Hiện giờ thấy một nông thôn phồn vinh như vậy, trong lòng ông Trần giống như được châm một ngọn lửa, ông chụp một phát vào gốc dâu: “Bên bờ ao cá trồng thêm cây dâu, lá dâu cho tằm ăn, phân tằm thì cho cá, bùn đất lại nuôi cây dâu tằm, thôn chúng ta cũng có thể học hỏi cách làm này.”
“Cháu đã lấy vở ghi kỹ lại rồi, còn đi tìm những người lão làng trong thôn học được rất nhiều kinh nghiệm.”
“Tôi xem thôn họ tu sửa lại đường xá, máy kéo, xe vận chuyển chạy trên đường, máy dập lúa, còn có nơi xay bột…. Cuộc sống của họ đúng là quá tốt.”
“Lý nhị dẫn bọn cháu đi xem ao sen của bọn họ, chờ một thời gian nữa là có thể thu hoạch củ sen.”
Tám người ra ngoài học tập đã được một đoạn thời gian rồi, hôm nay tụ tập lại làm một buổi giao lưu học tập nhỏ. Tổng kết lại kết quả sau khi chấm dứt quá trình học tập, ông Trần lôi kéo Tô Hiểu Mạn đứng dưới gốc dâu nói chuyện.
“Mẹ cháu là Liễu Thục Phượng rất tinh mắt.” Ông Trần hút điếu thuốc cảm khái một chút, một chuyến ra bên ngoài này, Tạ lão ngũ thay đổi quá lớn, mới vừa rồi gặp, suýt chút nữa ông đã không nhận ra được.
Đứa trẻ này quá đẹp trai, lúc mới vừa mở họp, cho dù có đứng bên cạnh thanh niên trí thức Khương cũng không bị đem ra so sánh.
Ông Trần còn cảm thấy đứa trẻ này còn đẹp hơn nhiều so với thanh niên trí thức Khương.
Nghe đương gia nhà họ Chu nói rằng, Tạ Minh Đồ học cái gì cũng nhanh, không chỉ có lái máy kéo, lái xe vận chuyển, lái xe vận tải cỡ lớn, mà cái gì tới tay cũng làm được, phảng phất trời sinh anh nên làm công việc này, tới cả công ty vận chuyển trong huyện cũng muốn tới tìm mời anh về làm công nhân viên chức,
Bởi vì anh không chỉ biết lái, anh còn biết sửa xe, cũng không biết anh học được từ đâu, nghe nói là cầm bản thuyết minh máy móc gì đó đọc, đọc đọc thế là học xong cả việc sửa xe, mà Tạ lão ngũ không chỉ biết sửa xe thôi, nghe nói tới máy móc trong xưởng quần áo anh cũng biết sửa.
Trời ạ, đây đúng là thiên phú mà! Trong thôn bọn họ cũng có thể sinh ra một nhân tài, Tạ lão ngũ đúng là một nhân tài!
Trước kia Tô Hiểu Mạn bị bắt phải cưới Tạ Minh Đồ, ông Trần chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, buồn bực với người phụ nữ lợi hại như Liễu Thục Phượng, thế mà lại đồng ý cho đứa con gái duy nhất của mình là Tô Hiểu Mạn gả cho tên tiểu tử nghèo dung mạo bình thường như Tạ Minh Đồ, mà nhà họ Tô bọn họ còn không đòi một phần tiền lễ.
Cho tới giờ phút này, ông mới bừng tỉnh phát hiện, Liễu Thục Phượng có hỏa nhãn kim tinh, mọi người đều nói Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng mà sau khi bãi phân trâu này sửa soạn sạch sẽ, bên trong thế mà lại bao bọc một khối ngọc.
Huống chi Tạ lão ngũ còn là người trong thôn bọn họ, biết căn nguyên gốc gác, có thể so với đám thanh niên trí thức đến từ bên ngoài không biết khi nào rời đi thì khá hơn nhiều.
“Hiểu Mạn à, sống cùng tiểu Tạ cho tốt, cuộc sống sau này của cháu sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Tô Hiểu Mạn cười cười, gật đầu với ông Trần.
Tạ Minh Đồ cầm kéo giúp Đường Kiện Cường chỉnh sửa lại tóc, Đường Kiện Cường thèm thuồng kiểu tóc của Tạ Minh Đồ đã lâu, cuối cùng hôm nay không nhịn được nữa chạy tới tìm Tô Hiểu Mạn xin cô cắt cho hắn một cái đầu giống như của Tạ Minh Đồ.
Tô Hiểu Mạn: “???1!!!”
Nghe thấy cái yêu cầu này Tô Hiểu Mạn cực kì khiếp sợ.
Dù sao thì cô cũng sẽ không cắt tóc cho người khác, lúc trước chỉ tùy tay cắt qua loa một chút trên đầu Tạ Cẩu Tử, may mà không cắt hỏng, cũng một phần nhờ thiên phú dị bẩm của Tạ Cẩu Tử, hình dáng đầu rất là đẹp đẽ,
Hiện tại bảo cô cắt, cô cũng không biết nên cắt như thế nào cả.
Thật sự làm cô cảm thấy khó xử.
“Tôi không biết cắt… Lúc trước tôi chỉ tùy tay cắt giúp Tạ Minh Đồ mà thôi.”
Nghe xong lời Tô Hiểu Mạn nói, Đường Kiện Cường bắt đầu để lộ ra nụ cười sang sảng của người nhà quê đầy chất phác: “Vậy cô tùy tay cắt giúp tôi một chút đi, nếu có cắt hỏng tôi cũng không trách cô,”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Cho dù là ở niên đại bần cùng như thế này, những thanh niên trẻ vẫn theo đuổi “cái đẹp” không ngừng nghỉ, đều thích những bộ quần áo xinh đẹp, có khi còn mang cả những kiểu tóc theo phong cách tây.Thiếu chút nữa là Tô Hiểu Mạn đã bị hắn thuyết phục rồi, người ta sùng kính cô như thể thầu Tony, cô cũng phải nhìn lại bản thân xem mình có thiên phú làm thầy Tony hay không đã.
Tạ Minh Đồ lại không muốn để Tô Hiểu Mạn cắt tóc cho người khác, vì thế xung phong nhận việc muốn cắt tóc cho Đường Kiện Cường.
“Cậu? Cậu có thể ư?”
Đường Kiện Cường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
Nhưng mà khi nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của đối phương, tâm địa đáng xấu hổ kia dao động, người lớn lên xinh đẹp, sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác tin cậy tín nhiệm không tên.
Nếu mà Tạ Cẩu Tử để cái đầu như tổ quạ nói muốn cắt tóc cho hắn, hắn sẽ đánh Tạ Cẩu Tử một trận nên thân.
Hai người bọn họ tìm người trong thôn để mượn kéo, Tạ Minh Đồ cắt tóc cho hắn ta.
Đừng nói, Tạ Minh Đồ rất có thiên phú chỉnh sửa máy móc, đồng dạng, cắt tóc cho người ta cũng rất tài giỏi.
Đường Kiện Cường nhìn gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tức khắc bắt đầu tự luyến, cho rằng mình có thể so sánh được với nam chính điện ảnh.
“Tạ lão ngũ, về sau tóc tôi sẽ để cho cậu cắt.”
Dương Trường Quế đi qua nhìn thấy, cũng thèm thuồng vô cùng, hắn sắp trở thành chú rể mới, cũng rất muốn có một kiểu tóc mới thời thượng nên lập tức ngồi xuống băng ghế trước mặt Tạ Minh Đồ, không hề ái ngại gì mà nhờ anh cắt tóc hộ.
Dương Trường Quế là người quen trong thôn, mọi người đều quen biết hắn, không ít đàn ông trẻ tuổi trong thôn vây lại đây xem náo nhiệt, lúc thì nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tạ Minh Đồ, lúc lại ngắm nhìn đỉnh đầu Đường Kiện Cường.
Đường Kiện Cường đã được đổi kiểu tóc rất tự tin mà khoe ra, tủy tiện cho người ta đánh giá, miệng còn hỏi liên tiếp: “Sao nào? Thấy tóc mới của tôi ra sao?”
Tạ Minh Đồ: “...”
Anh cũng giúp Dương Trường Quế cắt tóc, sau một trận tiếng kéo răng rắc, tóc màu đen rơi như bông tuyết xuống mặt đất.
Người xem náo nhiệt gật đầu liên tục.
Sau khi cắt xong, Dương Trường Quế cướp gương từ trong tay Đường Kiện Cường, chải chải, cũng vô cùng vừa lòng với kiểu tóc của chính mình.
Thấy cắt đẹp, bắt đầu như có bấc dẫn lửa, tiếng pháo trúc vang lên bùm bùm liên tiếp cũng không ngắt được.
Càng nhiều người tới tìm Tạ Minh Đồ để cắt tóc hơn.
Mỗi lần năm mao, Tạ Minh Đồ dùng bản lĩnh của mình kiếm được hai khối tiền, làm Tô Hiểu Mạn ngồi xem bên cạnh ôm bụng cười to, nghĩ thầm Tạ Cẩu Tử lại tìm được ngón nghề làm giàu nữa rồi.
càng cắt thì tay nghề càng tốt, sau khi trở về, không chừng có thể mở một tiệm cắt tóc ở công xã.
Hóa ra cô không phải là thầy Tony mà Tạ Cẩu Tử mới có tài năng của thầy Tony.
“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, mau qua bên kia can ngăn đi!”
“Chị Thuận cùng chị dâu ba nhà họ Kim bắt đầu mắng chửi nhau.”
“Một đám người kéo nhau qua khuyên ngăn.”
Nghe nói có đánh nhau, đoàn người Tô Hiểu Mạn cũng đi theo đám người qua bên đó xem sao, cãi nhau trong thôn chính là một chuyện náo nhiệt, đặc biệt là những người thích hóng hớt, tất cả đều tụ tập qua đây.
Chủ nhiệm phụ nữ Chu Viện Phương cầm một cái loa, kêu to nhường đường ở trong đám người: “Đừng có chặn đường, tôi muốn vào trong để khuyên can!”
Tô Hiểu Mạn đứng trong đám người, Tạ Minh Đồ đứng canh giữ ở bên người cô, hai người chen vào trong đám người, đi tới phía đầu chỗ tiêu điểm của vòng vây đó là chị Thuận và chị dâu thứ ba nhà họ Kim, Tần Hậu Anh.
Tần Hậu Anh là người ngoài tỉnh, đi chạy nạn vào trong thôn bọn họ, gả cho một dòng họ lớn khác trong thôn là nhà họ Kim, tính tình cực kỳ đanh đá, thích chiếm tiện nghi của người khác, có rất nhiều người sợ ả ta và không muốn dính dáng gì tới ả cả.
Ả ta cãi nhau với chị Thuận cũng là vì chuyện nuôi tằm.
bên chỗ chị Thuận nuôi một đám tằm mới, là một đám tằm tốt được chọn nhặt ra, số lượng rất ít, chị nuôi lứa tằm này tới mức trắng trẻo mập mạp, đây cũng là tâm huyết của chị, phía trước vì muốn tống cổ Chu Hiểu Hồng sang tổ của Chu Văn Văn nên chị đồng ý đưa một phần tâm huyết này cho Chu Văn Văn kết quả để tổ ba của Tần Hậu Anh biết được, tâm tình không thoải mái cho lắm.
“Cháu đã lấy vở ghi kỹ lại rồi, còn đi tìm những người lão làng trong thôn học được rất nhiều kinh nghiệm.”
“Tôi xem thôn họ tu sửa lại đường xá, máy kéo, xe vận chuyển chạy trên đường, máy dập lúa, còn có nơi xay bột…. Cuộc sống của họ đúng là quá tốt.”
“Lý nhị dẫn bọn cháu đi xem ao sen của bọn họ, chờ một thời gian nữa là có thể thu hoạch củ sen.”
Tám người ra ngoài học tập đã được một đoạn thời gian rồi, hôm nay tụ tập lại làm một buổi giao lưu học tập nhỏ. Tổng kết lại kết quả sau khi chấm dứt quá trình học tập, ông Trần lôi kéo Tô Hiểu Mạn đứng dưới gốc dâu nói chuyện.
“Mẹ cháu là Liễu Thục Phượng rất tinh mắt.” Ông Trần hút điếu thuốc cảm khái một chút, một chuyến ra bên ngoài này, Tạ lão ngũ thay đổi quá lớn, mới vừa rồi gặp, suýt chút nữa ông đã không nhận ra được.
Đứa trẻ này quá đẹp trai, lúc mới vừa mở họp, cho dù có đứng bên cạnh thanh niên trí thức Khương cũng không bị đem ra so sánh.
Ông Trần còn cảm thấy đứa trẻ này còn đẹp hơn nhiều so với thanh niên trí thức Khương.
Nghe đương gia nhà họ Chu nói rằng, Tạ Minh Đồ học cái gì cũng nhanh, không chỉ có lái máy kéo, lái xe vận chuyển, lái xe vận tải cỡ lớn, mà cái gì tới tay cũng làm được, phảng phất trời sinh anh nên làm công việc này, tới cả công ty vận chuyển trong huyện cũng muốn tới tìm mời anh về làm công nhân viên chức,
Bởi vì anh không chỉ biết lái, anh còn biết sửa xe, cũng không biết anh học được từ đâu, nghe nói là cầm bản thuyết minh máy móc gì đó đọc, đọc đọc thế là học xong cả việc sửa xe, mà Tạ lão ngũ không chỉ biết sửa xe thôi, nghe nói tới máy móc trong xưởng quần áo anh cũng biết sửa.
Trời ạ, đây đúng là thiên phú mà! Trong thôn bọn họ cũng có thể sinh ra một nhân tài, Tạ lão ngũ đúng là một nhân tài!
Trước kia Tô Hiểu Mạn bị bắt phải cưới Tạ Minh Đồ, ông Trần chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, buồn bực với người phụ nữ lợi hại như Liễu Thục Phượng, thế mà lại đồng ý cho đứa con gái duy nhất của mình là Tô Hiểu Mạn gả cho tên tiểu tử nghèo dung mạo bình thường như Tạ Minh Đồ, mà nhà họ Tô bọn họ còn không đòi một phần tiền lễ.
Cho tới giờ phút này, ông mới bừng tỉnh phát hiện, Liễu Thục Phượng có hỏa nhãn kim tinh, mọi người đều nói Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng mà sau khi bãi phân trâu này sửa soạn sạch sẽ, bên trong thế mà lại bao bọc một khối ngọc.
Huống chi Tạ lão ngũ còn là người trong thôn bọn họ, biết căn nguyên gốc gác, có thể so với đám thanh niên trí thức đến từ bên ngoài không biết khi nào rời đi thì khá hơn nhiều.
“Hiểu Mạn à, sống cùng tiểu Tạ cho tốt, cuộc sống sau này của cháu sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Tô Hiểu Mạn cười cười, gật đầu với ông Trần.
Tạ Minh Đồ cầm kéo giúp Đường Kiện Cường chỉnh sửa lại tóc, Đường Kiện Cường thèm thuồng kiểu tóc của Tạ Minh Đồ đã lâu, cuối cùng hôm nay không nhịn được nữa chạy tới tìm Tô Hiểu Mạn xin cô cắt cho hắn một cái đầu giống như của Tạ Minh Đồ.
Tô Hiểu Mạn: “???1!!!”
Nghe thấy cái yêu cầu này Tô Hiểu Mạn cực kì khiếp sợ.
Dù sao thì cô cũng sẽ không cắt tóc cho người khác, lúc trước chỉ tùy tay cắt qua loa một chút trên đầu Tạ Cẩu Tử, may mà không cắt hỏng, cũng một phần nhờ thiên phú dị bẩm của Tạ Cẩu Tử, hình dáng đầu rất là đẹp đẽ,
Hiện tại bảo cô cắt, cô cũng không biết nên cắt như thế nào cả.
Thật sự làm cô cảm thấy khó xử.
“Tôi không biết cắt… Lúc trước tôi chỉ tùy tay cắt giúp Tạ Minh Đồ mà thôi.”
Nghe xong lời Tô Hiểu Mạn nói, Đường Kiện Cường bắt đầu để lộ ra nụ cười sang sảng của người nhà quê đầy chất phác: “Vậy cô tùy tay cắt giúp tôi một chút đi, nếu có cắt hỏng tôi cũng không trách cô,”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Cho dù là ở niên đại bần cùng như thế này, những thanh niên trẻ vẫn theo đuổi “cái đẹp” không ngừng nghỉ, đều thích những bộ quần áo xinh đẹp, có khi còn mang cả những kiểu tóc theo phong cách tây.Thiếu chút nữa là Tô Hiểu Mạn đã bị hắn thuyết phục rồi, người ta sùng kính cô như thể thầu Tony, cô cũng phải nhìn lại bản thân xem mình có thiên phú làm thầy Tony hay không đã.
Tạ Minh Đồ lại không muốn để Tô Hiểu Mạn cắt tóc cho người khác, vì thế xung phong nhận việc muốn cắt tóc cho Đường Kiện Cường.
“Cậu? Cậu có thể ư?”
Đường Kiện Cường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
Nhưng mà khi nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của đối phương, tâm địa đáng xấu hổ kia dao động, người lớn lên xinh đẹp, sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác tin cậy tín nhiệm không tên.
Nếu mà Tạ Cẩu Tử để cái đầu như tổ quạ nói muốn cắt tóc cho hắn, hắn sẽ đánh Tạ Cẩu Tử một trận nên thân.
Hai người bọn họ tìm người trong thôn để mượn kéo, Tạ Minh Đồ cắt tóc cho hắn ta.
Đừng nói, Tạ Minh Đồ rất có thiên phú chỉnh sửa máy móc, đồng dạng, cắt tóc cho người ta cũng rất tài giỏi.
Đường Kiện Cường nhìn gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tức khắc bắt đầu tự luyến, cho rằng mình có thể so sánh được với nam chính điện ảnh.
“Tạ lão ngũ, về sau tóc tôi sẽ để cho cậu cắt.”
Dương Trường Quế đi qua nhìn thấy, cũng thèm thuồng vô cùng, hắn sắp trở thành chú rể mới, cũng rất muốn có một kiểu tóc mới thời thượng nên lập tức ngồi xuống băng ghế trước mặt Tạ Minh Đồ, không hề ái ngại gì mà nhờ anh cắt tóc hộ.
Dương Trường Quế là người quen trong thôn, mọi người đều quen biết hắn, không ít đàn ông trẻ tuổi trong thôn vây lại đây xem náo nhiệt, lúc thì nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tạ Minh Đồ, lúc lại ngắm nhìn đỉnh đầu Đường Kiện Cường.
Đường Kiện Cường đã được đổi kiểu tóc rất tự tin mà khoe ra, tủy tiện cho người ta đánh giá, miệng còn hỏi liên tiếp: “Sao nào? Thấy tóc mới của tôi ra sao?”
Tạ Minh Đồ: “...”
Anh cũng giúp Dương Trường Quế cắt tóc, sau một trận tiếng kéo răng rắc, tóc màu đen rơi như bông tuyết xuống mặt đất.
Người xem náo nhiệt gật đầu liên tục.
Sau khi cắt xong, Dương Trường Quế cướp gương từ trong tay Đường Kiện Cường, chải chải, cũng vô cùng vừa lòng với kiểu tóc của chính mình.
Thấy cắt đẹp, bắt đầu như có bấc dẫn lửa, tiếng pháo trúc vang lên bùm bùm liên tiếp cũng không ngắt được.
Càng nhiều người tới tìm Tạ Minh Đồ để cắt tóc hơn.
Mỗi lần năm mao, Tạ Minh Đồ dùng bản lĩnh của mình kiếm được hai khối tiền, làm Tô Hiểu Mạn ngồi xem bên cạnh ôm bụng cười to, nghĩ thầm Tạ Cẩu Tử lại tìm được ngón nghề làm giàu nữa rồi.
càng cắt thì tay nghề càng tốt, sau khi trở về, không chừng có thể mở một tiệm cắt tóc ở công xã.
Hóa ra cô không phải là thầy Tony mà Tạ Cẩu Tử mới có tài năng của thầy Tony.
“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, mau qua bên kia can ngăn đi!”
“Chị Thuận cùng chị dâu ba nhà họ Kim bắt đầu mắng chửi nhau.”
“Một đám người kéo nhau qua khuyên ngăn.”
Nghe nói có đánh nhau, đoàn người Tô Hiểu Mạn cũng đi theo đám người qua bên đó xem sao, cãi nhau trong thôn chính là một chuyện náo nhiệt, đặc biệt là những người thích hóng hớt, tất cả đều tụ tập qua đây.
Chủ nhiệm phụ nữ Chu Viện Phương cầm một cái loa, kêu to nhường đường ở trong đám người: “Đừng có chặn đường, tôi muốn vào trong để khuyên can!”
Tô Hiểu Mạn đứng trong đám người, Tạ Minh Đồ đứng canh giữ ở bên người cô, hai người chen vào trong đám người, đi tới phía đầu chỗ tiêu điểm của vòng vây đó là chị Thuận và chị dâu thứ ba nhà họ Kim, Tần Hậu Anh.
Tần Hậu Anh là người ngoài tỉnh, đi chạy nạn vào trong thôn bọn họ, gả cho một dòng họ lớn khác trong thôn là nhà họ Kim, tính tình cực kỳ đanh đá, thích chiếm tiện nghi của người khác, có rất nhiều người sợ ả ta và không muốn dính dáng gì tới ả cả.
Ả ta cãi nhau với chị Thuận cũng là vì chuyện nuôi tằm.
bên chỗ chị Thuận nuôi một đám tằm mới, là một đám tằm tốt được chọn nhặt ra, số lượng rất ít, chị nuôi lứa tằm này tới mức trắng trẻo mập mạp, đây cũng là tâm huyết của chị, phía trước vì muốn tống cổ Chu Hiểu Hồng sang tổ của Chu Văn Văn nên chị đồng ý đưa một phần tâm huyết này cho Chu Văn Văn kết quả để tổ ba của Tần Hậu Anh biết được, tâm tình không thoải mái cho lắm.
Danh sách chương