Hai người nghênh ngang tới cổng nhà họ Tư, Tư Niệm còn chưa vào nhà đã nhìn thấy cha mẹ đen mặt an ủi Lâm Tư Tư đi ra.
Lâm Tư Tư mất công việc, dĩ nhiên bị đuổi về rồi.
Lúc này đang khóc lóc kể lể sự bất công mình gặp phải ở đài phát thanh vừa nãy.
Nói Tư Niệm bởi vì mình quay lại cướp đi sự sủng ái của cô, cho nên báo thù mình.
Nghe vậy, cha mẹ Tư tức giận tới tái mặt.
Thực sự không ngờ đứa con gái mình tiêu tốn nhiều công sức nuôi lớn, thế mà lại ác độc như vậy! Họ đều không mong cô hồi báo, nhưng không ngờ, cô ngoài mặt giả vờ nghe lời đồng ý rời đi, khiến họ hổ thẹn với cô, ở sau lưng lại dùng thủ đoạn như thế này chèn ép con gái họ, khiến cô ta không thể đứng vững ở thành phố!
Đúng là quá đáng hận!
Lúc này, đang muốn dẫn Lâm Tư Tư tìm Tư Niệm đòi công đạo, không ngờ Tư Niệm đã tự tới cửa.
Lâm Tư Tư tính toán chuẩn xác Tư Niệm sẽ quay về, bởi vì cô muốn chuyển công việc cần sổ hộ khẩu.
Nhưng cô ta không tài nào ngờ được, Tư Niệm sẽ dắt cả Phó Thiên Thiên về.
Lúc này nhìn thấy hai người, sắc mặt cứng đờ lại.
Quả nhiên, cha mẹ Tư vốn đang sầm mặt nhìn thấy Phó Thiên Thiên, biểu cảm nổi giận lập tức thu liễm lại.
Người ở viện gia thuộc này sỉ diện nhất, dù sao thì không ai muốn bị người khác chê cười.
Lúc này tuy rất tức giận, nhưng còn phải cười gượng: “Thiên Thiên sao cũng tới đây?”
Người nói là cha Tư, ông ta rất thân quen với Phó Thiên Thiên, là con gái mà thủ trưởng Phó yêu thương nhất, ở nhà còn được chiều chuộng hơn con trai.
Lúc đầu ông ta còn từng bảo Tư Niệm đi tạo quan hệ tốt với cô tiểu thư này.
Nhưng hai người vẫn luôn không hòa hợp, lúc này thế mà lại chủ động đi cùng Tư Niệm.
Phó Thiên Thiên rất thẳng thắn, trực tiếp nói: “Chú Tư, chào chú, cháu tới cùng Tư Niệm lấy hộ khẩu làm thủ tục chuyển nhượng công việc, có thể đưa sổ hộ khẩu cho Tư Niệm không? Lát nữa cháu mang về cho chú thím.”
“Cái gì?” Cha Tư ngơ người.
Vừa nãy ông ta chỉ nghe con gái nói Tư Niệm muốn bán công việc cho người ngoài, nhưng đối phương là ai, cô ta cũng không nói.
Cha Tư không tài nào ngờ được, thế mà lại là Phó Thiên Thiên.
Lại nghe Tư Niệm nói: “Cha, cảm ơn cha và mẹ quan tâm con, vì giữ công việc của con, còn làm phiền Lâm Tư Tư đi làm giúp con, thật sự quá cảm ơn mọi người, trước đây con vẫn luôn lo lắng chuyện công việc, cho nên có thời gian liền vội vàng quay về, làm phiền mọi người lâu như vậy thật sự ngại quá.”
Tư Niệm dùng ngữ khí cảm kích ngược lại khiến cha Tư vốn đang tức giận đùng đùng cũng ngẩn người.
“Cái, cái gì…”
Tư Niệm tỏ vẻ ngây ngô nói: “Tư Tư đã nói cho con biết rồi, nói là cha mẹ lo lắng con không đi làm, sợ mất công việc này, cho nên mới bảo Tư Tư đi làm giúp con, con thật sự rất cảm động, nhưng cha mẹ yên tâm, chuyện này con đã xử lý xong, sau này không cần mọi người bận lòng nữa. Con đã định bán công việc này cho Thiên Thiên rồi.”
Phó Thiên Thiên phụ họa gật đầu: “Đúng, cháu đã đồng ý mua công việc này của Tư Niệm, chú Tư, chú không cần lo lắng.”
Biểu cảm của cha Tư khá lúng túng, lúc này muốn tức giận cũng không giận được, ngược lại có chút chột dạ, bởi vì họ vốn không phải nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy vị trí này cứ để vậy thì đáng tiếc, vừa hay khoảng thời gian này Lâm Tư Tư không có việc, muốn cho cô ta đi làm một quãng thời gian, nếu không mất công việc thì quá đáng tiếc.
Đợi cô ta đi học, sẽ bán công việc này đi.
Ít nhất họ nghĩ như vậy.
Không ngờ Tư Niệm sẽ chạy về…
“Chú Tư, đợi lát nữa bộ phận nhân sự sẽ tan làm mất, có thể phiền chú đưa hộ khẩu cho Tư Niệm đi làm thủ tục với cháu trước không.” Phó Thiên Thiên phối hợp thúc giục.
Đổi lại là người khác, có thể cha Tư còn có thể tìm lý do từ chối, nhưng đối phương là Phó Thiên Thiên!
Miệng của ông ta mấp máy một lúc, mới nói: “Thiên Thiên à, cháu là đại tiểu thư, sao có thể ấm ức để cháu làm công việc của Niệm Niệm chứ.”
Phó Thiên Thiên rất ghét ngữ khí này, mặc kệ cô ta cố gắng thế nào, người khác đều luôn dùng loại ngữ khí đáng ghét như cô là đại tiểu thư, cho dù không cần làm cũng sẽ bày cơ hội tới trước mặt cô ta vậy.
Lâm Tư Tư mất công việc, dĩ nhiên bị đuổi về rồi.
Lúc này đang khóc lóc kể lể sự bất công mình gặp phải ở đài phát thanh vừa nãy.
Nói Tư Niệm bởi vì mình quay lại cướp đi sự sủng ái của cô, cho nên báo thù mình.
Nghe vậy, cha mẹ Tư tức giận tới tái mặt.
Thực sự không ngờ đứa con gái mình tiêu tốn nhiều công sức nuôi lớn, thế mà lại ác độc như vậy! Họ đều không mong cô hồi báo, nhưng không ngờ, cô ngoài mặt giả vờ nghe lời đồng ý rời đi, khiến họ hổ thẹn với cô, ở sau lưng lại dùng thủ đoạn như thế này chèn ép con gái họ, khiến cô ta không thể đứng vững ở thành phố!
Đúng là quá đáng hận!
Lúc này, đang muốn dẫn Lâm Tư Tư tìm Tư Niệm đòi công đạo, không ngờ Tư Niệm đã tự tới cửa.
Lâm Tư Tư tính toán chuẩn xác Tư Niệm sẽ quay về, bởi vì cô muốn chuyển công việc cần sổ hộ khẩu.
Nhưng cô ta không tài nào ngờ được, Tư Niệm sẽ dắt cả Phó Thiên Thiên về.
Lúc này nhìn thấy hai người, sắc mặt cứng đờ lại.
Quả nhiên, cha mẹ Tư vốn đang sầm mặt nhìn thấy Phó Thiên Thiên, biểu cảm nổi giận lập tức thu liễm lại.
Người ở viện gia thuộc này sỉ diện nhất, dù sao thì không ai muốn bị người khác chê cười.
Lúc này tuy rất tức giận, nhưng còn phải cười gượng: “Thiên Thiên sao cũng tới đây?”
Người nói là cha Tư, ông ta rất thân quen với Phó Thiên Thiên, là con gái mà thủ trưởng Phó yêu thương nhất, ở nhà còn được chiều chuộng hơn con trai.
Lúc đầu ông ta còn từng bảo Tư Niệm đi tạo quan hệ tốt với cô tiểu thư này.
Nhưng hai người vẫn luôn không hòa hợp, lúc này thế mà lại chủ động đi cùng Tư Niệm.
Phó Thiên Thiên rất thẳng thắn, trực tiếp nói: “Chú Tư, chào chú, cháu tới cùng Tư Niệm lấy hộ khẩu làm thủ tục chuyển nhượng công việc, có thể đưa sổ hộ khẩu cho Tư Niệm không? Lát nữa cháu mang về cho chú thím.”
“Cái gì?” Cha Tư ngơ người.
Vừa nãy ông ta chỉ nghe con gái nói Tư Niệm muốn bán công việc cho người ngoài, nhưng đối phương là ai, cô ta cũng không nói.
Cha Tư không tài nào ngờ được, thế mà lại là Phó Thiên Thiên.
Lại nghe Tư Niệm nói: “Cha, cảm ơn cha và mẹ quan tâm con, vì giữ công việc của con, còn làm phiền Lâm Tư Tư đi làm giúp con, thật sự quá cảm ơn mọi người, trước đây con vẫn luôn lo lắng chuyện công việc, cho nên có thời gian liền vội vàng quay về, làm phiền mọi người lâu như vậy thật sự ngại quá.”
Tư Niệm dùng ngữ khí cảm kích ngược lại khiến cha Tư vốn đang tức giận đùng đùng cũng ngẩn người.
“Cái, cái gì…”
Tư Niệm tỏ vẻ ngây ngô nói: “Tư Tư đã nói cho con biết rồi, nói là cha mẹ lo lắng con không đi làm, sợ mất công việc này, cho nên mới bảo Tư Tư đi làm giúp con, con thật sự rất cảm động, nhưng cha mẹ yên tâm, chuyện này con đã xử lý xong, sau này không cần mọi người bận lòng nữa. Con đã định bán công việc này cho Thiên Thiên rồi.”
Phó Thiên Thiên phụ họa gật đầu: “Đúng, cháu đã đồng ý mua công việc này của Tư Niệm, chú Tư, chú không cần lo lắng.”
Biểu cảm của cha Tư khá lúng túng, lúc này muốn tức giận cũng không giận được, ngược lại có chút chột dạ, bởi vì họ vốn không phải nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy vị trí này cứ để vậy thì đáng tiếc, vừa hay khoảng thời gian này Lâm Tư Tư không có việc, muốn cho cô ta đi làm một quãng thời gian, nếu không mất công việc thì quá đáng tiếc.
Đợi cô ta đi học, sẽ bán công việc này đi.
Ít nhất họ nghĩ như vậy.
Không ngờ Tư Niệm sẽ chạy về…
“Chú Tư, đợi lát nữa bộ phận nhân sự sẽ tan làm mất, có thể phiền chú đưa hộ khẩu cho Tư Niệm đi làm thủ tục với cháu trước không.” Phó Thiên Thiên phối hợp thúc giục.
Đổi lại là người khác, có thể cha Tư còn có thể tìm lý do từ chối, nhưng đối phương là Phó Thiên Thiên!
Miệng của ông ta mấp máy một lúc, mới nói: “Thiên Thiên à, cháu là đại tiểu thư, sao có thể ấm ức để cháu làm công việc của Niệm Niệm chứ.”
Phó Thiên Thiên rất ghét ngữ khí này, mặc kệ cô ta cố gắng thế nào, người khác đều luôn dùng loại ngữ khí đáng ghét như cô là đại tiểu thư, cho dù không cần làm cũng sẽ bày cơ hội tới trước mặt cô ta vậy.
Danh sách chương