Vốn còn muốn giữ mạng nó lại để đối phó với Thị Ngải, giờ nó bị điên dở thế kia, giữ lại còn có tích sự gì nữa? Cô Hồng Ngọc biết quá nhiều bí mật của ả, ả đã muốn xử lý cô từ lâu lắm rồi. Nhưng đáng tiếc người ở đây đều là lính của Cảnh Dương, làm gì có ai là người hầu của Trịnh phủ, lệnh của Trịnh Uyển không có ai nghe.
"Cái con điên này, cháu của ông sao lại là con của mày được?" - Trịnh quận công tiến đến cho cô Hồng Ngọc một cái tát, cô sợ quá rúc mặt vào gối không dám nói câu nào, chỉ biết ngồi khóc ô ô.
Nội tâm cô Ngải thấy đứa em cùng cha khác mẹ chịu quả báo như vậy thì không nỡ nhìn, chuyện của nó cô đều nghe được hết lúc Trịnh Uyển kể với Tôn Túc Tử. Ác giả ác báo, cô mà thương xót cho nó thì có lỗi với cậu Cảnh Dương. Cô phải làm sao để thoát khỏi bùa của Tôn Túc Tử, không còn bị khống chế thân xác, kể hết mọi chuyện cho cậu biết đây? "Trịnh Uyển ở lại đây dưỡng thai, chuyện này ta giải quyết xong vụ án sẽ cho cha con các người câu trả lời."
"Cậu vẫn muốn dẫn theo con Thị Ngải?" - Trịnh quận công làm ầm lên.
"Cha, không sao, cậu đi đường xa vất vả, có con hầu đi theo cũng tốt."
Trịnh Uyển thế mà lại vui vẻ để cô Ngải đi cùng, ả muốn Thị Ngải đi để lại bị Tôn Túc Tử bắt về lần nữa.
"Cậu thấy chưa, con gái ta ngoan ngoãn, biết nghĩ cho cậu như thế, cậu liệu mà đối xử với nó!"
Cảnh Dương thờ ơ không để lời cha con nhà này vào tai, dắt cô Ngải sải bước bỏ đi. Cô lúc này như con búp bê bị mất chủ nhân, ai dắt thì đi, ai đưa gì thì cầm.
"Cậu đưa cô Ngải đi sẽ nguy hiểm đấy. Bây giờ thì không sao, nếu để cô ấy nhìn thấy Tôn Túc Tử chủ nhân của mình, lại chạy theo hắn mất!"
"Để cô ấy ở lại mới là nguy hiểm." - Cảnh Dương đáp.
"Cha con Trịnh Uyển không tin được, cái bụng cô ta cũng đáng ngờ. Từ đêm hôm đó đến nay mới hơn nửa tháng, vậy mà tim thai đập rất ổn định, cái thai này ít nhất cũng phải hơn một tháng."
Hoàng Khải kinh ngạc: "Chẳng lẽ ả ăn nằm với kẻ khác sao?"
"Cũng có thể như thế, hoặc cũng có thể là..."
Cũng có thể là có sự nhúng tay của tà thuật, câu này Cảnh Dương không nói ra sợ Hoàng Khải chết khiếp.
Vùng biên giới.
Tôn Túc Tử dò dẫm trong một bụi cây, trên tay cầm cái la bàn. Hắn lật lật quyển sách trên tay, bìa sách cũ nát ố vàng không biết đã có từ thời nào. Hắn lẩm nhẩm tính toán gì đó, loanh quanh rất lâu trong rừng, từ sáng sớm đến lúc trời tối thui, cuối cùng dừng lại trước một mô đất nhô cao hẳn lên, so với chỗ đất xung quanh không bình thường chút nào.
Nó trông sạch sẽ khô ráo hơn hẳn chỗ đất xung quanh, giữa một rừng cây um tùm lại có một khoảnh đất trống nhô lên, to khoảng chừng để vừa một cái quan tài, cỏ cây không mọc nổi, đến đàn kiến hay côn trùng đi đến khoảnh đất này cũng phải đi vòng vèo tránh sang lối khác. Như thể khoảnh đất này có cái gì khiến chúng sợ hãi vậy.
"Đây rồi."
Tôn Túc Tử cầm trên tay cái xẻng, hắn hăm hở đào khoảnh đất đó lên. Đất cứng như đá làm hắn vã hết mồ hôi mồ kê mà mới được một lớp đất mỏng phía trên. Dù mệt lả nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn lại lấy sách cổ ra tính toán lại lần nữa và tập trung đào một chỗ.
"Keng" một tiếng, âm thanh cái xẻng va vào một vật gì đó giống như kim loại. Tôn Túc Tử sáng cả mắt lên, hắn nở nụ cười âm độc, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng hếu. Hắn vui mừng đào tiếp, cuối cùng cũng lấy được vật kia lên. Là một thanh kiếm cổ, dù bị chôn dưới đất nhiều năm nhưng khi lấy lên vẫn sắc bén doạ người, ánh trăng phản chiếu lên lưỡi kiếm một thứ ánh sáng xanh kỳ dị.
Tôn Túc Tử vứt luôn cái xẻng đi, dùng cây kiếm kia đào tiếp. Lưỡi kiếm chạm đến đâu, đất bị chém sắc ngọt đến đấy, chẳng mấy chốc đã đào được một thứ nằm sâu ở dưới, còn kinh hãi hơn thanh kiếm cổ kia: một cái quan tài.
Hoa văn trên quan tài trùng khớp với hoa văn trên thanh kiếm, xung quanh quan tài là một lớp bùn nhão đen sì, mùi hôi thối bốc lên muốn ói mửa. Tôn Túc Tử lại chẳng mảy may để ý đến mùi thối kinh tởm đó, hắn nhặt lại cái xẻng lên, bật mở nắp quan tài ra. Một thứ mùi bốc lên còn muốn thối hơn lớp bùn đất bên ngoài, bên trong là một cái xác khô, chỉ còn lại bộ xương và một lớp sền sệt bao ngoài thay cho da thịt.
Tôn Túc Tử thoáng giật mình, lần này hắn phải đưa tay lên bịt mũi vì không thể chịu nổi. Hắn cắn tay, nhỏ một giọt máu lên thanh kiếm, giọt máu loang dần ra khắp thanh kiếm, nhuộm cho lưỡi kiếm màu đỏ như vừa đi chém g.iết cả trăm ngàn người. Khoảnh khắc máu lan kín thanh kiếm cũng là lúc cái xác trong quan tài ngồi bật dậy. Nó nhào dậy toan nhảy ra vồ lấy Tôn Túc Tử thì hắn đã nhanh tay hơn, dán một lá bùa lên trán nó.
"Cái con điên này, cháu của ông sao lại là con của mày được?" - Trịnh quận công tiến đến cho cô Hồng Ngọc một cái tát, cô sợ quá rúc mặt vào gối không dám nói câu nào, chỉ biết ngồi khóc ô ô.
Nội tâm cô Ngải thấy đứa em cùng cha khác mẹ chịu quả báo như vậy thì không nỡ nhìn, chuyện của nó cô đều nghe được hết lúc Trịnh Uyển kể với Tôn Túc Tử. Ác giả ác báo, cô mà thương xót cho nó thì có lỗi với cậu Cảnh Dương. Cô phải làm sao để thoát khỏi bùa của Tôn Túc Tử, không còn bị khống chế thân xác, kể hết mọi chuyện cho cậu biết đây? "Trịnh Uyển ở lại đây dưỡng thai, chuyện này ta giải quyết xong vụ án sẽ cho cha con các người câu trả lời."
"Cậu vẫn muốn dẫn theo con Thị Ngải?" - Trịnh quận công làm ầm lên.
"Cha, không sao, cậu đi đường xa vất vả, có con hầu đi theo cũng tốt."
Trịnh Uyển thế mà lại vui vẻ để cô Ngải đi cùng, ả muốn Thị Ngải đi để lại bị Tôn Túc Tử bắt về lần nữa.
"Cậu thấy chưa, con gái ta ngoan ngoãn, biết nghĩ cho cậu như thế, cậu liệu mà đối xử với nó!"
Cảnh Dương thờ ơ không để lời cha con nhà này vào tai, dắt cô Ngải sải bước bỏ đi. Cô lúc này như con búp bê bị mất chủ nhân, ai dắt thì đi, ai đưa gì thì cầm.
"Cậu đưa cô Ngải đi sẽ nguy hiểm đấy. Bây giờ thì không sao, nếu để cô ấy nhìn thấy Tôn Túc Tử chủ nhân của mình, lại chạy theo hắn mất!"
"Để cô ấy ở lại mới là nguy hiểm." - Cảnh Dương đáp.
"Cha con Trịnh Uyển không tin được, cái bụng cô ta cũng đáng ngờ. Từ đêm hôm đó đến nay mới hơn nửa tháng, vậy mà tim thai đập rất ổn định, cái thai này ít nhất cũng phải hơn một tháng."
Hoàng Khải kinh ngạc: "Chẳng lẽ ả ăn nằm với kẻ khác sao?"
"Cũng có thể như thế, hoặc cũng có thể là..."
Cũng có thể là có sự nhúng tay của tà thuật, câu này Cảnh Dương không nói ra sợ Hoàng Khải chết khiếp.
Vùng biên giới.
Tôn Túc Tử dò dẫm trong một bụi cây, trên tay cầm cái la bàn. Hắn lật lật quyển sách trên tay, bìa sách cũ nát ố vàng không biết đã có từ thời nào. Hắn lẩm nhẩm tính toán gì đó, loanh quanh rất lâu trong rừng, từ sáng sớm đến lúc trời tối thui, cuối cùng dừng lại trước một mô đất nhô cao hẳn lên, so với chỗ đất xung quanh không bình thường chút nào.
Nó trông sạch sẽ khô ráo hơn hẳn chỗ đất xung quanh, giữa một rừng cây um tùm lại có một khoảnh đất trống nhô lên, to khoảng chừng để vừa một cái quan tài, cỏ cây không mọc nổi, đến đàn kiến hay côn trùng đi đến khoảnh đất này cũng phải đi vòng vèo tránh sang lối khác. Như thể khoảnh đất này có cái gì khiến chúng sợ hãi vậy.
"Đây rồi."
Tôn Túc Tử cầm trên tay cái xẻng, hắn hăm hở đào khoảnh đất đó lên. Đất cứng như đá làm hắn vã hết mồ hôi mồ kê mà mới được một lớp đất mỏng phía trên. Dù mệt lả nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn lại lấy sách cổ ra tính toán lại lần nữa và tập trung đào một chỗ.
"Keng" một tiếng, âm thanh cái xẻng va vào một vật gì đó giống như kim loại. Tôn Túc Tử sáng cả mắt lên, hắn nở nụ cười âm độc, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng hếu. Hắn vui mừng đào tiếp, cuối cùng cũng lấy được vật kia lên. Là một thanh kiếm cổ, dù bị chôn dưới đất nhiều năm nhưng khi lấy lên vẫn sắc bén doạ người, ánh trăng phản chiếu lên lưỡi kiếm một thứ ánh sáng xanh kỳ dị.
Tôn Túc Tử vứt luôn cái xẻng đi, dùng cây kiếm kia đào tiếp. Lưỡi kiếm chạm đến đâu, đất bị chém sắc ngọt đến đấy, chẳng mấy chốc đã đào được một thứ nằm sâu ở dưới, còn kinh hãi hơn thanh kiếm cổ kia: một cái quan tài.
Hoa văn trên quan tài trùng khớp với hoa văn trên thanh kiếm, xung quanh quan tài là một lớp bùn nhão đen sì, mùi hôi thối bốc lên muốn ói mửa. Tôn Túc Tử lại chẳng mảy may để ý đến mùi thối kinh tởm đó, hắn nhặt lại cái xẻng lên, bật mở nắp quan tài ra. Một thứ mùi bốc lên còn muốn thối hơn lớp bùn đất bên ngoài, bên trong là một cái xác khô, chỉ còn lại bộ xương và một lớp sền sệt bao ngoài thay cho da thịt.
Tôn Túc Tử thoáng giật mình, lần này hắn phải đưa tay lên bịt mũi vì không thể chịu nổi. Hắn cắn tay, nhỏ một giọt máu lên thanh kiếm, giọt máu loang dần ra khắp thanh kiếm, nhuộm cho lưỡi kiếm màu đỏ như vừa đi chém g.iết cả trăm ngàn người. Khoảnh khắc máu lan kín thanh kiếm cũng là lúc cái xác trong quan tài ngồi bật dậy. Nó nhào dậy toan nhảy ra vồ lấy Tôn Túc Tử thì hắn đã nhanh tay hơn, dán một lá bùa lên trán nó.
Danh sách chương