Sau khi làm xong những chuyện này, cô mới cảm thấy tốt hơn.
Có tấm rèm che giường, Giang Noãn cẩn thận xem qua đồ của nguyên chủ.
Nguyên chủ thực sự quá nghèo, trong vali chỉ có ba bộ quần áo, nửa mới không cũ, thật ra ở ký túc xá cũng coi như tốt lắm rồi.
Tuy nhiên, không có quần áo mùa đông và mền, hình như trong không gian có, khi đến thời điểm cô sẽ tìm cách lấy chúng ra.
Giang Noãn lại cẩn thận mò vào vali xem có tầng hầm hay thứ gì không, thực sự có! Cô sờ được một chỗ hơi trống rỗng, cô đưa tay vào lấy ra một thứ, đó là một cái túi vải nhỏ.
Cô mở túi vải ra, một đống tiền nhỏ, phiếu vải và thịt cùng một số phiếu khác. Cô đếm từng cái, tổng cộng có hai trăm năm mươi hai đồng.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, số tiền và phiếu này thỉnh thoảng được người thân bên nhà ông bà ngoại gửi cho cô ấy, cô ấy không nói cho ai biết chuyện này và không ai phát hiện ra, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không giữ nổi số tiền này.
Giang Noãn cầm số tiền, trong lòng đột nhiên cảm động, sau khi nguyên chủ đi học tiểu thì chưa từng đến nhà ông bà ngoại, toàn là ông bà ngoại đến nhà thăm cô ấy, đón cô ấy đi chơi. Họ đã mang lại sự ấm áp cho nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ không nói với họ mình có cuộc sống không tốt là vì không muốn họ nhiều tuổi mà còn phải lo lắng cho mình.
Giang Noãn quyết tâm khiến gia đình ông cha cặn bã phải trả giá và cho nguyên chủ một lời giải thích.
Giang Noãn để hết phiếu và tiền vào trong không gian, như vậy sẽ an toàn hơn, bằng không vali mà bị trộm, tiền mất thì cô không biết đi đâu mà khóc.
Phần còn lại là kẹo sữa, thịt khô, bánh quy và một lon sữa mạch nha. Nghĩ tới lúc Tô Lan Quyên đưa cho cô ấy những thứ này chắc chắn nội tâm bà ta đang chảy máu, cô cảm thấy vui vẻ không thôi.
Ngoài ra còn có một số bánh kẹo trái cây do các chú thím cho, đồ ăn vặt như bánh đậu phộng.
Giang Noãn lấy ở trong không gian ra một ít gạo và bột mì, bỏ vào tủ nhỏ bị hỏng bên cạnh giường cùng với đồ ăn do nguyên chủ mang đến, từ trong không gian tìm thấy ổ khóa rồi khóa tủ lại.
Giang Noãn nhìn quần áo mà nguyên chủ mang tới, đều là tông màu tối, màu xám xịt, kiểu dáng rộng lại kín gió.
Cô là một người hay nghiên cứu về cách ăn mặc, theo đại chúng thì đó là yêu thích cái đẹp.
Tuy nhiên ở thời đại này, cô không thể quá khác thường, nếu không cô sẽ là con chim đầu tiên bị bắn, sẽ bị người ta tố cáo.
Hôm nay cô đã quan sát cách ăn mặc phổ biến hiện nay, hầu như tất cả phụ nữ đều mặc áo sơ mi có cổ, ngoại trừ cũ và mới có sự khác biệt, tất cả đều giống quần áo của nguyên chủ đưa tới.
Cô cũng không tiện lấy những bộ quần áo đẹp ở trong không gian ra, chờ sau này tình hình tốt hơn cô sẽ lấy ra sau.
Cô tìm kiếm quần áo đã mua trước đó ở trong không gian, lấy ra quần áo và quần tây thoáng khí phù hợp với thời đại trong vài ngày này, đồng thời tìm được một đôi giày vải màu đen, có thể đi thay thế.
Sau khi làm xong, cô mở rèm giường, thấy Tô Hiểu Nguyệt vừa vào kêu cô đi giúp trồng rau trong sân.
Ký túc xá thanh niên trí thức có sân rộng nên được chia đất trồng rau, lúc này bọn Trần Bân đã lát hố xong rồi. Giang Noãn lấy một ít hạt giống rau bỏ vào hố, lấp hố, đổ một ít nước vào là xong ngay.
Trong lúc chờ ăn cơm, Giang Noãn nghe bọn họ tán gẫu.
"Ngày mai được nghỉ mọi ngươi có đi vào huyện không?" Trương Bân nhắc tới.
"Đi chứ, thuận tiện gửi một bức thư về nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống khó khăn bây giờ, để gia đình có thể trợ cấp cho tôi nhiều hơn." Triệu Hướng Tiền nhắng nhít nói. Gia đình anh ấy khá giả, lại là con trai hiếm muộn của cha mẹ, nên bình thường vô cùng yêu thương anh ấy.
"Tôi cũng đi, tôi muốn ăn một bữa ngon! Sắp đến mùa gặt gấp rồi, đến lúc đó đó bận đến mức không có thời gian đi ị." Vương Bình xen vào.
Trần Bân đồng ý, hạ giọng nói tiếp: "Mùa gặt gấp phải chú ý sức khỏe, mấy năm nay sức khỏe nhiều người giảm sút lắm. Nghe nói nhiều người trong số đó không qua khỏi, khiến người ta thổn thức."
Mọi người lần lượt thở dài, đến lúc đó cũng nên để ý nhiều hơn đến thân thể của mình. Nếu không, kiệt sức thì thật sự toang luôn.
Tô Hiểu Nguyệt nghiêng người về phía Giang Noãn hỏi: "Cậu đi không? Tớ muốn đến huyện mua sắm một ít vải để may quần áo!"
"Được đó! Tớ muốn gửi thư về nhà." Giang Noãn muốn nói với ông ngoại về chuyện gia đình người cha cặn bã, không thể để nhà cha cặn bã nhảy nhót nữa.
"Chị cũng muốn đi mua một hộp kem dưỡng ẩm căng bóng da Pechoin, gần đây khuôn mặt này bị hủy hoại thành cái dạng gì rồi!" Lý Hồng Anh u sầu sờ sờ khuôn mặt rám nắng và bong tróc của mình, lại nhìn làn da đỏ hồng của thanh niên trí thức trẻ tuổi, đúng là có tuổi rồi! Năm tháng khiến con người ta già đi! Yêu cái đẹp là bản chất của con gái ở mọi lúc mọi nơi!
Có tấm rèm che giường, Giang Noãn cẩn thận xem qua đồ của nguyên chủ.
Nguyên chủ thực sự quá nghèo, trong vali chỉ có ba bộ quần áo, nửa mới không cũ, thật ra ở ký túc xá cũng coi như tốt lắm rồi.
Tuy nhiên, không có quần áo mùa đông và mền, hình như trong không gian có, khi đến thời điểm cô sẽ tìm cách lấy chúng ra.
Giang Noãn lại cẩn thận mò vào vali xem có tầng hầm hay thứ gì không, thực sự có! Cô sờ được một chỗ hơi trống rỗng, cô đưa tay vào lấy ra một thứ, đó là một cái túi vải nhỏ.
Cô mở túi vải ra, một đống tiền nhỏ, phiếu vải và thịt cùng một số phiếu khác. Cô đếm từng cái, tổng cộng có hai trăm năm mươi hai đồng.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, số tiền và phiếu này thỉnh thoảng được người thân bên nhà ông bà ngoại gửi cho cô ấy, cô ấy không nói cho ai biết chuyện này và không ai phát hiện ra, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không giữ nổi số tiền này.
Giang Noãn cầm số tiền, trong lòng đột nhiên cảm động, sau khi nguyên chủ đi học tiểu thì chưa từng đến nhà ông bà ngoại, toàn là ông bà ngoại đến nhà thăm cô ấy, đón cô ấy đi chơi. Họ đã mang lại sự ấm áp cho nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ không nói với họ mình có cuộc sống không tốt là vì không muốn họ nhiều tuổi mà còn phải lo lắng cho mình.
Giang Noãn quyết tâm khiến gia đình ông cha cặn bã phải trả giá và cho nguyên chủ một lời giải thích.
Giang Noãn để hết phiếu và tiền vào trong không gian, như vậy sẽ an toàn hơn, bằng không vali mà bị trộm, tiền mất thì cô không biết đi đâu mà khóc.
Phần còn lại là kẹo sữa, thịt khô, bánh quy và một lon sữa mạch nha. Nghĩ tới lúc Tô Lan Quyên đưa cho cô ấy những thứ này chắc chắn nội tâm bà ta đang chảy máu, cô cảm thấy vui vẻ không thôi.
Ngoài ra còn có một số bánh kẹo trái cây do các chú thím cho, đồ ăn vặt như bánh đậu phộng.
Giang Noãn lấy ở trong không gian ra một ít gạo và bột mì, bỏ vào tủ nhỏ bị hỏng bên cạnh giường cùng với đồ ăn do nguyên chủ mang đến, từ trong không gian tìm thấy ổ khóa rồi khóa tủ lại.
Giang Noãn nhìn quần áo mà nguyên chủ mang tới, đều là tông màu tối, màu xám xịt, kiểu dáng rộng lại kín gió.
Cô là một người hay nghiên cứu về cách ăn mặc, theo đại chúng thì đó là yêu thích cái đẹp.
Tuy nhiên ở thời đại này, cô không thể quá khác thường, nếu không cô sẽ là con chim đầu tiên bị bắn, sẽ bị người ta tố cáo.
Hôm nay cô đã quan sát cách ăn mặc phổ biến hiện nay, hầu như tất cả phụ nữ đều mặc áo sơ mi có cổ, ngoại trừ cũ và mới có sự khác biệt, tất cả đều giống quần áo của nguyên chủ đưa tới.
Cô cũng không tiện lấy những bộ quần áo đẹp ở trong không gian ra, chờ sau này tình hình tốt hơn cô sẽ lấy ra sau.
Cô tìm kiếm quần áo đã mua trước đó ở trong không gian, lấy ra quần áo và quần tây thoáng khí phù hợp với thời đại trong vài ngày này, đồng thời tìm được một đôi giày vải màu đen, có thể đi thay thế.
Sau khi làm xong, cô mở rèm giường, thấy Tô Hiểu Nguyệt vừa vào kêu cô đi giúp trồng rau trong sân.
Ký túc xá thanh niên trí thức có sân rộng nên được chia đất trồng rau, lúc này bọn Trần Bân đã lát hố xong rồi. Giang Noãn lấy một ít hạt giống rau bỏ vào hố, lấp hố, đổ một ít nước vào là xong ngay.
Trong lúc chờ ăn cơm, Giang Noãn nghe bọn họ tán gẫu.
"Ngày mai được nghỉ mọi ngươi có đi vào huyện không?" Trương Bân nhắc tới.
"Đi chứ, thuận tiện gửi một bức thư về nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống khó khăn bây giờ, để gia đình có thể trợ cấp cho tôi nhiều hơn." Triệu Hướng Tiền nhắng nhít nói. Gia đình anh ấy khá giả, lại là con trai hiếm muộn của cha mẹ, nên bình thường vô cùng yêu thương anh ấy.
"Tôi cũng đi, tôi muốn ăn một bữa ngon! Sắp đến mùa gặt gấp rồi, đến lúc đó đó bận đến mức không có thời gian đi ị." Vương Bình xen vào.
Trần Bân đồng ý, hạ giọng nói tiếp: "Mùa gặt gấp phải chú ý sức khỏe, mấy năm nay sức khỏe nhiều người giảm sút lắm. Nghe nói nhiều người trong số đó không qua khỏi, khiến người ta thổn thức."
Mọi người lần lượt thở dài, đến lúc đó cũng nên để ý nhiều hơn đến thân thể của mình. Nếu không, kiệt sức thì thật sự toang luôn.
Tô Hiểu Nguyệt nghiêng người về phía Giang Noãn hỏi: "Cậu đi không? Tớ muốn đến huyện mua sắm một ít vải để may quần áo!"
"Được đó! Tớ muốn gửi thư về nhà." Giang Noãn muốn nói với ông ngoại về chuyện gia đình người cha cặn bã, không thể để nhà cha cặn bã nhảy nhót nữa.
"Chị cũng muốn đi mua một hộp kem dưỡng ẩm căng bóng da Pechoin, gần đây khuôn mặt này bị hủy hoại thành cái dạng gì rồi!" Lý Hồng Anh u sầu sờ sờ khuôn mặt rám nắng và bong tróc của mình, lại nhìn làn da đỏ hồng của thanh niên trí thức trẻ tuổi, đúng là có tuổi rồi! Năm tháng khiến con người ta già đi! Yêu cái đẹp là bản chất của con gái ở mọi lúc mọi nơi!
Danh sách chương