Thím Phúc không ngờ cô vừa được phát lương đã chọn giúp bà Hương nên cũng có thêm hảo cảm với cô hơn, chẳng qua bà ta vẫn cười bảo: “Cháu không cần cho bà ấy đấu. Sáng nay lúc thím bày sạp cho gặp bà ấy, bà ấy tính một quẻ cho Cường ngốc, thế là Cường ngốc xóa tiền bảo kê cho bà ấy rồi.”
Cái hôm có phốt của Trư Nhục Vinh ấy rất nhiều hàng xóm đều nhìn thấy, cộng thêm mấy tên du côn vẫn luôn tuyên truyền nên toàn bộ người ở cái Vịnh Đồng La này đều biết. Người Hương Giang khá là mê tín, biết được bà A Hương xem tướng chuẩn như vậy nên lũ lượt chạy tới tìm bà ta xem quẻ. Chuyện làm ăn xem bói của bà ta càng ngày càng tốt, gần đây đã có chút danh tiếng nhỏ.
Chú Phúc cũng cảm thán: “Không ngờ bà ấy tính mệnh lại chuẩn như vậy, trước đây sao chú không phát hiện ra bà ấy còn bản lĩnh này nữa chứ?”
Tô Niệm Tinh sợ bọn họ nói xa quá nên vội vàng quay về chủ đề ban nãy: “Bà A Hương tính quẻ cho Cường ngốc ấy ạ? Tính thế nào?”
“Bà A Hương nói với anh ta là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, trong vòng ba năm bạn gái của anh ta sẽ đẻ cho anh ta một đứa con trai.”
Tô Niệm Tinh suýt chút nữa thì trừng đến rớt cả tròng mắt ra ngoài. Sao bà A Hương có thể đoán bừa như vậy? Lỡ như bà ta đoán không chuẩn vậy còn không phải Cường ngốc sẽ đập luôn cái bàn quẻ của bà ta hay sao? Chú Phúc và thím Phúc không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, đoán được có khả năng chỉ là cô lo lắng cho bà A Hương, vì thế cũng an ủi Cô, nói bà A Hương xem quẻ chuẩn lắm.
Người khác không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tô Niệm Tinh lại biết rất rõ ràng, trình độ xem quẻ của bà A Hương chỉ tàm tạm thôi, Cường Ngốc là du côn, đây là cái nghề có độ mạo hiểm cao, đừng nói là trong vòng ba năm có con trai, chỉ với hình ảnh mà cô nhìn thấy trước đó thì năm sau anh ta có còn mạng mà sống hay không đã là hai chuyện khác nhau rồi. Tuy Cường ngốc chết, sẽ không tìm bà A Hương tính sổ nhưng cái danh thần toán mà bà A Hương vất vả lắm mới góp được cũng sẽ bị hủy, quá không biết tính toán rồi.
Tô Niệm Tinh hỏi chú Phúc và thím Phúc có phải bà A Hương vẫn còn bày sạp ở chỗ cũ không?
Thím Phúc gật đầu: “Còn đó, bà ấy muốn đợi cháu gái mình nữa mà.”
Nói đến chuyện này, bà ta cũng mang vẻ mặt đồng cảm: “Bà A Hương đáng thương lắm. Lễ hội Trường Châu thái bình năm ngoái, bà ấy dẫn cả gia đình đi chơi, con trai thì bị xe tông chết, cháu gái thì bị người bế chạy mất, con dâu trách bà ấy không chăm sóc tốt cho cháu gái, hận bà ấy đến tận xương tủy rồi trực tiếp gả cho người khác.”
Tô Niệm Tinh như bị sét đánh, trước đây bà A Hương nói đợi cháu gái, cô còn tưởng ý bà ta là đi đón cháu gái tan học, nhưng hóa ra là cháu gái đi lạc mất. Bà ta muốn bày sạp ở chỗ cũ, như vậy một ngày nào đó cháu gái mới có thể dựa vào trí nhớ tìm được bà ta.
Chết tiệt! Vậy mà cô lại không hỏi cho kỹ. Nếu cô nắm tay bà A Hương lâu hơn một lúc thì có lẽ đã có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn và cung cấp nhiều manh mối hơn cho bà ta rồi.
Mấy hôm nay cô đoán mệnh cho các hàng xóm láng giềng cũng đã tổng kết ra được kinh nghiệm thực chiến. Hình ảnh mà cô có thể nhìn thấy đều là một sự việc nào đó hoặc là một người nào đó mà người xem bói nghĩ mãi trong lòng. Ví dụ như có hàng xóm làm mất chìa khóa chẳng hạn. Bà A Hương dẫn cháu gái đi xem múa sư tử, người xem bói vẫn nghĩ về chuyện này, đầu óc không ngừng hồi tưởng, cô chỉ cần thông qua nắm tay đối phương là có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối sự việc, còn rõ ràng hơn cả bản thân người cầu được xem bói.
Ngoại trừ chuyện trong quá khứ ra, cô cũng có thể nhìn thấy tương lai mà bọn họ luôn nghĩ về. Ví dụ như chú Phúc và thím Phúc muốn bế cháu trai. Hàng xóm muốn biết giới tính của đứa bé trong bụng con dâu. Con gái nhà hàng xóm có thể được làm hoa hậu Hồng Kông không.
Cái hôm có phốt của Trư Nhục Vinh ấy rất nhiều hàng xóm đều nhìn thấy, cộng thêm mấy tên du côn vẫn luôn tuyên truyền nên toàn bộ người ở cái Vịnh Đồng La này đều biết. Người Hương Giang khá là mê tín, biết được bà A Hương xem tướng chuẩn như vậy nên lũ lượt chạy tới tìm bà ta xem quẻ. Chuyện làm ăn xem bói của bà ta càng ngày càng tốt, gần đây đã có chút danh tiếng nhỏ.
Chú Phúc cũng cảm thán: “Không ngờ bà ấy tính mệnh lại chuẩn như vậy, trước đây sao chú không phát hiện ra bà ấy còn bản lĩnh này nữa chứ?”
Tô Niệm Tinh sợ bọn họ nói xa quá nên vội vàng quay về chủ đề ban nãy: “Bà A Hương tính quẻ cho Cường ngốc ấy ạ? Tính thế nào?”
“Bà A Hương nói với anh ta là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, trong vòng ba năm bạn gái của anh ta sẽ đẻ cho anh ta một đứa con trai.”
Tô Niệm Tinh suýt chút nữa thì trừng đến rớt cả tròng mắt ra ngoài. Sao bà A Hương có thể đoán bừa như vậy? Lỡ như bà ta đoán không chuẩn vậy còn không phải Cường ngốc sẽ đập luôn cái bàn quẻ của bà ta hay sao? Chú Phúc và thím Phúc không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, đoán được có khả năng chỉ là cô lo lắng cho bà A Hương, vì thế cũng an ủi Cô, nói bà A Hương xem quẻ chuẩn lắm.
Người khác không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tô Niệm Tinh lại biết rất rõ ràng, trình độ xem quẻ của bà A Hương chỉ tàm tạm thôi, Cường Ngốc là du côn, đây là cái nghề có độ mạo hiểm cao, đừng nói là trong vòng ba năm có con trai, chỉ với hình ảnh mà cô nhìn thấy trước đó thì năm sau anh ta có còn mạng mà sống hay không đã là hai chuyện khác nhau rồi. Tuy Cường ngốc chết, sẽ không tìm bà A Hương tính sổ nhưng cái danh thần toán mà bà A Hương vất vả lắm mới góp được cũng sẽ bị hủy, quá không biết tính toán rồi.
Tô Niệm Tinh hỏi chú Phúc và thím Phúc có phải bà A Hương vẫn còn bày sạp ở chỗ cũ không?
Thím Phúc gật đầu: “Còn đó, bà ấy muốn đợi cháu gái mình nữa mà.”
Nói đến chuyện này, bà ta cũng mang vẻ mặt đồng cảm: “Bà A Hương đáng thương lắm. Lễ hội Trường Châu thái bình năm ngoái, bà ấy dẫn cả gia đình đi chơi, con trai thì bị xe tông chết, cháu gái thì bị người bế chạy mất, con dâu trách bà ấy không chăm sóc tốt cho cháu gái, hận bà ấy đến tận xương tủy rồi trực tiếp gả cho người khác.”
Tô Niệm Tinh như bị sét đánh, trước đây bà A Hương nói đợi cháu gái, cô còn tưởng ý bà ta là đi đón cháu gái tan học, nhưng hóa ra là cháu gái đi lạc mất. Bà ta muốn bày sạp ở chỗ cũ, như vậy một ngày nào đó cháu gái mới có thể dựa vào trí nhớ tìm được bà ta.
Chết tiệt! Vậy mà cô lại không hỏi cho kỹ. Nếu cô nắm tay bà A Hương lâu hơn một lúc thì có lẽ đã có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn và cung cấp nhiều manh mối hơn cho bà ta rồi.
Mấy hôm nay cô đoán mệnh cho các hàng xóm láng giềng cũng đã tổng kết ra được kinh nghiệm thực chiến. Hình ảnh mà cô có thể nhìn thấy đều là một sự việc nào đó hoặc là một người nào đó mà người xem bói nghĩ mãi trong lòng. Ví dụ như có hàng xóm làm mất chìa khóa chẳng hạn. Bà A Hương dẫn cháu gái đi xem múa sư tử, người xem bói vẫn nghĩ về chuyện này, đầu óc không ngừng hồi tưởng, cô chỉ cần thông qua nắm tay đối phương là có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối sự việc, còn rõ ràng hơn cả bản thân người cầu được xem bói.
Ngoại trừ chuyện trong quá khứ ra, cô cũng có thể nhìn thấy tương lai mà bọn họ luôn nghĩ về. Ví dụ như chú Phúc và thím Phúc muốn bế cháu trai. Hàng xóm muốn biết giới tính của đứa bé trong bụng con dâu. Con gái nhà hàng xóm có thể được làm hoa hậu Hồng Kông không.
Danh sách chương