"Cậu Cả, Cúc Tiên đã nói là không có chuyện gì mà! Cậu đi đâu mà để Cúc Tiên chờ mãi, nhớ cậu lắm có biết không..."

Giọng nói mềm mại của Cúc Tiên vang lên dụ dỗ, Nhị Hồ mắc ói đi ra ngoài, còn Nhất Hồ mắt dại cả ra, một phát bế Cúc Tiên lên tay đưa về phòng mình. Ban ngày ban mặt mà cậu ta cũng không thèm giữ thể diện, âm thanh ái muội từ trong phòng vang lên, đến mợ Cả ở phòng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.

"Tao không ngờ tiên trên trời lại có loại đàn bà lẳng lơ như con này đấy!"

Mợ Cả tức giận gạt bay hết đống đồ trên bàn trang điểm, gọi hai thằng hầu lực lưỡng đến sai việc: "Chờ cậu Cả làm xong, chúng mày theo dõi con Cúc Tiên thật chặt cho tao! G.iết chết nó rồi vứt xác ra bên ngoài, đừng để tao nhìn thấy bẩn mắt!"

Đằng nào lúc nãy cũng có tiếng nổ phát ra từ phòng Cúc Tiên, mợ ta có thể đổ cho người ngoài đột nhập cứu Cúc Tiên ra ngoài. Còn Cúc Tiên, mấy ngày qua bao lần đầu gối tay ấp với Nhất Hồ cũng moi ra được không ít bí mật từ miệng cậu ta.

Hồ tộc gồm chín tộc họ Hồ, một tộc lớn mạnh nhất được tám tộc còn lại tôn làm thủ lĩnh, hiện tại là Hồ ông đứng đầu tộc mạnh nhất. Cho nên, ông ta mới phải đắn đo lựa chọn người thừa kế như vậy, nếu giao quyền thừa kế cho người không đủ sức đủ tài để gánh vác cả tộc, vị trí của họ sẽ bị tộc khác cướp mất.

Cuộc hôn nhân của Nhất Hồ và Nhị Hồ đều là liên hôn với tộc khác để củng cố quyền lực. Tộc nhà mẹ đẻ của mợ Hai trước giờ luôn nhăm nhe cướp lấy vị trí của họ, Hồ ông mới dùng đến kế sách hạ độc cho mợ Hai bệnh tật quanh năm. Nếu lỡ hai tộc có phân tranh, sẽ đem mợ Hai ra uy hiếp.

Độc mà mợ Hai trúng là độc trùng, đem các loại độc trùng có độc tính cực cao bỏ vào một cái hộp bịt thật kín. Bọn chúng sẽ tự tiêu diệt, ăn thịt lẫn nhau, con duy nhất còn sống sót đến cuối cùng sẽ có chất độc khủng khiếp nhất, được gọi là Cổ. Chuyện mợ Hai bị hạ độc trùng chỉ có Hồ ông, Hồ bà và vợ chồng cậu Cả Nhất Hồ biết.

Mợ Hai không chết mà cứ bị bệnh tật giày vò quanh năm, mỗi lần cổ trùng trong người mợ ta phát tác thì lại đem cho mợ ta ăn những con rắn không đầu để nuôi nó. Những con rắn bị chặt đầu nên sẽ không ăn thịt được cổ trùng mà ngược lại bị cổ trùng ăn thịt. Nếu không có cái ăn, cổ trùng sẽ ăn đến nội tạng và da thịt của vật chủ để nuôi mình.

Suốt bao năm qua mợ Hai bị cha mẹ và anh chị chồng hạ độc rồi lại cứu chữa mà không hề biết gì. Nhị Hồ bỏ nhà đi biền biệt quanh năm, chưa bao giờ động vào người mợ ta nên càng không hay biết.

Cúc Tiên biết được bí mật này, nằng nặc đòi Nhất Hồ giúp cô ta hạ độc cô Ngải cũng bằng thủ pháp này, nhưng khác ở chỗ không đưa con trùng vào trong người cô Ngải, mà bỏ nó vào bên trong con hình nhân có bát tự ngày tháng năm sinh của cô. Mọi thứ Nhất Hồ đã chuẩn bị xong hết, chỉ còn một bước cuối cùng là bỏ tóc của cô Ngải vào bên trong con hình nhân. Muốn tiếp cận cô để lấy được tóc không phải chuyện dễ dàng.



Trong phòng của Nhị Hồ, hắn đang cặm cụi sắc một nồi thuốc. Thuốc này là thuốc an thai, ngay sau khi rời khỏi phòng Cúc Tiên, hắn đã tức tốc đi tìm thầy lang của Hồ tộc đòi một thang thuốc an thai.

Mặc kệ cô Ngải có mang thai thật hay không, thuốc này cô vẫn nên uống. Nhị Hồ vừa làm vừa nở nụ cười chua chát, hắn xưa nay sống bất cần đời, không ngờ lại có ngày phải đi sắc thuốc an thai, cho một cô gái mang thai đứa con không phải của hắn. Nếu đứa bé không còn, chắc hẳn cô sẽ rất đau khổ...

"Cậu, cậu sắc thuốc gì vậy?"

Mợ Hai đứng bên ngoài phòng tò mò hỏi, trong lòng loé lên hi vọng nhỏ nhoi. Trong nhà này chỉ có mình mợ ta đau ốm, có phải cậu đã hồi tâm chuyển ý, tự mình sắc thuốc cho mợ ta, không còn lạnh nhạt với mợ ta nữa? Nhị Hồ khẽ nhíu mày, hắn đã lặng lẽ giấu rồi mà vẫn bị phát hiện. Hồ tộc này không có ai đang mang thai, nếu để bị phát hiện thuốc này là thuốc an thai, chuyện đám người cô Ngải đột nhập vào Hồ tộc sẽ bị lộ mất!

"Không phải, là thuốc của ta thôi."

Mợ Hai nghe vậy thất vọng cúi đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt trở nên lo lắng: "Cậu uống thuốc? Cậu bị bệnh sao? Để em vào chăm sóc cho cậu!"

Nhị Hồ sốt ruột gọi người hầu đưa mợ Hai đi: "Mợ tự lo cho mình đi, đến giờ uống thuốc rồi đấy."

Mấy thằng hầu đến cưỡng ép đưa mợ Hai đi, mợ ta nghe đến uống thuốc là sợ đến tái mét mặt mày, hoảng hốt giãy giụa. Nhị Hồ biểu hiện lạ lùng như vậy, mợ ta sai con hầu lén theo dõi hắn, xem rốt cuộc thuốc này là cho ai uống.

Cô Ngải cùng cậu Cảnh Dương và Bà Chúa Sen ở trong mật đạo chờ rất lâu. Trong đó rất tối, họ đốt đuốc lên và căng thẳng chờ đợi. Cảnh Dương đỡ cô trong lòng, Bà Chúa Sen cũng thay đổi hẳn thái độ, không ngừng vuốt ve cái bụng hãy còn bằng phẳng của cô, không còn khắc nghiệt với cô nữa mà ánh mắt rất hiền từ:

"Mong là trong này thật sự có một đứa nhỏ. Con có đau không? Đều tại bà già này không tốt, hại tất cả các con liên luỵ chịu khổ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện