Ngày hôm sau, trời hơi sáng, Tư Niệm đã thức dậy.

Niên đại không có cuộc sống về đêm, cho dù là cuồng ma thức đêm như cô cũng không ngoại lệ, ngủ rất sớm.

Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng “ù ù ù”.

Gió nhẹ thổi qua mặt, không khí mát lành khiến cơn buồn ngủ còn sót lại của cô lập tức tiêu tan.

Tư Niệm vươn vai, đi xuống lầu, đã thấy đèn nhà bếp đang bật, có lẽ là hai đứa nhỏ tự thức dậy nấu cơm ăn.

Tuy mình đồng ý chăm sóc bọn trẻ, nhưng không thể giống như một bảo mẫu, chuyện gì cũng ôm đồm.

Bọn trẻ cũng không nhỏ nữa, trẻ con nông thôn chín chắn sớm, cũng phải tự biết nấu cơm.

Niên đại này, tư tưởng trọng nam khinh nữ quá khoa trương, nông thôn có nghèo tới đâu cũng sẽ không để đàn ông vào bếp, con gái thì từ nhỏ phải học đủ các công việc may vá, nấu ăn…

Sợ sau này gả con gái không biết nấu nướng, bị nhà chồng chê cười.

Thế nhưng, phát triển thêm ba mươi năm nữa, tài bếp núc lại thành kính lọc tốt nhất cho đàn ông.

Đàn ông có tay nghề nấu nướng giỏi, còn biết làm việc nhà, ai không thích chứ? Tư Niệm thầm nghĩ, phải thay đổi suy nghĩ ghét phụ nữ này của thằng cả.



Phụ nữ xấu vẫn có, nhưng cũng không có ít phụ nữ tốt.

Không thể vì vậy mà phủ nhận tất cả mọi người được.

Nhìn thấy cô xuống lầu, Chu Việt Hàn có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình.

Tư Niệm cũng không để ý, đi vào nhà bếp, nhìn thấy Chu Việt Đông nhỏ bé đứng trước bếp lò lớn nấu gì đó.

Cô ghé đầu tới xem, lại nhìn thấy hai củ khoai lang.

Không khỏi nhíu mày: “Con chỉ nấu một chút xíu như vậy?”

Hai đứa trẻ đang độ tuổi phát tướng, vốn dĩ buổi trưa không về, trường học nông thôn ở thời này càng không có căng tin. Cậu ăn khoai lang khô khốc như vậy lại phải cầm cự tới buổi chiều.

Chẳng trách ốm như khỉ.

Đứa trẻ đã mười tuổi, còn không cao bằng đứa trẻ bảy tám tuổi nhà người ta.

Cô lại nhớ tới miêu tả về thằng cả trong truyện: “Chu Việt Đông sùng bái sự cường tráng và cao to của người cha Chu Việt Thâm nhất, nhưng bản thân cậu lại gầy yếu vô lực, bởi vì niên thiếu, cũng không cao, thân thể gầy yếu, cuối cùng chỉ có thể làm việc nghiên cứu khoa học, càng xa xôi với chí hướng của cậu…

Cậu là con cả, có đồ tốt gì đều nhét vào miệng của em trai và em gái, bản thân cậu lại luôn đói meo.

Tuổi còn nhỏ đã một thân bệnh tật không nói, tâm lý cũng méo mó.

Em trai cao 1m8, trở thành dáng vẻ mà cậu muốn, nhưng những năm em trai phản nghịch, lại cảm thấy chúng biến thành như thế này chính vì cha bận rộn công việc không quan tâm, cuối cùng đi vào con đường không thể quay đầu.



“Dì, dì cũng muốn ăn sao?” Chu Việt Đông đối mặt với cô có chút lúng túng, sợ mình đã làm sai ở đâu, sợ vì vậy mà chọc cô tức giận: “Vậy con bỏ thêm hai củ.”

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, cho dù trong lòng căm ghét phụ nữ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chiếm nhiều hơn.

Chu Việt Đông cũng có tướng mạo rất tuấn tú, ngũ quan vô cùng nổi bật, mắt giống với Dao Dao, rất to, gương mặt sắc bén hơn một chút, chỉ là lúc này hai hàng chân mày sụp xuống, giống như một chú cún bị vứt bỏ, vô lực lại đáng thương.

Tư Niệm thở dài: “Cái này làm thế này không ngon, để mẹ dạy con làm.”

Tư Niệm nhìn bếp lửa, nhặt mấy cái khoai lang to từ trong góc ném vào.

Khoai trong nồi đã sắp chín, cô gắp ra: “Bóc vỏ giúp mẹ, sau đó bỏ vào trong bát giã nát.”

Chu Việt Đông có chút hoảng loạn, suýt chút không cầm chắc bát đũa, cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt của cô, thấy cô không chú ý tới mình, mới đỏ bừng mặt đi lột khoai lang.

Tuy Tư Niệm không nhìn cậu nhưng nghe động tĩnh cũng nghe ra được.

Bột cô mua lúc trước đã làm mì hôm qua, cũng không còn nhiều.

Chủ yếu là cả nhà này đều là đàn ông, dạ dày đều rất to, mua một lần ăn chưa được hai ngày đã hết rồi.

Bột còn lại không nhiều, làm mì chắc chắn không đủ, nhưng có thể làm chút bánh rán cho bọn trẻ mang tới trường ăn.

Khoai lang được nấu mềm nát, đè nhẹ một cái đã nhuyễn nát, Chu Việt Đông lập tức đưa cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện