Thấy tôi không nói lời nào, Triệu thổ hào trong lòng mông lung: "Thiếu gia, cậu đừng vội xoa, cô ta rốt cuộc là thứ gì? Đường Tư Giai cũng hỏi: "Phải đó thầy, cô ta rốt cuộc là thứ gì?"

Tôi không lên tiếng, tiếp tục xoa huyệt thái dương.

Anh em hai người nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Xoa một hồi, đầu cũng không đau nữa.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Tư Giai, lại hỏi Triệu thổ hào: "Bây giờ anh có thể xuống giường không?"

Anh ta thò một chân xuống thử, nói: "Có thể!"

"Vậy vật kia anh để ở đâu?"

"Ở thư phòng." Anh ta xuống giường: "Tôi đi lấy cho cậu."

"Anh chắc chắn ở thư phòng?" Tôi hỏi

"Chắc chắn mà, sau khi cầm về tôi để ở thư phòng, vẫn không động tới đâu." Anh ta nói.

Tôi ngưng thần nhìn cái giường sau lưng anh ta một chút, phân phó: "Lật giường lên."

"Giường?" Anh ta buồn bực nhìn giường, không rõ ý tôi: "Thiếu gia, ý của cậu là?"



"Thầy bảo anh làm gì thì anh cứ làm vậy đi." Đường Tư Giai thúc giục anh ta: "Nhanh, lật lên."

"A, được!" Triệu thổ hào gật đầu, nắm lấy giường, cật lực đẩy lên, cuối cùng vô lực ngồi dưới đất, đầu toát đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Con mẹ nó, bị con yêu tinh kia vắt kiệt, nâng cái giường cũng không có sức .... Thiếu gia, ở đây ..."

Anh ta không nói nữa, giật mình nhìn vào bên trong, nói không nên lời.

Tôi đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống, nhìn xuống một ô vuông dùng để chứa đồ ở gầm giường.

Đường Tư Giai nhìn theo, thấy cảnh tượng bên trong, chị cũng ngây ngẩn: "Thầy, đây là ...."

Bên trong ô vuông tràn ra màu đỏ sậm huyết khí, tựa như nước sôi không ngừng lăn lộn, rất nhanh, cả phòng ngủ ngập tràn trong mùi hôi thối.

"Đây là huyết khí do vật kia tản ra, nó đang trốn ở bên trong." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Nhà anh có chu sa, bạch cập*, giấy vàng, bút lông, tàng hồng hoa không?"

*Đồ dùng để mài mực

Triệu thổ hào hồi phục tinh thần: "A, cậu nói gì?"

"Chu sa, bạch cập, giấy vàng, bút lông, tàng hồng hoa." Tôi lặp lại một lần nữa: "Có hay không?"

Anh ta sững sờ, lắc đầu.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, cái này cũng không trách được anh ta, ai lại nhàn rỗi trữ mấy thứ này trong nhà?



"Thầy, tôi lập tức đi mua." Đường Tư Giai hấp tấp nói.

"Không cần, hai người lùi lại chút đi." Tôi phân phó.

Hai người bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, đứng ở bên tường.

Tay trái tôi nắm lôi quyết, tay phải bấm ngón tay, vẽ lên tay trái một đạo phù ngũ lôi trấn linh, tay trái nhấn xuống. Trước mắt đột nhiên đỏ lên, một cỗ khí huyết dâng trào, cổ họng ngọt lịm, tôi kêu đau một tiếng, thiếu chút nữa phun ra.

Tôi vội vàng ngừng thở, cố nén lại.

Búng máu này không thể phun ra, phun ra sẽ phiền toái.

Đường Tư Giai thấy người tôi khẽ run, dáng vẻ như đang thống khổ, theo bản năng muốn chạy lại đỡ tôi: "Thầy, thầy ..."

Tôi khoát tay chặn lại, tỏ ý chị đừng động vào tôi.

Chị do dự một chút, không thể làm gì khác đành lui về phía sau.

Triệu thổ hào lúc này mới ý thức được tôi có điểm không đúng, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, cậu thế nào rồi? Bị cố quá không?"

Tôi không dám mở miệng, rất sợ búng máu này sẽ phun ra.

"Suỵt...." Đường Tư Giai tỏ ý bảo anh ta đừng nói chuyện.

Triệu thổ hào đổ mồ hôi, khẩn trương nuốt nước miếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện