Khi Skye vội vã quay lại, Jimmy vẫn còn ngồi dưới tàn dù che nắng.
-Mình quay về Mariposa liền lập tức, cháu chưa gặp được El Diablo vì anh ấy vẫn còn ngủ, nhưng Evan sẽ báo cho anh ấy biết sau.
-Chuyện này là sao đây, sao cháu gặp được người này và tại sao anh ta lại ở đây? -Cháu sẽ trả lời chú sau. Skye nói 1 cách tránh né, “nhưng trước hết nói cho cháu nghe tại sao chú biết Guy Tremanyne.”
-Chú cũng không biết là mình đang nói đến cùng một người không, nhưng cho đến bây giờ câu chuyện của chú thì đơn giản thôi. Một người em họ xa của chú, Pauline Donaldson, kết hôn cùng với Sir Rupert Tremayne cách đây vài năm trước chiến tranh. Cô ấy là vợ thứ hai của ông ta. Khi lấy ông ta Pauline gần 30 còn ông ta thì hơn 50.
-Cô ấy da trắng tóc vàng phải không?
-Phải, Jimmy trả lời, “tại sao cháu lại hỏi vậy?”
-Không có gì, Skye đáp lại.
Cô đã khám phá ra lai lịch của người phụ nữ trong ảnh.
-Cô ta vừa tóc vàng vừa xinh đẹp, Jimmy nói tiếp, “Cô ta được xưng tụng như hoa hậu của xã hội thượng lưu và thành công rực rỡ ở London lúc bấy giờ. Rất nhiều người chết mê chết mệt vì Pauline, chú cũng là một trong số ấy.”
-Ồ, chú Jimmy, vậy mà cháu không biết đấy. Có phải đó là lý do chú không lập gia đình?
-Có lẽ, nhưng cảm giác của chú không quan trọng ngoại trừ rằng nó giúp chú hiểu được phần nào Guy Tremayne đau khổ ra sao khi cô ấy lấy chú của anh ta.
-Anh ấy yêu cô ta?
-Yêu dữ dội lắm, chú nghĩ là vậy. Anh ta gặp Pauline lúc 18 tuổi. Pauline lớn hơn anh ta nhiều, và đã lừa dối anh ta cũng như nhiều chàng trai trẻ cách này hay cách khác. Cô ta là người có tính tình kỳ lạ, phức tạp làm cho đàn ông say mê cô ta điên cuồng, nhưng lại không đáp lại tình cảm của bất cứ ai. Từ kinh nghiệm của chú đối với Pauline chú thề có Chúa chứng giám, cô ta lại có phẩm hạnh rất chặt chẽ.
-Tuy nhiên cô ta lại làm cho đàn ông yêu mình. Skye nói.
-Có lẽ đó là cái mà cháu gọi là sở thích. Jimmy trả lời, giọng ông thoáng cay đắng. “Và Guy Tremayne, chú đoán thế, cũng không ngoại lệ. Anh ta mê man vì Pauline cũng như đám con trai khờ khạo kia. Khi anh ta đưa cô ta đến nhà chú mình, người đã nuôi nấng anh ta khi còn nhỏ, cô ta quyết định lấy Sir Rupert.
-Thật là một chấn động lớn cho... cho Guy, Skye nói.
-Tất nhiên rồi. Nhưng chuyện sẽ đỡ hơn nếu Guy có thể ra nước ngoài và cố gắng quên đi cô ta, nhưng Pauline lại không muốn để Guy đi xa.
-Cô ta ghê tởm quá! Skye bực bội thốt lên.
Jimmy nhún vai.
-Phụ nữ không ngó ngàng tới cô ta, nhưng đối với đàn ông thì cô ta như thỏi nam châm vô cùng quyến rũ. Chú không tham dự hôn lễ, cũng không gặp lại cô ta cho đến cuối năm 1938 khi lệnh bổ nhiệm của chú tại Đại sứ quán ở Buenos Aires được công bố. Chú nhận được thư cô ta nài xin chú đến gặp vợ chồng cô ta trước khi chú đi.
-Đó là nhiệm sở đầu tiên của chú, phải không?
Jimmy gật đầu.
-Lúc ấy chú rất bận, cháu có thể hình dung được mà, nhưng vẫn không thể khước từ lời thỉnh cầu của Pauline trong thư, vì thế chú xuống Bredon và khi nghe lý do họ muốn gặp chú, chú đã hiểu vì sao họ cần đến chú.
-Vì sao?
-Sir Rupert mất đi 1 đứa cháu trai và 1 người thừa tự.
-Mất anh ấy?
-Phải, Guy đã biệt tăm biệt tích – như biến vào khoảng không vậy. Họ không biết phải bắt đầu tìm anh ta từ nơi nào, chỉ lờ mờ biết được anh ta đến Nam Mỹ vì bà ngoại anh ta là người Mariposa.
Skye bật kêu lên.
-Thảo nào họ nói anh ta có huyết thống Mariposa.
-Ai nói?
-Bây giờ chú đừng quan tâm tới, Skye nôn nóng nói. “Cháu muốn nghe chuyện của chú trước.”
-Sir Rupert không muốn nói lý do tại sao đứa cháu mình lại bỏ nhà đi.
Nhưng khi chú có cơ hội gặp riêng Pauline, chú buộc cô ta phải nói hết tự sự. Cô ta kể cho chú Guy đã yêu cô ta say đắm như thế nào, nhưng sau lần thăm viếng ở Bredon cô ta lại quyết định lấy chú anh ta. Cô ấy hoàn toàn thành thật. Pauline cảm thấy đã đến lúc cô ấy nên yên bề gia thất, hơn nữa Sir Rupert có cả tước hiệu và tài sản to lớn chắc chắn đủ để làm nghiêng cán cân tình cảm.
-Guy bị một cú như trời giáng. Chú đoán là Pauline đã sử dụng hết mưu chước để giữ anh ta bên cạnh. Bằng mọi ý đồ và mục đích, cô ta thích thú có cả chồng lẫn con nuôi của chồng mình dưới chân mình.
-Rồi chuyện gì xảy ra? Skye gằn giọng hỏi.
-Pauline có một tật xấu đáng buồn. Jimmy tiếp tục. “Là cờ bạc đã ăn sâu vào tận xương tủy. Pauline có máu Irish của Donaldson, giống như tổ tiên của chúng tôi, đụng chỗ nào cũng cờ bạc. Cô ta không bao giờ cưỡng nổi sự quyến rũ của bài cào. Ngay sau đám cưới, Sir Rupert đã phải thanh toán một số nợ lớn cho vợ mình, nhưng bắt cô ta hứa không được chơi nữa.”
-Tháng tư đó, ông ấy đi câu cá ở Scotland, bởi vì cô ta luôn luôn tìm chuyện để giải khuây Pauline đi với bạn bè đến mấy nơi cờ bạc sang trọng ở Mayfair, nơi gây ra không biết bao nhiêu khổ ải tiền bạc. Cô ta thua hơn 1,000 bảng. Giống như các tay chơi bài khác cô ta chả nghĩ được gì khi sờ đến lá bài, mà chỉ nghĩ đến sự kích thích rộn ràng của canh bạc. Chỉ đến lúc phải thanh toán tiền bạc cô ta mới nhận ra mình đã làm gì - thất hứa với chồng, và còn nữa, là không có cách nào trả nợ.
-Nghe ra cô ta là một người cực kỳ ngu xuẩn. Skye nhận xét.
-Cô ta không có tiền riêng, cháu không hiểu được tình cảnh của người không có lấy một xu trong mình là thế nào đâu. Jimmy nói 1 cách nhẹ nhàng, nhưng Skye đỏ mặt trước lời trách cứ của ông.
-Cháu xin lỗi, người ta không thể xét đoán lòng cám dỗ của người khác dựa trên bản thân mình. Rồi cô ta làm gì?
-Cô ta tìm cách kéo dài thời giờ dù biết rằng sớm muộn gì cũng phải nói cho chồng cô ta biết và xin tha thứ, nhưng cô ta cứ lảng tránh hoài. Chủ sòng bài không nhân nhượng nữa, cuối cùng khi Pauline không trả lời, hắn đến Bredon vào một buổi tối và đe dọa nếu cô ta không trả nợ họ sẽ đòi chồng cô ta.
-Chú nghĩ có lẽ hôn nhân của gia đình Tremayne vào lúc đó đang trải qua giai đoạn căng thẳng khó khăn, giống như các cặp vợ chồng khác khi sự cách biệt tuổi tác quá lớn. Sir Rupert không phải là người dễ sống chung. Tâm tính ông ta nóng nảy hung hãn, cá tính của tất cả người họ Tremayne. Ông ta còn khá độc đoán, Pauline biết nếu ông ta nghe được từ người ngoài là cô ta thất hứa, ông ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
-Cô ta gần như điên lên khi nghĩ đến cơn giận của ông ta. Để mặc chủ nợ ngồi trong phòng khách, cô ta chạy đi tìm Guy. Rồi khóc lóc nỉ non, van xin Guy giúp mình.
-Lẽ đương nhiên là Guy muốn cứu Pauline thoát khỏi hậu quả ngu xuẩn, nhưng anh ta chỉ có chút ít tiền riêng do cha mẹ để lại, mà toàn là cổ phiếu. Ngày hôm đó lại là thứ sáu. Sở giao dịch chứng khoán không mở cửa cho đến thứ hai. Pauline yêu cầu chủ sòng bài nhận trước chi phiếu của Guy mà ngày nhận tiền sẽ được hoãn lại, nhưng ông ta không khoan nhượng.
-Bà tránh né không trả tiền cho tôi đã hơn hai tháng rồi, lady Tremayne. Tôi chỉ nhận tiền mặt hay là chi phiếu của chồng bà, không lấy bất cứ chi phiếu của ai khác. Tôi cứ ngồi ở đây cho đến khi có được thứ tôi muốn.
-Pauline lại nước mắt đầm đìa đi gặp Guy, rồi thình lình nhớ ra kinh lý đã đem đến nửa năm tiền thuê đất cho Sir Rupert ngay buổi chiều đó. Cô ta đã thấy ông ta bỏ tiền vào tủ sắt. Đó là thói quen giữ tiền của ông ta cho đến khi bỏ vào băng.
-Pauline và Guy quyết định mượn tạm số tiền thiếu. “Tôi sẽ bán cổ phiếu vào thứ hai và trả lại tiền vào chỗ cũ, chú tôi không biết được đâu.”
-Sớm lắm là đến thứ tư, ông ấy chưa đi ra ngân hàng đâu. Pauline bảo đảm với Guy.
-Guy biết mã số mở tủ tiền, và nợ của Pauline được thanh toán ngay sau đó.
-Đúng ra cô ta nên khôn ngoan nói cho chồng cô ta biết. Skye tức tối xen vào.
-Chỉ sau này cô ta mới nghĩ đến, nhưng không phải là lúc đó. Cô ta và Guy tự chúc mừng mình thông minh, nhưng quả bom đã nổ tung. Sir Rupert cần lấy giấy tờ gì đó trong tủ và phát hiện tiền của mình không cánh mà bay. Ông ta gọi họ vào văn phòng, bảo với họ là ông ta bị đánh cướp và muốn báo cảnh sát.
-Chẳng còn cách nào khác Guy phải thú nhận rằng anh ta mượn số tiền đó cho mục đích riêng của mình. Chú của anh ta điếng cả người “mày làm gì mà cần tới 1,000 bảng?” Chỉ cần liếc đến nét mặt sợ hãi của Pauline là có thể có câu trả lời, nhưng ông ta chỉ nhắm vào cháu mình điều tra. “Tiền của chú cháu sẽ trả vào thứ hai.” Guy vẫn cố che chở cho Pauline.
-Tao không hỏi mày chuyện đó, Sir Rupert gầm lên.
Biết được cá tính người Tremayne, chú đoán kết cuộc đó là điều không thể tránh khỏi. Cả hai người đều nóng tính không kiềm chế được, cả hai đều ghét cá tính của nhau. Guy thì nghĩ không có lý do gì mà chú mình không chịu tin mình, còn Sir Rupert lại nổi dóa trước câu trả lời tránh né của đưá cháu. Đến cuối cùng cơn giận của cả hai lên đến cực điểm, những chuyện không nên nói đã nói ra. Sir Rupert kết tội Guy là quân trộm cướp còn Guy thì lao ra khỏi nhà thề rằng sẽ không bao giờ trở lại.
-Pauline cũng buồn bực, nhưng vẫn không có can đảm nói ra sự thật. “Đừng lo, em à” Sir Rupert an ủi cô ta “thằng ngu đó biết rõ chỗ nào có lợi cho nó mà, rồi nó sẽ cụp đuôi về nhà thôi.”
-Nhưng Guy không trở về. 1,000 bảng đã tới hôm thứ hai. Vài tuần sau họ phát hiện anh ta đã bán hết cổ phiếu, bán luôn xe, đóng tài khoản ngân hàng, trả lại phòng ở London và biến mất.
-Đến lúc đó Sir Rupert bắt đầu quýnh lên thì Pauline mới sụp xuống thú nhận sự thật. Nhưng lúc đó ông ta quá bối rối không còn tâm trí giận dữ cô ta. Ông ấy bắt đầu hỏi thăm chỗ nào Guy đã đi qua. Đầu tiên họ nghĩ rằng anh ta có thể tá túc ở nhà bạn bè ở nước ngoài. Họ viết thư khắp mọi nơi, rồi khi nghe chú sắp đi Argentine, họ nhờ chú điều tra ở ngoài đây.
-Chú có làm không?
-Chú làm hết trong khả năng của mình, nhưng không nhiều lắm. Một lục địa thì quá lớn để tìm tung tích một đứa con trai. Chú gửi thông báo thường trực đến các sứ quán. Hỏi thăm cả bạn bè trong Pantagonia và Peru nếu họ có nghe đến Guy Tremayne, và nhờ luôn một thương gia thường xuyên đến Mariposa nghe ngóng tình hình. Ngoài ra chú không làm được gì khác hơn nữa.
-Dù sao đi nữa đâu ai biết anh ấy đã đổi tên.
-Chú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Jimmy thừa nhận. “Thực ra anh ta chỉ phiên âm tên mình theo kiểu Spanish thôi. Chú nghĩ Sir Rupert cũng mừng nghe được chuyện đó.”
Ông chợt im lặng khi Evan lên boong đến bên cạnh ghế của Skye.
-Ông ấy thức rồi, và yêu cầu đem thức ăn lên. Tôi đem cho ông ấy mọi thứ theo lời bác sỹ, nhưng ông ấy vẫn muốn thêm.
Skye mỉm cười, mắt chợt sáng lên.
-Cứ đem mọi thứ anh ấy muốn, Evan. Anh ấy luôn luôn muốn gì được nấy mà.
Skye bước ngang qua boong. Trong lúc đợi anh dùng bữa, cô nghĩ đến Pauline – câu chuyện của chú Jimmy kể cho cô nhiều hơn chú ấy biết. Bây giờ thì cô thấu hiểu nhiều điều về El Diablo mà trước đây cô từng mù mờ. Nỗi căm hận của anh ấy đối với xã hội thượng lưu – Pauline là đầu giây mối nhợ của chuyện này. Sự ác cảm của anh đối với đàn bà, ý tưởng khinh miệt rằng đàn bà không có cảm nhận về lòng thành thật và tự trọng. Chuyện đó Pauline cũng phải gánh trách nhiệm. Nhưng anh ấy từng yêu cô ta!
Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ yêu người đàn bà nào khác nữa. Skye nhớ lại những lần El Diablo đã nói rõ là lòng đam mê anh dành cho cô không hề liên quan tới yêu đương.
-Ông không để tôi yên được sao? Cô nổi cáu khi anh kéo cô vào lòng sau khi bữa tối đã xong.
-Vậy thì em muốn tôi làm chuyện gì? Anh hỏi 1 cách chế giễu. “Trò chuyện sao? Đôi môi của đàn bà chỉ để hôn thôi.”
-Phải, cái hạng đàn bà mà ông từng biết đấy! Cô giận dữ cãi lại.
-Chỉ có hai loại đàn bà thôi, một loại đáng cho người ta khao khát, loại kia thì không.
-Quan điểm của ông nếu không lố bịch thì là xấc xược.
-Điều đó đâu có áp dụng cho em, vì em đáng cho người ta đam mê.
-Đây là một sự sỉ nhục tệ hại nhất mà tôi chưa bao giờ thấy.
Thấy cô tức tối anh bật cười.
-Còn sỉ nhục hơn nếu em chả có chút hấp lực nào - một người đàn bà không ai thèm đoái hoài.
-Tôi sẽ qùy xuống cám ơn trời đất nếu tôi “bị” ông không đoái hoài.
-Ngày đó sẽ đến thôi. Đam mê không kéo dài lâu đâu.
-Chỉ có tình yêu thôi! Skye không hiểu sao mình lại đi nói mấy chữ đó.
Anh nhìn cô một cách lạ lẫm.
-Tình yêu! Anh chậm rãi lập lại, “là cái gì đó mà tôi và em không cần phải quan tâm đến! Mình chỉ nên nghĩ đến luyến ái thôi.”
Vòng tay anh lại chặt hơn nữa, môi anh nhếch lên vẻ tàn nhẫn khi anh cúi xuống hôn cô.
Giờ đây nhớ lại, những chữ đó đâm cô nhói buốt tâm can. Phải cố lắm cô mới nhớ ra là chú Jimmy đang đợi cô.
-Cháu muốn chú xuống gặp El Diablo. Nhưng chú sẽ nói gì đây? Chú sẽ cho anhh ấy biết anh là ai chứ?
-Tại sao không? Mặc dù chú chỉ nghe lời cháu kể lại.
-Cháu biết, anh ấy không bao giờ muốn nói tên thật cho cháu nghe.
-Chú không thấy có lý do nào cần phải lẩn tránh hay khuất tất. Jimmy nói 1 cách cứng cỏi, đột nhiên lại tỏ ra mình đầy tính cách Anh.
-Được thôi, thì theo ý chú. Bây giờ thì chả còn quan trọng nữa. Skye cãi lại.
Cô đi trước xuống cabin. Khi họ vào thì Evan mang khay ra. El Diablo đang ngồi dựa lưng vào gối. Anh mặc bộ pyjama xanh dương làm nổi bật làn da rám nắng, nhìn anh lúc này thật khó mà tin anh là người Anh.
-Chào cô gái tuyết, tôi không đoái hoài gì đến em à? El Diablo hỏi qua loa khi thấy Skye bước vào, rồi anh thấy 1 người khác theo sau cô.
Anh nhìn Jimmy dò hỏi.
-Đây là chú họ của tôi, Jimmy Donaldson, ông đem tin tức anh rất muốn nghe.
-Thật vậy sao?
Cô cảm thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng giữa hai người đàn ông.
-Tướng quân Alejo chết rồi. Skye lên tiếng. “Người của anh đang nắm quyền điều khiển ở Jacara, chúng ta sẽ đến đó mau thôi.”
-Thì ra họ đã giết Alejo! El Diablo nói khẽ.
Skye cảm thấy thất vọng trước thái độ anh nhận được tin cô vừa báo.
Cô cứ ngỡ là anh sửng sốt lắm.
-Cái chết của hắn đâu phải là mất mát gì. Jimmy nhận xét.
-Đúng vậy. El Diablo đồng ý, “nhưng phải có ai đó đứng ra điều khiển đất nước.”
-Tôi nghĩ ông đang mong đợi để làm chuyện đó. Jimmy phớt tỉnh.
-Nói rõ cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. El Diablo ra lệnh.
Skye thoáng nghĩ là chú Jimmy sẽ khó chịu khi nghe vẻ quyền hành trong giọng nói của anh. Nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi ông chú mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường thuật lại mọi chi tiết.
-Chuyện gì xảy ra cho quân đội? El Diablo hỏi.
-Lúc tôi tới đó không thấy có đánh nhau. Dân chúng đổ xô ra đường, vẫy cờ quạt như thể đang có lễ lộc. Các cửa hiệu đều đóng cửa, vài nơi đóng ván chặn bên ngoài. Mọi người có vẻ như trong trạng thái náo nức lắm, thật khó làm cho họ nhận thức được gì khác.
-Ở mức độ đó chắc không có nhiều giết chóc xảy ra. El Diablo nói.
-Cho đến bây giờ thì không có gì nguy hiểm cả. Jimmy đáp lời.
-Vậy thì anh mừng rồi. Cô trêu anh.
-Phải, tôi không thích gaucho quá hiếu chiến.
-Khi nào chúng ta về đến? El Diablo hỏi cô.
-Sáng ngày mai. Skye trả lời.
-Tôi có thể điện cho Juan rằng tôi đang trên đường tới không?
-Dĩ nhiên được, tôi phải gửi đi đâu?
-Làm ơn mang cho tôi giấy và bút chì, tôi sẽ viết tin nhắn cho Juan.
Cô mang tập giấy và bút cho anh, cầm chắc quyển tập cho anh viết. Anh co lại khi cố rướn người lên cao hơn, cô biết là anh đang đau nhưng vẫn cố dấu. Mặt anh xanh xao vì mất quá nhiều máu.
-Anh không thể lên bờ đâu. Cô nói khẽ. “Từ đây anh có thể truyền đạt mệnh lệnh đi, và những người anh cần gặp có thể lên tàu.”
-Vô lý, ngày mai tôi sẽ khỏe lại thôi.
-Nếu anh muốn tự giết mình, tôi sẽ không đưa anh về Jacara. Anh phải nghe tôi lần này, không còn đường nào thoát ra khỏi đây trừ phi anh bơi ra.
Anh ngước nhìn cô giận dữ, rồi không ngờ lại nở nụ cười.
-Hóa ra tình thế đã đảo ngược, anh nói 1 cách dịu dàng.
-Anh còn sống thì có lợi cho Mariposa hơn là chết.
Ánh mắt họ giao nhau, cô thấy người run lên, dường như có điều gì đó ấm áp diệu kỳ đang khai hoa nở nhụy trong tim. Cô muốn đưa tay với lấy anh, nói với anh rằng anh phải chăm sóc cho mình vì anh là tất cả đối với cô cũng như với Mariposa.
-Vậy thì tôi đầu hàng – trong lúc này thôi.
-Tôi không biết toàn bộ câu chuyện ra sao, Jimmy xen vào, tiếng của ông làm Skye giật nảy mình vì cô hoàn toàn quên sự hiện diện của ông nơi đây. “Nhưng có 1 điều tôi rất chắc chắn – anh là cháu của Sir Rupert Tremayne. Đường nét của anh giống y như ông ấy. Nếu nhắm mắt lại tôi cứ ngỡ ông ấy đang nói.”
Căn phòng đột ngột rơi vào im lặng căng thẳng.
-Ông đang nói về ai? Sau một lúc El Diablo lên tiếng hỏi.
-Về anh! Tôi mừng gặp được anh – Guy Tremayne. Tôi đã tìm anh suốt bao nhiêu năm nay – nói chính xác là từ cuối năm 1938.
-Guy Tremayne không còn tồn tại nữa. El Diablo nói 1 cách dữ dội.
-Tôi nghĩ anh ta vẫn còn, dù rằng anh ta đã thay tên đổi họ. Anh có biết là chú anh đã mất không?
-Không. Ông ấy mất khi nào?
-Năm 1943. Bị đau tim vì hoạt động quá nhiều trong chương trình “nhân dân tự vệ. Ông ấy luôn hy vọng cho đến phút cuối cùng anh sẽ trở về.”
-Tôi đã đoạn tuyệt với Anh quốc rồi. Anh ngưng 1 chút rồi trầm giọng hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra cho Pauline?”
Nghe anh nói Skye thấy tim mình như chao đi. Cô căm ghét người đàn bà El Diablo từng yêu thương, vì lòng tham lam hèn nhát của cô ta mà anh phải tha hương.
-Pauline cũng mất rồi.
Giọng Jimmy vẫn đều đặn nhưng đầy xúc động.
-Mất rồi?
-Phải, chết vì oanh tạc đầu năm 1945. Cô ấy đến London sau khi chú anh qua đời, lấy lý do là công tác chiến sự nhưng tôi nghĩ thực ra cô ấy thích được giao tiếp với mọi người, thích náo nhiệt bỏ mặc nguy hiểm bom đạn.
-Tội nghiệp Pauline! Giọng anh trở nên dịu dàng khiến Skye càng thêm ghét người phụ nữ này. Anh thở dài nói tiếp. “Bây giờ thì tôi hoàn toàn thanh thản rồi, mãi mãi không còn vương vấn với Anh quốc nữa.”
-Sau ngần ấy năm anh không thể tha thứ cho ông ấy sao? Skye bỗng nhiên buột miệng hỏi.
-Tha thứ cho chú tôi? El Diabo lập lại, đoạn trầm ngâm nói. “Tôi có tha thứ cho ông ấy hay không đâu còn quan trọng nữa, chỉ là không hình dung được ông ấy đã mất. Tôi đã từng nghĩ đến ông ấy ở Bredon, nguyền rủa tôi, cho rằng tôi là quân trộm cướp. Bao nhiêu năm qua tôi căm ghét chú tôi, nhưng hơn phân nửa thời gian ông ấy đâu có ở đó để mà ghét. Tôi đã đã xử sự như một tên ngu ngốc!”
Đó là lời nói bộc bạch nhất Skye nghe được từ El Diablo. Bất giác cô đưa mình tay đặt lên tay anh.
-Anh chịu đựng nhiều rồi, lúc ấy anh còn quá trẻ để bôn ba với thế giới bên ngoài.
-Tôi phải chịu những đòn nặng nề, nhưng nhờ đó đã thành người. Chuyện đó đã dạy tôi không... tin tưởng bất cứ ai.
Anh ngưng một chút trước khi nói từ “tin tưởng” và Skye biết anh sẽ dễ dàng chuyển nó sang thành “yêu” – không yêu ai nữa! Cô thầm nghĩ, Pauline đã khiến anh ra nông nỗi này. Anh từng yêu cô ta say đắm, dù trong thâm tâm cô gái này chỉ là cái vỏ trống không, nhút nhát. Anh sẽ không thể nào tha thứ cho cô ta vì anh tôn trọng lòng quả cảm, tuy nhiên vẫn vô vọng yêu cô ta.
Skye không dám nhìn anh, sợ anh nhìn ra là cô quá thấu hiểu anh. Chỉ vì yêu anh mà cô có được niềm cảm thông cô chưa bao giờ có.
Trong lúc cô đứng phân vân không biết phải nói gì, El Diablo quay qua Jimmy.
-Cám ơn ông đã cho biết mọi chuyện, nhưng tôi muốn quên đi quá khứ đó. Tên tôi giờ đây là Guido Tremayna. Một người dân Mariposa, và rất hãnh diện được làm con dân của đất nước này. Ông cũng đã biết, bà ngoại tôi thuộc về gia tộc Veremundo. Giòng họ này lâu đời hàng mấy thế kỷ, và là một trong những họ danh giá nhất ở đây, nhưng đã bị tuyệt hậu đất đai tứ tán. Biết đâu được một ngày nào đó tôi sẽ trùng tu lại gia sản giòng họ. Nhưng hiện tại mọi người trong Mariposa đều biết tôi có huyết thống Veremundo, họ kính trọng tôi là vì vậy.
-Tôi cũng tôn trọng ước nguyện của anh, nhưng hãy nhớ rằng, nếu anh muốn cầm quyền ở Mariposa, Anh quốc sẽ là một bằng hữu tốt cho nền dân chủ trẻ tuổi của anh.
-Tôi biết được điều này, và cần sự trợ giúp của ông.
-Tôi rất hân hạnh giúp anh một tay. Jimmy trịnh trọng nói.
Evan vào cabin thì thào vào tai Skye.
-Mình phải để bệnh nhân nghỉ ngơi chú à. Evan nói mình ở đây lâu rồi.
-Tôi không mệt đâu. Dù nói thế, nhưng cô biết anh đang dối.
-Hôm nay anh ngủ cho thật nhiều vào, còn rất nhiều chuyện phải làm ngày mai.
Anh gần như ngủ thiếp đi trước khi họ rời cabin. Evan không cho cô đóng vai y tá ban tối nữa. Dù cô năn nỉ cách mấy ông vẫn cương quyết không cho vì không yên tâm bệnh nhân của mình. Ông thà là ngồi canh anh còn hơn nằm trăn trở trong phòng riêng, lòng phập phồng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-Tôi quen chăm sóc cho người ta, cô à. Tôi chỉ cần ngủ một mắt như mèo. Hồi chiều này tôi đã nghỉ đủ rồi, không cần phải lo cho tôi đâu. Cô vào phòng ngủ đi. Ngày mai là phải thức suốt đó.
Nghe ông nói, Skye mỉm cười. Cô biết nhân viên trên tàu đều náo nức trở về Mariposa. Ở Montevideo không có dấu hiệu gì về hai nhân viên bị bỏ lại trên bờ. Captain Maclean đã điện cho viên chức ở cảng Jacara liên lạc với hai người họ, thông báo cho họ biết tàu sắp quay về.
Skye đoán chắc thế nào cũng có nhiều người đến đón họ về. Cô nghĩ thế rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy cô thấy mình đã đoán sai. Không phải chỉ đơn giản là nhiều người trên bến khi captain Maclean cho tàu vào cảng, mà là hàng ngàn người. Dường như là toàn thể dân số của Jacara đều hiện diện ở đây, đứng đầu là Juan và hàng trăm gauchos. Trông thấy hình ảnh ai nấy đều reo hò tay vẫy mặt mừng, Skye thấy cổ họng mình như ngẹn lại.
Cô đã thức dậy sớm lên trên boong khi tàu vừa vào cảng, bây giờ cô lại chạy xuống cabin của El Diablo. Khi cô xông vào anh đã thức giấc và Evan đã giúp anh cạo râu xong.
-Đông người trên cầu tàu lắm, đông khủng khiếp luôn. Cô háo hức nói. “Juan cũng ở đó với thuộc hạ của anh.”
-Tôi phải ráng đứng dậy mới được.
-Không, không được, sir! Không thể nào đứng dậy được. Evan khăng khăng ngăn anh. “Nếu vai ông chảy máu nữa, ông sẽ hủy hoại hết công lao của chúng tôi. Cứ để người ta xuống đây gặp ông.”
-Sao những chuyện như vậy lại xảy ra cho tôi vào lúc này chứ? El Diablo giận dữ nói.
-Có lẽ họ nhận ra họ suýt mất đi anh, dân chúng đã hiểu ra rằng họ không thể thiếu anh. Skye trả lời.
Cô đã nói đúng tâm trạng của dân chúng, khi Juan và những người cầm đầu khác của El Diablo lên tàu họ đã xác nhận sự lời của Skye. Biến cố anh suýt bị sát hại khiến mọi người đưa đến quyết tâm là họ đã chịu đủ Alejo và những áp bức bất công của hắn ta. Họ đã chung lưng với người của El Diablo tràn vào dinh và áp đảo được hàng ngũ phòng vệ.
Tên độc tài đã bị tấn công bất ngờ. Hắn đã hoạch định kế bội phản rất thận trọng và ngồi ung dung ở biệt điện chờ đợi thành quả. Trong thâm tâm Alejo nghĩ rằng cái chết của El Diablo sẽ làm tan rã toàn bộ sự chống đối âm mưu nhượng đất của hắn, và hắn ngồi đấy đắc lợi ngư ông.
Nhưng Alejo không tiên liệu đến tiếng nói lương tâm của người dân Mariposa. Những người đang đứng ở lằn ranh chưa quyết định sẽ ngả về bên nào – chính phủ hay là El Diablo – đã quyết tâm trong giờ phút cuối cùng. Không ai biết được người nào đã thủ tiêu Alejo. Khi cuộc chiến kết thúc, người ta đã khám phá ra hắn đã chết trong sân điện. Quân đội cũng đầu hàng vô điều kiện. Trên thực tế, một số lớn viên chức đã bí mật liên kết chống đối chính sách của tên độc tài trong một thời gian dài.
Khắp nơi đều yên tịnh, dân chúng đang nóng lòng chờ đợi đón tiếp vị tân tổng thống, người đã được mọi người đồng tâm chọn lựa. Suốt cả ngày người lên xuống tàu không ngừng, trò chuyện với El Diablo, dùng rượu Skye cho dọn trên boong, rồi lại vội vã đi mang theo chỉ thị của vị tân thủ lĩnh.
-Thân thể của ông ấy hơi tiều tụy, nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn! Một viên chức cao cấp đã nhận xét với Skye, và cô bật cười che dấu đi nỗi lo âu của mình.
El Diablo chắc đang mệt mỏi lắm. Cô nóng lòng phân vân không biết làm sao ngăn chặn làn sóng người đến thăm viếng không ngừng. Ngay lúc đó Evan ra mặt can thiệp, đối với Evan bệnh nhân là bệnh nhân, dù thân phận của người này có là thế nào đi nữa - tổng thống hay lao công quét dọn boong tàu.
Chính Evan là người dứt khoát đóng cửa cabin và lên boong tuyên bố “Giờ thăm bệnh chấm dứt.”
-Ông sẽ giết ông ấy đấy – sau đó thì ông làm được gì? Evan nóng nảy hỏi khi có người nào đó tranh cãi rằng họ phải gặp El Diablo vì công việc hệ trọng. “Ngày mai ông ấy vẫn còn ở đây nếu ông không quấy nhiễu ông ấy đến chết.” Evan tiếp tục. “9 giờ là giờ thăm viếng, một phút sớm hơn cũng không được. Xin lỗi qúy ông, nhưng đó là lệnh của bác sỹ.”
Skye nghe người ta thông dịch lời Evan nói với nhau, khi Evan bỏ đi hiên ngang như một chú gà trống Skye hỏi khẽ.
-Anh ấy ra sao?
-Mệt phờ cả người cô à. Tôi sẽ đem cho ông ấy chút gì để ăn. Ông ấy sẽ ngủ mau sau khi ăn.
Nhưng El Diablo đã ngủ trước khi thức ăn đem tới. Evan càu nhàu vì phải đem nguyên khay trở vào bếp.
Vị bác sỹ Mariposa đến thăm bệnh lúc 8 giờ sáng, rất hân hoan trước tình trạng vết thương.
-Ngài đã khá hơn nhiều so với sự hy vọng của tôi, senorita. “Tôi đã nghe được tự sự và cảm thấy rằng nếu viên đạn ấy không hạ sát ngài thì cũng để lại thương tích trầm trọng, nhưng quả thật là kỳ diệu”
-Vâng, đúng là phép màu ban xuống vì ông ấy thật sự khẩn thiết cho Mariposa.
-Thật đúng vậy, nếu có cơ hội cô có thể trình bày cho ngài về tình trạng bệnh viện không? Bệnh viện đang trong tình trạng rất tồi tệ. Chúng tôi cần công qũy cho các phòng thí nghiệm mới cũng như tu bổ các phòng ốc cũ kỹ và trang bị vật dụng cho các khu vực mới xây.
-Tôi sẽ làm hết sức mình. Skye hứa với vị y sỹ.
Đây chỉ là một trong những điều thỉnh cầu đầu tiên cô nhận được trong ngày. Cô thấy mình nhận lời hết đoàn thể này đến cơ quan khác. Một ngày dài hết sức mệt nhọc. Chưa bao giờ trên tàu không có người đến, cô phải để mắt đến đủ mọi chuyện và đồng thời còn phải lo lắng cho El Diablo. Anh cương quyết lên ngồi trên boong chủ tọa các buổi hội họp, trả lời phỏng vấn, ban hành chỉ huấn cho đến khi người như xám lại vì kiệt sức.
Skye gặp anh được vài phút trước khi Evan đưa anh vào phòng. Anh trông rất mỏi mệt, nhưng đầy mãn nguyện.
-Mọi việc đang bắt đầu vào khuôn khổ, có rất nhiều người tài giỏi đứng ra đảm nhận trọng trách. Trước kia chỉ vì họ sợ ra mặt bất cứ lúc nào Alejo còn tại vị.
-Anh không đau chứ?
Anh đưa tay cầm lấy tay cô.
-Em đang lo cho anh à? Em nên hài lòng vì anh quá bận rộn để yêu em chứ.
Cô thấy mình đỏ bừng cả mặt, ngón tay anh xiết chặt lấy tay cô.
-Em đáng yêu quá, rất nhiều người đến thăm nói với anh là em thật tử tế với họ.
-Vì em đã nghe những kế hoạch tâm đắc của họ à. Họ đều tưởng là em có nhiều ảnh hưởng đối với anh.
-Không phải thế sao?
Nghe anh nói cô mỉm cười.
-Em nghĩ xe ủi đất cũng không cản nổi anh một khi anh đã quyết định chuyện gì, và em chắc chắn cũng không muốn thử.
-Anh đã nhờ Juan đem quần áo của em ở hang về đây.
-Anh nhớ được chuyện đó à. Em đoán chúng ta sẽ không trở về đó trong ít lâu nữa.
-Chúng ta?
Cô quay đi nhìn chỗ khác, ánh mắt cô đang lướt xuống bàn tay rám nắng đang nắm lấy tay cô, với những ngón dài và móng tay được chăm sóc chu đáo. Những ngón tay này cô biết rõ vừa rất mạnh bạo lại vừa rất dịu dàng đến không ngờ.
-Anh sẽ tuyên thệ tân tổng thống vào thứ năm. Sau một lúc anh nói tiếp. “Buổi tối sẽ có tiếp tân tại dinh thự. Anh muốn em cùng đến.”
-Đương nhiên rồi. Skye mỉm cười, “nhưng chỉ còn 3 ngày nữa là đến thứ 5, anh chống nổi không?”
-Đến lúc đó anh đã đỡ nhiều rồi, nhưng bây giờ thì anh công nhận là cảm thấy mệt.
Cô đợi anh nói cô hôn anh từ biệt, nhưng Evan đã vào cabin. Anh buông tay cô ra.
-Ngủ ngon nhé Skye.
Cô bị Evan đuổi về phòng, dù rằng cô muốn ở lại với anh, nhưng cũng không biết phải tìm ra cớ nào.
Ngày kế tiếp lại càng sôi động hơn, El Diablo liên tục chủ trì các buổi hội thảo họp hành tưởng chừng như kéo dài không dứt cho đến khi Evan phải đích thân xen vào ngăn cản.
-Tôi chưa bao giờ thấy vết thương nào chóng lành đến thế. Vị bác sỹ bảo với Skye.
Ông ta tới tối cũng như sáng để chăm sóc vết thương, khiến cho Evan rất khó chịu. Skye nghĩ đây không phải là do ý riêng của El Diablo mà là ý nguyện của dân chúng Jacara, lần đầu tiên họ tỏ ra qúy trọng sinh mạng nhân vật lãnh đạo của quốc gia.
-Vâng, trông ông ấy sung sức lắm. Skye trả lời bác sỹ.
-Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy người nào sức khỏe sung mãn đến thế.
Sức khoẻ của El Diablo đang trên đà hồi phục, và tinh thần anh rất phấn chấn. Một buổi tối khi họ cuối cùng được ngồi chung với nhau sau một ngày dài mệt nhoài, anh đã phác họa những dự kiến của chính phủ cùng chú Jimmy; ông chú của cô trong lúc này đầy lạc quan nhiệt tình về khả năng biến đổi một quốc gia lạc hậu lỗi thời, đang trong tình trạng phá sản trở thành một đất nước tân tiến thịnh vượng.
-Anh ấy đã đi đúng đường. Jimmy bảo Skye. “Cần có thời gian – dĩ nhiên là cần thời gian – nhưng anh ấy sẽ thực hiện được. Cháu cứ tin chú đi.”
-Cháu tin. Skye trả lời 1 cách yếu ớt.
Cô trở nên hoang mang về vị thế hiện tại của mình, sau bao nhiêu sự kiện xảy ra tương lai cô sẽ đi về đâu. El Diablo đang sách hoạch tương lai cho Mariposa, nhưng dường như trong đó không có chỗ nào cho cô. Anh tỏ ra khả ái, lịch sự, trêu chọc cô một chút khi chỉ còn hai người họ với nhau, nhưng quan hệ cũ đã trải qua bao dâu bể thăng trầm, đến bây giờ cô cũng không biết cô đang ở đâu, đứng chỗ nào.
Dường như không thể tin được anh ở trên Liberty đã sáu ngày, nhưng cô chỉ có vài phút riêng tư với anh. Cô ước ao đến nao lòng được quay về những tháng ngày cũ, những ngày họ ở bên nhau, chia xẻ thời gian với nhau. Áo quần của cô bây giờ đã trở lại. Skye thấy mắt cay lên muốn khóc khi nghĩ đến Neengai đã sắp xếp những bộ y phục này, và căn phòng treo những tấm chăn xanh giờ đây đã hoàn toàn trống vắng.
Thật quá khó cho cô trong những ngày này phải làm ra vẻ tự nhiên khi có mặt El Diablo. Mỗi ngày dường như tình yêu cô cho anh lại càng đong đầy hơn, sâu sa hơn, ngay cả tiếng nói của anh cũng làm cô chấn động với cảm giác mới tinh khôi. Cô vẫn không thể tin được cô vẫn là chính cô nhưng mỗi lúc lại quá khác xa.
Nằm đơn độc trong cabin của mình, cô ngượng ngùng với ý nghĩ mong mỏi có anh khi họ chỉ cách nhau mỗi hàng lang hẹp. Khó khăn biết mấy cô phải ngăn mình không đến bên anh, chỉ để nói với anh là cô yêu anh, sẽ không bao giờ chống kháng anh nữa, sẽ không bao giờ muốn trốn chạy nữa. Nghĩ thì dễ đấy nhưng làm sao nói nên lời. Biết đâu lần tới khi ôm cô trong tay bằng vào trực giác anh hiểu được tâm tình của cô? Giá mà thời gian có thể quay trở lại, giá mà cô hiểu được tình mình sớm hơn! Thật là dại khờ cứ tiếp tục trận chiến mà thất bại đã nắm chắc trong tay.
Lại một lần nữa hình bóng những người đàn đó lại trở về trong tâm trí cô
– không chỉ có Pauline, người mà anh một thời yêu say đắm, người cho anh nếm thất vọng đầu tiên khiến anh căm thù Anh quốc, căm thù phụ nữ Anh quốc, nhưng còn những người đàn bà khác mà anh luôn đem cô ra so sánh. Bên tai cô vẫn vang vọng lời anh nói hôm nào.
-Tôi không thể nào chịu được thứ tình cảm mà hầu hết đàn bà gọi là yêu.
-Đam mê không kéo dài lâu!
-Tình yêu là cái gì đó mà tôi và em không cần phải quan tâm đến!
Những điệp khúc này sao cứ không ngừng ám ảnh hành hạ cô.
-Chúa ơi! Con biết làm gì bây giờ.
Skye vùi mặt sâu vào gối, hai tay cô bám chặt vào cái gối như đó là cách duy nhất ngăn mình lao qua căn phòng bên kia. Cô muốn có anh! Lần đầu tiên trong đời cô hiểu thế nào là mong muốn một người đàn ông, để chỉ cần nghĩ đến người ấy là thân thể run lên trong tận cùng đam mê khao khát!
-Mình quay về Mariposa liền lập tức, cháu chưa gặp được El Diablo vì anh ấy vẫn còn ngủ, nhưng Evan sẽ báo cho anh ấy biết sau.
-Chuyện này là sao đây, sao cháu gặp được người này và tại sao anh ta lại ở đây? -Cháu sẽ trả lời chú sau. Skye nói 1 cách tránh né, “nhưng trước hết nói cho cháu nghe tại sao chú biết Guy Tremanyne.”
-Chú cũng không biết là mình đang nói đến cùng một người không, nhưng cho đến bây giờ câu chuyện của chú thì đơn giản thôi. Một người em họ xa của chú, Pauline Donaldson, kết hôn cùng với Sir Rupert Tremayne cách đây vài năm trước chiến tranh. Cô ấy là vợ thứ hai của ông ta. Khi lấy ông ta Pauline gần 30 còn ông ta thì hơn 50.
-Cô ấy da trắng tóc vàng phải không?
-Phải, Jimmy trả lời, “tại sao cháu lại hỏi vậy?”
-Không có gì, Skye đáp lại.
Cô đã khám phá ra lai lịch của người phụ nữ trong ảnh.
-Cô ta vừa tóc vàng vừa xinh đẹp, Jimmy nói tiếp, “Cô ta được xưng tụng như hoa hậu của xã hội thượng lưu và thành công rực rỡ ở London lúc bấy giờ. Rất nhiều người chết mê chết mệt vì Pauline, chú cũng là một trong số ấy.”
-Ồ, chú Jimmy, vậy mà cháu không biết đấy. Có phải đó là lý do chú không lập gia đình?
-Có lẽ, nhưng cảm giác của chú không quan trọng ngoại trừ rằng nó giúp chú hiểu được phần nào Guy Tremayne đau khổ ra sao khi cô ấy lấy chú của anh ta.
-Anh ấy yêu cô ta?
-Yêu dữ dội lắm, chú nghĩ là vậy. Anh ta gặp Pauline lúc 18 tuổi. Pauline lớn hơn anh ta nhiều, và đã lừa dối anh ta cũng như nhiều chàng trai trẻ cách này hay cách khác. Cô ta là người có tính tình kỳ lạ, phức tạp làm cho đàn ông say mê cô ta điên cuồng, nhưng lại không đáp lại tình cảm của bất cứ ai. Từ kinh nghiệm của chú đối với Pauline chú thề có Chúa chứng giám, cô ta lại có phẩm hạnh rất chặt chẽ.
-Tuy nhiên cô ta lại làm cho đàn ông yêu mình. Skye nói.
-Có lẽ đó là cái mà cháu gọi là sở thích. Jimmy trả lời, giọng ông thoáng cay đắng. “Và Guy Tremayne, chú đoán thế, cũng không ngoại lệ. Anh ta mê man vì Pauline cũng như đám con trai khờ khạo kia. Khi anh ta đưa cô ta đến nhà chú mình, người đã nuôi nấng anh ta khi còn nhỏ, cô ta quyết định lấy Sir Rupert.
-Thật là một chấn động lớn cho... cho Guy, Skye nói.
-Tất nhiên rồi. Nhưng chuyện sẽ đỡ hơn nếu Guy có thể ra nước ngoài và cố gắng quên đi cô ta, nhưng Pauline lại không muốn để Guy đi xa.
-Cô ta ghê tởm quá! Skye bực bội thốt lên.
Jimmy nhún vai.
-Phụ nữ không ngó ngàng tới cô ta, nhưng đối với đàn ông thì cô ta như thỏi nam châm vô cùng quyến rũ. Chú không tham dự hôn lễ, cũng không gặp lại cô ta cho đến cuối năm 1938 khi lệnh bổ nhiệm của chú tại Đại sứ quán ở Buenos Aires được công bố. Chú nhận được thư cô ta nài xin chú đến gặp vợ chồng cô ta trước khi chú đi.
-Đó là nhiệm sở đầu tiên của chú, phải không?
Jimmy gật đầu.
-Lúc ấy chú rất bận, cháu có thể hình dung được mà, nhưng vẫn không thể khước từ lời thỉnh cầu của Pauline trong thư, vì thế chú xuống Bredon và khi nghe lý do họ muốn gặp chú, chú đã hiểu vì sao họ cần đến chú.
-Vì sao?
-Sir Rupert mất đi 1 đứa cháu trai và 1 người thừa tự.
-Mất anh ấy?
-Phải, Guy đã biệt tăm biệt tích – như biến vào khoảng không vậy. Họ không biết phải bắt đầu tìm anh ta từ nơi nào, chỉ lờ mờ biết được anh ta đến Nam Mỹ vì bà ngoại anh ta là người Mariposa.
Skye bật kêu lên.
-Thảo nào họ nói anh ta có huyết thống Mariposa.
-Ai nói?
-Bây giờ chú đừng quan tâm tới, Skye nôn nóng nói. “Cháu muốn nghe chuyện của chú trước.”
-Sir Rupert không muốn nói lý do tại sao đứa cháu mình lại bỏ nhà đi.
Nhưng khi chú có cơ hội gặp riêng Pauline, chú buộc cô ta phải nói hết tự sự. Cô ta kể cho chú Guy đã yêu cô ta say đắm như thế nào, nhưng sau lần thăm viếng ở Bredon cô ta lại quyết định lấy chú anh ta. Cô ấy hoàn toàn thành thật. Pauline cảm thấy đã đến lúc cô ấy nên yên bề gia thất, hơn nữa Sir Rupert có cả tước hiệu và tài sản to lớn chắc chắn đủ để làm nghiêng cán cân tình cảm.
-Guy bị một cú như trời giáng. Chú đoán là Pauline đã sử dụng hết mưu chước để giữ anh ta bên cạnh. Bằng mọi ý đồ và mục đích, cô ta thích thú có cả chồng lẫn con nuôi của chồng mình dưới chân mình.
-Rồi chuyện gì xảy ra? Skye gằn giọng hỏi.
-Pauline có một tật xấu đáng buồn. Jimmy tiếp tục. “Là cờ bạc đã ăn sâu vào tận xương tủy. Pauline có máu Irish của Donaldson, giống như tổ tiên của chúng tôi, đụng chỗ nào cũng cờ bạc. Cô ta không bao giờ cưỡng nổi sự quyến rũ của bài cào. Ngay sau đám cưới, Sir Rupert đã phải thanh toán một số nợ lớn cho vợ mình, nhưng bắt cô ta hứa không được chơi nữa.”
-Tháng tư đó, ông ấy đi câu cá ở Scotland, bởi vì cô ta luôn luôn tìm chuyện để giải khuây Pauline đi với bạn bè đến mấy nơi cờ bạc sang trọng ở Mayfair, nơi gây ra không biết bao nhiêu khổ ải tiền bạc. Cô ta thua hơn 1,000 bảng. Giống như các tay chơi bài khác cô ta chả nghĩ được gì khi sờ đến lá bài, mà chỉ nghĩ đến sự kích thích rộn ràng của canh bạc. Chỉ đến lúc phải thanh toán tiền bạc cô ta mới nhận ra mình đã làm gì - thất hứa với chồng, và còn nữa, là không có cách nào trả nợ.
-Nghe ra cô ta là một người cực kỳ ngu xuẩn. Skye nhận xét.
-Cô ta không có tiền riêng, cháu không hiểu được tình cảnh của người không có lấy một xu trong mình là thế nào đâu. Jimmy nói 1 cách nhẹ nhàng, nhưng Skye đỏ mặt trước lời trách cứ của ông.
-Cháu xin lỗi, người ta không thể xét đoán lòng cám dỗ của người khác dựa trên bản thân mình. Rồi cô ta làm gì?
-Cô ta tìm cách kéo dài thời giờ dù biết rằng sớm muộn gì cũng phải nói cho chồng cô ta biết và xin tha thứ, nhưng cô ta cứ lảng tránh hoài. Chủ sòng bài không nhân nhượng nữa, cuối cùng khi Pauline không trả lời, hắn đến Bredon vào một buổi tối và đe dọa nếu cô ta không trả nợ họ sẽ đòi chồng cô ta.
-Chú nghĩ có lẽ hôn nhân của gia đình Tremayne vào lúc đó đang trải qua giai đoạn căng thẳng khó khăn, giống như các cặp vợ chồng khác khi sự cách biệt tuổi tác quá lớn. Sir Rupert không phải là người dễ sống chung. Tâm tính ông ta nóng nảy hung hãn, cá tính của tất cả người họ Tremayne. Ông ta còn khá độc đoán, Pauline biết nếu ông ta nghe được từ người ngoài là cô ta thất hứa, ông ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
-Cô ta gần như điên lên khi nghĩ đến cơn giận của ông ta. Để mặc chủ nợ ngồi trong phòng khách, cô ta chạy đi tìm Guy. Rồi khóc lóc nỉ non, van xin Guy giúp mình.
-Lẽ đương nhiên là Guy muốn cứu Pauline thoát khỏi hậu quả ngu xuẩn, nhưng anh ta chỉ có chút ít tiền riêng do cha mẹ để lại, mà toàn là cổ phiếu. Ngày hôm đó lại là thứ sáu. Sở giao dịch chứng khoán không mở cửa cho đến thứ hai. Pauline yêu cầu chủ sòng bài nhận trước chi phiếu của Guy mà ngày nhận tiền sẽ được hoãn lại, nhưng ông ta không khoan nhượng.
-Bà tránh né không trả tiền cho tôi đã hơn hai tháng rồi, lady Tremayne. Tôi chỉ nhận tiền mặt hay là chi phiếu của chồng bà, không lấy bất cứ chi phiếu của ai khác. Tôi cứ ngồi ở đây cho đến khi có được thứ tôi muốn.
-Pauline lại nước mắt đầm đìa đi gặp Guy, rồi thình lình nhớ ra kinh lý đã đem đến nửa năm tiền thuê đất cho Sir Rupert ngay buổi chiều đó. Cô ta đã thấy ông ta bỏ tiền vào tủ sắt. Đó là thói quen giữ tiền của ông ta cho đến khi bỏ vào băng.
-Pauline và Guy quyết định mượn tạm số tiền thiếu. “Tôi sẽ bán cổ phiếu vào thứ hai và trả lại tiền vào chỗ cũ, chú tôi không biết được đâu.”
-Sớm lắm là đến thứ tư, ông ấy chưa đi ra ngân hàng đâu. Pauline bảo đảm với Guy.
-Guy biết mã số mở tủ tiền, và nợ của Pauline được thanh toán ngay sau đó.
-Đúng ra cô ta nên khôn ngoan nói cho chồng cô ta biết. Skye tức tối xen vào.
-Chỉ sau này cô ta mới nghĩ đến, nhưng không phải là lúc đó. Cô ta và Guy tự chúc mừng mình thông minh, nhưng quả bom đã nổ tung. Sir Rupert cần lấy giấy tờ gì đó trong tủ và phát hiện tiền của mình không cánh mà bay. Ông ta gọi họ vào văn phòng, bảo với họ là ông ta bị đánh cướp và muốn báo cảnh sát.
-Chẳng còn cách nào khác Guy phải thú nhận rằng anh ta mượn số tiền đó cho mục đích riêng của mình. Chú của anh ta điếng cả người “mày làm gì mà cần tới 1,000 bảng?” Chỉ cần liếc đến nét mặt sợ hãi của Pauline là có thể có câu trả lời, nhưng ông ta chỉ nhắm vào cháu mình điều tra. “Tiền của chú cháu sẽ trả vào thứ hai.” Guy vẫn cố che chở cho Pauline.
-Tao không hỏi mày chuyện đó, Sir Rupert gầm lên.
Biết được cá tính người Tremayne, chú đoán kết cuộc đó là điều không thể tránh khỏi. Cả hai người đều nóng tính không kiềm chế được, cả hai đều ghét cá tính của nhau. Guy thì nghĩ không có lý do gì mà chú mình không chịu tin mình, còn Sir Rupert lại nổi dóa trước câu trả lời tránh né của đưá cháu. Đến cuối cùng cơn giận của cả hai lên đến cực điểm, những chuyện không nên nói đã nói ra. Sir Rupert kết tội Guy là quân trộm cướp còn Guy thì lao ra khỏi nhà thề rằng sẽ không bao giờ trở lại.
-Pauline cũng buồn bực, nhưng vẫn không có can đảm nói ra sự thật. “Đừng lo, em à” Sir Rupert an ủi cô ta “thằng ngu đó biết rõ chỗ nào có lợi cho nó mà, rồi nó sẽ cụp đuôi về nhà thôi.”
-Nhưng Guy không trở về. 1,000 bảng đã tới hôm thứ hai. Vài tuần sau họ phát hiện anh ta đã bán hết cổ phiếu, bán luôn xe, đóng tài khoản ngân hàng, trả lại phòng ở London và biến mất.
-Đến lúc đó Sir Rupert bắt đầu quýnh lên thì Pauline mới sụp xuống thú nhận sự thật. Nhưng lúc đó ông ta quá bối rối không còn tâm trí giận dữ cô ta. Ông ấy bắt đầu hỏi thăm chỗ nào Guy đã đi qua. Đầu tiên họ nghĩ rằng anh ta có thể tá túc ở nhà bạn bè ở nước ngoài. Họ viết thư khắp mọi nơi, rồi khi nghe chú sắp đi Argentine, họ nhờ chú điều tra ở ngoài đây.
-Chú có làm không?
-Chú làm hết trong khả năng của mình, nhưng không nhiều lắm. Một lục địa thì quá lớn để tìm tung tích một đứa con trai. Chú gửi thông báo thường trực đến các sứ quán. Hỏi thăm cả bạn bè trong Pantagonia và Peru nếu họ có nghe đến Guy Tremayne, và nhờ luôn một thương gia thường xuyên đến Mariposa nghe ngóng tình hình. Ngoài ra chú không làm được gì khác hơn nữa.
-Dù sao đi nữa đâu ai biết anh ấy đã đổi tên.
-Chú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Jimmy thừa nhận. “Thực ra anh ta chỉ phiên âm tên mình theo kiểu Spanish thôi. Chú nghĩ Sir Rupert cũng mừng nghe được chuyện đó.”
Ông chợt im lặng khi Evan lên boong đến bên cạnh ghế của Skye.
-Ông ấy thức rồi, và yêu cầu đem thức ăn lên. Tôi đem cho ông ấy mọi thứ theo lời bác sỹ, nhưng ông ấy vẫn muốn thêm.
Skye mỉm cười, mắt chợt sáng lên.
-Cứ đem mọi thứ anh ấy muốn, Evan. Anh ấy luôn luôn muốn gì được nấy mà.
Skye bước ngang qua boong. Trong lúc đợi anh dùng bữa, cô nghĩ đến Pauline – câu chuyện của chú Jimmy kể cho cô nhiều hơn chú ấy biết. Bây giờ thì cô thấu hiểu nhiều điều về El Diablo mà trước đây cô từng mù mờ. Nỗi căm hận của anh ấy đối với xã hội thượng lưu – Pauline là đầu giây mối nhợ của chuyện này. Sự ác cảm của anh đối với đàn bà, ý tưởng khinh miệt rằng đàn bà không có cảm nhận về lòng thành thật và tự trọng. Chuyện đó Pauline cũng phải gánh trách nhiệm. Nhưng anh ấy từng yêu cô ta!
Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ yêu người đàn bà nào khác nữa. Skye nhớ lại những lần El Diablo đã nói rõ là lòng đam mê anh dành cho cô không hề liên quan tới yêu đương.
-Ông không để tôi yên được sao? Cô nổi cáu khi anh kéo cô vào lòng sau khi bữa tối đã xong.
-Vậy thì em muốn tôi làm chuyện gì? Anh hỏi 1 cách chế giễu. “Trò chuyện sao? Đôi môi của đàn bà chỉ để hôn thôi.”
-Phải, cái hạng đàn bà mà ông từng biết đấy! Cô giận dữ cãi lại.
-Chỉ có hai loại đàn bà thôi, một loại đáng cho người ta khao khát, loại kia thì không.
-Quan điểm của ông nếu không lố bịch thì là xấc xược.
-Điều đó đâu có áp dụng cho em, vì em đáng cho người ta đam mê.
-Đây là một sự sỉ nhục tệ hại nhất mà tôi chưa bao giờ thấy.
Thấy cô tức tối anh bật cười.
-Còn sỉ nhục hơn nếu em chả có chút hấp lực nào - một người đàn bà không ai thèm đoái hoài.
-Tôi sẽ qùy xuống cám ơn trời đất nếu tôi “bị” ông không đoái hoài.
-Ngày đó sẽ đến thôi. Đam mê không kéo dài lâu đâu.
-Chỉ có tình yêu thôi! Skye không hiểu sao mình lại đi nói mấy chữ đó.
Anh nhìn cô một cách lạ lẫm.
-Tình yêu! Anh chậm rãi lập lại, “là cái gì đó mà tôi và em không cần phải quan tâm đến! Mình chỉ nên nghĩ đến luyến ái thôi.”
Vòng tay anh lại chặt hơn nữa, môi anh nhếch lên vẻ tàn nhẫn khi anh cúi xuống hôn cô.
Giờ đây nhớ lại, những chữ đó đâm cô nhói buốt tâm can. Phải cố lắm cô mới nhớ ra là chú Jimmy đang đợi cô.
-Cháu muốn chú xuống gặp El Diablo. Nhưng chú sẽ nói gì đây? Chú sẽ cho anhh ấy biết anh là ai chứ?
-Tại sao không? Mặc dù chú chỉ nghe lời cháu kể lại.
-Cháu biết, anh ấy không bao giờ muốn nói tên thật cho cháu nghe.
-Chú không thấy có lý do nào cần phải lẩn tránh hay khuất tất. Jimmy nói 1 cách cứng cỏi, đột nhiên lại tỏ ra mình đầy tính cách Anh.
-Được thôi, thì theo ý chú. Bây giờ thì chả còn quan trọng nữa. Skye cãi lại.
Cô đi trước xuống cabin. Khi họ vào thì Evan mang khay ra. El Diablo đang ngồi dựa lưng vào gối. Anh mặc bộ pyjama xanh dương làm nổi bật làn da rám nắng, nhìn anh lúc này thật khó mà tin anh là người Anh.
-Chào cô gái tuyết, tôi không đoái hoài gì đến em à? El Diablo hỏi qua loa khi thấy Skye bước vào, rồi anh thấy 1 người khác theo sau cô.
Anh nhìn Jimmy dò hỏi.
-Đây là chú họ của tôi, Jimmy Donaldson, ông đem tin tức anh rất muốn nghe.
-Thật vậy sao?
Cô cảm thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng giữa hai người đàn ông.
-Tướng quân Alejo chết rồi. Skye lên tiếng. “Người của anh đang nắm quyền điều khiển ở Jacara, chúng ta sẽ đến đó mau thôi.”
-Thì ra họ đã giết Alejo! El Diablo nói khẽ.
Skye cảm thấy thất vọng trước thái độ anh nhận được tin cô vừa báo.
Cô cứ ngỡ là anh sửng sốt lắm.
-Cái chết của hắn đâu phải là mất mát gì. Jimmy nhận xét.
-Đúng vậy. El Diablo đồng ý, “nhưng phải có ai đó đứng ra điều khiển đất nước.”
-Tôi nghĩ ông đang mong đợi để làm chuyện đó. Jimmy phớt tỉnh.
-Nói rõ cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. El Diablo ra lệnh.
Skye thoáng nghĩ là chú Jimmy sẽ khó chịu khi nghe vẻ quyền hành trong giọng nói của anh. Nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi ông chú mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường thuật lại mọi chi tiết.
-Chuyện gì xảy ra cho quân đội? El Diablo hỏi.
-Lúc tôi tới đó không thấy có đánh nhau. Dân chúng đổ xô ra đường, vẫy cờ quạt như thể đang có lễ lộc. Các cửa hiệu đều đóng cửa, vài nơi đóng ván chặn bên ngoài. Mọi người có vẻ như trong trạng thái náo nức lắm, thật khó làm cho họ nhận thức được gì khác.
-Ở mức độ đó chắc không có nhiều giết chóc xảy ra. El Diablo nói.
-Cho đến bây giờ thì không có gì nguy hiểm cả. Jimmy đáp lời.
-Vậy thì anh mừng rồi. Cô trêu anh.
-Phải, tôi không thích gaucho quá hiếu chiến.
-Khi nào chúng ta về đến? El Diablo hỏi cô.
-Sáng ngày mai. Skye trả lời.
-Tôi có thể điện cho Juan rằng tôi đang trên đường tới không?
-Dĩ nhiên được, tôi phải gửi đi đâu?
-Làm ơn mang cho tôi giấy và bút chì, tôi sẽ viết tin nhắn cho Juan.
Cô mang tập giấy và bút cho anh, cầm chắc quyển tập cho anh viết. Anh co lại khi cố rướn người lên cao hơn, cô biết là anh đang đau nhưng vẫn cố dấu. Mặt anh xanh xao vì mất quá nhiều máu.
-Anh không thể lên bờ đâu. Cô nói khẽ. “Từ đây anh có thể truyền đạt mệnh lệnh đi, và những người anh cần gặp có thể lên tàu.”
-Vô lý, ngày mai tôi sẽ khỏe lại thôi.
-Nếu anh muốn tự giết mình, tôi sẽ không đưa anh về Jacara. Anh phải nghe tôi lần này, không còn đường nào thoát ra khỏi đây trừ phi anh bơi ra.
Anh ngước nhìn cô giận dữ, rồi không ngờ lại nở nụ cười.
-Hóa ra tình thế đã đảo ngược, anh nói 1 cách dịu dàng.
-Anh còn sống thì có lợi cho Mariposa hơn là chết.
Ánh mắt họ giao nhau, cô thấy người run lên, dường như có điều gì đó ấm áp diệu kỳ đang khai hoa nở nhụy trong tim. Cô muốn đưa tay với lấy anh, nói với anh rằng anh phải chăm sóc cho mình vì anh là tất cả đối với cô cũng như với Mariposa.
-Vậy thì tôi đầu hàng – trong lúc này thôi.
-Tôi không biết toàn bộ câu chuyện ra sao, Jimmy xen vào, tiếng của ông làm Skye giật nảy mình vì cô hoàn toàn quên sự hiện diện của ông nơi đây. “Nhưng có 1 điều tôi rất chắc chắn – anh là cháu của Sir Rupert Tremayne. Đường nét của anh giống y như ông ấy. Nếu nhắm mắt lại tôi cứ ngỡ ông ấy đang nói.”
Căn phòng đột ngột rơi vào im lặng căng thẳng.
-Ông đang nói về ai? Sau một lúc El Diablo lên tiếng hỏi.
-Về anh! Tôi mừng gặp được anh – Guy Tremayne. Tôi đã tìm anh suốt bao nhiêu năm nay – nói chính xác là từ cuối năm 1938.
-Guy Tremayne không còn tồn tại nữa. El Diablo nói 1 cách dữ dội.
-Tôi nghĩ anh ta vẫn còn, dù rằng anh ta đã thay tên đổi họ. Anh có biết là chú anh đã mất không?
-Không. Ông ấy mất khi nào?
-Năm 1943. Bị đau tim vì hoạt động quá nhiều trong chương trình “nhân dân tự vệ. Ông ấy luôn hy vọng cho đến phút cuối cùng anh sẽ trở về.”
-Tôi đã đoạn tuyệt với Anh quốc rồi. Anh ngưng 1 chút rồi trầm giọng hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra cho Pauline?”
Nghe anh nói Skye thấy tim mình như chao đi. Cô căm ghét người đàn bà El Diablo từng yêu thương, vì lòng tham lam hèn nhát của cô ta mà anh phải tha hương.
-Pauline cũng mất rồi.
Giọng Jimmy vẫn đều đặn nhưng đầy xúc động.
-Mất rồi?
-Phải, chết vì oanh tạc đầu năm 1945. Cô ấy đến London sau khi chú anh qua đời, lấy lý do là công tác chiến sự nhưng tôi nghĩ thực ra cô ấy thích được giao tiếp với mọi người, thích náo nhiệt bỏ mặc nguy hiểm bom đạn.
-Tội nghiệp Pauline! Giọng anh trở nên dịu dàng khiến Skye càng thêm ghét người phụ nữ này. Anh thở dài nói tiếp. “Bây giờ thì tôi hoàn toàn thanh thản rồi, mãi mãi không còn vương vấn với Anh quốc nữa.”
-Sau ngần ấy năm anh không thể tha thứ cho ông ấy sao? Skye bỗng nhiên buột miệng hỏi.
-Tha thứ cho chú tôi? El Diabo lập lại, đoạn trầm ngâm nói. “Tôi có tha thứ cho ông ấy hay không đâu còn quan trọng nữa, chỉ là không hình dung được ông ấy đã mất. Tôi đã từng nghĩ đến ông ấy ở Bredon, nguyền rủa tôi, cho rằng tôi là quân trộm cướp. Bao nhiêu năm qua tôi căm ghét chú tôi, nhưng hơn phân nửa thời gian ông ấy đâu có ở đó để mà ghét. Tôi đã đã xử sự như một tên ngu ngốc!”
Đó là lời nói bộc bạch nhất Skye nghe được từ El Diablo. Bất giác cô đưa mình tay đặt lên tay anh.
-Anh chịu đựng nhiều rồi, lúc ấy anh còn quá trẻ để bôn ba với thế giới bên ngoài.
-Tôi phải chịu những đòn nặng nề, nhưng nhờ đó đã thành người. Chuyện đó đã dạy tôi không... tin tưởng bất cứ ai.
Anh ngưng một chút trước khi nói từ “tin tưởng” và Skye biết anh sẽ dễ dàng chuyển nó sang thành “yêu” – không yêu ai nữa! Cô thầm nghĩ, Pauline đã khiến anh ra nông nỗi này. Anh từng yêu cô ta say đắm, dù trong thâm tâm cô gái này chỉ là cái vỏ trống không, nhút nhát. Anh sẽ không thể nào tha thứ cho cô ta vì anh tôn trọng lòng quả cảm, tuy nhiên vẫn vô vọng yêu cô ta.
Skye không dám nhìn anh, sợ anh nhìn ra là cô quá thấu hiểu anh. Chỉ vì yêu anh mà cô có được niềm cảm thông cô chưa bao giờ có.
Trong lúc cô đứng phân vân không biết phải nói gì, El Diablo quay qua Jimmy.
-Cám ơn ông đã cho biết mọi chuyện, nhưng tôi muốn quên đi quá khứ đó. Tên tôi giờ đây là Guido Tremayna. Một người dân Mariposa, và rất hãnh diện được làm con dân của đất nước này. Ông cũng đã biết, bà ngoại tôi thuộc về gia tộc Veremundo. Giòng họ này lâu đời hàng mấy thế kỷ, và là một trong những họ danh giá nhất ở đây, nhưng đã bị tuyệt hậu đất đai tứ tán. Biết đâu được một ngày nào đó tôi sẽ trùng tu lại gia sản giòng họ. Nhưng hiện tại mọi người trong Mariposa đều biết tôi có huyết thống Veremundo, họ kính trọng tôi là vì vậy.
-Tôi cũng tôn trọng ước nguyện của anh, nhưng hãy nhớ rằng, nếu anh muốn cầm quyền ở Mariposa, Anh quốc sẽ là một bằng hữu tốt cho nền dân chủ trẻ tuổi của anh.
-Tôi biết được điều này, và cần sự trợ giúp của ông.
-Tôi rất hân hạnh giúp anh một tay. Jimmy trịnh trọng nói.
Evan vào cabin thì thào vào tai Skye.
-Mình phải để bệnh nhân nghỉ ngơi chú à. Evan nói mình ở đây lâu rồi.
-Tôi không mệt đâu. Dù nói thế, nhưng cô biết anh đang dối.
-Hôm nay anh ngủ cho thật nhiều vào, còn rất nhiều chuyện phải làm ngày mai.
Anh gần như ngủ thiếp đi trước khi họ rời cabin. Evan không cho cô đóng vai y tá ban tối nữa. Dù cô năn nỉ cách mấy ông vẫn cương quyết không cho vì không yên tâm bệnh nhân của mình. Ông thà là ngồi canh anh còn hơn nằm trăn trở trong phòng riêng, lòng phập phồng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-Tôi quen chăm sóc cho người ta, cô à. Tôi chỉ cần ngủ một mắt như mèo. Hồi chiều này tôi đã nghỉ đủ rồi, không cần phải lo cho tôi đâu. Cô vào phòng ngủ đi. Ngày mai là phải thức suốt đó.
Nghe ông nói, Skye mỉm cười. Cô biết nhân viên trên tàu đều náo nức trở về Mariposa. Ở Montevideo không có dấu hiệu gì về hai nhân viên bị bỏ lại trên bờ. Captain Maclean đã điện cho viên chức ở cảng Jacara liên lạc với hai người họ, thông báo cho họ biết tàu sắp quay về.
Skye đoán chắc thế nào cũng có nhiều người đến đón họ về. Cô nghĩ thế rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy cô thấy mình đã đoán sai. Không phải chỉ đơn giản là nhiều người trên bến khi captain Maclean cho tàu vào cảng, mà là hàng ngàn người. Dường như là toàn thể dân số của Jacara đều hiện diện ở đây, đứng đầu là Juan và hàng trăm gauchos. Trông thấy hình ảnh ai nấy đều reo hò tay vẫy mặt mừng, Skye thấy cổ họng mình như ngẹn lại.
Cô đã thức dậy sớm lên trên boong khi tàu vừa vào cảng, bây giờ cô lại chạy xuống cabin của El Diablo. Khi cô xông vào anh đã thức giấc và Evan đã giúp anh cạo râu xong.
-Đông người trên cầu tàu lắm, đông khủng khiếp luôn. Cô háo hức nói. “Juan cũng ở đó với thuộc hạ của anh.”
-Tôi phải ráng đứng dậy mới được.
-Không, không được, sir! Không thể nào đứng dậy được. Evan khăng khăng ngăn anh. “Nếu vai ông chảy máu nữa, ông sẽ hủy hoại hết công lao của chúng tôi. Cứ để người ta xuống đây gặp ông.”
-Sao những chuyện như vậy lại xảy ra cho tôi vào lúc này chứ? El Diablo giận dữ nói.
-Có lẽ họ nhận ra họ suýt mất đi anh, dân chúng đã hiểu ra rằng họ không thể thiếu anh. Skye trả lời.
Cô đã nói đúng tâm trạng của dân chúng, khi Juan và những người cầm đầu khác của El Diablo lên tàu họ đã xác nhận sự lời của Skye. Biến cố anh suýt bị sát hại khiến mọi người đưa đến quyết tâm là họ đã chịu đủ Alejo và những áp bức bất công của hắn ta. Họ đã chung lưng với người của El Diablo tràn vào dinh và áp đảo được hàng ngũ phòng vệ.
Tên độc tài đã bị tấn công bất ngờ. Hắn đã hoạch định kế bội phản rất thận trọng và ngồi ung dung ở biệt điện chờ đợi thành quả. Trong thâm tâm Alejo nghĩ rằng cái chết của El Diablo sẽ làm tan rã toàn bộ sự chống đối âm mưu nhượng đất của hắn, và hắn ngồi đấy đắc lợi ngư ông.
Nhưng Alejo không tiên liệu đến tiếng nói lương tâm của người dân Mariposa. Những người đang đứng ở lằn ranh chưa quyết định sẽ ngả về bên nào – chính phủ hay là El Diablo – đã quyết tâm trong giờ phút cuối cùng. Không ai biết được người nào đã thủ tiêu Alejo. Khi cuộc chiến kết thúc, người ta đã khám phá ra hắn đã chết trong sân điện. Quân đội cũng đầu hàng vô điều kiện. Trên thực tế, một số lớn viên chức đã bí mật liên kết chống đối chính sách của tên độc tài trong một thời gian dài.
Khắp nơi đều yên tịnh, dân chúng đang nóng lòng chờ đợi đón tiếp vị tân tổng thống, người đã được mọi người đồng tâm chọn lựa. Suốt cả ngày người lên xuống tàu không ngừng, trò chuyện với El Diablo, dùng rượu Skye cho dọn trên boong, rồi lại vội vã đi mang theo chỉ thị của vị tân thủ lĩnh.
-Thân thể của ông ấy hơi tiều tụy, nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn! Một viên chức cao cấp đã nhận xét với Skye, và cô bật cười che dấu đi nỗi lo âu của mình.
El Diablo chắc đang mệt mỏi lắm. Cô nóng lòng phân vân không biết làm sao ngăn chặn làn sóng người đến thăm viếng không ngừng. Ngay lúc đó Evan ra mặt can thiệp, đối với Evan bệnh nhân là bệnh nhân, dù thân phận của người này có là thế nào đi nữa - tổng thống hay lao công quét dọn boong tàu.
Chính Evan là người dứt khoát đóng cửa cabin và lên boong tuyên bố “Giờ thăm bệnh chấm dứt.”
-Ông sẽ giết ông ấy đấy – sau đó thì ông làm được gì? Evan nóng nảy hỏi khi có người nào đó tranh cãi rằng họ phải gặp El Diablo vì công việc hệ trọng. “Ngày mai ông ấy vẫn còn ở đây nếu ông không quấy nhiễu ông ấy đến chết.” Evan tiếp tục. “9 giờ là giờ thăm viếng, một phút sớm hơn cũng không được. Xin lỗi qúy ông, nhưng đó là lệnh của bác sỹ.”
Skye nghe người ta thông dịch lời Evan nói với nhau, khi Evan bỏ đi hiên ngang như một chú gà trống Skye hỏi khẽ.
-Anh ấy ra sao?
-Mệt phờ cả người cô à. Tôi sẽ đem cho ông ấy chút gì để ăn. Ông ấy sẽ ngủ mau sau khi ăn.
Nhưng El Diablo đã ngủ trước khi thức ăn đem tới. Evan càu nhàu vì phải đem nguyên khay trở vào bếp.
Vị bác sỹ Mariposa đến thăm bệnh lúc 8 giờ sáng, rất hân hoan trước tình trạng vết thương.
-Ngài đã khá hơn nhiều so với sự hy vọng của tôi, senorita. “Tôi đã nghe được tự sự và cảm thấy rằng nếu viên đạn ấy không hạ sát ngài thì cũng để lại thương tích trầm trọng, nhưng quả thật là kỳ diệu”
-Vâng, đúng là phép màu ban xuống vì ông ấy thật sự khẩn thiết cho Mariposa.
-Thật đúng vậy, nếu có cơ hội cô có thể trình bày cho ngài về tình trạng bệnh viện không? Bệnh viện đang trong tình trạng rất tồi tệ. Chúng tôi cần công qũy cho các phòng thí nghiệm mới cũng như tu bổ các phòng ốc cũ kỹ và trang bị vật dụng cho các khu vực mới xây.
-Tôi sẽ làm hết sức mình. Skye hứa với vị y sỹ.
Đây chỉ là một trong những điều thỉnh cầu đầu tiên cô nhận được trong ngày. Cô thấy mình nhận lời hết đoàn thể này đến cơ quan khác. Một ngày dài hết sức mệt nhọc. Chưa bao giờ trên tàu không có người đến, cô phải để mắt đến đủ mọi chuyện và đồng thời còn phải lo lắng cho El Diablo. Anh cương quyết lên ngồi trên boong chủ tọa các buổi hội họp, trả lời phỏng vấn, ban hành chỉ huấn cho đến khi người như xám lại vì kiệt sức.
Skye gặp anh được vài phút trước khi Evan đưa anh vào phòng. Anh trông rất mỏi mệt, nhưng đầy mãn nguyện.
-Mọi việc đang bắt đầu vào khuôn khổ, có rất nhiều người tài giỏi đứng ra đảm nhận trọng trách. Trước kia chỉ vì họ sợ ra mặt bất cứ lúc nào Alejo còn tại vị.
-Anh không đau chứ?
Anh đưa tay cầm lấy tay cô.
-Em đang lo cho anh à? Em nên hài lòng vì anh quá bận rộn để yêu em chứ.
Cô thấy mình đỏ bừng cả mặt, ngón tay anh xiết chặt lấy tay cô.
-Em đáng yêu quá, rất nhiều người đến thăm nói với anh là em thật tử tế với họ.
-Vì em đã nghe những kế hoạch tâm đắc của họ à. Họ đều tưởng là em có nhiều ảnh hưởng đối với anh.
-Không phải thế sao?
Nghe anh nói cô mỉm cười.
-Em nghĩ xe ủi đất cũng không cản nổi anh một khi anh đã quyết định chuyện gì, và em chắc chắn cũng không muốn thử.
-Anh đã nhờ Juan đem quần áo của em ở hang về đây.
-Anh nhớ được chuyện đó à. Em đoán chúng ta sẽ không trở về đó trong ít lâu nữa.
-Chúng ta?
Cô quay đi nhìn chỗ khác, ánh mắt cô đang lướt xuống bàn tay rám nắng đang nắm lấy tay cô, với những ngón dài và móng tay được chăm sóc chu đáo. Những ngón tay này cô biết rõ vừa rất mạnh bạo lại vừa rất dịu dàng đến không ngờ.
-Anh sẽ tuyên thệ tân tổng thống vào thứ năm. Sau một lúc anh nói tiếp. “Buổi tối sẽ có tiếp tân tại dinh thự. Anh muốn em cùng đến.”
-Đương nhiên rồi. Skye mỉm cười, “nhưng chỉ còn 3 ngày nữa là đến thứ 5, anh chống nổi không?”
-Đến lúc đó anh đã đỡ nhiều rồi, nhưng bây giờ thì anh công nhận là cảm thấy mệt.
Cô đợi anh nói cô hôn anh từ biệt, nhưng Evan đã vào cabin. Anh buông tay cô ra.
-Ngủ ngon nhé Skye.
Cô bị Evan đuổi về phòng, dù rằng cô muốn ở lại với anh, nhưng cũng không biết phải tìm ra cớ nào.
Ngày kế tiếp lại càng sôi động hơn, El Diablo liên tục chủ trì các buổi hội thảo họp hành tưởng chừng như kéo dài không dứt cho đến khi Evan phải đích thân xen vào ngăn cản.
-Tôi chưa bao giờ thấy vết thương nào chóng lành đến thế. Vị bác sỹ bảo với Skye.
Ông ta tới tối cũng như sáng để chăm sóc vết thương, khiến cho Evan rất khó chịu. Skye nghĩ đây không phải là do ý riêng của El Diablo mà là ý nguyện của dân chúng Jacara, lần đầu tiên họ tỏ ra qúy trọng sinh mạng nhân vật lãnh đạo của quốc gia.
-Vâng, trông ông ấy sung sức lắm. Skye trả lời bác sỹ.
-Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy người nào sức khỏe sung mãn đến thế.
Sức khoẻ của El Diablo đang trên đà hồi phục, và tinh thần anh rất phấn chấn. Một buổi tối khi họ cuối cùng được ngồi chung với nhau sau một ngày dài mệt nhoài, anh đã phác họa những dự kiến của chính phủ cùng chú Jimmy; ông chú của cô trong lúc này đầy lạc quan nhiệt tình về khả năng biến đổi một quốc gia lạc hậu lỗi thời, đang trong tình trạng phá sản trở thành một đất nước tân tiến thịnh vượng.
-Anh ấy đã đi đúng đường. Jimmy bảo Skye. “Cần có thời gian – dĩ nhiên là cần thời gian – nhưng anh ấy sẽ thực hiện được. Cháu cứ tin chú đi.”
-Cháu tin. Skye trả lời 1 cách yếu ớt.
Cô trở nên hoang mang về vị thế hiện tại của mình, sau bao nhiêu sự kiện xảy ra tương lai cô sẽ đi về đâu. El Diablo đang sách hoạch tương lai cho Mariposa, nhưng dường như trong đó không có chỗ nào cho cô. Anh tỏ ra khả ái, lịch sự, trêu chọc cô một chút khi chỉ còn hai người họ với nhau, nhưng quan hệ cũ đã trải qua bao dâu bể thăng trầm, đến bây giờ cô cũng không biết cô đang ở đâu, đứng chỗ nào.
Dường như không thể tin được anh ở trên Liberty đã sáu ngày, nhưng cô chỉ có vài phút riêng tư với anh. Cô ước ao đến nao lòng được quay về những tháng ngày cũ, những ngày họ ở bên nhau, chia xẻ thời gian với nhau. Áo quần của cô bây giờ đã trở lại. Skye thấy mắt cay lên muốn khóc khi nghĩ đến Neengai đã sắp xếp những bộ y phục này, và căn phòng treo những tấm chăn xanh giờ đây đã hoàn toàn trống vắng.
Thật quá khó cho cô trong những ngày này phải làm ra vẻ tự nhiên khi có mặt El Diablo. Mỗi ngày dường như tình yêu cô cho anh lại càng đong đầy hơn, sâu sa hơn, ngay cả tiếng nói của anh cũng làm cô chấn động với cảm giác mới tinh khôi. Cô vẫn không thể tin được cô vẫn là chính cô nhưng mỗi lúc lại quá khác xa.
Nằm đơn độc trong cabin của mình, cô ngượng ngùng với ý nghĩ mong mỏi có anh khi họ chỉ cách nhau mỗi hàng lang hẹp. Khó khăn biết mấy cô phải ngăn mình không đến bên anh, chỉ để nói với anh là cô yêu anh, sẽ không bao giờ chống kháng anh nữa, sẽ không bao giờ muốn trốn chạy nữa. Nghĩ thì dễ đấy nhưng làm sao nói nên lời. Biết đâu lần tới khi ôm cô trong tay bằng vào trực giác anh hiểu được tâm tình của cô? Giá mà thời gian có thể quay trở lại, giá mà cô hiểu được tình mình sớm hơn! Thật là dại khờ cứ tiếp tục trận chiến mà thất bại đã nắm chắc trong tay.
Lại một lần nữa hình bóng những người đàn đó lại trở về trong tâm trí cô
– không chỉ có Pauline, người mà anh một thời yêu say đắm, người cho anh nếm thất vọng đầu tiên khiến anh căm thù Anh quốc, căm thù phụ nữ Anh quốc, nhưng còn những người đàn bà khác mà anh luôn đem cô ra so sánh. Bên tai cô vẫn vang vọng lời anh nói hôm nào.
-Tôi không thể nào chịu được thứ tình cảm mà hầu hết đàn bà gọi là yêu.
-Đam mê không kéo dài lâu!
-Tình yêu là cái gì đó mà tôi và em không cần phải quan tâm đến!
Những điệp khúc này sao cứ không ngừng ám ảnh hành hạ cô.
-Chúa ơi! Con biết làm gì bây giờ.
Skye vùi mặt sâu vào gối, hai tay cô bám chặt vào cái gối như đó là cách duy nhất ngăn mình lao qua căn phòng bên kia. Cô muốn có anh! Lần đầu tiên trong đời cô hiểu thế nào là mong muốn một người đàn ông, để chỉ cần nghĩ đến người ấy là thân thể run lên trong tận cùng đam mê khao khát!
Danh sách chương