Lại nói, sau khi Lâu Dật Hiên lấy được đan dược độc môn của Khanh gia bảo từ chỗ Khanh Vân Tung nơi đó cùng một quyển nội công tâm pháp bí mật mới rời khỏi Khanh gia bảo. Trước khi đi còn nhớ mãi không quên Khanh Vân Tung, vì thế Thương cha mới tự mình đưa hắn ra cửa.

Hai món đồ khác nhau kia đều là bí bảo gia truyền cực kỳ trân quý trong Khanh gia bảo nhưng Khanh Vân Tung vô cùng hào phóng với sư huynh nhà mình. Không chút tiếc rẻ đem tặng cho Lâu Dật Hiên, dù sao hiện tại hắn cảm thấy cuộc sống đối với hắn rất tốt, có thể trải qua ngày với Thương cha là hắn đã cảm thấy thực thỏa mãn.

Lâu Dật Hiên rời khỏi Khanh gia bảo, một đường xuống núi, đi vào sơn cốc đã hẹn trước với người. Thì ra cùng người hắn ước hẹn chính là xà vương Miêu Cương.

Vốn dĩ sơn cốc rất yên tĩnh, giờ phút này bị bầy rắn phủ kín, trong đó con rắn được xưng là thần xà thì một mình hưởng dụng một khoảng đất trống, những con khác chỉ đứng xa vô cùng kính sợ, không dám tới gần.

Xà vương Miêu Cương cởi đấu lạp, lộ ra một khuôn mặt gầy cực kỳ diễm lệ, sau cơn mưa dưới ánh trăng, màu da của hắn có vẻ tái nhợt khác thường. Thoạt nhìn cả người hắn có chút không chân thật, dường như chỉ là hư ảo. Nếu bàn về diện mạo, người này dường như có chút tương đồng với loại hình như Khanh Vân Tung, đều là dáng vẻ thanh lệ lạnh lùng, không nhiễm khói lửa nhân gian.

“Lâu Dật Hiên, ta chỉ bảo một mình ngươi đến, vì sao còn giấu người ở chỗ tối?” Xà vương nhận ra cước bộ của Lâu Dật Hiên, đột nhiên mở miệng nói.

“Ta không hề dẫn người nào tới, nếu có, đó cũng là người do ngươi chọc tới.” Lâu Dật Hiên bước vào trong cốc, đứng ở bên mép bầy rắn. Xà vương được đàn rắn vây quanh, chúng nó vây hắn quanh ở trung tâm, những người khác không thể tới gần.

“Hừ.” Xà vương hừ lạnh một tiếng, “Xuất hiện đi, bọn đạo chích trốn ở trên cây!”

Vì thế Tiểu Thất từ trên cây cao nhảy xuống. Chỉ có một mình hắn, bởi vì hổ con với Khanh Ngũ đều núp ở lưng chừng vực núi.

“Thằng nhóc nhà ngươi lân la tới đây rốt cuộc có mục đích gì?” Lâu Dật Hiên nhận ra Tiểu Thất, ở Khanh gia bảo hắn đã từng giao thủ với Tiểu Thất, cũng biết võ công của thiếu niên này không kém, có thể ở dưới tay mình duy trì hơn trăm chiêu, là một kỳ tài võ học.

“Không có gì, chính là vừa rồi nhìn thấy vạn xà xuất động nên muốn xem thử thôi —— nơi đây chính là địa bàn của Khanh gia, ta khuyên mấy vị tốt nhất đừng hành động lỗ mãng.” Tiểu Thất ôm lấy cánh tay nói.

“Thì ra là tay sai của Khanh gia bảo, như vậy giết cũng tốt.” Xà vương hơi hơi nhấc khóe miệng. Xưa nay hắn có quy củ, phàm là người chưa được sự đồng ý mà nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, đều phải chết! “Tố Thanh, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Khanh gia bảo, tốt nhất ngươi nên thu liễm bớt, cầm đồ vật ngươi muốn rồi đi đi.” Lâu Dật Hiên lên tiếng cảnh cáo, kỳ thật hắn chỉ là không muốn bởi vì chuyện này mà Khanh Vân Tung gặp phải việc không vui. Từ trong miệng của hắn, Tiểu Thất đã biết xà vương Miêu Cương tên là Tố Thanh.

“Lâu Dật Hiên, chẳng qua ngươi chỉ là con rối bị ta thao túng mà thôi, còn chưa đến phiên ngươi ra lệnh cho ta?” Tố Thanh ánh mắt lạnh như băng liếc Lâu Dật Hiên, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một con búp bê màu đen, dùng một cây đinh bảy tấc, hung hăng đâm vào ngực búp bê.

“Ô…” Lâu Dật Hiên ôm ngực đau đớn hô lên một tiếng, lui về phía sau vài bước, cơ hồ sắp sửa té ngã.

Tiểu Thất thấy thế, không khỏi nắm chặt nắm tay —— đây là trong cổ thuật Miêu Cương kỳ dị trong truyền thuyết sao? Lúc này hắn càng thêm cẩn thận, nghĩ thầm mình đừng để bị hắn thao túng như vậy.

“Lâu Dật Hiên, ngươi thật là một kẻ đáng thương, vì khuôn mặt của ta thế nhưng cam tâm trở thành người nguyền rủa, ha hả a bị ta nô dịch, là vận mệnh không thể thoát khỏi đời này của ngươi! Ngươi dứt khoát nhận mệnh đi!” Tố Thanh cười cực kỳ khủng bố, rõ ràng trên mặt không có lộ ra tươi cười, nhưng khi nhếch môi lại phát ra tiếng cười âm trầm.

Sắc mặt Lâu Dật Hiên lúc xanh lúc trắng, xem ra vừa rồi Tố Thanh làm cho hắn chịu phải thống khổ, khiến cho hắn không thể nói được gì nữa, chỉ yên lặng đứng ở một bên.

Lúc này Tố Thanh mới nói: “Vừa vặn thần xà vừa mới từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, cứ dùng thằng nhóc này để tế bụng xà thần đi.”

Dứt lời vươn tay, móng tay thật dài nhiễm sắc xanh tím của hắn chỉ về hướng thần xà, thần xà liền bắt đầu cử động chậm rãi bò tới chỗ Tiểu Thất.

Tiểu Thất hừ một tiếng, hắn sẽ không để con rắn ngốc kia vào mắt, vì thế rút ra bảo đao đang muốn ra tay. Lúc này đàn rắn kia cũng đã bị xà vương sai sử, tựa như thủy triều đánh tấp về phía Tiểu Thất!

Tiểu Thất đột nhiên nhảy lên cái cây cao phía sau, không ngờ động tác của thần xà cũng rất nhanh! Há cái mồm to đầy máu ngoài ý muốn lủi tới, cắn cánh tay phải của Tiểu Thất!

Tiểu Thất theo bản năng vội vàng rút tay, né đòn công kích của thần xà mắt thấy nước miếng của xà thần rơi trên vỏ cây thế nhưng toát ra làn khói trắng, đủ thấy bên trong chứa kịch độc!

Giờ phút này hắn xoay quanh trên thân cây mặt đối mặt với Đại Xà, đầu con rắn nọ ước chừng lớn bằng cái chậu rửa mặt, ánh mắt màu đỏ tươi tràn ngập sát ý theo dõi hắn.

Nhất thời, hắn yên lặng bất động giằng co với cự xà. Tiểu Thất đã nhìn ra, chỉ cần mình đứng im thì cự xà sẽ không hành động, còn một khi mình tăng tốc thì con rắn này cũng hành động ngày càng nhanh, thật không hổ là “vũ khí sắc bén lợi hại” của xà vương Miêu Cương!

Trong lúc hắn ở trên cây đang giằng co vớithần xà thì bầy rắn rậm rạp lại bắt đầu bò lên cây, nếu Tiểu Thất cử động thì không tránh khỏi trận truy kích của thần xà, nếu là đứng im thì cũng sẽ bị bầy rắn bao vây!

Ngay trong tình thế hết đường xoay xở, một giọng nói trong sáng từ trên trời giáng xuống: “Xà vương Miêu Cương, tiểu nô bất tài, mạo phạm xà vương, mong rằng các hạ hãy lượng thứ cho hắn, chủ nhân ta đến tạ lỗi thay cho tiểu nô kia!”

Chỉ thấy một đạo bóng trắng từ trên trời giáng xuống, lúc rơi xuống đất chính là một lão hổ uy vũ thuần trắng, trên lưng hổ có một người thanh niên mặc bạch y tuấn nhã thanh dật đang ngồi.

Bạch Hổ kia thật sự uy vũ, vừa đáp xuống đất liền khiến cho bầy rắn bị dọa sợ tới mức ào ạt rút lui, ngay cả con rắn ngốc đang đối diện với Tiểu Thất cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Không hề nghi ngờ, hổ con lại bị rồng bộ vuốt cưỡi trên người. Thì ra Khanh Ngũ đứng ở lưng chừng núi quan sát tình hình, ước chừng việc mình sau khi nhảy xuống bên dưới chắc chắn bởi vì hai chân không tiện sẽ rơi xuống đất rất khó coi.

Vì thế xoa dịu để hổ con làm tọa kỵ cho mình cưỡi, bạn hổ bị hắn dụ đồng thời cảm thấy việc mình ăn không của Khanh Ngũ nhiều đồ như vậy cũng thật không tốt, nên nhận lời.

Tố Thanh nhìn Khanh Ngũ liếc mắt một cái, chán ghét nói: “Mặc kệ là ai, chọc ta không vui thì đều đáng chết! Ngươi cũng đi chết đi!”

Khanh Ngũ đáp: “Nếu xà vương không vui vậy tại hạ có thể giúp xà vương cởi bỏ phiền muộn tích tụ trong lòng, đổi lấy sự an bình ở Khanh gia bảo được không?”

“Muốn lấy lòng ta nhằm đuổi ta đi, muốn lấy lòng ta để xem ngươi có thể trả giá được không đã.” Xà vương hơi cuộn tròn đầu ngón tay, dưới ánh trăng thưởng thức móng tay của mình.

Khanh Ngũ đang muốn đáp lại, không ngờ một giọng điệu khó nghe từ một bên cất lên: “Này! Ngươi cũng là thuộc bộ tộc xà trùng đúng không? Rốt cuộc ngươi thuộc loại xà nào? Hay giống như ta đều cũng là Hình xà?”

Khanh Ngũ cổ quái liếc mắt nhìn sườn bên, chỉ thấy chỉ con rắn bự đang nói, nhìn quanh bốn phía dường như chỉ có một mình hắn nghe được cái giọng nói kia.

“Ta chính là đang nói chuyện với ngươi đó! Xem ra ngươi giống ta đều là chủng rắn vừa thô lại dài, thế nào, có hứng thú làm bạn không? Mấy con rắn nhỏ kia rất không thú vị!” Con rắn bự nghiêng mình về phía trước, nhìn hắn chớp mắt. Thì ra nó đang dùng xà ngữ nói chuyện với Khanh Ngũ, những người khác căn bản không nghe được. Xem ra cự xà này tu vi còn thấp chưa từng gặp qua bộ dáng của rồng.

Khanh Ngũ (⊙⊙) quay đầu, nhìn cự xà.

Tố Thanh tức thì nổi giận: “Lúc ta nói chuyện, chưa từng có người dám không tập trung!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện