Tư Niệm vừa tỉnh táo lại, tiêu hóa ký ức lạ lẫm, liền nghe thấy tiếng khóc quấy của phụ nữ.
“Vậy có thể làm thế nào, lẽ nào ông để con gái ruột của chúng ta gả cho một “lão già” đã có ba đứa con sao?”
“Hu hu, nó đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm, nhưng có thế nào thì đó mới là con gái ruột của chúng ta.”
Tầm mắt Tư Niệm mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, nhíu chặt mày, người phụ nữ đang che mặt lau nước mắt.
Tư Niệm xuyên sách hai ngày, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, vẫn đang tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu.
Cô xuyên sách rồi, còn là niên đại 80 lạc hậu.
Cái này cũng thôi, còn là một thiên kim giả.
Một tháng trước, thiên kim thật tìm tới cửa, nói cô ta mới là thiên kim thật, đi giám định thì đúng là thật.
Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.
Thiên kim thật luôn sống trong gia đình nông thôn nghèo nàn, thiên kim giả không muốn sống khổ, sợ cha mẹ đuổi cô ấy đi, cho nên khóc lóc om sòm, giở trò không đi.
Thời điểm quan trọng hơn là lúc này cô còn đính hôn với con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, nhìn thấy sắp được gả vào hào môn, thiên kim thật bỗng nhiên xuất hiện, đảo loạn kế hoạch.
Nguyên chủ tức giận muốn chết, cũng hận thiên kim thật.
Cho dù là nuôi con chó, mười mấy năm cũng có tình cảm, càng đừng nói là một người sống sờ sờ.
Trong nhà vốn dĩ muốn giữ cả hai người lại, dù sao thì nhà họ Tư ba đời làm quan, cũng không phải không nuôi nổi.
Ai ngờ bên phía cha mẹ ở quê của thiên kim thật lại định hôn sự cho cô ta, muốn cho cô ta gả cho một “lão già” từng ly hôn dẫn theo ba đứa con mở trại nuôi heo.
Đương nhiên thiên kim thật không chịu.
Cha mẹ nhà họ Tư thương con gái ruột chịu khổ mười mấy năm, còn phải gả cho một tên đàn ông lớn tuổi từng ly hôn, vô cùng đau lòng.
Không muốn để cô ta gả đi.
Ai biết cha mẹ ở quê của thiên kim thật nhận tiền rồi chạy, lúc này không thể không gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ý nghĩ để thiên kim giả gả thay.
Tuy nghe có vẻ không tốt lắm, nhưng nhà họ Tư cảm thấy, nuôi con gái giùm người ta mười mấy năm, nuôi tốt như vậy, giúp một việc cũng là chuyện nằm trong tình lý.
Hơn nữa cô không phải con gái ruột, nếu để cô gả đến nhà thủ trưởng, nhà họ Tư lỗ mất.
Cái tốt đương nhiên phải giữ cho con gái ruột của mình.
Nguyên chủ biết được chuyện này, lập tức tức giận đùng đùng, nhảy sông tự sát.
Chuyện này huyên náo rầm rộ, kéo theo nhà họ Tư mất hết mặt mũi, cũng có chút chán ghét nguyên chủ.
Từ nhỏ, họ dẫn con ra ngoài, đã có người từng nói đứa nhỏ này sao không giống cha không giống mẹ, khiến hai người rất lúng túng.
Con gái có tính cách ngang bướng vô lý, không thể so với khuê tú nhà người ta.
Liền muốn mau chóng đổi lại.
Tư Niệm chớp mắt.
Tuy nguyên chủ đã nhảy sông nhưng không chết, thậm chí bởi vì chuyện này, người trong nhà cảm thấy cô quá cực đoan, lập tức đưa xuống nông thôn.
Sau khi nguyên chủ gả cho “lão già” từng ly hôn, đẩy tất cả sai lầm lên người “lão già”, ngược đãi con của lão, cuối cùng đối phương không thể nhịn được nữa, ly hôn với cô.
Thiên kim giả biến thành ăn mày suy sụp tinh thần, cuối cùng chết thảm ở đầu đường, kết thúc cuộc đời máu chó.
Đúng là tình tiết khiến người ta cạn lời.
Mấy hôm nay, Tư Niệm sống không sống, chết không chết nằm trên giường, điều mong muốn nhất chính là nếu đây là một giấc mơ thì tốt biết bao.
Cô khó khăn lắm mới để dành được ba mươi vạn, vừa nộp tiền cọc, nói mất liền mất.
Khiến cho cô tức giận tới mức nửa đêm cũng không ngủ được.
Lúc này nhìn mẹ của nữ chính đều nói tới nước này rồi, cũng không thể chạy trốn được nữa.
Người trong nhà rõ ràng thiên vị thiên kim thật, cô ở lại không chỉ ngại ngùng còn ăn nhờ ở đậu, cuộc sống không tốt mấy.
Chi bằng chủ động rời đi, có lẽ còn có thể được một danh tiếng tốt.
Thế là Tư Niệm lên tiếng: “Đừng khóc nữa, con đi.”
Căn phòng yên tĩnh mấy giây, Trương Thúy Mai mới phát hiện con gái đã tỉnh.
Biểu cảm của bà ta xẹt qua một tia ngượng ngập, sau đó lại hổ thẹn nói: “Niệm Niệm, con đừng trách cha mẹ vô tình, chỉ là mẹ thực sự không thể làm gì được.”
Tư Niệm nhàn nhạt gật đầu: “Con hiểu, nếu con ở lại, nói không chừng còn phải tranh giành chồng chưa cưới quân quan với Lâm Tư Tư, từ đầu tới cuối đều không tốt.”
Cô nói quá thẳng thắn, ngược lại khiến hai người lớn đều có cảm giác xấu hổ bị nhìn thấu.
“Vậy có thể làm thế nào, lẽ nào ông để con gái ruột của chúng ta gả cho một “lão già” đã có ba đứa con sao?”
“Hu hu, nó đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm, nhưng có thế nào thì đó mới là con gái ruột của chúng ta.”
Tầm mắt Tư Niệm mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, nhíu chặt mày, người phụ nữ đang che mặt lau nước mắt.
Tư Niệm xuyên sách hai ngày, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, vẫn đang tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu.
Cô xuyên sách rồi, còn là niên đại 80 lạc hậu.
Cái này cũng thôi, còn là một thiên kim giả.
Một tháng trước, thiên kim thật tìm tới cửa, nói cô ta mới là thiên kim thật, đi giám định thì đúng là thật.
Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.
Thiên kim thật luôn sống trong gia đình nông thôn nghèo nàn, thiên kim giả không muốn sống khổ, sợ cha mẹ đuổi cô ấy đi, cho nên khóc lóc om sòm, giở trò không đi.
Thời điểm quan trọng hơn là lúc này cô còn đính hôn với con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, nhìn thấy sắp được gả vào hào môn, thiên kim thật bỗng nhiên xuất hiện, đảo loạn kế hoạch.
Nguyên chủ tức giận muốn chết, cũng hận thiên kim thật.
Cho dù là nuôi con chó, mười mấy năm cũng có tình cảm, càng đừng nói là một người sống sờ sờ.
Trong nhà vốn dĩ muốn giữ cả hai người lại, dù sao thì nhà họ Tư ba đời làm quan, cũng không phải không nuôi nổi.
Ai ngờ bên phía cha mẹ ở quê của thiên kim thật lại định hôn sự cho cô ta, muốn cho cô ta gả cho một “lão già” từng ly hôn dẫn theo ba đứa con mở trại nuôi heo.
Đương nhiên thiên kim thật không chịu.
Cha mẹ nhà họ Tư thương con gái ruột chịu khổ mười mấy năm, còn phải gả cho một tên đàn ông lớn tuổi từng ly hôn, vô cùng đau lòng.
Không muốn để cô ta gả đi.
Ai biết cha mẹ ở quê của thiên kim thật nhận tiền rồi chạy, lúc này không thể không gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ý nghĩ để thiên kim giả gả thay.
Tuy nghe có vẻ không tốt lắm, nhưng nhà họ Tư cảm thấy, nuôi con gái giùm người ta mười mấy năm, nuôi tốt như vậy, giúp một việc cũng là chuyện nằm trong tình lý.
Hơn nữa cô không phải con gái ruột, nếu để cô gả đến nhà thủ trưởng, nhà họ Tư lỗ mất.
Cái tốt đương nhiên phải giữ cho con gái ruột của mình.
Nguyên chủ biết được chuyện này, lập tức tức giận đùng đùng, nhảy sông tự sát.
Chuyện này huyên náo rầm rộ, kéo theo nhà họ Tư mất hết mặt mũi, cũng có chút chán ghét nguyên chủ.
Từ nhỏ, họ dẫn con ra ngoài, đã có người từng nói đứa nhỏ này sao không giống cha không giống mẹ, khiến hai người rất lúng túng.
Con gái có tính cách ngang bướng vô lý, không thể so với khuê tú nhà người ta.
Liền muốn mau chóng đổi lại.
Tư Niệm chớp mắt.
Tuy nguyên chủ đã nhảy sông nhưng không chết, thậm chí bởi vì chuyện này, người trong nhà cảm thấy cô quá cực đoan, lập tức đưa xuống nông thôn.
Sau khi nguyên chủ gả cho “lão già” từng ly hôn, đẩy tất cả sai lầm lên người “lão già”, ngược đãi con của lão, cuối cùng đối phương không thể nhịn được nữa, ly hôn với cô.
Thiên kim giả biến thành ăn mày suy sụp tinh thần, cuối cùng chết thảm ở đầu đường, kết thúc cuộc đời máu chó.
Đúng là tình tiết khiến người ta cạn lời.
Mấy hôm nay, Tư Niệm sống không sống, chết không chết nằm trên giường, điều mong muốn nhất chính là nếu đây là một giấc mơ thì tốt biết bao.
Cô khó khăn lắm mới để dành được ba mươi vạn, vừa nộp tiền cọc, nói mất liền mất.
Khiến cho cô tức giận tới mức nửa đêm cũng không ngủ được.
Lúc này nhìn mẹ của nữ chính đều nói tới nước này rồi, cũng không thể chạy trốn được nữa.
Người trong nhà rõ ràng thiên vị thiên kim thật, cô ở lại không chỉ ngại ngùng còn ăn nhờ ở đậu, cuộc sống không tốt mấy.
Chi bằng chủ động rời đi, có lẽ còn có thể được một danh tiếng tốt.
Thế là Tư Niệm lên tiếng: “Đừng khóc nữa, con đi.”
Căn phòng yên tĩnh mấy giây, Trương Thúy Mai mới phát hiện con gái đã tỉnh.
Biểu cảm của bà ta xẹt qua một tia ngượng ngập, sau đó lại hổ thẹn nói: “Niệm Niệm, con đừng trách cha mẹ vô tình, chỉ là mẹ thực sự không thể làm gì được.”
Tư Niệm nhàn nhạt gật đầu: “Con hiểu, nếu con ở lại, nói không chừng còn phải tranh giành chồng chưa cưới quân quan với Lâm Tư Tư, từ đầu tới cuối đều không tốt.”
Cô nói quá thẳng thắn, ngược lại khiến hai người lớn đều có cảm giác xấu hổ bị nhìn thấu.
Danh sách chương