Hắn có vẻ rất thích thú với việc này, vừa nói vừa cười típ cả mắt.
Ăn được một lúc thì Tạ Tranh chợt nhớ lại cảnh tượng lúc cô hôn mê đã nhìn thấy.

Hình ảnh cậu bé kia đã mờ nhạt theo thời gian rồi nhưng cô vẫn nhớ rằng đứa bé đó rất đẹp rất đẹp trai.

Là đứa bé trai đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Đột nhiên Tạ Tranh lại mong rằng con của cô sau này nếu là bé trai có thể đẹp trai được như vậy.
Hắn thấy cô không tập trung, thi thoảng lại bất giác cười tủm tỉm liền nheo mày nghi hoặc.
"Em cười cái gì vậy?"
"Em nhớ mối tình đầu."
Mặc Kinh Vũ nghe đến mối tình đầu sắc mặt liền tối sầm, trong mắt thoáng hiện lên tia u ám.
"Ai?"
Mặc Kinh Vũ lạnh lùng hỏi, cúi gầm mặt xuống, tay vẫn đều đều thổi cháo đút Tạ Tranh.
"Là một người rất đẹp trai, tuy là hơi gầy và thấp một chút nhưng anh ấy thật sự là khiến người ta rung động từ cái nhìn đầu tiên."
Mặc Kinh Vũ càng nghe càng khó chịu.


Xem ra dạo này hắn chiều cô quá nên cô hư rồi.

Lại dám khen người đàn ông khác trước mặt của hắn.
Tạ Tranh không nhận ra người bên cạnh đang hừng hực sát khí vẫn tiếp tục khen mối tình đầu của cô.

Mãi đến khi Mặc Kinh Vũ hôn lên môi cô mới dừng lại.

Lần này hắn không dịu dàng nữa mà cuồng nhiệt như kẻ điên làm cho Tạ Tranh hơi hoảng.

Đến khi cô không thở nổi nữa hắn mới chịu buông cô ra.
"Đây là hình phạt cho việc em dám khen người đàn ông khác."
Tạ Tranh đưa tay che mặt, không trả lời, chỉ gật gù.

Mặc Kinh Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn mình tặng cho cô vào bốn năm trước vẫn được cô đeo trên tay thì mới chịu bỏ qua việc này.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tạ Nhất bước vào trên môi là nụ cười vui mừng.
"Thế nào rồi? Có đau ở đâu không?"
Tạ Tranh được ăn sắc mặt liền hồng hào trở lại, cô cười với ông.
"Cháu không sao rồi ạ."
Tạm thời cô vẫn chưa nói cho ông biết chuyện bản thân đã mang thai, cô muốn sau khi xuất viện bàn bạc lại với hắn rồi mới nói cho ông nội biết.
Khoảng chừng vài ngày sau thì cô được xuất viện về nhà, mấy ngày này cô chỉ ăn rồi ngủ nên Tạ Tranh béo lên thấy rõ.

Hiện tại ông nội vẫn chưa cho cô đi làm mà để cô ở nhà dưỡng thương cho lành hẳn.

Tạ Tranh lại sợ cứ ở mãi trong nhà thì sớm muộn cũng sẽ lòi ra chuyện cô mang thai nên cô đã xin ông nội cho chuyển ra riêng sống.

Dĩ nhiên là ông nội cô không đồng ý rồi nhưng mà ông không cản nổi đứa cháu tinh ranh này, Tạ Tranh vẫn trốn ra ngoài chung cư của cô và hắn ở.
Tạ Tranh dọn ra ngoài nên chẳng chú ý dạo gần đây ông nội của cô sức khỏe không tốt.

Công việc ở tập đoàn gần đây hơi khó khăn, ông phải xử lý rất nhiều việc.

Tuổi cao sức yếu lại thêm bận rộn Tạ Nhất chẳng thể nào lo liệu cho hết việc.

Kể cũng lạ, dạo này hình như có kẻ cố ý giở trò với Tạ gia hay sao mà bao nhiêu xui xẻo cứ đổ hết xuống Tạ gia.

Từ việc quán của Tạ Yên Yên bị phá, đến việc Tạ Tranh xảy ra tai nạn, lại thêm cổ phiếu rớt giá, công việc gặp khó khăn.

Đủ thứ chuyện này khiến cho Tạ Nhất cảm thấy có điều bất thường, không thể để yên được nữa.
Mặc Kinh Vũ thì khỏi phải bàn rồi, tập đoàn của hắn vừa dựng lại đi lên từ thất bại công việc chất đống.

Chẳng hôm nào nhân viên không tăng ca đến tối mới về.

Lại thêm việc Triệu Lan Vy cứ rảnh rỗi lại tới quấy rầy hắn làm cho Mặc Kinh Vũ bị hút cạn sức lực.

Đồng thời hắn cũng nhận được tin tức điều tra vụ tai nạn của Tạ Tranh từ thám tử chuyên nghiệp.
Trong lúc ai cũng bận rộn như vầy chỉ thừa ra Triệu Lan Vy là rảnh rỗi.

Cô ta quay xong những cảnh phim quan trọng thì rời khỏi trường quay ngay, chỗ còn lại cứ để thế thân diễn nốt là được.

Khác với mọi lần, hôm nay cô ta không tới làm phiền Mặc Kinh Vũ nữa mà chuyển hướng sang Tạ Tranh.

Chẳng biết Nguyên Khải điều tra thế nào lại tìm được căn chung cư mà Tạ Tranh đang ở.

Hơn nữa còn nắm được giờ giấc sinh hoạt của cô.
Cứ vào chiều chiều, Tạ Tranh sẽ đi bộ từ chung cư đến hiệu sách.


Chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ nên Tạ Tranh không dùng xe.

Đang trên đường đi thì cô bị một chiếc xe hơi chặn ngang, từ trong xe một đám người nhảy bổ xuống nhanh như chớp dùng vải bịt miệng cô lại kéo lên xe.

Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, trên xe Tạ Tranh ra sức vùng vẫy nhưng trong khăn đã tẩm sẵn thuốc mê khiến cho cô không cầm cự được bao lâu mà ngủ thiếp đi.
Chiếc xe đưa Tạ Tranh đến một căn nhà kho cũ nằm ở ngoại thành, cô bị trói tay và chân, trên đầu còn trùm một cái bao vải.

Một đám người chừng hai, ba tên đàn ông cởi trần để lộ thân hình vạm vỡ từ từ tiến lại chỗ của cô.
Một gã tháo bỏ chiếc bao, một gã phối hợp tạt nước lạnh vào mặt cô.

Tạ Tranh mơ hồ tỉnh lại.

Cô nhìn thấy giữa đám đàn ông kia là Triệu Lan Vy.

Cô ta khoanh tay, ngồi tựa lưng vào ghế dáng vẻ thư thả như đang xem biểu diễn kịch.
"Tỉnh rồi à? Đã lâu không gặp, Tạ Tranh.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện