Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta duỗi tay ra: “Tôi sở trường xem chỉ tay, bà A Hương sở trường xem tướng mặt.”

A sir hỏi khẩu cung giơ bàn tay phải tới, Tô Niệm Tinh lắc đầu: “Đàn ông tay trái đại diện cho mình, tay phải đại diện bạn đời. Nữ giới tay trái đại diện cho bạn đời, tay phải đại diện cho bản thân.”

A sir đưa tay trái tới, cái bàn này có hơi thấp, Tô Niệm Tinh muốn nhìn kỹ hơn thì nhất định phải cúi người xuống. Hai tay cô giữ bàn tay của anh ta để chắc chắn rằng anh ta sẽ không lộn xộn, sau đó nhìn chỉ tay của anh ta một cách chuyên tâm chăm chú.

“Anh họ Trương, tên gốc là Chính Bác, tên tiếng Anh là Bonroy, năm nay hai mươi tám tuổi, thuộc tuổi hổ, tốt nghiệp học viện cảnh sát Hương Giang. Anh chưa kết hôn, cha mẹ vẫn còn tại thế, năm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội anh. Hôm đó người nhà anh gần như đều có mặt đầy đủ, chỉ có chị gái là một người cuồng công việc, cô ấy bị công việc quấn chân nên không tới. Ở thái dương của mẹ anh có nốt ruồi…”

Cô còn chưa nói xong thì bàn tay đã bị rút về, Trương Chính Bác đang khoanh tay, nghiêng người ngả ra sau, hai mắt híp lại, giọng nói có hơi cứng rắn: “Điều tra tôi rồi?”

Nếu Tô Niệm Tinh quen biết đối phương vậy chắc chắn có thể nhìn ra được đối phương đang phô trương thanh thế, cô nhún vai: “Mấy chuyện này đều do tôi tính ra cả, chỉ tay có thể nhìn thấy nhân duyên, gia đình, bệnh tật và vận mệnh của một người.

Trương Chính Bác đại khái cũng là lần đầu tiên gặp một người bói chuẩn đến như vậy, chỉ cảm thấy lông tơ tóc gáy dựng hết lên.

Đồng nghiệp bên cạnh anh ta cũng vô cùng có hứng thú: “Vậy xem cho tôi luôn với, xem khi nào thì tôi lấy vợ, sau khi kết hôn có thể sinh mấy đứa con?”

Tô Niệm Tinh gật đầu, nghiêng người xem tay cho anh ta: “Anh tên là Lâm Văn Võ, biệt danh là Đại Lâm, năm nay hai mươi sáu tuổi, tám năm sau anh mới có thể tu thành chánh quả. Đàng gái lớn lên xinh lắm, cô ấy là đồng nghiệp của anh.”

Đại Lâm không biết nghĩ đến gì mà trong mắt hiện thêm vài phần ý cười: “Liệu có phải Thục Huệ không nhỉ?”





Vịnh Đồng La xảy ra một vụ án, hơn nữa còn là phơi thây ngoài đường, mang tới cơn khủng hoảng cho quần chúng nhân dân, tổ trọng án cũng phải gánh chịu áp lực cực lớn, rất nhiều thị dân đều đang hô hào kêu bọn họ nhanh phá án một chút.

Trong bảy mươi hai tiếng xảy ra vụ án chính là mấu chốt để phá án, tổ trọng án A nhận nhiệm vụ cũng không thể trở về nhà ngủ mà phải ở lại văn phòng tăng ca.

Hôm nay ở bên ngoài phỏng vấn cả một ngày, hỏi hàng xóm láng giềng và bạn bè quen biết nạn nhân, tổng cộng có mấy chục bản khẩu cung mới có một tên giang hồ tiết lộ rằng nạn nhân từng đi tìm thầy bói xem quẻ, khi ấy đối phương đã cho một lời tiên tri nói trong vòng ba ngày anh ta chắc chắn sẽ chết.

Vì thế cảnh sát truy hỏi một phen, lập tức vội vàng đi tìm người hỏi, cuối cùng biết được người cho lời tiên tri là một cô gái trẻ, thường xuyên tới tìm bà A Hương, hình như đang giúp người ta làm cá viên.

Bọn họ trải qua mấy tiếng đồng hồ đi phỏng vấn và điều tra mới tìm được đối phương và dẫn người về cục cảnh sát.

Giám sát Lương của tổ trọng án ước lượng thời gian thấy đã đủ rồi vì thế bèn tới phòng camera, ai ngờ camera trong phòng thẩm vấn đã tắt, chỉ có Quan Thục Huệ đang ngồi bên trong.

Nhìn thấy giám sát đi vào, cô ta đứng dậy giải thích: “Đại Phương và Moska đã đi tìm bà A Hương lấy khẩu cung rồi, người bị tình nghi được dẫn về nói cả ngày hôm nay cô ta đều đang ở dưới gầm cầu cầu phúc cho người ta.”

Giám sát Lương gật đầu, chỉ sang bên cạnh: “Ở trong đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại tắt camera?”

Quan Thục Huệ có hơi lúng túng, cô ta cũng không thể nói với giám sát Lương rằng hai người kia đang ở bên trong xem bói được?”

Quan Thục Huệ vội vàng bảo: “Để tôi đi gọi bọn họ ra nhé?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện