Vì tránh né đám người truy sát Phong Vân Liễu, Khanh Ngũ và thần y quyết định dẫn nhân thủ trong cốc rời đi cùng với nhân mã Kỳ tộc. Vì thế ngay ngày hôm nay bắt đầu sắp xếp hành lý, sau đó liên lạc với đám người Kỳ Tộc. Tuy nhiên khi đám người Kỳ tộc tới bái kiến Khanh Ngũ, không ngờ rằng trên mặt Long thần có dấu vết giống như bị người đánh vậy khiến cho bọn người Tô Á, Bích Đồ kinh hãi tột độ.

“Ngũ thiếu bị làm sao vậy?” Bích Đồ lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, lúc luyện đi không may vấp.” Khanh Ngũ tìm cái cớ tùy tiện biện hộ. Dù gì cũng không thể nói là bị lão hổ cào.

Tô Á mở miệng: “Về sau mỗi bước đi của Ngũ thiếu đều có thủ hạ Kỳ tộc hộ tống, cũng không cần phải vất vả như thế.”

“Không có việc gì, chỉ là ta không cẩn thận, chẳng phải chuyện gì lớn.” Khanh Ngũ phất phất tay, kỳ thật dấu vết bầm tím trên người rất nhiều, lão hổ không nói không rằng tùy ý gặm cào cắn hắn, bởi vì mình dùng cái đuôi quất nó, lúc ấy nó nó liền dùng hai cái móng vuốt tàn nhẫn cào lên cái đuôi, hiện giờ cái đuôi hắn cảm thấy rất đau, cố tình thời điểm biến thành người, cái bộ vị kia vốn dĩ không tồn tại.

Vì thế sau khi an ủi khuyên nhủ nhóm người Kỳ tộc, Khanh Ngũ nói với Tiểu Thất: “Cái đuôi ta đau quá, rất có thể bị lão hổ cào rách mất, ngươi lấy dược tốt nhất thoa cho ta.”

Tiểu Thất bất đắc dĩ đáp: “Từ nay về sau Ngũ thiếu, ngài đừng trêu chọc lão hổ nữa! Rất nguy hiểm! Lại nói, cái đuôi của ngươi ở chỗ nào?”

“… Chúng ta tìm địa phương kín đáo xem thử đi.”

Vì thế Tiểu Thất cõng Khanh Ngũ tìm một khu đất trống vắng lặng trong cốc, bốn phía xung quanh đều là cây xanh bao phủ, không sợ có người tiến vào.

Khanh Ngũ cởi quần áo, biến về hình rồng, đuôi to lúc này không còn giống lúc trước đắc ý vung vẩy, mà rũ trên mặt đất. Bên trên lớp vẩy non mềm quả nhiên bị móng vuốt lão hổ dùng cào rách, lộ cả thịt non.

Tiểu Thất đau lòng nói: “Lòi cả thịt rồi! Ngũ thiếu, vết thương trên đuôi ngươi phải cẩn thận chữa trị, để ta băng bó cho.”

“Vậy làm sao ta biến thành người?” Rồng có bộ vuốt buồn rầu hỏi.

Đại Ngư công tử đã nói qua phép thuật của hắn còn chưa đủ khả năng tạo thương tích cho hổ thần, chỉ có thể đợi rồng có bộ vuốt từ từ tự mình khôi phục. Kỳ thật vết thương của bạn rồng có bộ vuốt cũng rất nhẹ, nhưng ấu long chưa từng đụng phải thương tích, la ó ầm ỉ trông chẳng khác gì bị gãy xương ấy.

Mà nói đi nói lại cũng kỳ quái, nếu hắn biến thành hình người thì tính tình kiên nhẫn vô cùng, đổi lại một khi biến thành hình rồng toàn bộ tinh thần như bị rút sạch.

Đáng tiếc thứ như cái đuôi này chỉ khi biến hình thành rồng thì mới có thể điều dưỡng, Đại Ngư công tử còn đe dọa hắn, nếu biến thành hình người thu hồi đuôi đi, khiến cho cái đuôi không được điều dưỡng, sẽ bị rụng luôn!

Tiểu Thất cùng Đại Bảo hợp lực, dùng vải quấn cái đuôi của bạn rồng có bộ vuốt quấn tròn một vòng lại lại một vòng, nhìn qua

Quả thật rất buồn cười.

Con rồng cái đuôi thì quấn băng vải, bốn vuốt còn bị bịt kín.

Cái này không hề làm đám người Kỳ tộc phiền não, rốt cuộc nhờ Kỳ tộc làm việc có hiệu suất. Chỉ cần tốn nửa ngày chặt cây đã làm ra một cái thùng xe siêu bự, bên trên còn đóng thành cái mui thuyền, trải ra thảm, dùng để vận chuyển bạn rồng mang thương tích trong người.

Rồng có bộ vuốt lầu bầu tổng kết: Nếu không phải do cái đuôi liên lụy, hắn mới sẽ không chật vật như vậy.

Cái đuôi là một vấn đề lớn mà.

Tuy rằng đội ngũ này hộ tống một con rống, nhưng tiến độ không ngoa chút nào. Đãi ngộ của bạn rồng có bộ vuốt không khác gì hoàng đế, hơn nữa từ sau khi cái đuôi bị thương, đám người Kỳ tộc quả thực đem hắn phủng tận trời.

Được rồi, trong đội ngũ chỉ có mỗi đôi chủ tớ Phong Bát và Phong Vân Liễu cảm thấy cực độ tò mò đối với vị khách thần bí trên xe mà thôi. Hai người họ chỉ thấy đám người Kỳ tộc mỗi ngày đúng giờ làm lễ với ‘thứ’ bên trong xe, giống như bên trong chứa con quái vật lớn nào vậy. Nhưng mọi người ai nấy đều không chịu nói rõ với bọn họkhiến cho chủ tớ bọn họ mỗi ngày đều phải miên man suy nghĩ.

Long Cửu cũng bị Đại Bảo cấm đi thăm dò tình hình bên trong, dù sao hắn vẫn cực kỳ trung thành, chủ nhân không cho nhìn, hắn sẽ không nhìn, nhưng cũng như hai người kia trong lòng hiếu kỳ cực độ.

Thần y bị gọi tới khám cho cái đuôi của Khanh Ngũ, cho nên đã biết rõ ràng mọi chân tướng. Sau khi ‘chậc chậc’ miệng lấy làm kỳ lạ cả một ngày, còn cố ý cầm cái bình nhỏ tinh xảo đến, muốn lấy long tiên (nước miếng rồng).

“Thiệt buồn nôn.” Rồng có bộ vuốt quay sang nói.

“Chỉ lấy một giọt nước miếng của ngươi thôi mà.” Ánh mắt thần y nóng bỏng, “Nước miếng rồng chính là thuốc tiên trong truyền thuyết đó.”

Khanh Ngũ không lay chuyển được hắn, đành phải cho hắn một ít nước miếng, nghe nói về sau chỗ nước miếng kia được trộn chung vối mấy vị kỳ dược, thế nhưng tạo thành dược giải độc.

Bởi vì bên trong có chứa long khí, cho nên tác dụng phụ của loại dược liệu này khiến người ta cực độ hưng phấn, có hiệu quả thúc giục tình rất mạnh.

Lại nói đội ngũ đi còn chưa được một ngày đêm, liền có một tiểu tướng mặc áo bào trắng chặn đường.

Tiểu tướng kia lập tức bị thị vệ Kỳ tộc ngăn lại, tướng mạo của tiểu tướng này oai hùng mạnh mẽ, uy vũ tự nhiên sinh ra uy lực, trực tiếp yêu cầu: “Ta muốn gặp long quân!”

Nghe vị hắn đề cập muốn gặp là long quân, mọi người đều cả kinh, Tiểu Thất tới nhanh hơn so với gió, đối mặt với thiếu niên vận áo bào trắng nhung kia cảnh giác hỏi: “Ngươi là người nào?”

Thiếu niên kia cũng thật kiêu căng, đáp: “Hôm qua Bạch Long nhận ta làm chủ, hôm nay ta đến nhận tôi tớ, có ý kiến gì không? Tránh ra! Phàm nhân đừng có cản đường!”

Tiểu Thất nghe vậy giận dữ: “Ngươi chính là cái con cọp đáng chết làm chủ nhân nhà ta bị thương có phải hay không! Ta liều mạng với ngươi!”

Dứt lời liền muốn xuất đao, lại bị một tiếng rồng ngâm ngăn lại, chỉ nghe Khanh Ngũ dùng nội lực truyền âm tới: “Tiểu Thất không được làm càn, vị này chính là hổ thần, lời hắn nói không ngoa, đưa hắn tới gặp ta.”

Hổ thần nghe vậy nhướng mày: “Bạch Long, lý nên ngươi tới tới đón ta mới phải, còn làm dáng cái gì!” Điệu bộ hắn kiêu căng như thế, kỳ thật kỳ lân gọi hắn tới giải thích, nhưng hắn không phục, vừa nghe giọng tiểu Bạch Long kia lại càng giận điên người.

“Trên người Tiểu Long vô lực, hổ thần thứ tội.” Khanh Ngũ đáp.

Hổ thần hừ lạnh một tiếng, lườm Tiểu Thất một cái: “Đưa ta đi gặp hắn.”

Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ bị áp chế như thế, tức giận đến độ răng ngứa ngáy, liều mạng đè né lửa giận nhưng giọng điệu cũng chẳng hòa nhã: “Đi theo ta!”

Sau khi mang hổ thần vào trong xe. Chỉ thấy cái đuôi Bạch Long quấn đầy băng vải, bốn móng vuốt cũng bao, trên người phủ tấm thảm, không có chút sức sống nằm gục ở chỗ này trông cực kỳ thê thảm, hổ thần bĩu môi: “Bạch Long, nhìn ngươi như thế để xem còn dám trêu đùa ta, lần này cũng xem như cho ngươi một bài học!”

Bạch Long vô lực giương mắt nhìn hắn một cái, liền nhắm mắt lại, hỏi: “Hổ thần có chuyện gì sao?”

“Nhìn bộ dáng kinh hãi kia của ngươi xem.” Hổ thần nghênh ngang ôm cánh tay, nhìn rồng có bộ vuốt một vòng, chỉ cái đuôi hắn hỏi: “Cái đuôi thế nào? Còn có lực vung quật không hử?”

Nói xong dùng chân nhẹ nhàng đá đá cái đuôi Bạch Long, Bạch Long lập tức cố làm ra vẻ rên rỉ một tiếng, dọa hổ thần nhảy dựng. Tiểu Thất ở một bên tức giận nói: “Ngay cả vảy cũng đều bị xé rách một mảng lớn, máu thịt lẫn lộn mơ hồ nhìn thấy cả xương cốt, ngươi nói xem có sao không?”

“Ta đâu có dùng lực lớn như vậy…” Hổ thần bĩu môi, cố gắng hồi tưởng lại, không xong, lúc ấy hắn rất tức giận cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã cào Bạch Long thành cái dạng gì, sẽ không thật sự nghiêm trọng như thế chứ? Kỳ thật, rồng có bộ vuốt chỉ bị rách da có tý mà thôi, bởi vì hắn là ấu long, cho nên lớp vẩy quá non.

Lúc này rồng có bộ vuốt tỏ vẻ đau khổ nói: “Chẳng qua chỉ là hư cái đuôi, hủy dung, cùng lắm thì về sau không thể bay, không thể nhìn người mà thôi, hổ thần không cần lo lắng.” Nói xong thống khổ nhắm hai mắt lại.

Tiểu Thất = =

Ngươi thế mà dùng toàn lực diễn khổ tình nữa!

Sắc mặt Hổ thần càng ngày càng khó coi, từ sau lưng cởi một bọc hành trang, ném tới trước mặt Tiểu Thất, không hòa nhã nói: “Cầm pha thuốc uống! —— mặt khác, bản thần còn việc phải làm!”

Nói xong vậy mà ngay trước mặt Tiểu Thất biến thành một lão hổ uy phong lẫm lẫm, dọa Tiểu Thất sợ tới mức vội vàng rút đao: “Ngươi muốn làm gì!!”

Bạch Hổ nâng móng vuốt, nhất thời dùng thuật định thân, khiến cho Tiểu Thất không thể động đậy, sau đó tao nhã đi tới trước mặt long, đối diện với hắn.

Bạch Long quay đầu, không nhìn hắn. Không ngờ Bạch Hổ lại vươn đầu lưỡi, liếm vết bầm trên mặt bạn rồng nào đó. (Đáng đời J)

“A a a a!” Bạch Long dựng lông, lông tơ đều dựng thẳng hết cả lên.

“Sợ cái gì! Đây là bản quân ban ân sủng cho ngươi, phàm là vết thương được bản quân liếm qua, thương nhỏ nhất thời sẽ tốt, thương lớn cũng sẽ nhanh chóng khép lại, đừng cử động!” Hổ thần quát.

Bạch Long sắc mặt đỏ bừng, đáp: “Cái này không cần…”

Thẹn thùng cái gì! Bạch Hổ thở hắt ra, một móng vuốt đè lại đầu của hắn: “Đừng nói nhảm, bản quân tự mình làm, nằm úp xuống đừng có cử động, để ta liếm liếm cái đuôi cho ngươi! Nếu sau này ngươi chẳng may tàn tật vậy kỳ lân chết tiệt kia càng không phải sẽ lải nhải ta!”

Nói xong Bạch Hổ nhảy đến chỗ đuôi rồng đuôi rồng, móng vuốt nhanh nhẹn tháo băng vải —— tuy đầu ngón tay lợi hại, nhưng hành động chính xác không làm thương tổn đến long thân dù chỉ một chút. Sau khi tháo băng vải, Bạch Hổ mặt biến đen—— cái gì máu thịt lẫn lộn mơ hồ nhìn thấy xương cốt, không phải chỉ rách vài miếng vảy thôi sao!

Thôi thôi, nhìn bộ dạng thằn lằn này sợ đau như thế, mà vảy trên người non mỏng, rõ ràng chỉ là con rồng mới sinh, dù sao cũng chỉ liếm vài cái thôi. Vì thế Bạch Hổ cúi xuống, nhẹ nhàng liếm vết thương trên đuôi rồng.

Bạch Long xoay người nhìn Bạch Hổ đang nghiêm túc liếm cái đuôi, thấp giọng hổ thẹn nói: “Hổ thần, kỳ thật ta cũng có chỗ sai, ta không nên trêu đùa ngươi.”

“Hừ, ta lười so đo với tên với thằn lằn nhà mi.” Hổ thần liếc hắn.

“Hổ thần… Ta xin lỗi ngươi…” Bạch Long xê dịch thân thể, dán thân mình lại gần Bạch Hổ, ngữ khí chân thành nhận lội.

Nhưng là ————————

Móng vuốt lần thứ hai ấn lên đỉnh đầu Bạch Hổ.

“Sát!”

Bạch Hổ mắt lộ ra hung quang, nhưng lần này hắn không có phát tác, mà dùng móng vuốt xoa bóp đuôi rồng, ngắm ngay giữa miệng vết thương.

Vì thế Bạch Long rốt cục cũng chịu thua, thành thật gục xuống.

“Ngu ngốc.” Bạch Hổ khinh bỉ, sau đó tiếp tục liếm miệng vết thương trên đuôi rồng.

Hai tên nọ cuối cùng cũng tạm thời sống trong hòa bình.

Hai cái tên ngu ngốc! Tiểu Thất = =

@Nghỉ lễ vui vẻ, từ hôm nay bạn nghỉ đến thứ 3 nhé. Không post được bài vì bạn phải về nhà 😀
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện