Wells từ mười mấy thước trên bầu trời nhẹ nhảy xuống, vừa định đem đứa nhỏ ném ra, nhìn thấy Sở Du Nhiên, động tác của hắn dừng một chút, đem Dillow cẩn thận đưa tới trong lồng ngực của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên ôm báo nhỏ bụ bẫm, trước tiên xoa nhẹ lông của bé một chút, đè xuống tâm tình dị thường, cười nhìn Wells gật đầu, “Vậy tôi mang Dillow trở về phòng học, ngài đi thong thả.”
“Sở Du Nhiên?”
“A?”
“Cậu xác định lúc trước cậu...”
Sở Du Nhiên nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt thanh minh thấu triệt, không có chút tạp niệm nào.
Wells cảm giác nhịp điệu hô hấp của mình có chút loạn, Sở Du Nhiên đối với hắn vô dục vô cầu như thế thậm chí ngay cả ánh mắt sợ hãi đều không có, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, trong lòng có chút ngứa ngáy không rõ, lại như một con mèo lớn thấy được đồ chơi thú vị, khiến hắn muốn duỗi ra móng vuốt bắt đấy. Cảm nhận được tâm thái của mình có chút vấn đề, Wells lạnh mặt xuống, trực tiếp thay đổi đề tài: “Báo cáo của cậu tôi đã xem, rất tốt.”
Sở Du Nhiên cười khẽ, “... Vậy thì thật là quá vinh hạnh, Wells tiên sinh nếu có vấn đề có thể hỏi tôi, tôi có thời gian nhất định sẽ trả lời.”
Wells gật đầu, trên mặt đặc biệt nghiêm túc, móng vuốt lại không nhịn được run lên, hắn trầm giọng nói: “Phiền toái.”
Sở Du Nhiên ^_^ không biết vì sao, nhìn ánh mắt của đối phương, làm cho cậu cảm giác đặc biệt vi diệu.
Wells đi rồi, Dillow đem lông chim bảy màu ngậm trong miệng đưa cho Sở Du Nhiên, không được tự nhiên dùng móng vuốt đẩy qua, “Ngày hôm qua, tay thầy...”
Sở Du Nhiên lúc này mới phản ứng lại, thu hồi tâm tư nhìn thấy lễ vật này ngạc nhiên nở nụ cười, vốn là cho là đồ chơi thằng nhóc mang theo, không nghĩ tới dĩ nhiên làm quà tặng dùng để xin lỗi cậu. Sở Du Nhiên cầm lấy lông chim, trong đầu trong nháy mắt xuất hiện tình cảnh báo nhỏ bắt giữ lông chim, dùng tay xoa đầu nhỏ của Dillow, cậu không chậm trễ chút nào tán dương: “Dillow của chúng ta thực sự là quá có lễ phép, hơn nữa sức chiến đấu đặc biệt tốt, sau này tuyệt đối có thể trở thành chiến sĩ dũng cảm!”
“Đó là đương nhiên, “ Dillow một mặt ngạo nghễ cuốn đuôi lên, cái mông nhỏ còn uốn éo, “Chú ngu xuẩn cho là có thể sử dụng cái này đánh bại con, quá ngây thơ rồi!” ╮(╯▽╰)╭ “Dillow, cám ơn lễ vật của con, thầy rất yêu thích.” Sở Du Nhiên xoa bóp lông mao của Dillow, thần sắc ôn hòa xoa cái bụng đứa nhỏ, cảm thán thoạt nhìn nhỏ như vậy, không nghĩ tới càng xoa càng có thịt, sáng sớm vừa nhìn liền muốn xoa thử, xem này bụng đều là mỡ. Tâm tình được thịt nhỏ mập mạp của báo con xoa dịa, Sở Du Nhiên không nhịn được ôm lấy báo nhỏ trong lồng ngực hung hăng hôn một cái, thật là mềm a!
Dillow trong nháy mắt cứng lại đờ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đối với bé thân cận như thế, sợ hãi vội vàng dùng móng vuốt đẩy mặt Sở Du Nhiên, nhãi con lắp bắp nói chuyện “Thầy thầy thầy... Thầy muốn làm gì?!”
“Biểu đạt một chút yêu thích đối với con a.” Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, ôm chặt Dillow, cảm thán một chút thằng nhóc thực sự rất đáng yêu. Dillow thẹn thùng lỗ tai giấu ở dưới lông tơ đều biến đỏ, vội vàng đẩy mặt Sở Du Nhiên ra, hung hăng nói: “Thầy là giống cái dính người! Con chắc chắn sẽ không phụ trách đâu!”Sở Du Nhiên nhìn bộ dáng này của bé cảm thấy thú vị, còn muốn tiếp tục đùa một chút, liền nghe thấy một âm thanh thờ ơ trêu chọc nói: “Thầy Sở, nghe nói lớp thầy chỉ có bảy đứa bé, chủng tộc không đồng đều, ngay cả chuột đồng cũng có, đây chính là đứa trẻ mới tới đây phải không?”
Thầy giáo ban sư tử hổ báo một tay bế ấu tể, dừng ở vẹn đường bên cạnh Sở Du Nhiên, nhìn trong lồng ngực của Sở Du Nhiên là một con báo đen nhỏ, nói chuyện khó tránh khỏi có chút xem thường.
Vốn đang nằm úp sấp Dillow nhạy bén nhấc lên cái cổ, duỗi móng vuốt, chỉ cần thấy ngứa mắt tuyệt đối sẽ cào lên, gia tộc di truyền, người lớn nhà Dillow đặc biệt bao che khuyết điểm.
Sở Du Nhiên cũng không lưu ý lời đối phương nói, nở nụ cười nhẹ nhàng vỗ sau gáy Dillow, để bé thả lỏng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Thầy Claude thực sự dí dỏm, theo tôi được biết, bộ trưởng hậu cần của đế quốc thú thân chính là một con chuột đồng dị năng cấp S, ai biết học sinh của tôi sau này sẽ có thành tựu gì? Đứa trẻ còn nhỏ, không thể hiện tại liền kết luận.”
Sở Du Nhiên nói lời này không mềm không cứng, Claude thấy cậu giống như trước bảo trì dáng dấp mỉm cười, thoạt nhìn ôn nhuận dịu dàng, cũng không hề có tính chất công kích, không nhận rõ bên trong lời này của cậu ta có ý tứ cùng gã tranh luận hay không. Chế giễu cười một tiếng, Claude mang theo đứa nhỏ sư tư của lớp mình rời đi, tự nhủ Sở Du Nhiên này quả thực không biết xấu hổ làm tiểu hồ ly lại còn dám giả bộ cao cao tại thượng, dĩ nhiên so sánh chuột đồng tham ăn với bộ trưởng hậu cần, cậu ta xứng sao!
Tuy rằng không biết Sở Du Nhiên đã từng thú thân là gì, kỳ thực ngay cả Sở Du Nhiên cũng không biết, mà có từng người từng thấy cậu đều coi là chuyện đương nhiên nghĩ cậu là người trong hồ tộc, giống cái lớn lên đẹp mắt như vậy tuyệt đối là đám tiểu yêu tinh hồ ly.
Sở Du Nhiên nhìn bóng lưng Claude, đồng dạng sắc mặt nhăn nhó. Claude xuất thân hổ tộc, bản thân lớn lên mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, bước đi vèo vèo mang gió, thân cao một mét tám, cân nặng cũng phải hơn một trăm cân, cho dù như vậy, hắn cũng là cái giống cái. Vừa nghĩ tới đối phương bị người khác đẩy ngã, Sở Du Nhiên liền cảm thấy thế giới này quả thực thật là đáng sợ, tại sao người trưởng thành to lớn như thế lại là giống cái?... Sở Du Nhiên khó có thể tiếp thu.
Nhắc cũng khéo, lớp sư tử hổ báo của Claude ở bên cạnh lớp của Sở Du Nhiên, ở giữa hai sân là tường vây, trung gian là cửa đá hình vòm, vòng phòng hộ cũng không có, Sở Du Nhiên vừa đến đã nhìn thấy đối diện vài tiểu sư tử hổ báo đang bám vào cửa nhìn lén cậu. Trong gia tộc nhóm tiểu sư tử hổ báo hẳn là không có giống cái lớn lên đẹp mắt như vậy, mà thanh âm nói chuyện cũng dễ nghe, cười rộ lên rất hiền lành, tất cả bọn nhỏ đều đối với Sở Du Nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ cực lớn, rất có loại cảm giác ước ao đó là thầy giáo của mình.
Sở Du Nhiên nhìn nhóm tiểu sư tử hổ báo nở nụ cười, còn chưa kịp nói chuyện, Claude lưng hùm vai gấu giống như Hắc Toàn Phong lao ra, nhấc lên nhóm tiểu sư tử hổ báo không để ý bọn nhỏ phản kháng, kéo về trong lớp học, gào thét: “Không cho nhìn, đều trở lại lớp học liếm lông cho tôi!” Nói xong còn hung hăng trợn mắt nhìn Sở Du Nhiên liếc mắt một cái.Sở Du Nhiên biểu thị chính mình rất oan uổng, chuyện này liên quan gì tới cậu? Lúc này Dillow cũng quên mất giận dữ, một đôi mắt màu xanh tối tăm sâu kín trừng lớp bên cạnh, quyết định rảnh rỗi liền đi tìm đám mèo con kia đánh một trận, thầy giáo ngu xuẩn vừa gầy tính khí lại dịu dàng, trong ngày thường nhất định chịu không ít bắt nạt.
Ai bắt nạt thầy giáo của bé, bé liền đi đánh học trò của người đó!
Người lớn trong nhà Dillow chính là bao che khuyết điểm như thế.  ̄ へ  ̄
Lúc này lại nhìn tới khoảng không vèo một tiếng, Dillow ngẩng đầu nhìn thấy Sở Hồng Vũ vội vã bay qua, giơ móng vuốt kinh ngạc thốt lên: “Đại ma vương!”
Sở Du Nhiên nhíu mày cười nhạt, “Dillow, ai nói cho con hiệu trưởng là đại ma vương?”
“Chú ngu xuẩn nói con đánh bại được hiệu trưởng đại ma vương mới có thể khiêu chiến chú ấy!” Dillow giương lên móng vuốt, ý chí chiến đấu tràn đầy.
Sở Du Nhiên vốn đang cười lại không thể cười được nữa, cái người bộ dạng lớn đầu óc có chút ngốc kia thật giống như hiểu rất rõ cha cậu, bất quá nói cha cậu là đại ma vương, có phải là có chút quá mức rồi chút.
Dùng góc độ của Wells mà nói, khi còn bé Sở Hồng Vũ chơi đùa hắn đến chết đi sống lại, bất lương đem hắn đạp xuống tinh cầu không người tự sinh tự diệt, không chịu trách nhiệm đem hắn ném vào sào huyệt hải tặc vũ trụ, thậm chí đem hắn treo ở trên cây một ngày không quản, thử hỏi thầy giáo Sở Hồng Vũ có phải là đại ma vương không?! Thế nhưng Sở Du Nhiên không biết, Dillow cũng không biết, chuyện này ngoại trừ người trong cuộc, cũng không ai biết.
Dillow dùng tư thái tự nhiên nhất, bôi đen Wells một lần, sau này trong một quãng thời gian rất dài bé đều tiếp tục công việc này, thản nhiên bôi đen quốc vương bệ hạ, khiến Wells không thể xóa sạch.
Mà lúc này Wells đối với việc này không hề biết, ở buổi tối sau khi nhìn tổng kết một ngày của Sở Du Nhiên, lần thứ hai kéo giá trị cừu hận viết hai chữ -- đã duyệt!
Mới vừa phê xong báo cáo của Sở Du Nhiên, binh lính ngoài cửa báo cáo: “Bệ hạ, thủ tướng đại nhân cầu kiến.”
Nghĩ đến mục đích đối phương phải tới, Wells ngồi tại chỗ cũ, biến thành một con liệp báo màu đen mắt vàng, dưới ánh đèn mơ hồ có thể thấy được, bên trọng da lông màu đen cất giấu hoa văn màu vàng sậm thoạt nhìn phiền phức, nhưng thật giống như có kết cấu. Hoa văn màu vàng ban ngày ẩn giấu, rốt cục vào lúc này lại nổi lên rõ ràng.
Loại hoa văn hình mây này là năng lực đặc hữu của bộ tộc Phi Long, trong ngày thường dự trữ hạt dị năng hóa thành hoa văn ẩn giấu ở trên người, lúc chiến đấu có thể làm kho năng lượng dự trữ. Cha Dillow, Elvis thân vương mười năm trước khiến hạch dị năng tự bạo, thời điểm hi sinh phá huỷ phe địch hơn vạn quân cơ giáp, làm hành tinh chiến trường cũng bị phá hủy. Điều này cũng làm cho người đế quốc Cripps bị trọng thương về sau vẫn luôn không có khôi phục như cũ, đồng thời cũng khiến đế quốc Tariweya và đế quốc Cripps nổi lên cừu hận không đội trời chung, có thể tưởng tượng được, bên trong hạch dị năng ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.
Vậy mà lúc này, thân thể sớm đã thành kho năng lượng dự trữ, đồng thời kiêm bảy loại dị năng, sức chiến đấu có thể nói đứng đầu đế quốc, hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng nhảy qua bàn dài, dùng móng vuốt bám mở cửa sau vừa vặn nhìn thấy Dillow ngậm một cái lông chim chạy đến chỗ này. Wells không chút suy nghĩ, trực tiếp cõng lấy Dillow nhảy lên trên xà nhà, còn không đợi Dillow mở miệng, một móng vuốt liền đem cháu trai nhấn nằm sấp xuống.
Người hầu đặc biệt có nhãn lực nhanh chóng tắt đèn.
Trong bóng tối hai con báo đen ẩn giấu, giống như đem than ném vào trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Âm thanh Crewe từ cửa truyền đến, “Thủ tướng đại nhân, bệ hạ thật sự không ở đây, ngài có việc có thể ngày mai trở lại.”
Banksy đẩy Crewe ra, vóc người mập mạp chặn cửa ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngày hôm nay tôi đã sắp xếp một giống cái hồ tộc, người này ôn nhu hào phóng, nhu nhược động nhân, ngài chỉ cần liếc mắt nhìn, liếc mắt nhìn thôi cũng được.” Được tiên hoàng uỷ thác thủ tướng gấu mèo mỗi đêm đều phải lo lắng suy nghĩ, thế tất yếu trong năm nay phải tuyển ra một vương hậu, bệ hạ đều hơn ba mươi tuổi, làm sao lại đối với giống cái không có hứng thú? Banksy đại nhân cảm giác mình buồn sắp rụng lông, vành mắt so với lúc trước đen hơn rất nhiều.
Wells trốn ở trong bóng tối bất động như núi, Dillow liều mạng từ dưới vuốt của chú mình giãy dụa, ghét bỏ liếm liếm chỗ vừa bị nhấn, cảm giác trên người mình mọc đầy rận, lây bệnh của chú ngu xuẩn.”Mỗi ngày chú đều phải gặp nhiều giống cái như vậy, tại sao vẫn không có người sinh con cho chú. Bởi vì chú quá xấu xí!” Dillow điện hạ đặc biệt ghét bỏ.
Wells lần thứ hai đem cháu trai nhấn ở dưới móng vuốt, thuận tiện giống như vò bột mì, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, sắc mặt thản nhiên.
“Thầy giáo của cháu rất tốt!” Dillow nằm nhoài trên cây cột, đầu cũng không ngẩng lên được, cho dù như vậy cũng không đè ép được quyết tâm muốn đả kích chú mình, ngữ điệu thậm chí có chút hả hê: “Thầy đặc biệt yêu cháu, còn ôm cháu, hôn cháu, đút cháu ăn cơm!” Ý kia: Có giống cái xinh đẹp như vậy yêu cháu nhưng lại không có ai yêu chú, cháu so với chú mạnh hơn nhiều ╮(╯▽╰)╭ trong bóng tối tròng mắt màu vàng óng của Wells hơi lóe lên, nhớ tới biểu tình Sở Du Nhiên nheo mắt lại mỉm cười, theo bản năng lung lay đuôi, đối mặt cháu trai khiêu khích không chút lưu tình đả kích: “Hôn cháu? Thầy ấy không sợ một miệng đầy lông sao?”
Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:
Wells: “Thân ái, mau hôn ta một chút, tình chàng ý thiếp cho em toàn bộ vũ trụ!”
Sở Du Nhiên: “Ha ha, không cần đi, em sợ một miệng đầy lông.”
Wells: “...”
------ ta là đường phân cách cầu thu gom cầu bình luận --------
Dillow: “Ai bắt nạt thầy giáo của tôi, tôi liền đi đánh học trò của người đó!”
Mèo đen: “Dillow đại nhân uy vũ bạo ngược, không hổ là ấu tể đệ nhất đế quốc!”
Dillow: “Hừ, cho dù cô nói ra sự thực tôi cũng sẽ không thích cô!” ╭( ̄▽ ̄)╮
Hết chương 4
Sở Du Nhiên ôm báo nhỏ bụ bẫm, trước tiên xoa nhẹ lông của bé một chút, đè xuống tâm tình dị thường, cười nhìn Wells gật đầu, “Vậy tôi mang Dillow trở về phòng học, ngài đi thong thả.”
“Sở Du Nhiên?”
“A?”
“Cậu xác định lúc trước cậu...”
Sở Du Nhiên nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt thanh minh thấu triệt, không có chút tạp niệm nào.
Wells cảm giác nhịp điệu hô hấp của mình có chút loạn, Sở Du Nhiên đối với hắn vô dục vô cầu như thế thậm chí ngay cả ánh mắt sợ hãi đều không có, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, trong lòng có chút ngứa ngáy không rõ, lại như một con mèo lớn thấy được đồ chơi thú vị, khiến hắn muốn duỗi ra móng vuốt bắt đấy. Cảm nhận được tâm thái của mình có chút vấn đề, Wells lạnh mặt xuống, trực tiếp thay đổi đề tài: “Báo cáo của cậu tôi đã xem, rất tốt.”
Sở Du Nhiên cười khẽ, “... Vậy thì thật là quá vinh hạnh, Wells tiên sinh nếu có vấn đề có thể hỏi tôi, tôi có thời gian nhất định sẽ trả lời.”
Wells gật đầu, trên mặt đặc biệt nghiêm túc, móng vuốt lại không nhịn được run lên, hắn trầm giọng nói: “Phiền toái.”
Sở Du Nhiên ^_^ không biết vì sao, nhìn ánh mắt của đối phương, làm cho cậu cảm giác đặc biệt vi diệu.
Wells đi rồi, Dillow đem lông chim bảy màu ngậm trong miệng đưa cho Sở Du Nhiên, không được tự nhiên dùng móng vuốt đẩy qua, “Ngày hôm qua, tay thầy...”
Sở Du Nhiên lúc này mới phản ứng lại, thu hồi tâm tư nhìn thấy lễ vật này ngạc nhiên nở nụ cười, vốn là cho là đồ chơi thằng nhóc mang theo, không nghĩ tới dĩ nhiên làm quà tặng dùng để xin lỗi cậu. Sở Du Nhiên cầm lấy lông chim, trong đầu trong nháy mắt xuất hiện tình cảnh báo nhỏ bắt giữ lông chim, dùng tay xoa đầu nhỏ của Dillow, cậu không chậm trễ chút nào tán dương: “Dillow của chúng ta thực sự là quá có lễ phép, hơn nữa sức chiến đấu đặc biệt tốt, sau này tuyệt đối có thể trở thành chiến sĩ dũng cảm!”
“Đó là đương nhiên, “ Dillow một mặt ngạo nghễ cuốn đuôi lên, cái mông nhỏ còn uốn éo, “Chú ngu xuẩn cho là có thể sử dụng cái này đánh bại con, quá ngây thơ rồi!” ╮(╯▽╰)╭ “Dillow, cám ơn lễ vật của con, thầy rất yêu thích.” Sở Du Nhiên xoa bóp lông mao của Dillow, thần sắc ôn hòa xoa cái bụng đứa nhỏ, cảm thán thoạt nhìn nhỏ như vậy, không nghĩ tới càng xoa càng có thịt, sáng sớm vừa nhìn liền muốn xoa thử, xem này bụng đều là mỡ. Tâm tình được thịt nhỏ mập mạp của báo con xoa dịa, Sở Du Nhiên không nhịn được ôm lấy báo nhỏ trong lồng ngực hung hăng hôn một cái, thật là mềm a!
Dillow trong nháy mắt cứng lại đờ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đối với bé thân cận như thế, sợ hãi vội vàng dùng móng vuốt đẩy mặt Sở Du Nhiên, nhãi con lắp bắp nói chuyện “Thầy thầy thầy... Thầy muốn làm gì?!”
“Biểu đạt một chút yêu thích đối với con a.” Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, ôm chặt Dillow, cảm thán một chút thằng nhóc thực sự rất đáng yêu. Dillow thẹn thùng lỗ tai giấu ở dưới lông tơ đều biến đỏ, vội vàng đẩy mặt Sở Du Nhiên ra, hung hăng nói: “Thầy là giống cái dính người! Con chắc chắn sẽ không phụ trách đâu!”Sở Du Nhiên nhìn bộ dáng này của bé cảm thấy thú vị, còn muốn tiếp tục đùa một chút, liền nghe thấy một âm thanh thờ ơ trêu chọc nói: “Thầy Sở, nghe nói lớp thầy chỉ có bảy đứa bé, chủng tộc không đồng đều, ngay cả chuột đồng cũng có, đây chính là đứa trẻ mới tới đây phải không?”
Thầy giáo ban sư tử hổ báo một tay bế ấu tể, dừng ở vẹn đường bên cạnh Sở Du Nhiên, nhìn trong lồng ngực của Sở Du Nhiên là một con báo đen nhỏ, nói chuyện khó tránh khỏi có chút xem thường.
Vốn đang nằm úp sấp Dillow nhạy bén nhấc lên cái cổ, duỗi móng vuốt, chỉ cần thấy ngứa mắt tuyệt đối sẽ cào lên, gia tộc di truyền, người lớn nhà Dillow đặc biệt bao che khuyết điểm.
Sở Du Nhiên cũng không lưu ý lời đối phương nói, nở nụ cười nhẹ nhàng vỗ sau gáy Dillow, để bé thả lỏng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Thầy Claude thực sự dí dỏm, theo tôi được biết, bộ trưởng hậu cần của đế quốc thú thân chính là một con chuột đồng dị năng cấp S, ai biết học sinh của tôi sau này sẽ có thành tựu gì? Đứa trẻ còn nhỏ, không thể hiện tại liền kết luận.”
Sở Du Nhiên nói lời này không mềm không cứng, Claude thấy cậu giống như trước bảo trì dáng dấp mỉm cười, thoạt nhìn ôn nhuận dịu dàng, cũng không hề có tính chất công kích, không nhận rõ bên trong lời này của cậu ta có ý tứ cùng gã tranh luận hay không. Chế giễu cười một tiếng, Claude mang theo đứa nhỏ sư tư của lớp mình rời đi, tự nhủ Sở Du Nhiên này quả thực không biết xấu hổ làm tiểu hồ ly lại còn dám giả bộ cao cao tại thượng, dĩ nhiên so sánh chuột đồng tham ăn với bộ trưởng hậu cần, cậu ta xứng sao!
Tuy rằng không biết Sở Du Nhiên đã từng thú thân là gì, kỳ thực ngay cả Sở Du Nhiên cũng không biết, mà có từng người từng thấy cậu đều coi là chuyện đương nhiên nghĩ cậu là người trong hồ tộc, giống cái lớn lên đẹp mắt như vậy tuyệt đối là đám tiểu yêu tinh hồ ly.
Sở Du Nhiên nhìn bóng lưng Claude, đồng dạng sắc mặt nhăn nhó. Claude xuất thân hổ tộc, bản thân lớn lên mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, bước đi vèo vèo mang gió, thân cao một mét tám, cân nặng cũng phải hơn một trăm cân, cho dù như vậy, hắn cũng là cái giống cái. Vừa nghĩ tới đối phương bị người khác đẩy ngã, Sở Du Nhiên liền cảm thấy thế giới này quả thực thật là đáng sợ, tại sao người trưởng thành to lớn như thế lại là giống cái?... Sở Du Nhiên khó có thể tiếp thu.
Nhắc cũng khéo, lớp sư tử hổ báo của Claude ở bên cạnh lớp của Sở Du Nhiên, ở giữa hai sân là tường vây, trung gian là cửa đá hình vòm, vòng phòng hộ cũng không có, Sở Du Nhiên vừa đến đã nhìn thấy đối diện vài tiểu sư tử hổ báo đang bám vào cửa nhìn lén cậu. Trong gia tộc nhóm tiểu sư tử hổ báo hẳn là không có giống cái lớn lên đẹp mắt như vậy, mà thanh âm nói chuyện cũng dễ nghe, cười rộ lên rất hiền lành, tất cả bọn nhỏ đều đối với Sở Du Nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ cực lớn, rất có loại cảm giác ước ao đó là thầy giáo của mình.
Sở Du Nhiên nhìn nhóm tiểu sư tử hổ báo nở nụ cười, còn chưa kịp nói chuyện, Claude lưng hùm vai gấu giống như Hắc Toàn Phong lao ra, nhấc lên nhóm tiểu sư tử hổ báo không để ý bọn nhỏ phản kháng, kéo về trong lớp học, gào thét: “Không cho nhìn, đều trở lại lớp học liếm lông cho tôi!” Nói xong còn hung hăng trợn mắt nhìn Sở Du Nhiên liếc mắt một cái.Sở Du Nhiên biểu thị chính mình rất oan uổng, chuyện này liên quan gì tới cậu? Lúc này Dillow cũng quên mất giận dữ, một đôi mắt màu xanh tối tăm sâu kín trừng lớp bên cạnh, quyết định rảnh rỗi liền đi tìm đám mèo con kia đánh một trận, thầy giáo ngu xuẩn vừa gầy tính khí lại dịu dàng, trong ngày thường nhất định chịu không ít bắt nạt.
Ai bắt nạt thầy giáo của bé, bé liền đi đánh học trò của người đó!
Người lớn trong nhà Dillow chính là bao che khuyết điểm như thế.  ̄ へ  ̄
Lúc này lại nhìn tới khoảng không vèo một tiếng, Dillow ngẩng đầu nhìn thấy Sở Hồng Vũ vội vã bay qua, giơ móng vuốt kinh ngạc thốt lên: “Đại ma vương!”
Sở Du Nhiên nhíu mày cười nhạt, “Dillow, ai nói cho con hiệu trưởng là đại ma vương?”
“Chú ngu xuẩn nói con đánh bại được hiệu trưởng đại ma vương mới có thể khiêu chiến chú ấy!” Dillow giương lên móng vuốt, ý chí chiến đấu tràn đầy.
Sở Du Nhiên vốn đang cười lại không thể cười được nữa, cái người bộ dạng lớn đầu óc có chút ngốc kia thật giống như hiểu rất rõ cha cậu, bất quá nói cha cậu là đại ma vương, có phải là có chút quá mức rồi chút.
Dùng góc độ của Wells mà nói, khi còn bé Sở Hồng Vũ chơi đùa hắn đến chết đi sống lại, bất lương đem hắn đạp xuống tinh cầu không người tự sinh tự diệt, không chịu trách nhiệm đem hắn ném vào sào huyệt hải tặc vũ trụ, thậm chí đem hắn treo ở trên cây một ngày không quản, thử hỏi thầy giáo Sở Hồng Vũ có phải là đại ma vương không?! Thế nhưng Sở Du Nhiên không biết, Dillow cũng không biết, chuyện này ngoại trừ người trong cuộc, cũng không ai biết.
Dillow dùng tư thái tự nhiên nhất, bôi đen Wells một lần, sau này trong một quãng thời gian rất dài bé đều tiếp tục công việc này, thản nhiên bôi đen quốc vương bệ hạ, khiến Wells không thể xóa sạch.
Mà lúc này Wells đối với việc này không hề biết, ở buổi tối sau khi nhìn tổng kết một ngày của Sở Du Nhiên, lần thứ hai kéo giá trị cừu hận viết hai chữ -- đã duyệt!
Mới vừa phê xong báo cáo của Sở Du Nhiên, binh lính ngoài cửa báo cáo: “Bệ hạ, thủ tướng đại nhân cầu kiến.”
Nghĩ đến mục đích đối phương phải tới, Wells ngồi tại chỗ cũ, biến thành một con liệp báo màu đen mắt vàng, dưới ánh đèn mơ hồ có thể thấy được, bên trọng da lông màu đen cất giấu hoa văn màu vàng sậm thoạt nhìn phiền phức, nhưng thật giống như có kết cấu. Hoa văn màu vàng ban ngày ẩn giấu, rốt cục vào lúc này lại nổi lên rõ ràng.
Loại hoa văn hình mây này là năng lực đặc hữu của bộ tộc Phi Long, trong ngày thường dự trữ hạt dị năng hóa thành hoa văn ẩn giấu ở trên người, lúc chiến đấu có thể làm kho năng lượng dự trữ. Cha Dillow, Elvis thân vương mười năm trước khiến hạch dị năng tự bạo, thời điểm hi sinh phá huỷ phe địch hơn vạn quân cơ giáp, làm hành tinh chiến trường cũng bị phá hủy. Điều này cũng làm cho người đế quốc Cripps bị trọng thương về sau vẫn luôn không có khôi phục như cũ, đồng thời cũng khiến đế quốc Tariweya và đế quốc Cripps nổi lên cừu hận không đội trời chung, có thể tưởng tượng được, bên trong hạch dị năng ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.
Vậy mà lúc này, thân thể sớm đã thành kho năng lượng dự trữ, đồng thời kiêm bảy loại dị năng, sức chiến đấu có thể nói đứng đầu đế quốc, hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng nhảy qua bàn dài, dùng móng vuốt bám mở cửa sau vừa vặn nhìn thấy Dillow ngậm một cái lông chim chạy đến chỗ này. Wells không chút suy nghĩ, trực tiếp cõng lấy Dillow nhảy lên trên xà nhà, còn không đợi Dillow mở miệng, một móng vuốt liền đem cháu trai nhấn nằm sấp xuống.
Người hầu đặc biệt có nhãn lực nhanh chóng tắt đèn.
Trong bóng tối hai con báo đen ẩn giấu, giống như đem than ném vào trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Âm thanh Crewe từ cửa truyền đến, “Thủ tướng đại nhân, bệ hạ thật sự không ở đây, ngài có việc có thể ngày mai trở lại.”
Banksy đẩy Crewe ra, vóc người mập mạp chặn cửa ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngày hôm nay tôi đã sắp xếp một giống cái hồ tộc, người này ôn nhu hào phóng, nhu nhược động nhân, ngài chỉ cần liếc mắt nhìn, liếc mắt nhìn thôi cũng được.” Được tiên hoàng uỷ thác thủ tướng gấu mèo mỗi đêm đều phải lo lắng suy nghĩ, thế tất yếu trong năm nay phải tuyển ra một vương hậu, bệ hạ đều hơn ba mươi tuổi, làm sao lại đối với giống cái không có hứng thú? Banksy đại nhân cảm giác mình buồn sắp rụng lông, vành mắt so với lúc trước đen hơn rất nhiều.
Wells trốn ở trong bóng tối bất động như núi, Dillow liều mạng từ dưới vuốt của chú mình giãy dụa, ghét bỏ liếm liếm chỗ vừa bị nhấn, cảm giác trên người mình mọc đầy rận, lây bệnh của chú ngu xuẩn.”Mỗi ngày chú đều phải gặp nhiều giống cái như vậy, tại sao vẫn không có người sinh con cho chú. Bởi vì chú quá xấu xí!” Dillow điện hạ đặc biệt ghét bỏ.
Wells lần thứ hai đem cháu trai nhấn ở dưới móng vuốt, thuận tiện giống như vò bột mì, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, sắc mặt thản nhiên.
“Thầy giáo của cháu rất tốt!” Dillow nằm nhoài trên cây cột, đầu cũng không ngẩng lên được, cho dù như vậy cũng không đè ép được quyết tâm muốn đả kích chú mình, ngữ điệu thậm chí có chút hả hê: “Thầy đặc biệt yêu cháu, còn ôm cháu, hôn cháu, đút cháu ăn cơm!” Ý kia: Có giống cái xinh đẹp như vậy yêu cháu nhưng lại không có ai yêu chú, cháu so với chú mạnh hơn nhiều ╮(╯▽╰)╭ trong bóng tối tròng mắt màu vàng óng của Wells hơi lóe lên, nhớ tới biểu tình Sở Du Nhiên nheo mắt lại mỉm cười, theo bản năng lung lay đuôi, đối mặt cháu trai khiêu khích không chút lưu tình đả kích: “Hôn cháu? Thầy ấy không sợ một miệng đầy lông sao?”
Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:
Wells: “Thân ái, mau hôn ta một chút, tình chàng ý thiếp cho em toàn bộ vũ trụ!”
Sở Du Nhiên: “Ha ha, không cần đi, em sợ một miệng đầy lông.”
Wells: “...”
------ ta là đường phân cách cầu thu gom cầu bình luận --------
Dillow: “Ai bắt nạt thầy giáo của tôi, tôi liền đi đánh học trò của người đó!”
Mèo đen: “Dillow đại nhân uy vũ bạo ngược, không hổ là ấu tể đệ nhất đế quốc!”
Dillow: “Hừ, cho dù cô nói ra sự thực tôi cũng sẽ không thích cô!” ╭( ̄▽ ̄)╮
Hết chương 4
Danh sách chương