Sau khi Sở Du Nhiên nhìn Wells nói câu hiểu vẫn không nói nữa, hơi hơi yên tâm, tiếp tục xem phim. Một bộ phim trên internet xếp hạng cực cao, nội dung cẩu huyết Mary Sure, hai nhân vật chính tương ái tương sát dinh dính nhơm nhớp, lại còn dùng hình ảnh nửa người nửa thú đi chơi dã ngoại, Sở Du Nhiên mặt không thay đổi đem một mảnh chuối tiêu cuối cùng nhét vào trong miệng, ở đáy lòng âm thầm phun tào thưởng thức kỳ quái của thú nhân, vừa định đổi một bộ phim khác, một góc quang não tên Dillow bắt đầu lấp loé.

Sở Du Nhiên nhanh chóng mở ra, lập tức cậu liền rõ ràng Wells nói đã hiểu là có ý gì, trong video báo nhỏ bị một cái móng vuốt lớn nhấn vào bên trong nước, làm bộ đáng thương nhìn ống kính, một bộ biểu tình tức giận vì bị ngược đãi cầu cứu thầy giáo mau tới đánh chết thằng ngu này đi.

Wells: Tiếp theo làm thế nào? Sở Du Nhiên: Sau khi rửa sạch sẽ ôm ra lau khô, thổi lông a!

Wells: Không biết!

Đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng!

Sở Du Nhiên -_-

Wells ghét bỏ đem cháu trai trong nước vớt ra, cầm cái chăn đem báo nhỏ lăn thành hình tròn, không nhìn tôi tớ ánh mắt hiếu kỳ, cõng lấy cháu trai từ trước cửa sổ nhảy xuống.

Tôi tớ hai mặt nhìn nhau, bệ hạ buổi tối đi ra ngoài làm gì? Tại sao nhảy cửa sổ không đi cửa chính a!

Sở Du Nhiên đang lo lắng Dillow, chỉ chốc lát sau liền nghe ầm ầm vài tiếng, quay đầu xem ngoài cửa sổ, báo lớn ngậm thảm len đứng ở trên bệ cửa sổ thu hẹp, đang sâu kín nhìn cậu. Sở Du Nhiên một mặt mông lung, cũng không biết đối phương bò lên thế nào, kỹ năng leo cửa sổ này có thể so với cha bất lương nhà cậu.

Nhìn thảm len đang giãy dụa, Sở Du Nhiên bất đắc dĩ mở cửa sổ ra, nghiêng người né ra để cho đối phương tiến vào. Wells ngậm cháu trai tại trước cửa sổ đối với hắn hơi nhỏ chui vào, đem thảm len trong miệng giống như bóng cao su vẩy ra.

Dillow từ trong thảm len mất công tốn sức vây quanh, chính là không tìm được đường ra, chỉ có thể tức giận tại trong thảm len lăn lộn, một bên mắng: “Chán ghét xấu xí! Không ai muốn xấu xí! Một ngày nào đó con nhất định cùng chú đánh một trận!”

Wells đối với loại uy hiếp này đặc biệt miễn dịch, nằm nhoài trên ghế sa lông của Sở Du Nhiên cao quý lãnh diễm liếm liếm lông đen hơi có một chút ẩm ướt trên cổ của mình, con mắt màu vàng óng đặc biệt chăm chú nhìn Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên cũng không kịp hỏi đối phương làm sao biết cậu ở nơi này, thậm chí vì ở đây nhiều phòng lại vào buổi tối, nhưng đối phương có thể tìm ra đúng phòng cậu, vội vàng từ thảm len bọc bốn, năm tầng đem Dillow lấy ra, Sở Du Nhiên vội vã ôm đi buồng tắm, dùng nước ấm đem báo nhỏ rửa sạch sẽ, dùng thảm len bao lấy ôm đến phòng khách nhẹ nhàng đem lông lau khô ráo.

Trong đôi mắt Dillow đều là nước mắt, hận không thể nhào vào trong lồng ngực Sở Du Nhiên khóc lớn một hồi, nhưng đáng tiếc bên cạnh chính là chú ngu xuẩn bé chán ghét, ngạo khí của điện hạ Dillow tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi nằm nhoài trong lồng ngực giống cái khóc, vì vậy biểu tình càng đáng thương, miệng nhỏ nhúc nhích, hiển nhiên đang cực lực nhẫn nhịn.Sở Du Nhiên đau lòng đem báo nhỏ ôm, nhanh chóng thổi lông, xem báo đen lớn nằm trên ghế sa lông ánh mắt dở khóc dở cười, chỉ tắm rửa mà thôi mà cũng không làm được, thật sự là đần chết rồi.

Wells cứ nằm úp sấp như vậy xem Sở Du Nhiên cùng Dillow dằn vặt, hai cái móng vuốt tráng kiện đặc biệt thân sĩ đáp ở phía trước, đuôi thoải mái vung một cái, phi thường thích ý nhìn Sở Du Nhiên bởi vì bận việc không cẩn thận lộ ra lồng ngực.

Chờ Sở Du Nhiên vội vàng làm xong, đưa cho hắn một Dillow sạch sẽ, Wells lúc này mới lên tiếng: “Cực khổ rồi.”

Sở Du Nhiên cười lắc đầu, “Không sao.” Chỉ cần sau này không có chuyện nửa đêm leo cửa sổ là được, nói thật, thật hù dọa người.

Wells đứng lên, biểu tình hết sức nghiêm túc, “Ý của ta là để cậu thay tôi chăm sóc đứa nhỏ, cực khổ rồi.”

Sở Du Nhiên cau mày, lời này cùng lúc trước khác nhau ở chỗ nào sao? Còn không đợi cậu nghĩ ra cái nguyên cớ, báo đen trước mắt từ trên ghế sa lông nhảy xuống, khẽ ngẩng đầu cắn chặt cổ áo Sở Du Nhiên, hướng vị trí chính giữa kéo kéo. Hơi thở cực nóng đánh vào cổ vị trí yếu ớt này, chóp mũi lành lạnh có chút ướt át ở trên xương quai xanh tinh xảo của Sở Du Nhiên lướt qua, bầu không khí bỗng nhiên trở nên ám muội, đồng tử của Sở Du Nhiên đột nhiên co lên, cả kinh trong lúc nhất thời quên mất tất cả phản ứng.

“Đem quần áo mặc tốt, cẩn thận cảm mạo.” Ngữ điệu của Wells vững vàng, xem ra không có một điểm ý tứ ve vãn, vẫn là dáng dấp trầm ổn nghiêm túc.

Sở Du Nhiên sắc mặt đỏ chót, ngây ngốc không biết nói cái gì cho phải.

Wells khẽ cười một tiếng, cũng không muốn chờ Sở Du Nhiên trả lời cái gì, sau khi nói xong điêu lên Dillow đã mệt rã rời, nói một tiếng: “Ngủ ngon.”

Mắt nhìn đối phương từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài, Sở Du Nhiên phản ứng lại vỗ vỗ mặt, trong lòng rầm rầm, mới vừa đối phương hẳn là không suy nghĩ nhiều đi, dù sao biểu tình nghiêm túc như vậy. Đúng, nhất định không có suy nghĩ nhiều, chỉ là quan tâm bình thường mà thôi! ^_^||| lần này buổi tối Sở Du Nhiên không có mơ bị báo tử đuổi, cậu lại nằm mơ một giấc mộng đặc biệt huyền huyễn, giấc mộng thấy mình biến thành một con gà vàng, bị một con mèo mun lớn ghét bỏ một cái tát đánh bay, bay đã lâu đều không rơi xuống đất...

Sáng sớm vừa mở mắt, Sở Du Nhiên liền nghe người máy có động tĩnh, có thể vào lúc này chạy tới, ngoại trừ người cha bất lương kia, cậu không nghĩ ra người khác. Sở Du Nhiên đẩy ra cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Sở Hồng Vũ nằm úp sấp ở trên ghế sa lon tìm đồ vật, một đầu tóc đỏ lộ liễu tóc như trước bất kham xốc xếch, nói thật, Sở Hồng Vũ đối nhân xử thế đặc biệt như một gã lưu manh, căn bản không có hành vi của thầy giáo. Sở Du Nhiên đã từng phun tào qua, hoàng đế bệ hạ hiện nay dưới tay Sở Hồng Vũ tàn phá lớn lên, vẫn như cũ có thể đem đế quốc này thống trị phát triển không ngừng, tuyệt đối là gien hoàng thất cường đại có chứng minh lợi hại nhất.

Sở Du Nhiên vén tay áo lên làm bữa sáng, căn bản cũng không muốn phản ứng Sở Hồng Vũ.

Hiệu trưởng đại nhân xem lông đen trong tay, mắt phượng hẹp dài dần dần nheo lại, lúc này trên rễ lông đã mọc lên màu vàng. Lông đen phía dưới giấu màu vàng, chỉ có dòng dõi hoàng thất. Hiện nay hoàng gia nhân khẩu héo tàn, chỉ còn dư lại Wells cùng Dillow hai thằng nhãi con này. Dillow còn chưa cai sữa, dị năng còn không có thức tỉnh chớ nói chi là chứa đựng năng lượng.Sở Hồng Vũ khóe miệng nổi lên một độ cong ác liệt, đem nó đặt ở vị trí tương đối dễ thấy trên bàn ăn, gương mặt biểu thị gia ngày hôm nay tâm tình không tốt.

Sở Du Nhiên đem đồ ăn sáng bưng lên bàn, liếc mắt liền thấy thấy tận mấy cái lông đen đặt ở trên bàn ăn màu trắng, trắng đen rõ ràng vô cùng dễ thấy, “Đây là cái gì?” Hai ngón tay trắng noãn cầm lên mấy sợi lông kia, Sở Du Nhiên sợ Sở Hồng Vũ liền muốn đề ra nghi vấn cậu, xem cũng không xem liền ném vào thùng rác.

Đôi mắt xinh đẹp trừng đại thúc đối diện liếc mắt một cái, giáo dục nói: “Không nên tùy tiện cầm đồ vật, đi rửa tay, ăn cơm.”

Sở Hồng Vũ thắt tâm, đã bị ném ông cũng không thể lại đi thùng rác tìm, con trai ngốc nghếch như vậy, thật không biết làm sao?!

Mắt nhìn người đối diện cơm nước xong đem miệng lau qua lại muốn nhảy cửa sổ, Sở Du Nhiên để đũa xuống sâu kín nói: “Đứa nhỏ mèo con mới đến lớp con có muốn đổi lớp hay không?”

“Con mèo nhãi con kia? Không cần phải để ý đến gia đình đám người ngu ngốc kia, dám tìm con gây phiền phức ba ba liền đi hủy bọn họ.” Sở hiệu trưởng khốc soái cuồng bá duệ.

“Người ta nói, rơi một cọng lông con đều không đền nổi, tứ công tử nhà đại thần đại chính đó, có vấn đề con xác thực không đền nổi, những đứa nhỏ khác, thân phận cũng không phải đơn giản như vậy đi.”

“Vậy con liền đem nhãi con kia cạo sạch lông, lão Lai mập mạp kia dám nói nửa cái chữ “không”, ba ba liền thay con đánh chết ông ta.” Lần thứ hai nhảy cửa sổ Sở hiệu trưởng chính là không giảng đạo lý như thế.

Sở Du Nhiên lắc đầu một cái, biết đến đối phương miệng thiếu đánh, ngược lại không nói ra được từ dễ nghe. Để người máy quản gia đem bàn ăn thu thập sạch sẽ, Sở Du Nhiên đổi đồng phục của chính mình, chuẩn bị đi cửa lớn trường học đón đứa nhỏ.

Lần này đến sớm nhất không phải là tiểu chuột đồng Vic, mà là yêu kiều đến không thể rơi một cọng lông mèo trắng nhỏ —— Jimmy.

Lần này tới đưa tiểu Jimmy không phải tam ca của bé, mà là lão quản gia gia tộc Angus. Sở Du Nhiên vừa xuất hiện, đối phương lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười hiền hoà, đem tư thái của chính mình đặt ở thấp nhất.

Sở Du Nhiên cười cười, thật giống đã hoàn toàn quên mất không vui lúc trước, “Tiểu Jimmy, lại gặp con rồi”

Jimmy mở mắt ra tò mò đánh giá Sở Du Nhiên, thấy cậu ôn ôn nhuận nhuận đối với mình cười, thử dò xét duỗi ra móng vuốt nhỏ, rơi vào trên tay Sở Du Nhiên, trừng một đôi mắt to màu xanh, tò mò nhìn cậu. Sở Du Nhiên trở tay dùng tay sờ bụng mềm mại của bé, dùng tinh thần lực chậm rãi động viên tiểu tử thuần trắng như ngọc trước mặt, cười duỗi ra hai tay, “Thầy giáo ôm một cái có được hay không?” Không thể không nói, tên tiểu tử này thật sự rất đẹp.

Lão quản gia híp mắt lại, nhìn bộ dạng Sở Du Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm, ông từ sóng tinh thần của Sở Du Nhiên tinh khiết lại ôn hòa không cảm giác được một tia ác ý. Lão gia cùng phu nhân đem tam thiếu gia chọc phải hoạ cấm đoán, vốn là muốn cho tứ thiếu gia đổi lớp, nhưng đáng tiếc hiệu trưởng khó chơi, nói thẳng không muốn đi học thì lăn.

Ngay sau đó bệ hạ có ý định để tiểu thiếu gia làm bạn chơi với tiểu điện hạ, từ nhỏ bồi dưỡng tình cảm. Mặc dù chỉ là thuận miệng nói, sau này sự tình không hề bảo đảm, còn đem bối phận của tam thiếu gia mạnh mẽ giảm thấp xuống, này cũng biểu thị sẽ không cho tam thiếu gia bất cứ cơ hội nào. Để tỏ lòng bọn họ tiếp thu cái an bài này, đứa nhỏ nhất định phải đưa đến Sở Du Nhiên nơi này. Người cả nhà đều sợ Sở Du Nhiên ghi hận đứa nhỏ, tứ thiếu gia chỉ là giống cái yếu ớt.

Sở Du Nhiên cũng không biết trong đó có bao nhiêu vấn đề, đem thẻ lúc trước tạo xong từ trong không gian lấy ra, đưa cho lão quản gia, lại cười nói: “Trở về đưa cái này chuyển giao cho lão gia cùng phu nhân nhà ông, dựa theo hành trình về sau là có thể bất cứ lúc nào kiểm tra tình huống của đưa nhỏ, sau này các người cũng có thể cất giữ cho đứa nhỏ một phần kỷ niệm. Tôi có thời gian sẽ gửi bức ảnh cùng video cho bọn họ, để cho bọn họ yên tâm.”

Lão quản gia sau khi kinh ngạc trong nháy mắt kinh hỉ, “Vậy thì thật là tạ ơn thầy giáo, tôi trở về sẽ giao cho phu nhân.”

Sở Du Nhiên cười gật đầu, cậu tâm nhãn nhỏ nữa cũng không thể ra tay với đứa nhỏ, huống chi cậu cũng lười tính toán.

Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường

Wells: “Thân ái, tiểu tiện nhân Gay kia sau này thấy em phải gọi thẩm!

Sở Du Nhiên: “Tính cách thiết lập tiêu sái mở, thay bằng nghiêm túc đi!”

Wells duỗi móng vuốt cào nát quần Sở Du Nhiên (mặt nghiêm túc): “Quần áo em tại sao lại lỏng ra? Cởi ra giúp em xem một chút, nơi nào hỏng?”

Sở Du Nhiên: “... Cút!”

——————— Dillow đen sì chạy trốn mà qua ———————

Hết chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện