Lần này Tô Niệm Tinh cũng không nói cho bọn họ biết chân tướng. Hung thủ kia vẫn chưa bị bắt, nếu cô nói ra trước, đối phương tìm tới cửa giết người diệt khẩu thì phải làm sao? Cho nên cô thản nhiên đáp: “Tôi chưa từng thấy qua chỉ tay của hung thủ cho nên không tính ra được anh ta trông thế nào.”

Lời này quá buồn cười, nếu cô đã từng xem qua chỉ tay của hung thủ vậy còn có thể không nhìn thấy mặt của anh ta hay sao? Các phóng viên vô lực mỉa mai.

Tiễn các phóng viên đi xong, Tô Niệm Tinh làm cá viên nốt cho xong rồi đi tìm bà A Hương.

Sau kinh trập, quầy hàng của bà A Hương vẫn vắng tanh vắng ngắt như cũ, nghe bà ta nói buổi sáng không có lấy một người nào tới mở hàng, cũng may mà trước đó bà ta đã kiếm được một khoản rồi, trong tay vẫn còn ít tiền tiết kiệm.

Tô Niệm Tinh nói lại chuyện các phóng viên tới phỏng vấn cô, bà A Hương nghe vậy cười toe toét: “Tốt quá rồi, lên báo một lần cũng có thể mang tới lưu lượng trong vài ngày đấy.”

Người Hương Giang thích nhất là đọc các loại vụ án, đặc biệt là bản tin mà đám người truyền thông đã viết trước đó từ “lời tiên tri trong ba ngày của thầy bói, tự biên tự diễn sát hại Hổ ca – một thành viên trong băng nhóm”, bây giờ lại chuyển chủ đề thành “thầy bói đã được rửa sạch hiềm nghi.”

Người đọc sẽ biết ngay là cô đoán mệnh thật sự chuẩn xác, nhất định sẽ có không ít người tới đây tìm cô xem quẻ.

Bà A Hương cảm thấy cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để kiếm thêm một khoản tiền.

Tô Niệm Tinh cũng nghĩ như thế: “Đợi sau khi báo đăng tin, có khách tới rồi thì bà cứ nói với bọn họ là chiều cháu sẽ tới nhé.”

“Được!”



Cũng đúng lúc này, trước quầy hàng có một nhóm người, chính là mấy người Cường ngốc và anh Đại Sơn. Anh Hổ đã ngỏm củ tỏi rồi nhưng địa bàn ở Vịnh Đồng La vẫn còn, tân đường chủ cũng sắp lên chức.

Đám người này vây một vòng quanh quầy hàng và đang quan sát Tô Niệm Tinh với vẻ khá có hứng thú.

“Các anh muốn làm gì?” Tô Niệm Tinh không muốn chọc vào cái đám giang hồ này nhưng ánh mắt của bọn họ cũng quá dọa người, chỉ sợ bọn họ tìm tới tính sổ, cô quan sát bọn họ với vẻ cảnh giác: “Các anh muốn làm gì? Cái chết của lão đại nhà các anh không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một người xem quẻ, không thù không oán với các anh, tôi không có khả năng giết anh ta.”

Cường ngốc không hề đáp lời mà giới thiệu một người đàn ông trung niên bên cạnh với cô: “Đây là tân đường chủ của Vịnh Đồng La, Bưu ca.”

Bà A Hương sợ đối phương lại tới đoán mệnh nên vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Chào Bưu ca, anh tới đoán mệnh đúng không? Để tôi xem cho anh.”

Bà A Hương vừa định ngồi xuống thì đã bị Cường ngốc kéo sang một bên, hành động thô lỗ này khiến Tô Niệm Tinh nhìn thấy mà vô cùng kinh hoàng, vội vàng giơ tay tới đỡ bà A Hương, cô không nhịn được mà lườm Cường ngốc: “Anh nhẹ một chút được không? Bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi.”

Anh Bưu liếc mắt nhìn Cường ngốc, chỉ một cái liếc mắt nhẹ đã khiến Cường ngốc rùng mình, sau đó vội vàng rụt tay, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Anh Bưu quan sát Tô Niệm Tinh: “Nghe nói cô đã xem cho A Hổ một quẻ, nói trong vòng ba ngày anh ta chắc chắn sẽ chết, hay là cô cũng xem cho tôi một quẻ đi?”

Anh Hổ lần trước hào hoa phong nhã, trông không hề giống dân giang hồ tí nào, còn anh Bưu này trông gầy hơn anh ta, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, Tô Niệm Tinh rùng mình một cái, một chút lệ khí vừa mới tích được kia lập tức tan thành mây khói: “Lúc ấy tôi chỉ nói lung tung thôi, tôi…”

Cô còn chưa nói xong thì anh Bưu đã vẫy tay ra sau đầu, anh Đại Sơn đặt một xấp tiền giấy lên quầy hàng, cười bảo: “Tôi muốn mời cô giúp tôi tính xem tiệm mới khai trương vào hôm nào mới tốt?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện