Đêm đến, trong rừng.
Cảnh Dương sau trận đánh nhau với âm binh của Tôn Túc Tử, cậu chỉ quay về nhà trưởng làng xem Hoàng Khải đã bình phục lại chưa, rồi lại bỏ đi. Đối phó với Tôn Túc Tử không phải chuyện to tát với cậu, cái cậu bất lực chính là làm sao để giải trừ được bùa mà cô Ngải bị hắn cho ăn. Bởi mỗi lần giao chiến hắn đều xảo quyệt đem cô Ngải ra làm lá chắn, làm cậu phân tâm.
Dưới ánh trăng, Cảnh Dương nằm trên một nhánh cây, trên tay là một vò rượu. Bản thân cậu không biết mình bị trúng bùa yêu của Trịnh Uyển, cậu không nhớ trước đây mình đã từng yêu thương cô Ngải thế nào, chỉ biết cô là người có mệnh số phù hợp cậu cần cưới.
Một nửa dòng máu trong người không chịu tác dụng của bùa, nên cậu vẫn có cảm giác mất mát, cảm giác ghen vì cô Ngải bị kẻ khác cướp đi. Tâm trạng buồn bã khiến người ta dễ say, cậu nằm đó mơ màng, bực bội giơ chân đạp loạn xạ. "Soạt soạt soạt", cành cây bị cậu đạp rung lên trong màn đêm.
"Ấy ấy, tướng quân à, ngài có bực bội chuyện gì thì cũng đừng có giận cá chém thớt lên ta chứ."
Một giọng nói sang sảng vang lên, Cảnh Dương ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, thấy một ông già râu tóc bạc phơ, nét mặt hiền hậu, chống gậy đứng dưới gốc cây. Đã gọi cậu là tướng quân chứng tỏ người này có lai lịch không nhỏ, biết chuyện của cậu năm xưa.
"Ông là ai?"
"Ấy, xem ngài kìa, mới có một trăm năm mà đã quên ta rồi sao?"
Ông lão này chính là Thần rừng ở đây. Năm xưa Cảnh Dương cầm quân đánh trận, khu rừng này là một doanh trại của cậu, không ít lần cậu được Thần rừng báo mộng cho tình hình chiến sự bên địch mà chiến thắng.
"À, là ông sao? Đã lâu không gặp, Cảnh Dương kính ông một ly."
Vừa nói cậu vừa giơ vò rượu trong tay lên, nhận ra rượu đã hết từ bao giờ, cậu chán nản ném nó đi.
"Tướng quân dạo này nóng tính thế nhỉ." – Thần rừng vuốt râu cười ha ha.
Cảnh Dương nhảy xuống đất, mặt hơi ửng hồng nói:
"Ta đi lấy thêm rượu đến uống cùng ông."
"Không, ngài say rồi." – Thần rừng cười ngăn lại. – "Chuyện ngài phiền muộn lão già này có thể giúp chút sức mọn được đấy."
"Đa tạ, chuyện này ông không giúp được đâu."
Cảnh Dương hơi chột dạ, trước giờ chuyện Thần rừng giúp cậu đều là việc dân việc nước, ai lại để ông ấy giúp chuyện liên quan đến nữ nhi, mất mặt quá.
"Ngày mai Tôn Túc Tử sẽ dẫn Thị Ngải vào rừng tìm nguyên liệu chế bùa, lão sẽ khiến Thị Ngải bị lạc. Ngài chỉ cần chờ cô ấy đến và đón về."
Cảnh Dương thấy chuyện tình cảm của mình bị Thần rừng biết tỏng thì mặt đỏ bừng, nhưng có hi vọng thì đương nhiên cậu không bỏ qua rồi: "Xin đa tạ, lần này thất lễ rồi, ta sẽ đền ông rượu ngon hơn nhé."
Sáng hôm sau, quả nhiên Tôn Túc Tử dẫn cô Ngải vào rừng đúng như Thần rừng báo trước. Hai người chia nhau đi hai hướng, cô Ngải bị Thần rừng dắt đi đến chỗ Cảnh Dương đã chờ sẵn.
Cô Ngải trông thấy cậu, nội tâm bên trong cô vui mừng khôn xiết vì cậu vẫn còn sống khoẻ mạnh. Lần đó sau trận chiến với âm binh, chính tay cô đâm một nhát kiếm vào thẳng tim cậu, cô dằn vặt vì nghĩ chính tay mình đã g.iết cậu rồi! Không ngờ cậu vẫn còn sống, hơn nữa mới có mấy ngày mà có vẻ cậu đã bình phục hoàn toàn rồi.
"Ngải, đi theo tôi!" – Cảnh Dương vội vàng nắm tay cô Ngải kéo đi, khuôn mặt cậu không giấu nổi nụ cười vui vẻ.
Bề ngoài cô vẫn như một con rối, chỉ biết làm theo lời Tôn Túc Tử, hắn sai cô đi hái nguyên liệu thì cô tuyệt đối không làm việc gì khác. Cô giãy giụa thoát khỏi tay Cảnh Dương.
Cậu thấy thế có hơi thất vọng nhưng cũng biết vì cô đang trúng bùa nên mới vậy. Cậu chần chừ một lúc rồi giơ tay lên, đập vào gáy cô Ngải. Cô gục xuống ngất, cậu liền đỡ cô lên vai đưa đi.
Tôn Túc Tử quay về chỗ hẹn, chờ mãi không thấy cô Ngải quay về. Hắn nổi lên lòng nghi ngờ, bèn đi tìm theo hướng cô đi lúc đầu. Nhưng vô ích vì Thần rừng đã dắt cô đi theo đường khác và Cảnh Dương cũng đã đưa cô đi rồi, Tôn Túc Tử phát điên lật tung hết cả khu rừng lên cũng không thấy cô Ngải đâu nữa! Hắn vác khuôn mặt sầm sì quay về, lại gặp Trịnh Uyển chờ sẵn cứ như âm hồn bất tán.
"Tôn Túc Tử! Ông nghĩ cái gì mà lại thả Thị Ngải về vậy?"
"Thả Thị Ngải về? Ta đâu có bị điên?" – Tôn Túc Tử bực muốn điên, Trịnh Uyển lại không biết điều mà cứ chọc vào đúng chỗ bực của hắn.
"Thế tại sao cậu tôi lại đưa Thị Ngải về rồi kia?"
Đôi mắt ti hí của Tôn Túc Tử khẽ nheo lại, thảo nào mọi chuyện lại kỳ quái như thế, hoá ra là tên Cảnh Dương này giở trò!
"Chuyện ông làm đến đâu rồi? Khi nào thì đứa trẻ mới đậu thai vào bụng tôi?"
Trịnh Uyển sốt ruột hỏi, Thị Ngải đã trở về, ả phải mau làm cho cái bụng này to lên để lôi kéo Cảnh Dương về bên mình. Ả nhìn cái lọ nhỏ chứa một đốm sáng nhỏ bằng hạt đậu, khoé môi nở nụ cười âm độc. Cái thai này là tất cả hi vọng của ả.
Cảnh Dương sau trận đánh nhau với âm binh của Tôn Túc Tử, cậu chỉ quay về nhà trưởng làng xem Hoàng Khải đã bình phục lại chưa, rồi lại bỏ đi. Đối phó với Tôn Túc Tử không phải chuyện to tát với cậu, cái cậu bất lực chính là làm sao để giải trừ được bùa mà cô Ngải bị hắn cho ăn. Bởi mỗi lần giao chiến hắn đều xảo quyệt đem cô Ngải ra làm lá chắn, làm cậu phân tâm.
Dưới ánh trăng, Cảnh Dương nằm trên một nhánh cây, trên tay là một vò rượu. Bản thân cậu không biết mình bị trúng bùa yêu của Trịnh Uyển, cậu không nhớ trước đây mình đã từng yêu thương cô Ngải thế nào, chỉ biết cô là người có mệnh số phù hợp cậu cần cưới.
Một nửa dòng máu trong người không chịu tác dụng của bùa, nên cậu vẫn có cảm giác mất mát, cảm giác ghen vì cô Ngải bị kẻ khác cướp đi. Tâm trạng buồn bã khiến người ta dễ say, cậu nằm đó mơ màng, bực bội giơ chân đạp loạn xạ. "Soạt soạt soạt", cành cây bị cậu đạp rung lên trong màn đêm.
"Ấy ấy, tướng quân à, ngài có bực bội chuyện gì thì cũng đừng có giận cá chém thớt lên ta chứ."
Một giọng nói sang sảng vang lên, Cảnh Dương ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, thấy một ông già râu tóc bạc phơ, nét mặt hiền hậu, chống gậy đứng dưới gốc cây. Đã gọi cậu là tướng quân chứng tỏ người này có lai lịch không nhỏ, biết chuyện của cậu năm xưa.
"Ông là ai?"
"Ấy, xem ngài kìa, mới có một trăm năm mà đã quên ta rồi sao?"
Ông lão này chính là Thần rừng ở đây. Năm xưa Cảnh Dương cầm quân đánh trận, khu rừng này là một doanh trại của cậu, không ít lần cậu được Thần rừng báo mộng cho tình hình chiến sự bên địch mà chiến thắng.
"À, là ông sao? Đã lâu không gặp, Cảnh Dương kính ông một ly."
Vừa nói cậu vừa giơ vò rượu trong tay lên, nhận ra rượu đã hết từ bao giờ, cậu chán nản ném nó đi.
"Tướng quân dạo này nóng tính thế nhỉ." – Thần rừng vuốt râu cười ha ha.
Cảnh Dương nhảy xuống đất, mặt hơi ửng hồng nói:
"Ta đi lấy thêm rượu đến uống cùng ông."
"Không, ngài say rồi." – Thần rừng cười ngăn lại. – "Chuyện ngài phiền muộn lão già này có thể giúp chút sức mọn được đấy."
"Đa tạ, chuyện này ông không giúp được đâu."
Cảnh Dương hơi chột dạ, trước giờ chuyện Thần rừng giúp cậu đều là việc dân việc nước, ai lại để ông ấy giúp chuyện liên quan đến nữ nhi, mất mặt quá.
"Ngày mai Tôn Túc Tử sẽ dẫn Thị Ngải vào rừng tìm nguyên liệu chế bùa, lão sẽ khiến Thị Ngải bị lạc. Ngài chỉ cần chờ cô ấy đến và đón về."
Cảnh Dương thấy chuyện tình cảm của mình bị Thần rừng biết tỏng thì mặt đỏ bừng, nhưng có hi vọng thì đương nhiên cậu không bỏ qua rồi: "Xin đa tạ, lần này thất lễ rồi, ta sẽ đền ông rượu ngon hơn nhé."
Sáng hôm sau, quả nhiên Tôn Túc Tử dẫn cô Ngải vào rừng đúng như Thần rừng báo trước. Hai người chia nhau đi hai hướng, cô Ngải bị Thần rừng dắt đi đến chỗ Cảnh Dương đã chờ sẵn.
Cô Ngải trông thấy cậu, nội tâm bên trong cô vui mừng khôn xiết vì cậu vẫn còn sống khoẻ mạnh. Lần đó sau trận chiến với âm binh, chính tay cô đâm một nhát kiếm vào thẳng tim cậu, cô dằn vặt vì nghĩ chính tay mình đã g.iết cậu rồi! Không ngờ cậu vẫn còn sống, hơn nữa mới có mấy ngày mà có vẻ cậu đã bình phục hoàn toàn rồi.
"Ngải, đi theo tôi!" – Cảnh Dương vội vàng nắm tay cô Ngải kéo đi, khuôn mặt cậu không giấu nổi nụ cười vui vẻ.
Bề ngoài cô vẫn như một con rối, chỉ biết làm theo lời Tôn Túc Tử, hắn sai cô đi hái nguyên liệu thì cô tuyệt đối không làm việc gì khác. Cô giãy giụa thoát khỏi tay Cảnh Dương.
Cậu thấy thế có hơi thất vọng nhưng cũng biết vì cô đang trúng bùa nên mới vậy. Cậu chần chừ một lúc rồi giơ tay lên, đập vào gáy cô Ngải. Cô gục xuống ngất, cậu liền đỡ cô lên vai đưa đi.
Tôn Túc Tử quay về chỗ hẹn, chờ mãi không thấy cô Ngải quay về. Hắn nổi lên lòng nghi ngờ, bèn đi tìm theo hướng cô đi lúc đầu. Nhưng vô ích vì Thần rừng đã dắt cô đi theo đường khác và Cảnh Dương cũng đã đưa cô đi rồi, Tôn Túc Tử phát điên lật tung hết cả khu rừng lên cũng không thấy cô Ngải đâu nữa! Hắn vác khuôn mặt sầm sì quay về, lại gặp Trịnh Uyển chờ sẵn cứ như âm hồn bất tán.
"Tôn Túc Tử! Ông nghĩ cái gì mà lại thả Thị Ngải về vậy?"
"Thả Thị Ngải về? Ta đâu có bị điên?" – Tôn Túc Tử bực muốn điên, Trịnh Uyển lại không biết điều mà cứ chọc vào đúng chỗ bực của hắn.
"Thế tại sao cậu tôi lại đưa Thị Ngải về rồi kia?"
Đôi mắt ti hí của Tôn Túc Tử khẽ nheo lại, thảo nào mọi chuyện lại kỳ quái như thế, hoá ra là tên Cảnh Dương này giở trò!
"Chuyện ông làm đến đâu rồi? Khi nào thì đứa trẻ mới đậu thai vào bụng tôi?"
Trịnh Uyển sốt ruột hỏi, Thị Ngải đã trở về, ả phải mau làm cho cái bụng này to lên để lôi kéo Cảnh Dương về bên mình. Ả nhìn cái lọ nhỏ chứa một đốm sáng nhỏ bằng hạt đậu, khoé môi nở nụ cười âm độc. Cái thai này là tất cả hi vọng của ả.
Danh sách chương