Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng lừa được thằng ngốc này rồi.
Bà A Hương tò mò hỏi A Lệ là ai.
Tô Niệm Tinh cũng không giấy bà ta mà nói vắn tắt về thân phận của A Lệ.
Bà A Hương gật đầu, nhìn trái ngó phải một lượt rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Có phải cháu có siêu năng lực gì đó đúng không? Kiểu như mắt âm dương ấy?”
Tô Niệm Tinh giật nảy mình, cô hoàn toàn không ngờ bà A Hương đã từng tuổi này rồi mà mạch suy nghĩ lại vượt trội như thế, ngay cả siêu năng lực mà cũng biết, cô gãi đầu: “Cháu không có mắt âm dương nhưng trực giác của cháu vô cùng chuẩn.”
Bà A Hương lộ ra vẻ mặt “bà biết ngay mà lại”: “Cháu trong không giống thầy bói một tí nào cả, làm cái nghề này của chúng ta chỉ sợ tiết lộ quá nhiều thiên cơ, nhưng cháu thì sao? Lại nói huỵch toẹt ra người ta sắp gặp phải những khó khăn gì, chỉ sợ người khác nghe không hiểu, một chút cảm giác thần bí cũng không có. Cháu như thế là không được dâu, thời gian lâu dần bọn họ sẽ cảm thấy cháu không đủ chuyên nghiệp.”
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: “Bà A Hương, lẽ nào mấy thầy bói kia không phải vì không chuyên nghiệp cho nên mới cố tình ăn nói mập mờ ba phải hay sao? Cháu cũng không sợ tính không chuẩn.”
Bà A Hương sững sờ rất lâu rồi đột nhiên nói: “Cháu với Trương Câu Lâm đúng là giống tính nhau thật.”
Trương Câu Lâm? Tô Niệm Tinh chưa bao giờ từng nghe đến cái tên này: “Trương Câu Lâm là ai thế ạ?”
Bà A Hương cũng không cười cô kiến thức hạn hẹp, dù sao thì đứa trẻ này cũng vừa mới từ nội địa qua đây, bà ta giải thích cho Tô Niệm Tinh hay: “Trương Câu Lâm chính là thầy tướng số nổi tiếng ở Hương Giang chúng ta, có biệt danh là Trương Bán Tiên. Rất nhiều người giàu có đều tới tìm ông ta xem bói. Có biết Lý Lê Hồng không? Lúc mà anh ta chưa phát tài thì bọn họ đã biết nhau rồi, Lý Lê Hồng hỏi Trương Câu Lâm rằng liệu tương lai anh ta có thể kiếm được ba nghìn vạn không. Trương Câu Lâm xem cho anh ta, nói trong mệnh của anh ta có tài vận, ba nghìn vạng chỉ có thể là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Sau này, mỗi lần Lý Lê Hồng đầu tư đều sẽ trưng cầu ý kiến của ông ta, bây giờ cũng đã trở thành top mười trên bảng phú hào Hương Giang rồi. Nghe nói Trương Câu Lâm xem lưu niên cho người ta một lần ít nhất cũng phải tám vạn, tiểu phê và đại phê còn đắt hơn.”
Lưu niên chỉ lịch trình trong một năm, tiểu phê là vận mệnh trong mười năm còn đại phê là vận mệnh cả đời.
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt, vừa rồi anh Bưu cho hai vạn đã khiến cô cảm thấy mình phát tài to rồi, nhưng Trương Câu Lâm xem bói một lần lại lấy đến tám vạn, thế cũng quá lời rồi còn gì? Trong mắt Tô Niệm Tinh rớt xuống toàn là đĩnh vàng, sau đó lại có hơi khó hiểu: “Bà A Hương, bà cũng nói thầy tướng số sẽ bị phản phệ nhưng bà xem, không phải người ta vẫn sống rất khỏe mạnh hay sao?”
Bà A Hương hé miệng nhưng lại không có cách nào phản bác, bà ta lúng túng gãi đầu: “Cháu có thời gian thì có thể tới nhà sách mua sách mà ông ta viết, có lẽ sẽ giúp ích được cho cháu đấy.”
Tô Niệm Tinh thấy con đường này có một tiệm sách nên chạy vào trong đó mua vài quyển sách mà Trương Câu Lâm viết.
Hai người đang nói chuyện thì Cường ngốc dẫn A Lệ tới.
Ngay khi A Lệ bị Cường ngốc quăng xuống đất như một túi rác, Tô Niệm Tinh vội vàng đi lên đỡ đối phương. Bây giờ cô vẫn chưa có bằng chứng chứng minh A Lệ muốn dụ dỗ cô đến khu đèn đỏ nên hiển nhiên không thể để mặc A Cường đối xử khắc nghiệt với cô ta được rồi.
A Lệ xoa hai đầu khối nhức nhối, không nhịn được mà có thôi thúc muốn chửi bậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên đối diện với một gương mặt quen thuộc, đồng tử của cô ta lập tức co rụt lại, mừng rỡ đứng bật bậy: “Tiểu Tinh, vậy mà cô vẫn chưa chết sao? Tôi còn tưởng cô đã chết rồi chứ.”
Bà A Hương tò mò hỏi A Lệ là ai.
Tô Niệm Tinh cũng không giấy bà ta mà nói vắn tắt về thân phận của A Lệ.
Bà A Hương gật đầu, nhìn trái ngó phải một lượt rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Có phải cháu có siêu năng lực gì đó đúng không? Kiểu như mắt âm dương ấy?”
Tô Niệm Tinh giật nảy mình, cô hoàn toàn không ngờ bà A Hương đã từng tuổi này rồi mà mạch suy nghĩ lại vượt trội như thế, ngay cả siêu năng lực mà cũng biết, cô gãi đầu: “Cháu không có mắt âm dương nhưng trực giác của cháu vô cùng chuẩn.”
Bà A Hương lộ ra vẻ mặt “bà biết ngay mà lại”: “Cháu trong không giống thầy bói một tí nào cả, làm cái nghề này của chúng ta chỉ sợ tiết lộ quá nhiều thiên cơ, nhưng cháu thì sao? Lại nói huỵch toẹt ra người ta sắp gặp phải những khó khăn gì, chỉ sợ người khác nghe không hiểu, một chút cảm giác thần bí cũng không có. Cháu như thế là không được dâu, thời gian lâu dần bọn họ sẽ cảm thấy cháu không đủ chuyên nghiệp.”
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: “Bà A Hương, lẽ nào mấy thầy bói kia không phải vì không chuyên nghiệp cho nên mới cố tình ăn nói mập mờ ba phải hay sao? Cháu cũng không sợ tính không chuẩn.”
Bà A Hương sững sờ rất lâu rồi đột nhiên nói: “Cháu với Trương Câu Lâm đúng là giống tính nhau thật.”
Trương Câu Lâm? Tô Niệm Tinh chưa bao giờ từng nghe đến cái tên này: “Trương Câu Lâm là ai thế ạ?”
Bà A Hương cũng không cười cô kiến thức hạn hẹp, dù sao thì đứa trẻ này cũng vừa mới từ nội địa qua đây, bà ta giải thích cho Tô Niệm Tinh hay: “Trương Câu Lâm chính là thầy tướng số nổi tiếng ở Hương Giang chúng ta, có biệt danh là Trương Bán Tiên. Rất nhiều người giàu có đều tới tìm ông ta xem bói. Có biết Lý Lê Hồng không? Lúc mà anh ta chưa phát tài thì bọn họ đã biết nhau rồi, Lý Lê Hồng hỏi Trương Câu Lâm rằng liệu tương lai anh ta có thể kiếm được ba nghìn vạn không. Trương Câu Lâm xem cho anh ta, nói trong mệnh của anh ta có tài vận, ba nghìn vạng chỉ có thể là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Sau này, mỗi lần Lý Lê Hồng đầu tư đều sẽ trưng cầu ý kiến của ông ta, bây giờ cũng đã trở thành top mười trên bảng phú hào Hương Giang rồi. Nghe nói Trương Câu Lâm xem lưu niên cho người ta một lần ít nhất cũng phải tám vạn, tiểu phê và đại phê còn đắt hơn.”
Lưu niên chỉ lịch trình trong một năm, tiểu phê là vận mệnh trong mười năm còn đại phê là vận mệnh cả đời.
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt, vừa rồi anh Bưu cho hai vạn đã khiến cô cảm thấy mình phát tài to rồi, nhưng Trương Câu Lâm xem bói một lần lại lấy đến tám vạn, thế cũng quá lời rồi còn gì? Trong mắt Tô Niệm Tinh rớt xuống toàn là đĩnh vàng, sau đó lại có hơi khó hiểu: “Bà A Hương, bà cũng nói thầy tướng số sẽ bị phản phệ nhưng bà xem, không phải người ta vẫn sống rất khỏe mạnh hay sao?”
Bà A Hương hé miệng nhưng lại không có cách nào phản bác, bà ta lúng túng gãi đầu: “Cháu có thời gian thì có thể tới nhà sách mua sách mà ông ta viết, có lẽ sẽ giúp ích được cho cháu đấy.”
Tô Niệm Tinh thấy con đường này có một tiệm sách nên chạy vào trong đó mua vài quyển sách mà Trương Câu Lâm viết.
Hai người đang nói chuyện thì Cường ngốc dẫn A Lệ tới.
Ngay khi A Lệ bị Cường ngốc quăng xuống đất như một túi rác, Tô Niệm Tinh vội vàng đi lên đỡ đối phương. Bây giờ cô vẫn chưa có bằng chứng chứng minh A Lệ muốn dụ dỗ cô đến khu đèn đỏ nên hiển nhiên không thể để mặc A Cường đối xử khắc nghiệt với cô ta được rồi.
A Lệ xoa hai đầu khối nhức nhối, không nhịn được mà có thôi thúc muốn chửi bậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên đối diện với một gương mặt quen thuộc, đồng tử của cô ta lập tức co rụt lại, mừng rỡ đứng bật bậy: “Tiểu Tinh, vậy mà cô vẫn chưa chết sao? Tôi còn tưởng cô đã chết rồi chứ.”
Danh sách chương