Chính là vào ngày cô lên kiệu hoa, cô đã đeo đôi hoa tai này. Nhị Hồ cướp dâu, bắt cô về Hồ tộc, cơn gió bão mà hắn tạo ra đã làm rơi mất một chiếc hoa tai của cô, hoặc cũng có thể rơi trên đường đi vào Hồ tộc cũng nên. Sau khi phát hiện ra, cô đã rất lo lắng đi tìm lại cái hoa tai nhưng không hề thấy.
Cô giấu chuyện này không cho ai biết, đồng thời vẫn âm thầm đi tìm, không ngờ vẫn bị hoàng hậu phát hiện. Cô lo lắng đưa tay ôm bụng bảo vệ đứa bé theo bản năng, lần này nguy rồi, làm mất đồ hoàng hậu ban chính là tội chết! "Ngươi đó, tại sao lại bất cẩn như vậy!"
Hoàng hậu thở dài, lấy ra cái khăn tay bọc chiếc hoa tai vật chứng: "Có phải cái này không? Xem ra có kẻ xấu nhặt được, dùng nó để vu oan cho ngươi rồi!"
Cô Ngải vội lấy ra chiếc hoa tai còn lại, từ khi mất một chiếc, cô luôn lo lắng nên lúc nào cũng mang chiếc còn lại theo bên mình. Cô đặt hai chiếc cạnh nhau, cúi đầu thành khẩn nói:
"Xin nương nương hãy tin thiếp! Thiếp thật sự bị oan..."
"Con nhóc này, lúc đầu bổn cung quá nóng giận nên mới nghi ngờ ngươi, nhưng bổn cung tin ngươi thì có ích gì? Hình Bộ xử án căn cứ vào nhân chứng vật chứng chứ không phải lòng tin..."
Hoàng hậu vừa nói vừa giơ đôi hoa tai lên ngắm nghía. Cánh hoa sen được chế tác từ đá quý màu hồng nhạt, nhuỵ hoa bằng vàng, giơ lên trước ánh sáng sẽ phản chiếu lung linh đẹp vô cùng.
Cô Ngải chăm chú nhìn theo, bỗng nhiên cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai, ánh mắt nghi hoặc:
"Nương nương, sao thiếp thấy... hai cái hoa tai này phản chiếu ánh sáng không được giống nhau cho lắm..."
Cái của cô toả ra một vùng ánh sáng màu hồng lung linh bao quanh, còn cái nhặt được ở hiện trường toả ra vùng ánh sáng nhỏ và mờ hơn nhiều. Giơ lên trước ánh sáng không khó để nhận ra màu của hai cái hoa tai khác nhau. Cô nhìn kĩ đến mức nhận ra màu của cái hoa tai vật chứng trông quen vô cùng, vội lấy miếng ngọc bội trên cổ ra, giơ lên trước ánh sáng cùng nhau.
Quả nhiên, cô đoán không sai, hai thứ này toả ra ánh sáng giống hệt nhau. Có nghĩa là cái hoa tai vật chứng này làm từ cùng chất liệu với miếng ngọc bội, làm từ ngọc chứ không phải đá quý.
Nói cách khác cái hoa tai vật chứng này là đồ giả.
"Sao lại thế được, hai cái trông giống hệt nhau mà."
Hoàng hậu bởi vết thương gây đau đớn khiến cơ thể mệt mỏi nên nhất thời chưa nhìn ra. Cô đưa hai cái hoa tai lại gần quan sát kĩ hơn, cái của cô Ngải càng để lâu càng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, còn cái hoa tai vật chứng để lâu đến mấy cũng chỉ toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
"To gan! Kẻ nào dám giở trò bịp bợm đổi trắng thay đen này!"
Lần này không chỉ hoàng hậu mà vua cũng nổi cơn thịnh nộ, ngài tức giận cầm hai cái hoa tai lên xem: "Món đồ kì công vậy mà có thể làm giả đến mức giống y như thật thế này, nhất định là cùng một người làm! Người đâu, bắt tên thợ kim hoàn làm đôi hoa tai này đến đây, ngay lập tức!"
Thiên tử nổi giận nên nào ai dám chậm trễ, tiệm kim hoàn này ở ngay trong kinh thành nên thời gian chỉ vừa uống xong chén trà, quân lính đã áp giải người thợ kim hoàn đến quỳ trước mặt vua.
"Bệ hạ, nương nương, thảo dân bị oan mà..."
Người thợ kim hoàn khóc la thảm thiết càng khiến vua tức giận hơn, ngài ném chiếc hoa tai vật chứng đến trước mặt anh ta: "Ngươi bị oan? Tự nhìn cho kĩ xem, vật này có phải chính tay ngươi làm không?"
Người thợ kim hoàn tái mặt, tay run rẩy cầm cái hoa tai lên xem. Anh ta cứ nhăn mày nhìn đi nhìn lại, mãi sau mới run giọng sợ sệt nói:
"Bẩm bệ hạ, nương nương, cách đây nửa tháng thảo dân đúng là có làm một chiếc hoa tai hình hoa sen theo yêu cầu của khách hàng, nhưng cái thảo dân làm là từ miếng ngọc màu trắng, không phải màu hồng như cái này..."
"Ngươi còn dám giảo biện!"
Vua nổi giận toan bước đến đạp cho người thợ kim hoàn một cái, thì cô Ngải đã vội can ngăn:
"Khoan đã, bệ hạ xin hãy bình tĩnh, cho thiếp thân hỏi anh ta mấy lời..."
Vua vẫn chưa nguôi giận nhưng nhìn sự bình tĩnh trầm ổn của cô, trong lòng tin tưởng mấy phần. Cô Ngải bước đến trước mặt người thợ kim hoàn:
"Tôi hỏi anh, có phải miếng ngọc anh làm bị rỗng ruột bên trong?"
"Sao cô biết?" - Người thợ kim hoàn kinh ngạc hỏi lại.
Cách đây nửa tháng, có một cô gái đến tiệm của anh ta đặt làm một chiếc hoa tai theo đúng mẫu mà hoàng hậu sai anh ta làm cho cô Ngải. Tuy nhiên không phải làm từ đá quý màu hồng nhạt mà làm từ ngọc màu trắng, khoét một cái lỗ đúng chỗ nhuỵ hoa, rồi tiếp tục khoét rỗng ruột bên trong, cuối cùng là gắn nhuỵ hoa vào lấp lại cái lỗ đó.
Sở dĩ phải làm vậy vì hai viên đá quý của hoàng hậu là cống phẩm trân quý, chỉ có hai viên, ánh sáng của nó để yên là màu hồng nhạt, đặt dưới ánh mặt trời càng lâu ánh sáng càng đỏ rực rỡ như máu. Anh ta đã thử tất cả những viên đá quý mình có nhưng không viên nào có màu giống như hai viên bản gốc. Dùng ngọc trắng khoét rỗng ruột rồi bỏ máu vào thì miễn cưỡng ra được màu giống, tuy nhiên để dưới ánh mặt trời thì vẫn bị lộ.
Cô giấu chuyện này không cho ai biết, đồng thời vẫn âm thầm đi tìm, không ngờ vẫn bị hoàng hậu phát hiện. Cô lo lắng đưa tay ôm bụng bảo vệ đứa bé theo bản năng, lần này nguy rồi, làm mất đồ hoàng hậu ban chính là tội chết! "Ngươi đó, tại sao lại bất cẩn như vậy!"
Hoàng hậu thở dài, lấy ra cái khăn tay bọc chiếc hoa tai vật chứng: "Có phải cái này không? Xem ra có kẻ xấu nhặt được, dùng nó để vu oan cho ngươi rồi!"
Cô Ngải vội lấy ra chiếc hoa tai còn lại, từ khi mất một chiếc, cô luôn lo lắng nên lúc nào cũng mang chiếc còn lại theo bên mình. Cô đặt hai chiếc cạnh nhau, cúi đầu thành khẩn nói:
"Xin nương nương hãy tin thiếp! Thiếp thật sự bị oan..."
"Con nhóc này, lúc đầu bổn cung quá nóng giận nên mới nghi ngờ ngươi, nhưng bổn cung tin ngươi thì có ích gì? Hình Bộ xử án căn cứ vào nhân chứng vật chứng chứ không phải lòng tin..."
Hoàng hậu vừa nói vừa giơ đôi hoa tai lên ngắm nghía. Cánh hoa sen được chế tác từ đá quý màu hồng nhạt, nhuỵ hoa bằng vàng, giơ lên trước ánh sáng sẽ phản chiếu lung linh đẹp vô cùng.
Cô Ngải chăm chú nhìn theo, bỗng nhiên cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai, ánh mắt nghi hoặc:
"Nương nương, sao thiếp thấy... hai cái hoa tai này phản chiếu ánh sáng không được giống nhau cho lắm..."
Cái của cô toả ra một vùng ánh sáng màu hồng lung linh bao quanh, còn cái nhặt được ở hiện trường toả ra vùng ánh sáng nhỏ và mờ hơn nhiều. Giơ lên trước ánh sáng không khó để nhận ra màu của hai cái hoa tai khác nhau. Cô nhìn kĩ đến mức nhận ra màu của cái hoa tai vật chứng trông quen vô cùng, vội lấy miếng ngọc bội trên cổ ra, giơ lên trước ánh sáng cùng nhau.
Quả nhiên, cô đoán không sai, hai thứ này toả ra ánh sáng giống hệt nhau. Có nghĩa là cái hoa tai vật chứng này làm từ cùng chất liệu với miếng ngọc bội, làm từ ngọc chứ không phải đá quý.
Nói cách khác cái hoa tai vật chứng này là đồ giả.
"Sao lại thế được, hai cái trông giống hệt nhau mà."
Hoàng hậu bởi vết thương gây đau đớn khiến cơ thể mệt mỏi nên nhất thời chưa nhìn ra. Cô đưa hai cái hoa tai lại gần quan sát kĩ hơn, cái của cô Ngải càng để lâu càng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, còn cái hoa tai vật chứng để lâu đến mấy cũng chỉ toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
"To gan! Kẻ nào dám giở trò bịp bợm đổi trắng thay đen này!"
Lần này không chỉ hoàng hậu mà vua cũng nổi cơn thịnh nộ, ngài tức giận cầm hai cái hoa tai lên xem: "Món đồ kì công vậy mà có thể làm giả đến mức giống y như thật thế này, nhất định là cùng một người làm! Người đâu, bắt tên thợ kim hoàn làm đôi hoa tai này đến đây, ngay lập tức!"
Thiên tử nổi giận nên nào ai dám chậm trễ, tiệm kim hoàn này ở ngay trong kinh thành nên thời gian chỉ vừa uống xong chén trà, quân lính đã áp giải người thợ kim hoàn đến quỳ trước mặt vua.
"Bệ hạ, nương nương, thảo dân bị oan mà..."
Người thợ kim hoàn khóc la thảm thiết càng khiến vua tức giận hơn, ngài ném chiếc hoa tai vật chứng đến trước mặt anh ta: "Ngươi bị oan? Tự nhìn cho kĩ xem, vật này có phải chính tay ngươi làm không?"
Người thợ kim hoàn tái mặt, tay run rẩy cầm cái hoa tai lên xem. Anh ta cứ nhăn mày nhìn đi nhìn lại, mãi sau mới run giọng sợ sệt nói:
"Bẩm bệ hạ, nương nương, cách đây nửa tháng thảo dân đúng là có làm một chiếc hoa tai hình hoa sen theo yêu cầu của khách hàng, nhưng cái thảo dân làm là từ miếng ngọc màu trắng, không phải màu hồng như cái này..."
"Ngươi còn dám giảo biện!"
Vua nổi giận toan bước đến đạp cho người thợ kim hoàn một cái, thì cô Ngải đã vội can ngăn:
"Khoan đã, bệ hạ xin hãy bình tĩnh, cho thiếp thân hỏi anh ta mấy lời..."
Vua vẫn chưa nguôi giận nhưng nhìn sự bình tĩnh trầm ổn của cô, trong lòng tin tưởng mấy phần. Cô Ngải bước đến trước mặt người thợ kim hoàn:
"Tôi hỏi anh, có phải miếng ngọc anh làm bị rỗng ruột bên trong?"
"Sao cô biết?" - Người thợ kim hoàn kinh ngạc hỏi lại.
Cách đây nửa tháng, có một cô gái đến tiệm của anh ta đặt làm một chiếc hoa tai theo đúng mẫu mà hoàng hậu sai anh ta làm cho cô Ngải. Tuy nhiên không phải làm từ đá quý màu hồng nhạt mà làm từ ngọc màu trắng, khoét một cái lỗ đúng chỗ nhuỵ hoa, rồi tiếp tục khoét rỗng ruột bên trong, cuối cùng là gắn nhuỵ hoa vào lấp lại cái lỗ đó.
Sở dĩ phải làm vậy vì hai viên đá quý của hoàng hậu là cống phẩm trân quý, chỉ có hai viên, ánh sáng của nó để yên là màu hồng nhạt, đặt dưới ánh mặt trời càng lâu ánh sáng càng đỏ rực rỡ như máu. Anh ta đã thử tất cả những viên đá quý mình có nhưng không viên nào có màu giống như hai viên bản gốc. Dùng ngọc trắng khoét rỗng ruột rồi bỏ máu vào thì miễn cưỡng ra được màu giống, tuy nhiên để dưới ánh mặt trời thì vẫn bị lộ.
Danh sách chương