Chu Cao thị cũng chưa kịp hỏi Chu Thu Bình đi nơi nào thì đã chỉ nhìn thấy bóng dáng đằng xa của cô rồi.
Bà bực đến lỗi nói không ra được lời gì, trong lòng là một bụng khí, tức giận đến lỗi ngực như bị ép vào vậy.Bà liền muốn quát mắng, nhưng thấy có động tĩnh liền theo bản năng quay người lại thì nhìn thấy cháu ngoại đã dậy, đầu bù đang đứng ở gần bà, vậy là bà lại nói mát “ Cháu đừng có mà học mẹ mình, ban ngày ban mặt liền nổi điên làm gì không biết”.Thanh thanh nhìn mắt bà ngoại, sau đó ai da kêu to ra tiếng: “Em gái ị rồi.”Chu Cao thị đang đau ngực chuyển thành đau đầu, bà nhanh chóng ném xuống đồ ăn vào rổ rồi đi hầu hạ cháu ngoại gái của mình trước.
Đúng là quỷ đòi nợ, đến đứa còn đang bú sữa này cũng là do đời trước cha mẹ thiếu nợ bọn nó nên đời này mới chuyển vào nằm trong bụng mẹ nó.Mặt trời xuống núi, ánh sáng mỏng manh phủ một lớp mỏng lên mái nhà của từng hộ dân.
Trong ruộng người khiêng đinh ba, khiêng cuốc từ trong đất trở về nhà, còn có những người đi gánh nước mang tưới cho đồ ăn ở trong đất phần trăm.Người trong thôn nhìn thấy Chu Thu Bình liền chủ động chào đón : “Thu Bình buổi tối không quay về nhà chồng sao?”Bên cạnh liền có người lên tiếng hộ cô : “Khó được một hồi về nhà mẹ đẻ đương nhiên phải ở lại mấy hôm rồi.”Lại có người phản bác “ ở lại nhà mẹ đẻ vậy thì cô ấy cùng Nhị Cường ngủ ở đâu? Nhà mẹ cô ấy chỉ có một cái phòng ““A, như vậy nhà lầu kia còn thiếu phòng sao?”“Phòng ở đó cô ấy được đến ở sao?”Chu Thu Bình không đáp lời, chỉ qua loa ứng đối rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Cô muốn thừa dịp trời còn chưa tối hẳn đến phía sau trường tiểu học, ở đó có một cái mương nước lớn.
Trên các gốc cây ở trên bờ mương cô đều cột thật chắc các túi nilon, chờ khi ăn xong cơm chiều cô liền đi qua đây bắt ve sầu.Cô nghe thấy rành mạch, các cây ở trong thôn cơ hồ mỗi cây đều có tiếng ve kêu.
Tiếng kêu to đó từng tiếng từng tiếng không phải là âm thanh ồn ào mà từng tiếng rơi vào tai cô chính là âm thanh “ Tiền đó”..