Chu Việt Hàn không đi được nữa.
Ngẩng đầu nhìn Tư Niệm, lại quay đầu nhìn anh cả cũng đang phát ngốc.
Chu Việt Đông tuyệt đối sẽ không tin có người phụ nữ nấu thịt cho họ ăn, từ khi cậu hiểu chuyện tới giờ, mẹ không đánh thì mắng cậu, chưa từng lo cậu chết hay sống, chỉ có lúc người đàn ông kia tới, mẹ mới sẽ có thái độ tốt hai phần với cậu, nhưng một khi không thể giữ lại người đàn ông đó, mẹ sẽ lại đánh cậu giống như phát điên, rất nhiều lần cậu đều suýt chút bị đánh chết.
Sau đó người phụ nữ đó chết, mình được cha nuôi dẫn tới đây.
Những người phụ nữ kia thông thường đều là một sắc mặt.
Mới đầu để lấy lòng cha nuôi, sẽ tươi cười với cậu.
Cha nuôi vừa đi, lập tức lật mặt.
Mặc kệ là ai đều như vậy.
Nghĩ tới có lẽ người phụ nữ này cũng dùng phương pháp này mê hoặc họ, cuối cùng đuổi họ đi, thậm chí giết hại họ, trong mắt Chu Việt Đông tràn ra một cỗ oán hận.
Tư Niệm ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người, bắt gặp đôi mắt của Chu Việt Đông, trái tim khẽ run lên.
Ác ý mạnh quá.
Đáy lòng cô bỗng rét lạnh, trong khoảnh khắc, nổi hết cả da gà.
Không hổ là một trong những đại lão tâm cơ sâu nhất sau này, tuổi còn nhỏ thế mà đã có khí tràng như thế này rồi.
Kỳ thực tình tiết của nhân vật phụ trong tiểu thuyết không được viết chi tiết lắm, cô cũng chỉ biết kết quả sau này của những người này mà thôi.
Biết nguyên chủ từng ngược đãi cậu, cho nên cậu mới sẽ hận nguyên chủ như thế.
Nhưng bây giờ, mình vốn chưa động thủ, đứa nhỏ này đã toàn là ác ý với mình rồi.
Giống như một con sói con cảnh giác, quan sát trong bóng tối, chỉ đợi ngày cô không phòng bị gì, nhào lên cắt đứt cổ của cô.
Tư Niệm có chút vô lực, người có tính cách đã được định sẵn không dễ dàng thay đổi như thế.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô đều phải cố gắng thay đổi vận mệnh của họ, dù sao thì mấy đứa nhỏ này ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của mình.
Bây giờ không đối xử tốt với chúng một chút, cho dù sau này mình rời khỏi Chu Việt Thâm, cũng chưa chắc sẽ không bị mấy đứa trẻ này báo thù.
“Đứng ngơ ra đó làm gì, ăn cơm.”
Tư Niệm không quá khách sáo ném một câu, sau đó vòng qua hai người lên lầu gọi Dao Dao vẫn còn đang ngủ.
Dao Dao ngủ thoải mái, gương mặt nhỏ ửng hồng, vô cùng đáng yêu.
Bị cô lắc dậy cũng không khóc, ê ê a a cười lên, vươn tay sờ mặt của cô.
Nhãi con con người, quả thực quá đáng yêu! “Dao Dao, ăn cơm thôi, ăn no rồi chúng ta ngủ tiếp có được khôgn?” Dỗ cô bé xuống lầu, nhìn sắc trời, đã hoàn toàn tối đen.
Cô không nhịn được hỏi: “Cha của các con khi nào về?”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng là Chu Việt Đông lên tiếng: “Cha làm xong mới về.”
Chu Việt Thâm quay về rất muộn, có lúc là nửa đêm, có lúc trực tiếp không về.
Tư Niệm nhíu mày, cô còn nghĩ nếu buổi tối chồng về, cùng nhau ăn bữa cơm, cho nên đã nấu nhiều một chút.
Bây giờ xem ra, có lẽ Chu Việt Thâm rất ít khi ăn cơm ở nhà.
Múc cho Dao Dao một bát cơm, vừa đút cô bé vừa bới một miếng cơm vào miệng.
Mùi thơm của cơm vừa vào miệng, ngon tới mức Tư Niệm suýt chút nuốt cả lưỡi.
Gạo ở niên đại này mềm dẻo thơm ngọt, quả thực là quá đỉnh!
Thấy cô đã ăn, Chu Việt Hàn cũng vung khỏi tay của anh trai mình, bước chân chạy như may tới, đôi tay nhỏ bẩn bẩn bò lên bàn, tròng mắt đều suýt chút dính lên thịt kho, tham lam nhìn.
Đáy mắt Chu Việt Đông xẹt qua một tia phẫn nộ, nhưng cậu cũng rõ, em trai là một đứa háu ăn, một chút đồ ngon cậu đã không khống chế được bản thân.
Càng đừng nói, đây còn là thịt kho thơm lừng.
“Đói rồi thì đi rửa tay ăn cơm.” Tư Niệm nhìn cậu nhóc không có định lực này một cái, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng thương, vừa đút cho Dao Dao trong lòng ăn, vừa nhắc nhở.
Dao Dao nhìn thấy anh trai cũng rất vui, ê ê a a vươn tay nhỏ non mềm ra, giống như là muốn cậu ăn cùng.
Chu Việt Hàn lập tức đỏ mắt, nuốt nước miếng hỏi: “Con, con thật sự có thể ăn sao?”
Tư Niệm gật đầu: “Đương nhiên có thể, đây là thịt do cha các con mang về cho các con, các con không ăn ai ăn?”
Ngẩng đầu nhìn Tư Niệm, lại quay đầu nhìn anh cả cũng đang phát ngốc.
Chu Việt Đông tuyệt đối sẽ không tin có người phụ nữ nấu thịt cho họ ăn, từ khi cậu hiểu chuyện tới giờ, mẹ không đánh thì mắng cậu, chưa từng lo cậu chết hay sống, chỉ có lúc người đàn ông kia tới, mẹ mới sẽ có thái độ tốt hai phần với cậu, nhưng một khi không thể giữ lại người đàn ông đó, mẹ sẽ lại đánh cậu giống như phát điên, rất nhiều lần cậu đều suýt chút bị đánh chết.
Sau đó người phụ nữ đó chết, mình được cha nuôi dẫn tới đây.
Những người phụ nữ kia thông thường đều là một sắc mặt.
Mới đầu để lấy lòng cha nuôi, sẽ tươi cười với cậu.
Cha nuôi vừa đi, lập tức lật mặt.
Mặc kệ là ai đều như vậy.
Nghĩ tới có lẽ người phụ nữ này cũng dùng phương pháp này mê hoặc họ, cuối cùng đuổi họ đi, thậm chí giết hại họ, trong mắt Chu Việt Đông tràn ra một cỗ oán hận.
Tư Niệm ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người, bắt gặp đôi mắt của Chu Việt Đông, trái tim khẽ run lên.
Ác ý mạnh quá.
Đáy lòng cô bỗng rét lạnh, trong khoảnh khắc, nổi hết cả da gà.
Không hổ là một trong những đại lão tâm cơ sâu nhất sau này, tuổi còn nhỏ thế mà đã có khí tràng như thế này rồi.
Kỳ thực tình tiết của nhân vật phụ trong tiểu thuyết không được viết chi tiết lắm, cô cũng chỉ biết kết quả sau này của những người này mà thôi.
Biết nguyên chủ từng ngược đãi cậu, cho nên cậu mới sẽ hận nguyên chủ như thế.
Nhưng bây giờ, mình vốn chưa động thủ, đứa nhỏ này đã toàn là ác ý với mình rồi.
Giống như một con sói con cảnh giác, quan sát trong bóng tối, chỉ đợi ngày cô không phòng bị gì, nhào lên cắt đứt cổ của cô.
Tư Niệm có chút vô lực, người có tính cách đã được định sẵn không dễ dàng thay đổi như thế.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô đều phải cố gắng thay đổi vận mệnh của họ, dù sao thì mấy đứa nhỏ này ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của mình.
Bây giờ không đối xử tốt với chúng một chút, cho dù sau này mình rời khỏi Chu Việt Thâm, cũng chưa chắc sẽ không bị mấy đứa trẻ này báo thù.
“Đứng ngơ ra đó làm gì, ăn cơm.”
Tư Niệm không quá khách sáo ném một câu, sau đó vòng qua hai người lên lầu gọi Dao Dao vẫn còn đang ngủ.
Dao Dao ngủ thoải mái, gương mặt nhỏ ửng hồng, vô cùng đáng yêu.
Bị cô lắc dậy cũng không khóc, ê ê a a cười lên, vươn tay sờ mặt của cô.
Nhãi con con người, quả thực quá đáng yêu! “Dao Dao, ăn cơm thôi, ăn no rồi chúng ta ngủ tiếp có được khôgn?” Dỗ cô bé xuống lầu, nhìn sắc trời, đã hoàn toàn tối đen.
Cô không nhịn được hỏi: “Cha của các con khi nào về?”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng là Chu Việt Đông lên tiếng: “Cha làm xong mới về.”
Chu Việt Thâm quay về rất muộn, có lúc là nửa đêm, có lúc trực tiếp không về.
Tư Niệm nhíu mày, cô còn nghĩ nếu buổi tối chồng về, cùng nhau ăn bữa cơm, cho nên đã nấu nhiều một chút.
Bây giờ xem ra, có lẽ Chu Việt Thâm rất ít khi ăn cơm ở nhà.
Múc cho Dao Dao một bát cơm, vừa đút cô bé vừa bới một miếng cơm vào miệng.
Mùi thơm của cơm vừa vào miệng, ngon tới mức Tư Niệm suýt chút nuốt cả lưỡi.
Gạo ở niên đại này mềm dẻo thơm ngọt, quả thực là quá đỉnh!
Thấy cô đã ăn, Chu Việt Hàn cũng vung khỏi tay của anh trai mình, bước chân chạy như may tới, đôi tay nhỏ bẩn bẩn bò lên bàn, tròng mắt đều suýt chút dính lên thịt kho, tham lam nhìn.
Đáy mắt Chu Việt Đông xẹt qua một tia phẫn nộ, nhưng cậu cũng rõ, em trai là một đứa háu ăn, một chút đồ ngon cậu đã không khống chế được bản thân.
Càng đừng nói, đây còn là thịt kho thơm lừng.
“Đói rồi thì đi rửa tay ăn cơm.” Tư Niệm nhìn cậu nhóc không có định lực này một cái, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng thương, vừa đút cho Dao Dao trong lòng ăn, vừa nhắc nhở.
Dao Dao nhìn thấy anh trai cũng rất vui, ê ê a a vươn tay nhỏ non mềm ra, giống như là muốn cậu ăn cùng.
Chu Việt Hàn lập tức đỏ mắt, nuốt nước miếng hỏi: “Con, con thật sự có thể ăn sao?”
Tư Niệm gật đầu: “Đương nhiên có thể, đây là thịt do cha các con mang về cho các con, các con không ăn ai ăn?”
Danh sách chương