Hỉ Thần, chính là dùng để ám chỉ thi thể mà cản thi tượng phải cản, hai chữ Hỉ Thần đồng âm với từ người chết, bởi vì người ta khá là kiêng kỵ hai chữ người chết cho nên phải đổi lại xưng hô, thay thế bằng một từ khác có hàm ý mang đến không khí vui mừng.
Hỉ Thần Hội là phong trào tự phát của giới cản thi, cứ mỗi bốn năm một lần, các môn phái cản thi sẽ đề cử ra một môn hạ đệ tử tham gia, một mặt là để cho đệ tử trẻ tuổi được mở rộng tầm mắt, mặt khác chính là dựa vào việc theo dõi trận đấu để quan sát học hỏi kỹ thuật của những môn phái khác.
Mỗi đợt Hỉ Thần Hội đều có gần 50 môn phái tham gia, hơn hai phần ba đội ngũ sẽ bị loại từ trận tỷ thí đầu, đến màn so tài thứ hai thì sẽ sàng lọc ra ba vị đấu thủ, môn phái nào thắng được vòng cuối cùng thì sẽ vinh dự nhận được chức vị Minh Chủ trong vòng bốn năm kế tiếp, hơn nữa cũng phụ trách chuẩn bị cho lần Hỉ Thần Hội tiếp theo.
Đương nhiên, Hỉ Thần Hội vẫn có một số quy củ, chẳng hạn như, môn chủ trưởng môn các phái đều không được tham gia tranh tài, tuyển thủ của các môn phái có thể thay thế luân phiên, có thắng cũng là thể diện của cả một môn phái chứ không phải của một người.
Hỉ Thần Hội năm nay được chọn cử hành tại Lạc Tinh Sơn, Lạc Tinh Sơn mang địa hình đặc thù, trong lòng núi gần như đều trống rỗng, tất cả hang lớn hang nhỏ đều ẩn sâu trong đó, có vài hang động thậm chí còn có sông ngầm, thác nước, kỳ nham quái thạch đủ loại.
Vài ngày trước khi Hỉ Thần Hội bắt đầu, các môn phái gần như đều đã tiến vào chiếm giữ một sơn động riêng, trong đó có một huyệt động cắm cờ Quỷ Sôn Môn ngoài cửa.
Quỷ Sơn Môn có một loại cản thi thuật không giống với những môn phái khác, đó chính là dưỡng thi, mỗi một đệ tử đều huấn luyện ra được một quỷ bộc thi tỳ cho mình, khi chủ nhân đi đầu gõ chiêng rải giấy tiền vàng bạc, dẫn thi thể tiến về phía trước, quỷ bộc thi tỳ sẽ đi ở đằng sau cùng của đội ngũ, đề phòng Hỉ Thần thoát đội, bọn họ còn có nhiệm vụ cõng Hỉ Thần lên xuống sườn núi, bởi vì khoảng cách mỗi bước chân của Hỉ Thần khi bước đi không lớn, chỉ cần là nơi có địa hình hơi dốc thì không thể lên được, chỉ có thể dùng cách cõng trên lưng để qua.
Lúc này đây, người trong Quỷ Sơn Môn hoặc ngồi hoặc đứng, quỷ bộc thi tỳ thì đồng loạt dựa sát vào vách đá.
Quý Đường ở trong động, đang bị Chưởng môn sư phụ Quỷ Sơn Môn gọi vào nói chuyện.
“Ngươi là người ưu tú nhất trong số các đệ tử môn phái ta, Hỉ Thần Hội lần này, vi sư quyết định cử ngươi ra ứng chiến, ngàn vạn lần đừng để cho sư phụ thất vọng.”
Quý Đường vốn cũng có ý định muốn tham gia Hỉ Thần Hội, nếu như có thể đạt được hạng nhất, mai sau ra ngoài tự lập môn hộ thì danh tiếng mới vang dội được, trước kia tích cực tìm kiếm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cũng là nhằm để tranh cao thấp với thước Tử Đàn của Liễu Khê Phái.
Các sư huynh đệ khác đều ở bên cạnh tán thành cổ vũ, nhao nhao nói: “Sư phụ anh minh, Quý Đường sư huynh nhất định có thể liên tục vượt hết ba ải, lấy được thể diện cho Quỷ Sơn Môn chúng ta, cho sư phụ trở thành tân Minh Chủ của cả giới cản thi này.”
Quý Đường thiên tư thông minh lại có dã tâm, đã là cao thủ đệ nhất trong môn phái, hơn nữa gã làm người rất khéo, cho nên sư phụ phái gã ra tranh tài, mọi người đều nhất trí đồng ý.
Vì ngày mai còn có trận tỷ thí, Quý Đường đi nghỉ ngơi sớm, bên trong sơn động này còn nối liền với những động nhỏ khác, Quỷ Sơn Môn gần như có thể mỗi người ngụ một động, không cần lo bị quấy nhiễu.
Một canh giờ sau, Chương Tiểu Khải rón ra rón rén tiến vào, nhẹ lay lay Quý Đường đang nằm trên mặt đất chợp mắt, “Sư huynh, sư huynh!”
Quý Đường xoay người, hỏi: “Kết quả sao rồi?”
“Đệ lén đi tới bên ngoài sơn động của Y Na Phái quan sát cả ngày, không phát hiện người nào trông tương tự như Thính Mị tiên sinh cả.” Chương Tiểu Khải trả lời.
“Vậy còn… Bất Hồi?” fukurou275.wordpress.com
“Cũng không có!” Chương Tiểu Khải hoàn toàn không giấu giếm sự chán ghét đối với quỷ bộc kia, “Sư huynh, huynh cũng hiểu rõ là, thi quỷ đã ký kết huyết thệ với người của Quỷ Sơn Môn chúng ta, trong vòng 49 ngày đầu tiên, mỗi ngày đều cần uống một giọt máu của chủ nhân, nếu không sẽ rơi vào tình cảnh tinh khí héo tàn, hóa thành một nhúm bụi đất, hiện giờ đã hai tháng trôi qua, hắn không có máu của huynh, không thể nào còn tồn tại được”!
“Không, Thính Mị kia biết rất nhiều quỷ thuật, nhất định sẽ có không ít biện pháp để biến thi quỷ của người khác trở thành của mình, ta tin rằng Bất Hồi vẫn còn tồn tại.”
Chương Tiểu Khải căm giận đứng dậy, hừ, sư huynh sao lại chấp nhất như vậy với một quỷ bộc nho nhỏ kia chứ? Hai tháng này người làm sư đệ như cậu ta rõ ràng đã tìm mấy thi thể vô chủ diện mạo cũng chả kém cạnh gì dâng cho sư huynh để luyện quỷ bộc mới, kết quả sư huynh chẳng hề thuận mắt tên nào, cuối cùng lại chọn một nữ thi lưng hùm vai gấu, rõ ràng là chỉ muốn đối chọi với thi tỳ của Thính Mị thôi!
Quý Đường lại nhắm mắt, có chút mỏi mệt, sau khi rời khỏi Song Long Lĩnh, gã từng trở về bãi tha ma của Thính Mị tiên sinh, nhưng cuối cùng không đợi được người kia, hỏi thăm khắp nơi trên giang hồ cũng không có bất cứ tin tức gì, Thính Mị này cứ như là tan biến vào không khí vậy, chẳng ai biết được tung tích của y.
Gã cũng từng tìm đến tổng bộ Y Na Phái để lén điều tra tìm hiểu một phen, nhưng lại không dò xét ra được bất cứ thứ gì, người của Y Na Phái ít giao du với bên ngoài, cho dù có ra ngoài cản thi, cũng đều đeo một cái mặt nạ gỗ trên đầu, chẳng thể phân biệt được ai với ai.
Thật ra thì, gã cũng không phải là loại người mù quáng như vậy, hai tháng qua đi, sự thù hận của gã đối với Thính Mị đã giảm đi đôi chút, dù sao cũng là ngươi lừa ta gạt, người ta cao tay hơn mình, cũng không thể oán trách gì được, cảm giác chán nản từ cơn thảm bại cũng dần dần nhạt đi, nhưng kỳ quái chính là, gã vẫn cứ nhớ mãi không quên được Bất Hồi.
Chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy hắn, lãnh đạm, lạnh lùng mà yêu dã, nhưng rồi hình ảnh lại chợt thay đổi, đôi mắt như hồ nước không sóng gợn kia đột nhiên trở nên linh động, sâu xa thăm thẳm, đánh thẳng vào lòng người.
Có đôi khi gã thậm chí còn cảm thấy mình như sắp sửa phát điên, gần như không điều khiển được bản thân, chỉ muốn lao thẳng tới Y Na Phái, tìm vị tiểu huynh đệ luôn đi theo bên cạnh Thính Mị kia, cậu ta nhất định biết rõ tình trạng của Bất Hồi như thế nào!
Nhưng may là gã vẫn giữ được lý trí, Hỉ Thần Hội sắp tới, bất kỳ hành động nào của phái gã khiêu khích đến phái khác đều sẽ bị người trong giới cản thi chỉ trích, thậm chí gã còn có thể bị trục xuất sư môn, vậy thì cũng không còn cách nào hành nghề trong cái giới cản thi này nữa, công lao vất vả học nghệ bấy lâu nay đều sẽ trở nên uổng phí.
Hỉ Thần Hội chính thức bắt đầu, nơi so tài vòng thứ nhất được thiết lập trên một mảnh đất hoang rộng rãi, tại đó được dựng lên một bục gỗ, bên trên là mấy ông già đầu tóc bạc phơ đang ngồi, đó đều là các trưởng lão do giới cản thi đề cử ra, đảm nhiệm vai trò thẩm định giám sát Hỉ Thần Hội.
Hai bên dưới đài cũng có mấy gian nhà cỏ che chắn kỹ càng, đứng trong đó là vài vị giám khảo được các trưởng lão chỉ định, bọn họ phụ trách giám sát trận đấu, gìn giữ trật tự, nếu phát hiện có hành vi gian lận nào, sẽ lập tức mời người so tài ra khỏi sàn đấu, hủy bỏ tư cách tranh tài, cả môn phái đó cũng sẽ đồng thời bị giới cản thi khinh thường.
Mà bên ngoài nữa, tụ tập thành từng nhóm từng nhóm nhỏ chính là người của các môn các phái, đương nhiên, ngoại trừ Y Na Phái, Quỷ Sơn Môn, Liễu Khê Phái, còn có đông đảo các môn phái cản thi nổi danh khác như Năng Sơn Khương gia, Vi Thú Lỗ gia, Linh Luân Khúc gia v.v…
Các môn các phái đều có đặc sắc riêng của mình, chẳng hạn như, người của Vi Thú Lỗ gia ai nấy đều dắt theo một con chồn đất bên mình, Linh Luân Khúc gia thì giản dị hơn, không giống như các cản thi tượng khác dùng chiêng cồng để dẫn thi, mà là lấy sáo ra thổi, dùng tiếng sáo để điều khiển thi thể.
Trong này đặc biệt nhất vẫn là Y Na Phái, từ Chưởng môn cho đến sư đệ mới nhất vừa nhập môn, không ai là không mang trên đầu một cái mặt nạ dữ tợn được điêu khắc từ gỗ bạch dương, vừa bước ra sân là trông cứ như quỷ mị giáng lâm, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tại sao Y Na Phái lại phải đeo mặt nạ xuất hiện? Muốn trở thành cản thi tượng thì phải tuân theo một vài quy củ, trong đó có một điều là tướng mạo không thể quá ưa nhìn, người trông càng xấu xí hung ác thì càng có thể trấn nhiếp quỷ hồn, áp chế Hỉ Thần, cho nên diện mạo của các cản thi tượng đều gần như chẳng có gì đặc sắc cả, điều này có thể được nghiệm chứng từ những khuôn mặt xấu xí rải rác khắp nơi trong Hỉ Thần Hội.
Nhưng trong này chỉ có Y Na Phái là cá biệt.
Nghe nói thủy tổ của Y Na Phái là một vị nam tử diện mạo như tranh vẽ, ông ta mang chí trở thành cản thi tượng, lại bởi vì tướng mạo mà liên tục bị các môn phái cự tuyệt, sau này ông ta quỳ ba ngày ba đêm trước cửa nhà một vị cản thi tượng, đối phương rốt cuộc không đành lòng, dốc hết tài nghệ truyền thụ, từ đó về sau vị khai phái kia chỉ chuyên thu nhận các đồ đệ dung mạo tuấn tú, lúc cản thi thì đều mang một cái mặt nạ xấu xí để bổ khuyết nhược điểm về tướng mạo, cho nên gần như là không ai có thể nhìn thấy được khuôn mặt thực sự của người Y Na Phái.
Cả giới cản thi truyền nhau rằng trong Y Na Phái người nào người nấy đều kinh thế tuyệt diễm, khi nhắc tới môn phái này đều tỏ vẻ xem thường, nhưng con người mà, thứ gì càng không thấy được thì lại càng muốn xem, còn thường oán hận rằng sao ông trời không chịu nổi lên một cơn gió lạ, để cho bọn họ được chiêm ngưỡng dung nhan còn xinh đẹp hơn cả các bà các chị trong truyền thuyết kia.
Mà người của Y Na Phái cũng chẳng hề để cho kẻ khác được thỏa mãn tâm nguyện, bọn họ luôn giữ khoảng cách như gần như xa đối với các môn phái khác, nhỏ giọng nói chuyện, duy trì cảm giác thần bí từ trước tới nay.
Quý Đường cũng chú ý chặt chẽ một trong số những người của Y Na Phái, cho dù đánh chết gã cũng nhận ra được tình nhân nhỏ của Thính Mị nhất định chính là người trong Y Na Phái, muốn tìm được Bất Hồi, Y Na Phái chính là mấu chốt, thế nhưng, người phái này lúc ra ngoài luôn luôn đeo mặt nạ, lại mặc kiểu áo bào tay rộng, quả thực rất khó nhận biết được đâu mới là tiểu sư đệ.
Ánh mắt dõi theo quá mức nóng bỏng thế này có lẽ đã dẫn tới sự chú ý, cái vị nghe nói là Chưởng môn sư huynh của Y Na Phái xoay khuôn mặt mang mặt nạ của mình về phía Quý Đường, dưới chiếc mặt nạ hung ác là tư thái như đang cân nhắc dò xét.
“Đại sư huynh, sao vậy?” Tam sư đệ cũng mang mặt nạ tương tự đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi. fukurou275.wordpress.com
“…Quỷ Sơn Môn có vẻ đặc biệt chú ý tới chỗ ta, cứ nhìn chằm chằm qua đây suốt, bộ không sợ lòi con ngươi ra luôn hay sao nhỉ.” Chưởng môn sư huynh cực kỳ khinh thường nói.
Tiểu sư đệ đứng một bên khác cũng xầm xì nói: “Là Quý Đường ấy hả, thấy cái biểu cảm kia không? Cứ như thể đang muốn làm thịt chúng ta vậy… Nghe nói là trận tỷ đấu này náo nhiệt lắm, ngoài sân đã mở bàn đặt cược rồi kìa, ai cũng đặt là gã sẽ lấy được thứ hạng cao nhất trong đợt Hỉ Thần Hội lần này, đại sư huynh có muốn đặt cược luôn không?”
“Vậy tỉ lệ cược cho Y Na Phái thế nào?” Chưởng môn sư huynh hỏi.
“Tất cả mọi người đều cho rằng phần thắng của chúng ta không cao.” Tiểu sư đệ tức giận nói: “Cũng coi thường chúng ta quá rồi đó, không biết chúng ta có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền trong tay sao?”
Chưởng môn sư huynh thế nhưng lại cười khì khì đến là gian, đương nhiên, vẻ mặt vô sỉ này đã được giấu dưới lớp mặt nạ, chẳng ai nhìn thấy được.
“Một lần cược là năm mươi, cho nên ta nhường Nhị sư đệ đi đặt cược đó, toàn bộ đều cược Y Na Phái sẽ thắng cho ta; nói cách khác, các sư đệ, trận đấu lần này chỉ cho phép thắng không được phép thua, nếu thua thì liền bán một trong số các ngươi đi, nếu không phái ta cũng chẳng còn tiền ăn nữa đâu.”
Tiểu sư đệ thiệt sự muốn khóc thét, cậu chính là một trong những sinh linh đáng thương bị Đại sư huynh nhẫn tâm bán đi đây này.
Người nào người nấy trong Y Na Phái đều rần rần cảm thấy bất an, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn cứ là bộ dạng cao thâm khó lường như cũ.
Sau khi chuỗi lễ khai mạc dài lê thê kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận so tài vòng thứ nhất, mỗi một thi tượng tham gia đều phải dẫn một Hỉ Thần, những Hỉ Thần này là từ trong tay các thi tượng đang cản thi mượn tạm tới, dùng phương thức bốc thăm để quyết định thứ tự trước sau, trong thời gian một nén hương, phải dẫn thi đi qua một đoạn đường bằng phẳng.
Nghe đơn giản lắm đúng không?
Cản thi tượng rút thăm lượt thi đầu tiên dẫn Hỉ Thần lên đường được chừng một khắc, người ở vị trí thứ hai cũng lập tức khởi hành, tiếp theo là người ở vị trí thứ ba, thứ tư, thế nhưng, lúc bọn họ đi đến địa điểm đã được đặc biệt chỉ định, bất thình lình có rất nhiều chó hoang lao ra, điên cuồng gầm rú gào thét với Hỉ Thần.
Đây là cái đề mục ôi thiu do ai đưa ra vậy? Phải biết rằng cản thi tượng sợ nhất là đương lúc cản thi lại đụng phải chó mèo, mèo kêu sẽ kinh động đến thi thể, chó thì thường cắn Hỉ Thần, người cản thi hộ tống Hỉ Thần nếu như bị chó cắn, vậy thì sẽ mất đi chữ tín, sau này đừng hòng nhận được mối làm ăn nào nữa.
Cản thi tượng liên tục quát to, Hỉ Thần được dẫn theo trên sàn đấu cũng bắt đầu không chịu nghe theo sự chi phối của thi tượng nữa, có vài Hỉ Thần thậm chí còn dựng thẳng lông lên, nếu như không phản ứng kịp, chỉ e rằng sẽ sinh ra thi biến.
Cản thi tượng cuối cùng cũng cảm giác được điểm bất thường, đây không phải là chó bình thường, mà là loài Cuồng Ngao chuyên ăn thi thể trong mộ địa!
Giống chó hoang Cuồng Ngao này đặc biệt tàn bạo, móng của chúng vì để thuận lợi đào ra quan tài gỗ chôn dưới đất mà trở nên sắc bén như lưỡi câu, lớp da trên trán cũng dày cứng như sắt đá, tiện cho chúng húc vỡ ván quan tài, kéo thịt người bên trong ra ăn.
Cản thi tượng hận nhất chính là Cuồng Ngao, khó để xua đuổi, khó mà chế ngự, chúng chỉ chực chờ muốn ăn thịt Hỉ Thần, nếu bất cẩn, ngay cả cản thi tượng cũng có thể mất mạng như chơi.
Đây là lúc được chứng kiến kỹ năng xua đuổi chó hoang đặc thù của các môn các phái.
Thi tượng của Vi Thú Lỗ môn chu miệng huýt sáo, con chồn đất luôn bám theo phía sau người nọ lập tức quay ra đối diện với Cuồng Ngao mà gầm thét, trong lúc hai con thú giằng co, thi tượng nhân cơ hội thúc giục Hỉ Thần nhanh chóng đi về phía trước; con chồn đất kia không phải là thú dữ thông thường, chúng nó chuyên ăn độc vật, đặc biệt là rắn độc, bình thường chó hoang mèo hoang khi ngửi thấy mùi của loài chồn quỷ này từ xa đều sẽ tự giác nhường đường, cho nên Vi Thú Lỗ môn khi cản thi, hoàn toàn không hề lo lắng việc sẽ đụng phải mèo hoang chó hoang.
Về phần Quỷ Sơn Môn, Quý Đường cũng đụng độ phải Cuồng Ngao, gã lập tức ra lệnh cho thi tỳ ra ngăn cản, thi tỳ mới dưỡng này của gã có lực lớn vô cùng, thân thể cường tráng, hơn nữa là một thi quỷ, thất tình lục dục đã hoàn toàn phai nhạt, hoàn toàn không mang tâm trạng sợ hãi gì đối với Cuồng Ngao, vừa xông ra liền nhấc con chó lớn kia lên ném thẳng, giúp cho chủ nhân có thể tiếp tục hành trình cản thi.
Phương thức đối phó Cuồng Ngao của Linh Luân Khúc gia lại thanh nhã hơn nhiều, ở phương diện xua đuổi chó hoang này, bọn họ có một loại phương pháp rất độc đáo, chỉ cần lấy sáo ra thổi một loại âm thanh mà tai người không thể nghe thấy được, âm thanh này sẽ khiến cho loài chó kinh hoảng, từ đó lui lại nhường đường.
Liễu Khê phái thì dùng thước Tử Đàn để bảo hộ Hỉ Thần, nghe nói cây thước Tử Đàn này từng là thánh khí Phật môn của một cao tăng tu hành nào đó dùng để xua đuổi tà quỷ, Cuồng Ngao lâu năm ăn thi thể, tà khí rất nặng, vừa thấy cây thước Tử Đàn này thì sinh lòng sợ hãi, lùi bước thả người và Hỉ Thần rời đi.
Về phần người của Y Na Phái lúc tới gần Cuồng Ngao, bởi vì có mang mặt nạ, xem ra quả thực là thần uy lẫm liệt, mặt nạ tự có uy linh, trên đó mang theo uy lực vạch trần tà ma, ngay cả Cuồng Ngao cũng không dám manh động, hơn nữa khi bọn họ cản thi đều sẽ mang theo bên mình một cây gậy gỗ bọc da bên ngoài, cây gậy này ngoài khả năng chỉ huy Hỉ Thần hành động, còn là một thứ vũ khí phòng ngừa dã thú, Cuồng Ngao một khi lao tới, cây gậy này sẽ lập tức nhắm thẳng vào cái mồm há to của nó, như vậy Cuồng Ngao sẽ kiêng dè không dám tùy tiện xông lên.
Trong trận đấu vòng loại này, có hai phần ba cản thi tượng bị sàng lọc ra, xua chó là kỹ năng cơ bản nhất của cản thi tượng, người không thể vượt qua, chủ yếu là không thể đến được vạch đích trong thời gian một nén hương, sẽ vì vậy mà bị giám khảo phán quyết là bị loại.
Những môn phái thua cuộc cũng sẽ không vì vậy mà rời đi, bọn họ đều ở lại quan sát trận đấu, mở rộng tầm mắt, một mặt là để góp vui, mặt khác là để học hỏi những bí kỹ cản thi của các môn phái khác, sau đó về sửa đổi lại kỹ xảo của mình, cho nên trong ngoài sàn đấu đều nhốn nháo ầm ĩ cứ như cái chợ vậy.
Đêm đó, bên ngoài sơn động nơi Y Na Phái nghỉ ngơi, hai sư huynh đệ mang mặt nạ đang đứng canh giữ, không cho phép kẻ nào không thuộc bổn phái ra vào, Chưởng môn sư huynh thì cùng những người khác cởi mặt nạ thông khí.
Ánh nến lập lòe, tại một góc u ám ánh sáng không thể rọi tới, Thính Mị và thi tỳ Hàm Oán của y đang ngồi.
Chưởng môn sư huynh đúng là càng nhìn càng chướng mắt cái tên này, chỉ thẳng vào mũi y mắng: “Thân cũng vác trở về bổn phái rồi mà còn không chịu bỏ công góp sức, có biết xấu hổ không! Ngày mai ngươi đeo mặt nạ ra ứng chiến cho ta, ta sợ lão Tam không đủ sức đối phó với đề mục quái đản của mấy lão quỷ kia.”
Nhị sư huynh lãnh đạm nói: “Ngươi bảo ta về thì ta phải về sao? Sau khi ta bị trục xuất sư môn, cuộc sống vẫn tốt chán, chẳng cần bái lại sư môn đâu.”
“Tiểu sư đệ!” Chưởng môn sư huynh lập tức quay qua tỏ thái độ với tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ khi dưng lại bị điểm mặt gọi tên, kinh hồn táng đảm, “É, gì cơ?”
Chưởng môn sư huynh trợn trắng con mắt, tiểu sư đệ sao đến giờ vẫn chưa chịu thông não gì hết trơn vậy? Chưởng môn thì liều mạng thuyết phục người ta trở lại, ngươi thân là gian phu, ặc không, dâm phu, cũng không đúng, là tình nhân của lão Nhị, sao còn chưa mau mau tới cổ vũ khích lệ, nịnh hót hùa theo, có chiêu gì thì xài chiêu đó để cho y cam tâm tình nguyện ở lại môn phái, khoác chiến bào ra trận đoạt lấy vinh quang phú quý cho bổn môn?
Nhị sư huynh ngoắc tay bảo tiểu sư đệ đến ngồi bên cạnh y, nói tiếp: “Ta cũng đâu có ở không, tên tiểu quỷ Quỷ Sơn Môn kia cứ lảng vảng rình rập quanh đây, ta đây không phải là lo trông giữ Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cho kỹ, tránh để bị trộm đi sao?”
Y đang ám chỉ đến Chương Tiểu Khải.
Chưởng môn sư huynh cười ha hả, “Có ngươi ở đây là ta yên tâm rồi. Mệt mỏi cả ngày, Hàm Oán này, hát một tiểu khúc cho mọi người cùng nghe nào, phải phấn chấn sĩ khí chứ, ngày mai vẫn còn khổ chiến đang đợi kìa.”
Hàm Oán vui vẻ, lập tức í a cất tiếng hát, “Thuở mới gặp nhau tựa mộng đẹp, đâu dám trông mong lại gặp người, người có chân tình nào sợ tháng năm chia phôi…”
Các sư huynh đệ khác vỗ tay khen hay, ngược lại Chưởng môn sư huynh thì thốt nhiên cảm thấy căng thẳng, ây da ai bảo xa cách gặp lại là chuyện tốt chứ? Có lúc cố nhân xuất hiện còn khiến cho người ta khiếp đảm hơn là thấy địch thủ tới nữa kìa.
Ngày thứ hai của trận đấu, điểm xuất phát vẫn được chọn nằm trên quảng trường phía trước khán đài của các trưởng lão, các cản thi tượng lọt vào từ vòng thi thứ nhất ở phải trên quảng trường này, hoàn thành nghi thức khởi thi với độ khó cao, sau đó dẫn Hỉ Thần đi trên một con đường gập ghềnh dốc đứng, vượt qua suối cạn, ba cản thi tượng đến đích nhanh nhất sẽ có thể tham gia vòng thi đấu thứ ba.
Trận đấu ngày hôm nay có chút bất lợi đối với Quỷ Sơn Môn, bởi vì giám khảo có quy định, khi đến được chỗ sườn dốc, không được dùng bất cứ phương thức trợ giúp nào để đưa Hỉ Thần lên sườn núi, cần phải sử dụng bản lĩnh thật sự của cản thi tượng, nói cách khác, phương thức lợi dụng thi quỷ để cõng Hỉ Thần lên xuống sườn núi của Quỷ Sơn Môn từ trước tới nay, hoàn toàn không dùng được tại nơi này.
“Hừ, bộ muốn nhằm vào Quỷ Sơn Môn chúng ta à?” Chương Tiểu Khải hoài nghi người ra đề có mưu mô khó lường nào đó.
“Không sao cả, 36 kỹ thuật cản thi ta đều đã học hết, có thể đối phó được.”
Quý Đường ngược lại tràn đầy lòng tin, 36 kỹ thuật này bao gồm kỹ thuật đứng, kỹ thuật hành tẩu, kỹ thuật rẽ ngoặt, kỹ thuật leo dốc v.v…, công phu trụ cột căn bản của gã đều đã học đến nhuần nhuyễn, hoàn toàn không thể đùa được.
Trận đấu bắt đầu, giám khảo yêu cầu cản thi tượng phải dùng Họa Sơn Dương để khởi thi, đây là một phương thức khởi thi cổ xưa, nhưng bởi vì độ khó cao lại rất phiền phức, cho nên rất nhiều môn phái đều phát triển ra những phương thức khởi thi khác nhau, loại phương pháp như Họa Sơn Dương này tới nay gần như đã suy thoái.
Họa Sơn Dương chính là trước khi xuất phát, cản thi tượng phải vẽ một trăm con sơn dương bên cạnh chân Hỉ Thần, vừa vẽ vừa xướng một bài chú khúc đặc thù, khi xướng xong thì cũng phải vừa lúc vẽ hết con sơn dương thứ một trăm, mỗi con sơn dương còn phải mang kích cỡ đồng đều nhau, nếu không Hỉ Thần sẽ không nhúc nhích.
Chưởng môn sư huynh Y Na Phái vừa nghe xong đề mục liền nhíu mày, hỏng rồi, thiên phú Họa Sơn Dương xướng khúc của lão Tam chả ra sao cả, thường là sau khi ngâm xong chú khúc, một trăm con dê vẫn chưa vẽ xong, hoặc là vẽ xong rồi, nhưng kích cỡ sơn dương lại không đồng đều, thất bại trong gang tấc.
Đúng là ghét của nào trời trao của đó, quả nhiên cái tật của lão Tam lại tái phát, sơn dương vẽ ra chẳng đồng đều chút nào, trong lúc đám người Quỷ Sơn Môn, Liễu Khê phái lục tục dẫn Hỉ Thần rời khỏi quảng trường, lão Tam lén ngó sang một cái, oé oé oé, đằng xa kia là ông Chưởng môn sư huynh đang làm động tác đưa tay vạch ngang cổ, còn không phải là đang uy hiếp hắn nếu còn vẽ không xong nữa thì liệu mà bưng đầu tới nói chuyện sao?
Rén tới mức hắn run lẩy bà lẩy bẩy, nhanh chóng nối gót mấy người dự thi khốn khổ khác vẫn đang bị kẹt lại ở vòng thứ hai này mà tiếp tục vẽ sơn dương, chờ cho đến lúc Hỉ Thần chịu nhúc nhích thì cũng đã bị bỏ xa cả một quãng đường dài.
Tiếp theo cần phải cản thi đi qua sơn đạo, mặt đường gồ ghề, đá sỏi đầy đất, người cản thi phải đi trước dẫn đường, còn phải luôn chú ý xem Hỉ Thần có đuổi kịp hay không, một khi Hỉ Thần bất cẩn vấp ngã hoặc là dừng bước thì chuyện cũng xong luôn, phải lặp lại trình tự Họa Sơn Dương thêm lần nữa, sau đó mới có thể tiếp tục đưa Hỉ Thần tiến về phía trước.
May là lão Tam Y Na Phái sau khi bị Chưởng môn sư huynh nhà mình hăm dọa xong một chập, biểu hiện cũng có bài có bản hơn, ngược lại là Vi Thú Lỗ gia cùng mấy người khác đều thay nhau phạm phải sai lầm, khiến cho Hỉ Thần của mình ngã nhào, rồi lại phải vội vàng bắt đầu Họa Sơn Dương, lão Tam Y Na Phái nhờ vậy mới ung dung vượt mặt bọn họ.
Rất nhanh đã tới bên cạnh suối cạn, tại đây mỗi người đều phải thật cẩn thận dẫn Hỉ Thần vượt suối.
Hỉ Thần sợ nước, bởi vì thi thể sau khi dính nước sẽ tăng thêm âm khí, khiến cho hồn phách ly tán, thế nhưng muốn qua suối, chân Hỉ Thần ắt sẽ phải ướt, thậm chí còn bởi vì trơn trợt mà ngã vào trong suối, như vậy sẽ rất phiền toái.
Bình thường nếu đụng phải tình huống như vậy, cản thi tượng chỉ cần cõng Hỉ Thần lội nước qua là xong, thế nhưng đại hội lại lập ra quy định là không được cõng Hỉ Thần, bất chợt khiến cho cửa ải này khó khăn hơn gấp mấy lần.
Quý Đường dẫn đầu nhìn thấy con sông vắt ngang trước mặt mình cũng không rộng, lập tức buộc cho Hỉ Thần một cái Quải Đáp Sáo, đây là Thằng Pháp cản thi của Quỷ Sơn Môn, tiếp theo gã phóng qua mặt suối, đồng thời kéo sợi dây thừng, Hỉ Thần liền phóng qua theo gã, một giọt nước cũng không dính.
Người theo dõi trận đấu ở hai bên đều hoan hô liên tục, tán thưởng thân thủ của Quý Đường.
Tiếp theo Linh Luân Khúc gia cũng đã đến, không chút do dự rút sáo ra thổi, tiếng sáo nhẹ nhàng du dương, trong đó như ẩn giấu một loại pháp thuật không muốn người biết nào đó, giữa tiếng nhạc âm vang, Hỉ Thần của người nọ huơ tay múa chân, vui sướng hân hoan, sau đó tiếng sáo đột ngột biến chuyển, Hỉ Thần cũng theo đó mà thẳng chân nhảy một cái, ấy thế mà nhảy vọt qua dòng suối nhỏ.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội không dứt, mọi người đều nói tiếng sáo của Khúc gia mang theo uy lực quỷ thần, xem ra quả nhiên là sự thật.
Kế đến là Liễu Khê Phái, phái này nghĩ ra được một phương pháp rất đơn giản, trực tiếp đứng bên bờ suối ngửa người ra phía sau mặt hướng lên trên, hai tay hai chân vững vàng bám trên đất, tạo thành chiêu thức Thiết Bản Kiều, nói trắng ra là dùng thân làm cầu, lưng gần như dán sát đất, để cho Hỉ Thần có thể bước lên cản thi tượng mà vượt nước.
Quần chúng hoan hô không ngớt, không ngờ có thể liên tục được chứng kiến ba kiểu chiêu thức đặc sắc như vậy. fukurou275.wordpress.com
Trong khi mấy phái cản thi khác còn đang cân nhắc phải băng qua con suối này như thế nào thì lão Tam Y Na Phái đã ung dung ném mấy hòn đá lớn xuống suối, bề mặt của mấy hòn đá kia đều cao hơn mực nước suối, hắn vỗ vỗ tay trước mặt Hỉ Thần, sau khi thu hút sự chú ý xong liền làm mẫu đạp lên mấy hòn đá vượt sang bờ bên kia, Hỉ Thần cũng bắt chước nhảy theo qua.
Một chiêu cực kỳ đơn giản, có người vỗ tay, khen ngợi Y Na Phái đầu óc linh hoạt, nhưng cũng có người bắt bẻ, nói chiêu này của Y Na Phái chẳng có gì là sáng tạo cả, con nít ba tuổi cũng làm được.
Tiểu sư đệ Y Na Phái vẫn luôn đứng cùng Chưởng môn sư huynh lẫn trong đám đông theo dõi trận đấu, lúc này sốt ruột nói nhỏ: “Chỉ có ba người được lọt vào vòng tiếp theo, Tam sư huynh lại chênh lệch với ba người dẫn đầu kia cả đoạn như vậy, cứ thế này thì thua là cái chắc.”
Chưởng môn sư huynh thoáng trầm ngâm, đúng vậy, tình cảnh của lão Tam có nguy cơ khá lớn, xem ra phải nghĩ cách mới được, mắt đảo một vòng, hắn nói: “Xem ta đây.”
“Ể, Đại sư huynh?”
Tiểu sư đệ nghĩ bụng, chẳng lẽ Đại sư huynh đã nghĩ ra được chủ ý gì rồi sao? Thiệt là đáng sợ mà, bởi vì đầu óc của Đại sư huynh quả thật là đã vượt quá tầm nhân loại rồi, cậu thấy hắn tăng nhanh tốc độ bước về phía trước, bản thân cũng chỉ đành cun cút theo sau, nơm nớp lo sợ Đại sư huynh sẽ làm ra chuyện trời ơi đất hỡi gì đó.
Lách qua đám người, Đại sư huynh đi đến gần phía dưới một chỗ sườn dốc trong cửa ải, nơi này đã bu kín người, bởi vì tầm nhìn tốt, có thể quan sát hết được tình hình Hỉ Thần leo lên sườn núi như thế nào.
Rất nhanh, đám người thi đấu của Quỷ Sơn Môn, Linh Luân Khúc Gia cùng Liễu Khê phái đều đã lục tục đi tới, Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ chen lên trước đám người, chỗ họ đứng vừa khéo nằm ngay khúc ngoặt của con đường.
Quý Đường dẫn Hỉ Thần bước tới, thế nhưng một tiếng lạch cạch bất chợt vang lên, có vật gì đó bằng gỗ vừa rơi xuống con đường mà gã sắp sửa đi qua.
“Úi chao, mặt nạ rơi rồi!” Có người kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Quý Đường nhận ra đó là mặt nạ của Y Na Phái, gã tự nhiên cũng theo giọng nói mà nhìn qua, vừa nhìn xong liền tái cả mặt, cứ thế trợn mắt ngó trân trân Đại sư huynh, mắt cũng chẳng hề chớp lấy một cái.
Có gút thắt nào đó vừa xảy ra sai lầm, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu gã lúc này.
Phía sau cách đó không xa là người Khúc gia và đệ tử Liễu Khê Phái, phát hiện Quý Đường đứng ngây ra đó, bởi vì tò mò, bọn họ tự nhiên cũng theo ánh mắt gã nhìn qua, sau đó cũng ngẩn ngơ; người xem trận đấu quanh đó vốn còn định mắng chửi tên nào cố tình quấy nhiễu trận đấu, vừa ngó sang Đại sư huynh, cũng đồng loạt đơ ra cả đám.
Hiện trường thoáng cái bị bao phủ bởi một sự yên lặng quỷ dị, cứ như Đại sư huynh là thứ lệ quỷ kinh khủng từ đâu chui ra, khiến cho mọi người kinh hoàng thất thố tại trận.
Rốt cuộc đó là khuôn mặt như thế nào?
Khuôn mặt dưới mặt nạ đó không hề giống như yêu ma quỷ quái, mà là một gương mặt tuấn tú yêu dã, dưới khóe mắt trái là một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho dung nhan này càng thêm vẻ phong tình tuyệt đại mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được, hắn tựa như loài Sơn Quỷ trong truyền thuyết, rõ ràng là ác linh mà mọi cản thi tượng khi băng qua núi thẳm rừng sâu đều sợ hãi, thế nhưng lại thường xuyên kìm lòng không đặng mà mơ tưởng nhớ nhung, chỉ trông chờ lúc màn đêm buông xuống cũng sẽ có một vị diễm quỷ như vậy tới bầu bạn ──
Diện mạo ấy phong thái ấy, lại xuất hiện trong trường hợp không thể xuất hiện nhất, nổi bần bật giữa một rừng hán tử xấu xí thô kệch, quả thật là cứ như mây với bùn.
Có người không kiềm chế được bản thân mà chảy cả nước miếng, có người thì miệng mấp máy lẩm bẩm kêu yêu nghiệt, mà người theo dõi trận đấu đứng tít phía sau thì không biết chuyện gì xảy ra, xa xa trông thấy Quý Đường dẫn đầu ba người chẳng hiểu vì sao lại đột ngột dừng bước, tiếng reo hò cổ vũ gần như xông thẳng tới tận trời.
Giám khảo giữ gìn trật tự phát hiện có chuyện khác thường, đích thân tới đây can thiệp.
“Y Na Phái tự trọng, đừng quấy nhiễu trận đấu đang diễn ra.”
“Đại sư huynh sao bất cẩn quá vậy!” Có người nhanh nhẹn chạy tới hòa giải, là tiểu sư đệ, cậu vừa trông thấy Đại sư huynh cố tình làm rơi mặt nạ, trong lòng liền sáng tỏ, lập tức nhặt mặt nạ về đưa cho Đại sư huynh.
Đại sư huynh nhún vai với giám khảo, “Chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng ngạc nhiên.”
Ung dung tự tại mang lại mặt nạ, cứ như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn chẳng hề quay đầu mà kéo tiểu sư đệ đi một nước, dù sao mục đích đã đạt thành, lão Tam chỉ cần không phạm lỗi gì nữa, nhất định có thể vào được vòng trong.
Người Khúc gia cùng đệ tử Liễu Khê Phái vừa kịp hoàn hồn, lại phát hiện đệ tử Y Na Phái đã dẫn Hỉ Thần nhà mình lên tới sườn núi, hóa ra lão Tam vừa nhìn thấy hiện trường, lập biết hiểu được cớ sự gì mới xảy ra, chẳng phải Đại sư huynh lại giở trò quậy phá sao? Nhân lúc này hắn liền dẫn Hỉ Thần nhanh chóng vượt mặt ba người vốn đang dẫn đầu kia mà đi tới bên sườn núi trước, thừa dịp nhiễu loạn đưa Hỉ Thần lên thẳng tới trên sườn núi.
Bị người ta giành trước một bước, Liễu Khê Phái khá là nôn nóng, đợi cho Hỉ Thần nhà mình vừa leo đến đoạn đường gần lên tới sườn núi, lập tức cong ngón tay gõ vào huyệt vị gần đầu gối của Hỉ Thần, lúc đầu phạm vi gập đầu gối của Hỉ Thần vốn là có giới hạn, không thể sải bước hay nhảy lên một độ cao nhất định, lúc này lại có thể gập đầu gối với phạm vi lớn, bắt chước người thường leo lên đến trên sườn núi.
Tiếp theo đến lượt Linh Luân Khúc Gia, người nọ sử dụng phương thức lấy khúc âm để điều khiển Hỉ Thần nhảy múa, khiến cho tứ chi cứng đờ có thể kéo dài mở rộng ra, vì vậy cũng thuận lợi lên được sườn núi.
Còn Quý Đường dưới sườn núi vẫn vô tri vô giác như cũ, gã trông không khác gì Hỉ Thần mà mình đang dẫn, quên mất thân phận, quên mất tên tuổi, quên luôn mục đích mình đứng tại nơi này, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của Chưởng môn sư huynh Y Na Phái, hoàn toàn không biết đêm nay đêm nào.
Hỉ Thần Hội là phong trào tự phát của giới cản thi, cứ mỗi bốn năm một lần, các môn phái cản thi sẽ đề cử ra một môn hạ đệ tử tham gia, một mặt là để cho đệ tử trẻ tuổi được mở rộng tầm mắt, mặt khác chính là dựa vào việc theo dõi trận đấu để quan sát học hỏi kỹ thuật của những môn phái khác.
Mỗi đợt Hỉ Thần Hội đều có gần 50 môn phái tham gia, hơn hai phần ba đội ngũ sẽ bị loại từ trận tỷ thí đầu, đến màn so tài thứ hai thì sẽ sàng lọc ra ba vị đấu thủ, môn phái nào thắng được vòng cuối cùng thì sẽ vinh dự nhận được chức vị Minh Chủ trong vòng bốn năm kế tiếp, hơn nữa cũng phụ trách chuẩn bị cho lần Hỉ Thần Hội tiếp theo.
Đương nhiên, Hỉ Thần Hội vẫn có một số quy củ, chẳng hạn như, môn chủ trưởng môn các phái đều không được tham gia tranh tài, tuyển thủ của các môn phái có thể thay thế luân phiên, có thắng cũng là thể diện của cả một môn phái chứ không phải của một người.
Hỉ Thần Hội năm nay được chọn cử hành tại Lạc Tinh Sơn, Lạc Tinh Sơn mang địa hình đặc thù, trong lòng núi gần như đều trống rỗng, tất cả hang lớn hang nhỏ đều ẩn sâu trong đó, có vài hang động thậm chí còn có sông ngầm, thác nước, kỳ nham quái thạch đủ loại.
Vài ngày trước khi Hỉ Thần Hội bắt đầu, các môn phái gần như đều đã tiến vào chiếm giữ một sơn động riêng, trong đó có một huyệt động cắm cờ Quỷ Sôn Môn ngoài cửa.
Quỷ Sơn Môn có một loại cản thi thuật không giống với những môn phái khác, đó chính là dưỡng thi, mỗi một đệ tử đều huấn luyện ra được một quỷ bộc thi tỳ cho mình, khi chủ nhân đi đầu gõ chiêng rải giấy tiền vàng bạc, dẫn thi thể tiến về phía trước, quỷ bộc thi tỳ sẽ đi ở đằng sau cùng của đội ngũ, đề phòng Hỉ Thần thoát đội, bọn họ còn có nhiệm vụ cõng Hỉ Thần lên xuống sườn núi, bởi vì khoảng cách mỗi bước chân của Hỉ Thần khi bước đi không lớn, chỉ cần là nơi có địa hình hơi dốc thì không thể lên được, chỉ có thể dùng cách cõng trên lưng để qua.
Lúc này đây, người trong Quỷ Sơn Môn hoặc ngồi hoặc đứng, quỷ bộc thi tỳ thì đồng loạt dựa sát vào vách đá.
Quý Đường ở trong động, đang bị Chưởng môn sư phụ Quỷ Sơn Môn gọi vào nói chuyện.
“Ngươi là người ưu tú nhất trong số các đệ tử môn phái ta, Hỉ Thần Hội lần này, vi sư quyết định cử ngươi ra ứng chiến, ngàn vạn lần đừng để cho sư phụ thất vọng.”
Quý Đường vốn cũng có ý định muốn tham gia Hỉ Thần Hội, nếu như có thể đạt được hạng nhất, mai sau ra ngoài tự lập môn hộ thì danh tiếng mới vang dội được, trước kia tích cực tìm kiếm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cũng là nhằm để tranh cao thấp với thước Tử Đàn của Liễu Khê Phái.
Các sư huynh đệ khác đều ở bên cạnh tán thành cổ vũ, nhao nhao nói: “Sư phụ anh minh, Quý Đường sư huynh nhất định có thể liên tục vượt hết ba ải, lấy được thể diện cho Quỷ Sơn Môn chúng ta, cho sư phụ trở thành tân Minh Chủ của cả giới cản thi này.”
Quý Đường thiên tư thông minh lại có dã tâm, đã là cao thủ đệ nhất trong môn phái, hơn nữa gã làm người rất khéo, cho nên sư phụ phái gã ra tranh tài, mọi người đều nhất trí đồng ý.
Vì ngày mai còn có trận tỷ thí, Quý Đường đi nghỉ ngơi sớm, bên trong sơn động này còn nối liền với những động nhỏ khác, Quỷ Sơn Môn gần như có thể mỗi người ngụ một động, không cần lo bị quấy nhiễu.
Một canh giờ sau, Chương Tiểu Khải rón ra rón rén tiến vào, nhẹ lay lay Quý Đường đang nằm trên mặt đất chợp mắt, “Sư huynh, sư huynh!”
Quý Đường xoay người, hỏi: “Kết quả sao rồi?”
“Đệ lén đi tới bên ngoài sơn động của Y Na Phái quan sát cả ngày, không phát hiện người nào trông tương tự như Thính Mị tiên sinh cả.” Chương Tiểu Khải trả lời.
“Vậy còn… Bất Hồi?” fukurou275.wordpress.com
“Cũng không có!” Chương Tiểu Khải hoàn toàn không giấu giếm sự chán ghét đối với quỷ bộc kia, “Sư huynh, huynh cũng hiểu rõ là, thi quỷ đã ký kết huyết thệ với người của Quỷ Sơn Môn chúng ta, trong vòng 49 ngày đầu tiên, mỗi ngày đều cần uống một giọt máu của chủ nhân, nếu không sẽ rơi vào tình cảnh tinh khí héo tàn, hóa thành một nhúm bụi đất, hiện giờ đã hai tháng trôi qua, hắn không có máu của huynh, không thể nào còn tồn tại được”!
“Không, Thính Mị kia biết rất nhiều quỷ thuật, nhất định sẽ có không ít biện pháp để biến thi quỷ của người khác trở thành của mình, ta tin rằng Bất Hồi vẫn còn tồn tại.”
Chương Tiểu Khải căm giận đứng dậy, hừ, sư huynh sao lại chấp nhất như vậy với một quỷ bộc nho nhỏ kia chứ? Hai tháng này người làm sư đệ như cậu ta rõ ràng đã tìm mấy thi thể vô chủ diện mạo cũng chả kém cạnh gì dâng cho sư huynh để luyện quỷ bộc mới, kết quả sư huynh chẳng hề thuận mắt tên nào, cuối cùng lại chọn một nữ thi lưng hùm vai gấu, rõ ràng là chỉ muốn đối chọi với thi tỳ của Thính Mị thôi!
Quý Đường lại nhắm mắt, có chút mỏi mệt, sau khi rời khỏi Song Long Lĩnh, gã từng trở về bãi tha ma của Thính Mị tiên sinh, nhưng cuối cùng không đợi được người kia, hỏi thăm khắp nơi trên giang hồ cũng không có bất cứ tin tức gì, Thính Mị này cứ như là tan biến vào không khí vậy, chẳng ai biết được tung tích của y.
Gã cũng từng tìm đến tổng bộ Y Na Phái để lén điều tra tìm hiểu một phen, nhưng lại không dò xét ra được bất cứ thứ gì, người của Y Na Phái ít giao du với bên ngoài, cho dù có ra ngoài cản thi, cũng đều đeo một cái mặt nạ gỗ trên đầu, chẳng thể phân biệt được ai với ai.
Thật ra thì, gã cũng không phải là loại người mù quáng như vậy, hai tháng qua đi, sự thù hận của gã đối với Thính Mị đã giảm đi đôi chút, dù sao cũng là ngươi lừa ta gạt, người ta cao tay hơn mình, cũng không thể oán trách gì được, cảm giác chán nản từ cơn thảm bại cũng dần dần nhạt đi, nhưng kỳ quái chính là, gã vẫn cứ nhớ mãi không quên được Bất Hồi.
Chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy hắn, lãnh đạm, lạnh lùng mà yêu dã, nhưng rồi hình ảnh lại chợt thay đổi, đôi mắt như hồ nước không sóng gợn kia đột nhiên trở nên linh động, sâu xa thăm thẳm, đánh thẳng vào lòng người.
Có đôi khi gã thậm chí còn cảm thấy mình như sắp sửa phát điên, gần như không điều khiển được bản thân, chỉ muốn lao thẳng tới Y Na Phái, tìm vị tiểu huynh đệ luôn đi theo bên cạnh Thính Mị kia, cậu ta nhất định biết rõ tình trạng của Bất Hồi như thế nào!
Nhưng may là gã vẫn giữ được lý trí, Hỉ Thần Hội sắp tới, bất kỳ hành động nào của phái gã khiêu khích đến phái khác đều sẽ bị người trong giới cản thi chỉ trích, thậm chí gã còn có thể bị trục xuất sư môn, vậy thì cũng không còn cách nào hành nghề trong cái giới cản thi này nữa, công lao vất vả học nghệ bấy lâu nay đều sẽ trở nên uổng phí.
Hỉ Thần Hội chính thức bắt đầu, nơi so tài vòng thứ nhất được thiết lập trên một mảnh đất hoang rộng rãi, tại đó được dựng lên một bục gỗ, bên trên là mấy ông già đầu tóc bạc phơ đang ngồi, đó đều là các trưởng lão do giới cản thi đề cử ra, đảm nhiệm vai trò thẩm định giám sát Hỉ Thần Hội.
Hai bên dưới đài cũng có mấy gian nhà cỏ che chắn kỹ càng, đứng trong đó là vài vị giám khảo được các trưởng lão chỉ định, bọn họ phụ trách giám sát trận đấu, gìn giữ trật tự, nếu phát hiện có hành vi gian lận nào, sẽ lập tức mời người so tài ra khỏi sàn đấu, hủy bỏ tư cách tranh tài, cả môn phái đó cũng sẽ đồng thời bị giới cản thi khinh thường.
Mà bên ngoài nữa, tụ tập thành từng nhóm từng nhóm nhỏ chính là người của các môn các phái, đương nhiên, ngoại trừ Y Na Phái, Quỷ Sơn Môn, Liễu Khê Phái, còn có đông đảo các môn phái cản thi nổi danh khác như Năng Sơn Khương gia, Vi Thú Lỗ gia, Linh Luân Khúc gia v.v…
Các môn các phái đều có đặc sắc riêng của mình, chẳng hạn như, người của Vi Thú Lỗ gia ai nấy đều dắt theo một con chồn đất bên mình, Linh Luân Khúc gia thì giản dị hơn, không giống như các cản thi tượng khác dùng chiêng cồng để dẫn thi, mà là lấy sáo ra thổi, dùng tiếng sáo để điều khiển thi thể.
Trong này đặc biệt nhất vẫn là Y Na Phái, từ Chưởng môn cho đến sư đệ mới nhất vừa nhập môn, không ai là không mang trên đầu một cái mặt nạ dữ tợn được điêu khắc từ gỗ bạch dương, vừa bước ra sân là trông cứ như quỷ mị giáng lâm, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tại sao Y Na Phái lại phải đeo mặt nạ xuất hiện? Muốn trở thành cản thi tượng thì phải tuân theo một vài quy củ, trong đó có một điều là tướng mạo không thể quá ưa nhìn, người trông càng xấu xí hung ác thì càng có thể trấn nhiếp quỷ hồn, áp chế Hỉ Thần, cho nên diện mạo của các cản thi tượng đều gần như chẳng có gì đặc sắc cả, điều này có thể được nghiệm chứng từ những khuôn mặt xấu xí rải rác khắp nơi trong Hỉ Thần Hội.
Nhưng trong này chỉ có Y Na Phái là cá biệt.
Nghe nói thủy tổ của Y Na Phái là một vị nam tử diện mạo như tranh vẽ, ông ta mang chí trở thành cản thi tượng, lại bởi vì tướng mạo mà liên tục bị các môn phái cự tuyệt, sau này ông ta quỳ ba ngày ba đêm trước cửa nhà một vị cản thi tượng, đối phương rốt cuộc không đành lòng, dốc hết tài nghệ truyền thụ, từ đó về sau vị khai phái kia chỉ chuyên thu nhận các đồ đệ dung mạo tuấn tú, lúc cản thi thì đều mang một cái mặt nạ xấu xí để bổ khuyết nhược điểm về tướng mạo, cho nên gần như là không ai có thể nhìn thấy được khuôn mặt thực sự của người Y Na Phái.
Cả giới cản thi truyền nhau rằng trong Y Na Phái người nào người nấy đều kinh thế tuyệt diễm, khi nhắc tới môn phái này đều tỏ vẻ xem thường, nhưng con người mà, thứ gì càng không thấy được thì lại càng muốn xem, còn thường oán hận rằng sao ông trời không chịu nổi lên một cơn gió lạ, để cho bọn họ được chiêm ngưỡng dung nhan còn xinh đẹp hơn cả các bà các chị trong truyền thuyết kia.
Mà người của Y Na Phái cũng chẳng hề để cho kẻ khác được thỏa mãn tâm nguyện, bọn họ luôn giữ khoảng cách như gần như xa đối với các môn phái khác, nhỏ giọng nói chuyện, duy trì cảm giác thần bí từ trước tới nay.
Quý Đường cũng chú ý chặt chẽ một trong số những người của Y Na Phái, cho dù đánh chết gã cũng nhận ra được tình nhân nhỏ của Thính Mị nhất định chính là người trong Y Na Phái, muốn tìm được Bất Hồi, Y Na Phái chính là mấu chốt, thế nhưng, người phái này lúc ra ngoài luôn luôn đeo mặt nạ, lại mặc kiểu áo bào tay rộng, quả thực rất khó nhận biết được đâu mới là tiểu sư đệ.
Ánh mắt dõi theo quá mức nóng bỏng thế này có lẽ đã dẫn tới sự chú ý, cái vị nghe nói là Chưởng môn sư huynh của Y Na Phái xoay khuôn mặt mang mặt nạ của mình về phía Quý Đường, dưới chiếc mặt nạ hung ác là tư thái như đang cân nhắc dò xét.
“Đại sư huynh, sao vậy?” Tam sư đệ cũng mang mặt nạ tương tự đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi. fukurou275.wordpress.com
“…Quỷ Sơn Môn có vẻ đặc biệt chú ý tới chỗ ta, cứ nhìn chằm chằm qua đây suốt, bộ không sợ lòi con ngươi ra luôn hay sao nhỉ.” Chưởng môn sư huynh cực kỳ khinh thường nói.
Tiểu sư đệ đứng một bên khác cũng xầm xì nói: “Là Quý Đường ấy hả, thấy cái biểu cảm kia không? Cứ như thể đang muốn làm thịt chúng ta vậy… Nghe nói là trận tỷ đấu này náo nhiệt lắm, ngoài sân đã mở bàn đặt cược rồi kìa, ai cũng đặt là gã sẽ lấy được thứ hạng cao nhất trong đợt Hỉ Thần Hội lần này, đại sư huynh có muốn đặt cược luôn không?”
“Vậy tỉ lệ cược cho Y Na Phái thế nào?” Chưởng môn sư huynh hỏi.
“Tất cả mọi người đều cho rằng phần thắng của chúng ta không cao.” Tiểu sư đệ tức giận nói: “Cũng coi thường chúng ta quá rồi đó, không biết chúng ta có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền trong tay sao?”
Chưởng môn sư huynh thế nhưng lại cười khì khì đến là gian, đương nhiên, vẻ mặt vô sỉ này đã được giấu dưới lớp mặt nạ, chẳng ai nhìn thấy được.
“Một lần cược là năm mươi, cho nên ta nhường Nhị sư đệ đi đặt cược đó, toàn bộ đều cược Y Na Phái sẽ thắng cho ta; nói cách khác, các sư đệ, trận đấu lần này chỉ cho phép thắng không được phép thua, nếu thua thì liền bán một trong số các ngươi đi, nếu không phái ta cũng chẳng còn tiền ăn nữa đâu.”
Tiểu sư đệ thiệt sự muốn khóc thét, cậu chính là một trong những sinh linh đáng thương bị Đại sư huynh nhẫn tâm bán đi đây này.
Người nào người nấy trong Y Na Phái đều rần rần cảm thấy bất an, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn cứ là bộ dạng cao thâm khó lường như cũ.
Sau khi chuỗi lễ khai mạc dài lê thê kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận so tài vòng thứ nhất, mỗi một thi tượng tham gia đều phải dẫn một Hỉ Thần, những Hỉ Thần này là từ trong tay các thi tượng đang cản thi mượn tạm tới, dùng phương thức bốc thăm để quyết định thứ tự trước sau, trong thời gian một nén hương, phải dẫn thi đi qua một đoạn đường bằng phẳng.
Nghe đơn giản lắm đúng không?
Cản thi tượng rút thăm lượt thi đầu tiên dẫn Hỉ Thần lên đường được chừng một khắc, người ở vị trí thứ hai cũng lập tức khởi hành, tiếp theo là người ở vị trí thứ ba, thứ tư, thế nhưng, lúc bọn họ đi đến địa điểm đã được đặc biệt chỉ định, bất thình lình có rất nhiều chó hoang lao ra, điên cuồng gầm rú gào thét với Hỉ Thần.
Đây là cái đề mục ôi thiu do ai đưa ra vậy? Phải biết rằng cản thi tượng sợ nhất là đương lúc cản thi lại đụng phải chó mèo, mèo kêu sẽ kinh động đến thi thể, chó thì thường cắn Hỉ Thần, người cản thi hộ tống Hỉ Thần nếu như bị chó cắn, vậy thì sẽ mất đi chữ tín, sau này đừng hòng nhận được mối làm ăn nào nữa.
Cản thi tượng liên tục quát to, Hỉ Thần được dẫn theo trên sàn đấu cũng bắt đầu không chịu nghe theo sự chi phối của thi tượng nữa, có vài Hỉ Thần thậm chí còn dựng thẳng lông lên, nếu như không phản ứng kịp, chỉ e rằng sẽ sinh ra thi biến.
Cản thi tượng cuối cùng cũng cảm giác được điểm bất thường, đây không phải là chó bình thường, mà là loài Cuồng Ngao chuyên ăn thi thể trong mộ địa!
Giống chó hoang Cuồng Ngao này đặc biệt tàn bạo, móng của chúng vì để thuận lợi đào ra quan tài gỗ chôn dưới đất mà trở nên sắc bén như lưỡi câu, lớp da trên trán cũng dày cứng như sắt đá, tiện cho chúng húc vỡ ván quan tài, kéo thịt người bên trong ra ăn.
Cản thi tượng hận nhất chính là Cuồng Ngao, khó để xua đuổi, khó mà chế ngự, chúng chỉ chực chờ muốn ăn thịt Hỉ Thần, nếu bất cẩn, ngay cả cản thi tượng cũng có thể mất mạng như chơi.
Đây là lúc được chứng kiến kỹ năng xua đuổi chó hoang đặc thù của các môn các phái.
Thi tượng của Vi Thú Lỗ môn chu miệng huýt sáo, con chồn đất luôn bám theo phía sau người nọ lập tức quay ra đối diện với Cuồng Ngao mà gầm thét, trong lúc hai con thú giằng co, thi tượng nhân cơ hội thúc giục Hỉ Thần nhanh chóng đi về phía trước; con chồn đất kia không phải là thú dữ thông thường, chúng nó chuyên ăn độc vật, đặc biệt là rắn độc, bình thường chó hoang mèo hoang khi ngửi thấy mùi của loài chồn quỷ này từ xa đều sẽ tự giác nhường đường, cho nên Vi Thú Lỗ môn khi cản thi, hoàn toàn không hề lo lắng việc sẽ đụng phải mèo hoang chó hoang.
Về phần Quỷ Sơn Môn, Quý Đường cũng đụng độ phải Cuồng Ngao, gã lập tức ra lệnh cho thi tỳ ra ngăn cản, thi tỳ mới dưỡng này của gã có lực lớn vô cùng, thân thể cường tráng, hơn nữa là một thi quỷ, thất tình lục dục đã hoàn toàn phai nhạt, hoàn toàn không mang tâm trạng sợ hãi gì đối với Cuồng Ngao, vừa xông ra liền nhấc con chó lớn kia lên ném thẳng, giúp cho chủ nhân có thể tiếp tục hành trình cản thi.
Phương thức đối phó Cuồng Ngao của Linh Luân Khúc gia lại thanh nhã hơn nhiều, ở phương diện xua đuổi chó hoang này, bọn họ có một loại phương pháp rất độc đáo, chỉ cần lấy sáo ra thổi một loại âm thanh mà tai người không thể nghe thấy được, âm thanh này sẽ khiến cho loài chó kinh hoảng, từ đó lui lại nhường đường.
Liễu Khê phái thì dùng thước Tử Đàn để bảo hộ Hỉ Thần, nghe nói cây thước Tử Đàn này từng là thánh khí Phật môn của một cao tăng tu hành nào đó dùng để xua đuổi tà quỷ, Cuồng Ngao lâu năm ăn thi thể, tà khí rất nặng, vừa thấy cây thước Tử Đàn này thì sinh lòng sợ hãi, lùi bước thả người và Hỉ Thần rời đi.
Về phần người của Y Na Phái lúc tới gần Cuồng Ngao, bởi vì có mang mặt nạ, xem ra quả thực là thần uy lẫm liệt, mặt nạ tự có uy linh, trên đó mang theo uy lực vạch trần tà ma, ngay cả Cuồng Ngao cũng không dám manh động, hơn nữa khi bọn họ cản thi đều sẽ mang theo bên mình một cây gậy gỗ bọc da bên ngoài, cây gậy này ngoài khả năng chỉ huy Hỉ Thần hành động, còn là một thứ vũ khí phòng ngừa dã thú, Cuồng Ngao một khi lao tới, cây gậy này sẽ lập tức nhắm thẳng vào cái mồm há to của nó, như vậy Cuồng Ngao sẽ kiêng dè không dám tùy tiện xông lên.
Trong trận đấu vòng loại này, có hai phần ba cản thi tượng bị sàng lọc ra, xua chó là kỹ năng cơ bản nhất của cản thi tượng, người không thể vượt qua, chủ yếu là không thể đến được vạch đích trong thời gian một nén hương, sẽ vì vậy mà bị giám khảo phán quyết là bị loại.
Những môn phái thua cuộc cũng sẽ không vì vậy mà rời đi, bọn họ đều ở lại quan sát trận đấu, mở rộng tầm mắt, một mặt là để góp vui, mặt khác là để học hỏi những bí kỹ cản thi của các môn phái khác, sau đó về sửa đổi lại kỹ xảo của mình, cho nên trong ngoài sàn đấu đều nhốn nháo ầm ĩ cứ như cái chợ vậy.
Đêm đó, bên ngoài sơn động nơi Y Na Phái nghỉ ngơi, hai sư huynh đệ mang mặt nạ đang đứng canh giữ, không cho phép kẻ nào không thuộc bổn phái ra vào, Chưởng môn sư huynh thì cùng những người khác cởi mặt nạ thông khí.
Ánh nến lập lòe, tại một góc u ám ánh sáng không thể rọi tới, Thính Mị và thi tỳ Hàm Oán của y đang ngồi.
Chưởng môn sư huynh đúng là càng nhìn càng chướng mắt cái tên này, chỉ thẳng vào mũi y mắng: “Thân cũng vác trở về bổn phái rồi mà còn không chịu bỏ công góp sức, có biết xấu hổ không! Ngày mai ngươi đeo mặt nạ ra ứng chiến cho ta, ta sợ lão Tam không đủ sức đối phó với đề mục quái đản của mấy lão quỷ kia.”
Nhị sư huynh lãnh đạm nói: “Ngươi bảo ta về thì ta phải về sao? Sau khi ta bị trục xuất sư môn, cuộc sống vẫn tốt chán, chẳng cần bái lại sư môn đâu.”
“Tiểu sư đệ!” Chưởng môn sư huynh lập tức quay qua tỏ thái độ với tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ khi dưng lại bị điểm mặt gọi tên, kinh hồn táng đảm, “É, gì cơ?”
Chưởng môn sư huynh trợn trắng con mắt, tiểu sư đệ sao đến giờ vẫn chưa chịu thông não gì hết trơn vậy? Chưởng môn thì liều mạng thuyết phục người ta trở lại, ngươi thân là gian phu, ặc không, dâm phu, cũng không đúng, là tình nhân của lão Nhị, sao còn chưa mau mau tới cổ vũ khích lệ, nịnh hót hùa theo, có chiêu gì thì xài chiêu đó để cho y cam tâm tình nguyện ở lại môn phái, khoác chiến bào ra trận đoạt lấy vinh quang phú quý cho bổn môn?
Nhị sư huynh ngoắc tay bảo tiểu sư đệ đến ngồi bên cạnh y, nói tiếp: “Ta cũng đâu có ở không, tên tiểu quỷ Quỷ Sơn Môn kia cứ lảng vảng rình rập quanh đây, ta đây không phải là lo trông giữ Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cho kỹ, tránh để bị trộm đi sao?”
Y đang ám chỉ đến Chương Tiểu Khải.
Chưởng môn sư huynh cười ha hả, “Có ngươi ở đây là ta yên tâm rồi. Mệt mỏi cả ngày, Hàm Oán này, hát một tiểu khúc cho mọi người cùng nghe nào, phải phấn chấn sĩ khí chứ, ngày mai vẫn còn khổ chiến đang đợi kìa.”
Hàm Oán vui vẻ, lập tức í a cất tiếng hát, “Thuở mới gặp nhau tựa mộng đẹp, đâu dám trông mong lại gặp người, người có chân tình nào sợ tháng năm chia phôi…”
Các sư huynh đệ khác vỗ tay khen hay, ngược lại Chưởng môn sư huynh thì thốt nhiên cảm thấy căng thẳng, ây da ai bảo xa cách gặp lại là chuyện tốt chứ? Có lúc cố nhân xuất hiện còn khiến cho người ta khiếp đảm hơn là thấy địch thủ tới nữa kìa.
Ngày thứ hai của trận đấu, điểm xuất phát vẫn được chọn nằm trên quảng trường phía trước khán đài của các trưởng lão, các cản thi tượng lọt vào từ vòng thi thứ nhất ở phải trên quảng trường này, hoàn thành nghi thức khởi thi với độ khó cao, sau đó dẫn Hỉ Thần đi trên một con đường gập ghềnh dốc đứng, vượt qua suối cạn, ba cản thi tượng đến đích nhanh nhất sẽ có thể tham gia vòng thi đấu thứ ba.
Trận đấu ngày hôm nay có chút bất lợi đối với Quỷ Sơn Môn, bởi vì giám khảo có quy định, khi đến được chỗ sườn dốc, không được dùng bất cứ phương thức trợ giúp nào để đưa Hỉ Thần lên sườn núi, cần phải sử dụng bản lĩnh thật sự của cản thi tượng, nói cách khác, phương thức lợi dụng thi quỷ để cõng Hỉ Thần lên xuống sườn núi của Quỷ Sơn Môn từ trước tới nay, hoàn toàn không dùng được tại nơi này.
“Hừ, bộ muốn nhằm vào Quỷ Sơn Môn chúng ta à?” Chương Tiểu Khải hoài nghi người ra đề có mưu mô khó lường nào đó.
“Không sao cả, 36 kỹ thuật cản thi ta đều đã học hết, có thể đối phó được.”
Quý Đường ngược lại tràn đầy lòng tin, 36 kỹ thuật này bao gồm kỹ thuật đứng, kỹ thuật hành tẩu, kỹ thuật rẽ ngoặt, kỹ thuật leo dốc v.v…, công phu trụ cột căn bản của gã đều đã học đến nhuần nhuyễn, hoàn toàn không thể đùa được.
Trận đấu bắt đầu, giám khảo yêu cầu cản thi tượng phải dùng Họa Sơn Dương để khởi thi, đây là một phương thức khởi thi cổ xưa, nhưng bởi vì độ khó cao lại rất phiền phức, cho nên rất nhiều môn phái đều phát triển ra những phương thức khởi thi khác nhau, loại phương pháp như Họa Sơn Dương này tới nay gần như đã suy thoái.
Họa Sơn Dương chính là trước khi xuất phát, cản thi tượng phải vẽ một trăm con sơn dương bên cạnh chân Hỉ Thần, vừa vẽ vừa xướng một bài chú khúc đặc thù, khi xướng xong thì cũng phải vừa lúc vẽ hết con sơn dương thứ một trăm, mỗi con sơn dương còn phải mang kích cỡ đồng đều nhau, nếu không Hỉ Thần sẽ không nhúc nhích.
Chưởng môn sư huynh Y Na Phái vừa nghe xong đề mục liền nhíu mày, hỏng rồi, thiên phú Họa Sơn Dương xướng khúc của lão Tam chả ra sao cả, thường là sau khi ngâm xong chú khúc, một trăm con dê vẫn chưa vẽ xong, hoặc là vẽ xong rồi, nhưng kích cỡ sơn dương lại không đồng đều, thất bại trong gang tấc.
Đúng là ghét của nào trời trao của đó, quả nhiên cái tật của lão Tam lại tái phát, sơn dương vẽ ra chẳng đồng đều chút nào, trong lúc đám người Quỷ Sơn Môn, Liễu Khê phái lục tục dẫn Hỉ Thần rời khỏi quảng trường, lão Tam lén ngó sang một cái, oé oé oé, đằng xa kia là ông Chưởng môn sư huynh đang làm động tác đưa tay vạch ngang cổ, còn không phải là đang uy hiếp hắn nếu còn vẽ không xong nữa thì liệu mà bưng đầu tới nói chuyện sao?
Rén tới mức hắn run lẩy bà lẩy bẩy, nhanh chóng nối gót mấy người dự thi khốn khổ khác vẫn đang bị kẹt lại ở vòng thứ hai này mà tiếp tục vẽ sơn dương, chờ cho đến lúc Hỉ Thần chịu nhúc nhích thì cũng đã bị bỏ xa cả một quãng đường dài.
Tiếp theo cần phải cản thi đi qua sơn đạo, mặt đường gồ ghề, đá sỏi đầy đất, người cản thi phải đi trước dẫn đường, còn phải luôn chú ý xem Hỉ Thần có đuổi kịp hay không, một khi Hỉ Thần bất cẩn vấp ngã hoặc là dừng bước thì chuyện cũng xong luôn, phải lặp lại trình tự Họa Sơn Dương thêm lần nữa, sau đó mới có thể tiếp tục đưa Hỉ Thần tiến về phía trước.
May là lão Tam Y Na Phái sau khi bị Chưởng môn sư huynh nhà mình hăm dọa xong một chập, biểu hiện cũng có bài có bản hơn, ngược lại là Vi Thú Lỗ gia cùng mấy người khác đều thay nhau phạm phải sai lầm, khiến cho Hỉ Thần của mình ngã nhào, rồi lại phải vội vàng bắt đầu Họa Sơn Dương, lão Tam Y Na Phái nhờ vậy mới ung dung vượt mặt bọn họ.
Rất nhanh đã tới bên cạnh suối cạn, tại đây mỗi người đều phải thật cẩn thận dẫn Hỉ Thần vượt suối.
Hỉ Thần sợ nước, bởi vì thi thể sau khi dính nước sẽ tăng thêm âm khí, khiến cho hồn phách ly tán, thế nhưng muốn qua suối, chân Hỉ Thần ắt sẽ phải ướt, thậm chí còn bởi vì trơn trợt mà ngã vào trong suối, như vậy sẽ rất phiền toái.
Bình thường nếu đụng phải tình huống như vậy, cản thi tượng chỉ cần cõng Hỉ Thần lội nước qua là xong, thế nhưng đại hội lại lập ra quy định là không được cõng Hỉ Thần, bất chợt khiến cho cửa ải này khó khăn hơn gấp mấy lần.
Quý Đường dẫn đầu nhìn thấy con sông vắt ngang trước mặt mình cũng không rộng, lập tức buộc cho Hỉ Thần một cái Quải Đáp Sáo, đây là Thằng Pháp cản thi của Quỷ Sơn Môn, tiếp theo gã phóng qua mặt suối, đồng thời kéo sợi dây thừng, Hỉ Thần liền phóng qua theo gã, một giọt nước cũng không dính.
Người theo dõi trận đấu ở hai bên đều hoan hô liên tục, tán thưởng thân thủ của Quý Đường.
Tiếp theo Linh Luân Khúc gia cũng đã đến, không chút do dự rút sáo ra thổi, tiếng sáo nhẹ nhàng du dương, trong đó như ẩn giấu một loại pháp thuật không muốn người biết nào đó, giữa tiếng nhạc âm vang, Hỉ Thần của người nọ huơ tay múa chân, vui sướng hân hoan, sau đó tiếng sáo đột ngột biến chuyển, Hỉ Thần cũng theo đó mà thẳng chân nhảy một cái, ấy thế mà nhảy vọt qua dòng suối nhỏ.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội không dứt, mọi người đều nói tiếng sáo của Khúc gia mang theo uy lực quỷ thần, xem ra quả nhiên là sự thật.
Kế đến là Liễu Khê Phái, phái này nghĩ ra được một phương pháp rất đơn giản, trực tiếp đứng bên bờ suối ngửa người ra phía sau mặt hướng lên trên, hai tay hai chân vững vàng bám trên đất, tạo thành chiêu thức Thiết Bản Kiều, nói trắng ra là dùng thân làm cầu, lưng gần như dán sát đất, để cho Hỉ Thần có thể bước lên cản thi tượng mà vượt nước.
Quần chúng hoan hô không ngớt, không ngờ có thể liên tục được chứng kiến ba kiểu chiêu thức đặc sắc như vậy. fukurou275.wordpress.com
Trong khi mấy phái cản thi khác còn đang cân nhắc phải băng qua con suối này như thế nào thì lão Tam Y Na Phái đã ung dung ném mấy hòn đá lớn xuống suối, bề mặt của mấy hòn đá kia đều cao hơn mực nước suối, hắn vỗ vỗ tay trước mặt Hỉ Thần, sau khi thu hút sự chú ý xong liền làm mẫu đạp lên mấy hòn đá vượt sang bờ bên kia, Hỉ Thần cũng bắt chước nhảy theo qua.
Một chiêu cực kỳ đơn giản, có người vỗ tay, khen ngợi Y Na Phái đầu óc linh hoạt, nhưng cũng có người bắt bẻ, nói chiêu này của Y Na Phái chẳng có gì là sáng tạo cả, con nít ba tuổi cũng làm được.
Tiểu sư đệ Y Na Phái vẫn luôn đứng cùng Chưởng môn sư huynh lẫn trong đám đông theo dõi trận đấu, lúc này sốt ruột nói nhỏ: “Chỉ có ba người được lọt vào vòng tiếp theo, Tam sư huynh lại chênh lệch với ba người dẫn đầu kia cả đoạn như vậy, cứ thế này thì thua là cái chắc.”
Chưởng môn sư huynh thoáng trầm ngâm, đúng vậy, tình cảnh của lão Tam có nguy cơ khá lớn, xem ra phải nghĩ cách mới được, mắt đảo một vòng, hắn nói: “Xem ta đây.”
“Ể, Đại sư huynh?”
Tiểu sư đệ nghĩ bụng, chẳng lẽ Đại sư huynh đã nghĩ ra được chủ ý gì rồi sao? Thiệt là đáng sợ mà, bởi vì đầu óc của Đại sư huynh quả thật là đã vượt quá tầm nhân loại rồi, cậu thấy hắn tăng nhanh tốc độ bước về phía trước, bản thân cũng chỉ đành cun cút theo sau, nơm nớp lo sợ Đại sư huynh sẽ làm ra chuyện trời ơi đất hỡi gì đó.
Lách qua đám người, Đại sư huynh đi đến gần phía dưới một chỗ sườn dốc trong cửa ải, nơi này đã bu kín người, bởi vì tầm nhìn tốt, có thể quan sát hết được tình hình Hỉ Thần leo lên sườn núi như thế nào.
Rất nhanh, đám người thi đấu của Quỷ Sơn Môn, Linh Luân Khúc Gia cùng Liễu Khê phái đều đã lục tục đi tới, Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ chen lên trước đám người, chỗ họ đứng vừa khéo nằm ngay khúc ngoặt của con đường.
Quý Đường dẫn Hỉ Thần bước tới, thế nhưng một tiếng lạch cạch bất chợt vang lên, có vật gì đó bằng gỗ vừa rơi xuống con đường mà gã sắp sửa đi qua.
“Úi chao, mặt nạ rơi rồi!” Có người kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Quý Đường nhận ra đó là mặt nạ của Y Na Phái, gã tự nhiên cũng theo giọng nói mà nhìn qua, vừa nhìn xong liền tái cả mặt, cứ thế trợn mắt ngó trân trân Đại sư huynh, mắt cũng chẳng hề chớp lấy một cái.
Có gút thắt nào đó vừa xảy ra sai lầm, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu gã lúc này.
Phía sau cách đó không xa là người Khúc gia và đệ tử Liễu Khê Phái, phát hiện Quý Đường đứng ngây ra đó, bởi vì tò mò, bọn họ tự nhiên cũng theo ánh mắt gã nhìn qua, sau đó cũng ngẩn ngơ; người xem trận đấu quanh đó vốn còn định mắng chửi tên nào cố tình quấy nhiễu trận đấu, vừa ngó sang Đại sư huynh, cũng đồng loạt đơ ra cả đám.
Hiện trường thoáng cái bị bao phủ bởi một sự yên lặng quỷ dị, cứ như Đại sư huynh là thứ lệ quỷ kinh khủng từ đâu chui ra, khiến cho mọi người kinh hoàng thất thố tại trận.
Rốt cuộc đó là khuôn mặt như thế nào?
Khuôn mặt dưới mặt nạ đó không hề giống như yêu ma quỷ quái, mà là một gương mặt tuấn tú yêu dã, dưới khóe mắt trái là một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho dung nhan này càng thêm vẻ phong tình tuyệt đại mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được, hắn tựa như loài Sơn Quỷ trong truyền thuyết, rõ ràng là ác linh mà mọi cản thi tượng khi băng qua núi thẳm rừng sâu đều sợ hãi, thế nhưng lại thường xuyên kìm lòng không đặng mà mơ tưởng nhớ nhung, chỉ trông chờ lúc màn đêm buông xuống cũng sẽ có một vị diễm quỷ như vậy tới bầu bạn ──
Diện mạo ấy phong thái ấy, lại xuất hiện trong trường hợp không thể xuất hiện nhất, nổi bần bật giữa một rừng hán tử xấu xí thô kệch, quả thật là cứ như mây với bùn.
Có người không kiềm chế được bản thân mà chảy cả nước miếng, có người thì miệng mấp máy lẩm bẩm kêu yêu nghiệt, mà người theo dõi trận đấu đứng tít phía sau thì không biết chuyện gì xảy ra, xa xa trông thấy Quý Đường dẫn đầu ba người chẳng hiểu vì sao lại đột ngột dừng bước, tiếng reo hò cổ vũ gần như xông thẳng tới tận trời.
Giám khảo giữ gìn trật tự phát hiện có chuyện khác thường, đích thân tới đây can thiệp.
“Y Na Phái tự trọng, đừng quấy nhiễu trận đấu đang diễn ra.”
“Đại sư huynh sao bất cẩn quá vậy!” Có người nhanh nhẹn chạy tới hòa giải, là tiểu sư đệ, cậu vừa trông thấy Đại sư huynh cố tình làm rơi mặt nạ, trong lòng liền sáng tỏ, lập tức nhặt mặt nạ về đưa cho Đại sư huynh.
Đại sư huynh nhún vai với giám khảo, “Chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng ngạc nhiên.”
Ung dung tự tại mang lại mặt nạ, cứ như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn chẳng hề quay đầu mà kéo tiểu sư đệ đi một nước, dù sao mục đích đã đạt thành, lão Tam chỉ cần không phạm lỗi gì nữa, nhất định có thể vào được vòng trong.
Người Khúc gia cùng đệ tử Liễu Khê Phái vừa kịp hoàn hồn, lại phát hiện đệ tử Y Na Phái đã dẫn Hỉ Thần nhà mình lên tới sườn núi, hóa ra lão Tam vừa nhìn thấy hiện trường, lập biết hiểu được cớ sự gì mới xảy ra, chẳng phải Đại sư huynh lại giở trò quậy phá sao? Nhân lúc này hắn liền dẫn Hỉ Thần nhanh chóng vượt mặt ba người vốn đang dẫn đầu kia mà đi tới bên sườn núi trước, thừa dịp nhiễu loạn đưa Hỉ Thần lên thẳng tới trên sườn núi.
Bị người ta giành trước một bước, Liễu Khê Phái khá là nôn nóng, đợi cho Hỉ Thần nhà mình vừa leo đến đoạn đường gần lên tới sườn núi, lập tức cong ngón tay gõ vào huyệt vị gần đầu gối của Hỉ Thần, lúc đầu phạm vi gập đầu gối của Hỉ Thần vốn là có giới hạn, không thể sải bước hay nhảy lên một độ cao nhất định, lúc này lại có thể gập đầu gối với phạm vi lớn, bắt chước người thường leo lên đến trên sườn núi.
Tiếp theo đến lượt Linh Luân Khúc Gia, người nọ sử dụng phương thức lấy khúc âm để điều khiển Hỉ Thần nhảy múa, khiến cho tứ chi cứng đờ có thể kéo dài mở rộng ra, vì vậy cũng thuận lợi lên được sườn núi.
Còn Quý Đường dưới sườn núi vẫn vô tri vô giác như cũ, gã trông không khác gì Hỉ Thần mà mình đang dẫn, quên mất thân phận, quên mất tên tuổi, quên luôn mục đích mình đứng tại nơi này, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của Chưởng môn sư huynh Y Na Phái, hoàn toàn không biết đêm nay đêm nào.
Danh sách chương