Chu Việt Thâm hiếm khi ngẩn ra.

“Được, cô ở lại đi.”

“Không, Việt Thâm, sao lại dễ dàng cho cô ta ở lại như vậy, nhìn một cái là biết bên phía nhà họ Lâm muốn cuỗm sính lễ ba nghìn đó của cậu, gia đình này là lừa đảo!”

Thím Lưu sốt ruột, vội vàng khuyên.

Chu Việt Thâm nhìn thím Lưu một cái, ngữ điệu trầm thấp: “Nếu cô ấy mới là con gái thật sự của nhà họ Lâm, vậy cũng không có chuyện lừa gạt.”

Tư Niệm cười như không cười nhìn thím Lưu một cái: “Thím này, từ đầu đã bày ra dáng vẻ rất phản đối tôi vào nhà, sao nào, lẽ nào thím có người nào tốt hơn sao?”

Thím Lưu nghẹn họng.

Chu Việt Thâm bình thản thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt: “Thím Lưu, chuyện này thím không cần bận lòng.”

Nói xong, anh lia mắt nhìn Tư Niệm: “Cô ở lại, tôi không có yêu cầu gì với cô, đối tốt với bọn trẻ là được, còn chuyện hôn lễ, nhà cô yêu cầu không tổ chức, cộng thêm đằng nữ vẫn luôn không nguyện ý, bên chúng tôi tạm thời không có chuẩn bị gì, nếu cô cần, chọn một ngày tốt.”

“Bên trại còn có việc, tôi đi trước, cô có chuyện gì quan trọng cần hỏi không?”

Tư Niệm gật đầu: “Hôn lễ tổ chức hay không đều không sao cả, tôi có phòng ở?”

Chu Việt Thâm trầm mặc khá lâu mới nói: “Trong nhà tổng cộng năm căn phòng, phòng ngủ chính đầu tiên ở lầu hai, cô ở đó trước, tôi ngủ với Tiểu Đông.”



Ba đứa con của chị gái anh lần lượt tên Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn, Chu Tiểu Dao.

Sau khi anh nhận nuôi, trực tiếp đổi thành họ nhà họ Chu.

Thực sự là Tư Niệm tới quá đột ngột, trong nhà không chuẩn bị trước.

Bình thường mình ở một phòng, đứa lớn nhất Chu Việt Đông cùng em gái ở một phòng, đứa con trai thứ hai một phòng, phòng còn lại cho khách ở, không có gì cả, để cô ở đó thực sự ấm ức.

Tư Niệm gật đầu: “Được, anh làm việc đi.”

Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, xoay người sải bước rời đi.

Thím Lưu thấy người rời đi, cuối cùng không nhịn được, âm dương quái khí trào phúng hai tiếng: “Đừng tưởng cô vào nhà thì tôi sẽ khách sáo với cô, tôi muốn xem xem cô có thể giả vờ được mấy ngày.”

Tư Niệm cảm thấy bà già này đúng là kỳ quặc, trợn mắt nhìn bà ta: “Thím không có bản lĩnh lớn, khẩu khí lại không nhỏ, người không biết còn tưởng thím là mẹ chồng tương lai của tôi đó, càn rỡ như vậy?”

Tư Niệm cười phì một tiếng: “Tốt xấu gì tôi cũng được coi là cưới hỏi đàng hoàng, có một số người chẳng qua là bỏ tiền thuê tới làm việc, nói khó nghe một chút chính là tôi tớ, lấy dưới hiếp trên sẽ bị tống cổ đi, thím chú ý một chút.”

Thím Lưu tức tới hộc máu, tuy bà ta là người được bỏ tiền thuê tới phụ giúp, nhưng với quan hệ của bà ta với nhà họ Chu và tuổi tác, bà ta hoàn toàn có tư cách dạy dỗ Tư Niệm, bây giờ ngược lại bị cô coi thường, khỏi phải nói uất ức cỡ nào.

“Cô còn là người thành phố tới, người thành phố tố chất thế đấy!” Bà ta chỉ vào mũi Tư Niệm mắng.

“Tố chất của tôi là dành cho người.” Tư Niệm nhe răng cười, rất rõ ràng, bà không phải người.

Thím Lưu giận điên, nhưng sau đó nghĩ tới gì đó, bà ta cười lạnh một tiếng.



“Cô đợi đó cho tôi.”

Nói xong, bà ta ôm cô nhóc ê ê a a bỏ đi.

Tư Niệm cũng mặc kệ bà ta, xách hành lý lên phòng ngủ chính ở lầu hai.

Phòng rất to, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn đặt chính giữa, một cái bàn và tủ quần áo, còn lại không có gì cả, có cảm giác nhà chỉ có bốn bức tường.

Tư Niệm trầm mặc một thoáng, ở căn nhà lớn xa hoa như thế này, nhưng phòng lại chán ngắt như vậy.

Quả nhiên cuộc sống của đàn ông giản dị mà tự nhiên như vậy.

Nhưng chăn gấp ngay ngắn, đệm sạch sẽ không vương chút bụi, nhìn miếng đậu hũ đó, Tư Niệm nhíu mày, trước đây không phải người đàn ông này từng làm lính đó chứ.

Cô chỉnh lý lại hành lý của mình, mở tủ quần áo ra.

Tủ quần áo của đàn ông chỉ để hai bộ quần áo, được xếp ngay ngắn,

Người có chứng ám ảnh cưỡng chế cực kỳ thích.

Trời nồm quần áo không thể ủ mãi, nếu không rất dễ bốc mùi.

Cho nên Tư Niệm vội vàng treo quần áo lên, chiếc tủ trống không được quần áo đa sắc màu lấp đầy, cảm giác thỏa mãn đó lập tức dâng trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện