ăn tự mình đi lấy.” Nam tử đáp.
Vì thế Khanh Ngũ ôm cái bụng bị thương, nhíu mày từng bước một dịch tới chỗ xe lăn.
Không đợi hắn dịch người xuống giường, nam tử đã đem đĩa bánh bao thịt bưng tới, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh lùng.
Khanh Ngũ cầm một cái bánh bao thịt lên, đặt ở miệng cắn một miếng, hương thịt thơm ngào ngạt lập tức truyền ra.
Hắn ngồi đối diện với nam tử, chậm rãi, gặm từng miếng một.
Cuối cùng biểu tình của nam tử cũng bị sụp đổ trước đĩa bánh bao thịt. Thế là bùm một tiếng, hồ ly buồn bực quăng cái đuôi, dùng móng vuốt be bé ôm một cái bánh bao thịt, buồn bực ngồi xổm một bên gặm cắn.
Thế này có thể xem là làm hòa không?
Không, chiến tranh lạnh vừa mới bắt đầu mà thôi.
Danh sách chương