Đây là một nơi hoang sơn dã lĩnh, hẻo lánh đến mức không có dấu chân người, xung quanh toàn là cỏ dại, tiến thêm về phía trước chính là đại dương nối liền với chân trời, A Phong đội mũ lưỡi trai đang băng qua đám cỏ dại um tùm với tốc độ cực nhanh, phía sau có cảnh khuyển đang không ngừng sủa tới tấp, cảnh sát đang theo sát nút, một tấc cũng không rời.

Thi thoảng A Phong lại quay đầu lại, xác nhận người phía sau cách mình còn một đoạn nữa xong, anh ta vội vòng vào một căn nhà nhỏ trong đám cỏ tranh.

Căn nhà này được xây bằng gỗ nhưng lại kín kẽ không lọt gió, đến đâu cũng có mùi gỗ ẩm mốc. Thi thoảng trong căn nhà nhỏ lại truyền tới tiếng kẽo kẹt, A Phong mở khóa rồi đẩy cửa ra, cô gái nhỏ phía sau cánh cửa lập tức lộ diện.

Hai chân cô bé bị trói lại, hai tay cũng bị trói ra sau lưng, miệng còn bị keo dán kín, đang ra sức dùng cơ thể húc vào cánh cửa gỗ tạo ra âm thanh nhắc nhở người bên ngoài, nhưng cứ cố tình nơi đây quá hẻo lánh, đến ngay cả ngư dân cũng sẽ không lại gần bên này.

A Phong xác nhận cô gái nhỏ không sao mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó khiêng cô bé lao ra ngoài.

Chỉ là, chạy chưa được bao lâu thì bọn họ đã bị cảnh sát đuổi kịp, bao vây chặt chẽ. Cuối cùng, A Phong vẫn coi như còn chút nhân tính mà không dùng đứa trẻ làm con tin, sau khi giơ hai tay ra sau đầu, gã ngồi xổm trên mặt đất ngoan ngoãn chịu trói.

Đôi mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời, vội vàng nắm chặt tay bà A Hương: “Không bao lâu nữa a sir sẽ bắt được A Phong và tìm được Văn Văn thôi, bà nhất định phải xốc lại tinh thần.”

Bà A Hương gật đầu: “A sir kêu bà về nhà trước, vừa có tin tức sẽ thông báo cho bà ngay. Bà sợ cháu lo cho nên mới qua đây nói với cháu một tiếng.”

Nói xong chuyện chính, bà ta còn phải vội vàng trở về bày sạp nữa, bằng không a sir sẽ không tìm được bà ta.

Tô Niệm Tinh cũng không giữ bà ta lại mà tiễn bà ta ra ngoài cửa, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, cô vẫn còn chìm đắm trong hoang mang về vụ án này.



Tại sao A Phong lại muốn bắt cóc Văn Văn? Nếu A Anh là do anh ta giết vậy tại sao anh ta còn mạo hiểm trở về dẫn đứa trẻ đi? Rõ ràng anh ta có thể mặc kệ Văn Văn và trực tiếp bỏ trốn, lẽ nào Văn Văn là con ruột của anh ta sao? Tô Niệm Tinh rùng mình một cái, không dám nghĩ sâu thêm nữa, nếu bà A Hương biết Văn Văn không phải cháu gái ruột của mình thì phỏng chừng có thể tức chết ngay tại trận mất.

Tuy rằng cô vẫn luôn ám thị mình như thế nhưng nghi vấn này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô không chịu đi.



Buổi tối, sau khi chú Phúc và thím Phúc về nhà cũng vội vàng kể lại cho Tô Niệm Tinh biết rằng bà A Hương đã bình an vô sự về nhà.

Ngược lại, hai vợ chồng già cũng không tin bà A Hương sẽ giết A Anh, dù sao thì đứa trẻ cũng do chính bà ta để lại, thái độ của A Anh quả thật có hơi xấu tính một chút nhưng thân là mẹ ruột, con mình đi lạc còn không thể trách bà A Hương không trông nom tử tế hay sao? Chỉ là xuất phát từ sự áy náy này cho nên bà A Hương sẽ không làm gì A Anh cả.

Tô Niệm Tinh cũng nói lại chuyện hôm nay bà A Hương đã tới thăm mình ra, chú Phúc và thím Phúc cũng biết được nhiều chi tiết hơn từ trong miệng cô.

Bọn họ cũng không biết A Phong đã sắp bị bắt nhưng hai vợ chồng già đối cũng đồng cảm sâu sắc đối với cái chết của A Anh: “Chồng cũ chết, con gái thì mất tích, bây giờ đến ngay cả mạng của mình cũng mất luôn, thật sự đáng thương quá.”

Tô Niệm Tinh hỏi bọn họ: “Nếu tìm được Văn Văn về, bà A Hương có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Văn Văn không ạ?”

Nếu là luật pháp nội địa thì bà A Hương vẫn có xác suất rất lớn có thể giành được quyền nuôi dưỡng, nhưng luật pháp Hương Giang lại là hệ Anh Mỹ cho nên không giống cho lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện