Cộng thêm hành vi quỷ dị này của cậu, càng khiến người ta sởn gai óc.

Khoảnh khắc này, Tư Niệm thậm chí lóe lên suy nghĩ đáng sợ nào đó: Không phải cậu…muốn giết mình chứ? Tư Niệm kinh hãi trong lòng.

Cô hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Chu Việt Đông nhìn cô một lúc mới thu hồi ánh mắt, gương mặt gầy gò đã có thể mơ hồ thấy được nét tuấn tú, nhưng lại càng thêm lạnh lẽo nham hiểm.

Quả nhiên có thể làm đại lão trong tiểu thuyết đều không phải là người bình thường.

Chu Việt đông cầm dây đeo của cặp sách, im lặng xoay người bỏ đi.

“Kỳ kỳ quái quái.” Tư Niệm cũng bị đứa nhóc này làm cho bất lực, xoay người bỏ mì vào nồi, sau đó bắt đầu bỏ mỡ lợn, tương dầu cùng với hành băm, gia vị vào trong từng bát.

Chế nước mì vào bát, lập tức có hạt dầu nổi lên, một mùi thơm của mỡ lợn hành băm xộc vào mũi.

Nước mì khử hành đơn giản đã làm xong.

Trong phòng của Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn thừ người ngồi trước mặt anh trai của cậu, trong tay còn ôm em gái đang ngậm kẹo trong miệng.

“Anh, chúng ta phải làm sao.” Cậu nuốt nước miếng, nhìn em gái một tay cầm bánh quy, một tay cầm kẹo sữa Thỏ Trắng, có chút không phản ứng lại.

Chu Việt Đông lau nước miếng cho em gái: “Đợi mấy ngày nữa xem thử.”

“Nhưng, nhưng bà Lưu nói em gái bị người phụ nữ xấu xa kia bắt nạt.” Chu Việt Hàn nôn nóng ôm chặt em gái lại, không muốn giao cô bé cho bất cứ ai.

“Em cảm thấy bà Lưu là người như thế nào?” Chu việt Đông dùng ánh mắt thâm trầm không giống như một đứa trẻ mười tuổi.



Chu Việt Hàn ngơ ra, sau đó nhíu mày nói: “Em cũng không thích bà ấy lắm, bà ấy nấu cơm rất dở, hơn nữa còn thích nói dối với cha…”

Cậu nói tới đây, bỗng nhiên ngớ ra.

Chu Việt Đông ôm em gái vào trong lòng, quan sát kỹ gương mặt nhỏ hồng hào của cô bé, nói: “Phải, bà ta thích nói dối.”

“…”

“Cốc cốc cốc ~”

Cửa phòng bị ai đó gõ vang.

Ngoài cửa truyền tới giọng nói dịu dàng của Tư Niệm: “Thằng cả thằng hai, ăn cơm thôi.”

Hai anh em nhìn nhau, đứng dậy đi ra ngoài.

Tư Niệm nhìn hai đứa trẻ, quần áo hai đứa đang mặc đều là vải bố màu xám, bên trên còn có không ít mảnh vá.

Thời gian này trời nóng, hai đứa đi bộ xa như vậy, trên đầu còn toát mồ hôi.

Hai đứa trẻ trông hao hao nhau, nhưng gương mặt của thằng cả khá lạnh, mà thằng hai thì cẩn thận dè dặt hơn.

Tư Niệm thu hồi ánh mắt không để lại chút dấu vết, cảm thấy váy của mình bị gì đó kéo một cái.

Cô rũ mắt nhìn, nhìn thấy đôi mắt to như quả nho của Dao Dao sáng long lanh nhìn cô, vươn tay nhỏ ra đòi bế.

Đáy mắt Tư Niệm lộ ra dịu dàng, khom người bồng đứa trẻ lên, xoay người xuống lầu.



Biểu hiện của trẻ con luôn thuần túy nhất, ai đối tốt với nó, nó sẽ thích người đó.

Rất rõ ràng, Dao Dao rất thích cô.

Nhưng Dao Dao không thích bà Lưu, bởi vì cô bé chưa từng chủ động đòi bà Lưu bế.

Chu Việt Đông rũ mắt xuống, dẫn em trai đi theo.

Trên bàn đặt mấy bát mì nóng hổi, trên mỗi bát đều có một cái trứng lòng đào vàng kim, mùi thơm bay lên nghi ngút, khiến hai đứa trẻ đã đói bụng cả ngày đều không khỏi nuốt nước miếng.

Tư Niệm ngồi xuống, quét mắt nhìn hai đứa nói: “Ăn đi, ăn không đủ thì nhà bếp vẫn còn.”

Cô nói xong, mình gắp mì đút cho Dao Dao.

Lần này, Chu Việt Đông không ngăn cản em trai ăn đồ của cô, hai đứa trẻ hút mì như hổ đói, họ không phải chưa từng ăn mì, nhưng mì thơm dai như thế này vẫn là lần đầu ăn.

Không hề giống với mì đã ăn trước kia, toàn là mùi lúa mì.

Đồ mẹ kế nấu ngon gấp mấy trăm lần so với bà Lưu nấu, hai đứa cũng hiếm khi ăn một bữa no.

Sau khi ăn cơm xong, hai đứa chủ động thu dọn bát đũa đi vào nhà bếp rửa bát, Tư Niệm cũng khoan khoái, vừa nãy làm mì kéo, toàn thân đều là mồ hôi, vừa về phòng chuẩn bị thay đồ ngủ tắm, cửa liền bị ai đó mở ra.

Tư Niệm còn tưởng là Dao Dao lên tìm mình, vừa mặc áo vào vừa cười quay đầu: “Con bé này, rời mẹ một lúc…”

Cô còn chưa nói xong, nụ cười liền cứng lại.

Chu Việt Thâm dùng tốc độ cực nhanh đóng cửa lại.

Tư Niệm: “…” Tiếng thét kẹt ở cuống họng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện