Trần Tú Phương nghe nói như vậy cũng không thể không lo lắng, bà ấy vội vàng đi tìm bác sĩ trong thôn, về phần Lục Mãn, cô giả vờ lấy từ trong túi ra nhưng thực tế thứ cô lấy ra chính là lá bùa bên trong pháp khí không gian mà cô mang đến, cũng không có cách nào, nếu đứa bé trong bụng của góa phụ Trần không cứu được, vậy thì không chỉ Lý Chiêu Đệ không gặp may mà ngay cả cha cô cũng gặp phiền phức.
"Thím, thím có nghe cháu nói không"Lục Mãn lấy ra lá bùa, cô còn cầm lấy cái chén nằm trên cái bình sứ trong nhà mình, đổ vào một ít nước sau đó đặt lên mặt đất, cô thuận tay vung lên, lá bùa mở ra cũng lập tức tự bốc cháy, chiêu thức ấy khiến cho sắc mặt những người vây xem đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lúc này Lục Mãn cũng bất chấp, góa phụ Trần đang ôm lấy bụng của mình.
"Thím, có thể nghe được.
"Bà ấy cắn răng nói, hiện tại bụng của bà ấy rất đau, bà ấy nhìn Lục Mãn cầu xin.
"Thím, nếu thím tin tưởng cháu thì uống hết chén nước này nhé.
"Bên trong có tro của lá bùa giữ thai mà cô mới làm, có lẽ người khác sẽ nói đây là mê tín, nhưng lúc này, cô không thể không làm vậy.
Cô sợ chờ bác sĩ đến đây thì đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần cũng sẽ không còn.
"Đưa thím.
"Góa phụ Trần cắn răng nói, lúc này bà ấy đã ứa ra mồ hôi lạnh vì đau, Lưu Chiêu Đệ, chờ tôi, chờ tôi, chờ tôi sinh xong đứa nhỏ.
Giờ phút này, góa phụ Trần hận không thể ăn Lưu Chiêu Đệ, Lưu Chiêu Đệ ngồi dưới đất sắc mặt tái nhợt, bà ta cũng sợ, vào giờ phút này bà ta cũng đang cầu nguyện cho đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần có thể giữ được, nếu không, góa phụ Trần sẽ xé xác bà ta.
"Cẩn thận.
"Lục Mãn cẩn thận đút nước cho góa phụ Trần, sau khi góa phụ Trần uống hết chén nước kia thì bụng cũng không còn cảm giác đau nữa, kể cả cảm giác đau quặn bụng dưới cũng không còn.
"Thím, đây là bùa bình an và bùa giữ thai, thím mang theo bên người đi.
"Lục Mãn nhìn sắc mặt của góa phụ Trần cũng không còn khó coi nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự rất lo sẽ không giữ được đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần nữa.
"Cảm ơn cháu.
"Giờ phút này, góa phụ Trần thật lòng nói lời cảm ơn với Lục Mãn, nếu không có cô, có lẽ đứa nhỏ trong bụng của bà ấy không chừng sẽ không giữ được.
Lục Mãn vội lắc đầu, cô giúp đỡ bà ấy chủ yếu bởi vì chuyện này liên quan đến Lưu Chiêu Đệ.
"Bác gái cả, bác đi đâu vậy?"Vào lúc cô nghĩ đến Lưu Chiêu Đệ, khóe mắt cô chợt nhìn thấy bà ta đang tính chuồn êm, Lục Mãn cảm thấy không còn gì để nói, cả làng lớn như vậy mà ngay cả cha mẹ chồng của góa phụ Trần còn không biết góa phụ Trần mang thai, nếu bọn họ biết Lưu Chiêu Đệ đã làm chuyện gì, không chừng bọn họ sẽ liều mạng với Lưu Chiêu Đệ.
Cô nghĩ lúc này nên giải thích trước, sau đó nghĩ cách bồi thường một chút cho góa phụ Trần, đem chuyện này đè xuống hoặc xử lý cho tốt để cầu xin người ta tha thứ.
Còn hành vi muốn chuồn êm này của bà ta sẽ khiến cho những gì cô vừa làm đều uổng phí.
"Bác! ?"Lưu Chiêu Đệ nghe Lục Mãn gọi có hơi giật mình một chút, sau đó nở nụ cười lấy lòng với Lục Mãn.
"Bác đi vệ sinh.
"Dù sao cũng không thể nói bà ta tính trốn được, nghĩ đến việc bà ta có thể sẽ phải bồi thường cho góa phụ Trần thì lòng bà ta đã đau không thể tả.
Dù sao bà ta cũng thấy đứa nhỏ của góa phụ Trần đã an toàn, nên bà ta mới đứng lên xem như không có việc gì, bà ta không lo bỏ chạy còn ở lại chỗ này làm gì.
"Bác gái, bác cứ chờ cho bác sĩ đến khám cho thím Trần xong rồi thì bác hãy đi vệ sinh.
"Lục Mãn nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ nhẹ nhàng nói, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra thái độ của cô.
Lưu Chiêu Đệ vốn muốn phản bác, nhưng vào lúc bà ta nhìn thấy ánh mắt Lục Mãn nhìn mình khiến bà ta sợ đến mức không dám nói câu nào.
.